Editor: Miên
Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách, đã gần một ngày một đêm, đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại. Sở Tiêu ngồi ở hành lang nhắm mắt dưỡng thần.
Một tên hộ vệ từ mái hiên nhảy xuống, đên chỗ Sở Tiêu hồi bẩm:
"Vương gia, Nhiếp chính vương cùng vương phi đã rời khỏi chùa Từ Hàng, trở lại Túc vương phủ ."
"Trong chùa Từ Hàng có động tĩnh gì không?" Sở Tiêu hỏi.
"Không có, tất cả đều bình thường." Hộ vệ đáp.
Sở Tiêu xua tay cho hộ vệ lui ra, tên thái giám đi bên cạnh hỏi:
"Vương gia, ngài tối hôm qua có phải rất mạo hiểm không, nô tài không rõ ngài vì sao lại phải làm như vậy."
Sở Tiêu nói:
"Vì ta phải chôn một hạt giống”.
Đại trưởng công chúa đang giữ một công cụ sắc bén, nàng chỉ biết lựa chọn người nàng cảm thấy có thể tín nhiệm, rất rõ ràng đại trưởng công chúa tín nhiệm Sở Mộ , bởi vì Sở Mộ từ đầu tới đuôi đều không có biểu hiện muốn tranh giành vị trí đó, nhưng sau đêm qua, đại trưởng công chúa còn có thể tin tưởng Sở Mộ sao? Chỉ cần nàng dao động, hoài nghi , mục đích của Sở Tiêu sẽ đạt được .
"Có thể nếu là Túc vương phi giúp đỡ Túc vương thì thế nào? Đại trưởng công chúa đối với Túc vương phi rất tín nhiệm ."
Tên thái giám vẫn có nghi ngờ. Sở Tiêu cúi đầu nhìn đùi mình:
"Bộ dạng của ta như thế này, nàng ấy có thể nghi ngờ ta sao?"
Một người thân thủ mạnh mẽ và một người bị liệt, nàng không lẽ muốn nói là người bị liệt leo cửa sổ, ai tin được chứ.
"Chúng ta kế tiếp phải làm như thế nào?"Thái giám hỏi Sở Tiêu.
Sở Tiêu trầm mặc, chuyển động chiếc vong ngọc trên tay. Đại trưởng công chúa có chiếu thư của tiên đế quả thật là ngoài dự đoán của hắn, hắn trù tính nhiều năm như vậy, cuối cùng đợi đến thời cơ thích hợp, mắt thấy có thể lật đổ An gia, hạ tiểu hoàng kế xuống. Lúc sắp thành công thì đột nhiên xuất hiện một chiếu thư, phá kế hoạch của hắn.
Hắn không muốn biết chiếu thư kia có nội dung gì, nhưng hắn biết, chiếu thư kia tuyệt đối không thể lưu lại, bất luận như thế nào cũng không thể lưu lại.
"Sau đêm qua, đã loại được hạt giống kia, đại trưởng công chúa tới ở trong chùa Từ Hàng rất an toàn. Làm cho người ta chỉ nhìn mà không thể làm gì, chỉ cần nàng ra khỏi chùa Từ Hàng, giết người đoạt chiếu —— "
"Tuân lệnh." Thái giám lĩnh mệnh.
Tội trạng của An quốc công, chứng cớ vô cùng xác thực, An gia năm đó được cho vào cung làm phi chính là nhờ một loại thuốc có chất xúc tác làm cho nhân tình say mê, sử dụng lâu dài, thân thể sẽ nhanh chóng thoái hóa, mà thuốc này thần kỳ ở chỗ, nó sẽ khiến cơ thể suy yếu một cách bình thường, không có tình huống dị thường gì, bởi vậy mà hằng ngày thái y được mời tới khám đều không tìm ra dấu vết.
Lư thái y năm đó là viện chính thái y viện, từ lúc tiên đế đăng cơ thì thân thể là do hắn điều trị, thân thể tiên đế càng điều trị càng suy yếu, Lư thái y luôn cảm thấy có chỗ không đúng, trong lúc hắn còn đang nghiên cứu, tiên đế liền chờ không kịp, trong một đêm đột ngột băng hà .
Lư thái y nhận thấy nguyên nhân cái chết của tiên đế rất khả nghi, việc này hắn chỉ thảo luận với các thái y ở thái y viện, không biết sao, tiếng gió truyền đến tai An Khang Niên.
Lư thái y cảm giác không ổn, suốt đêm mang theo hồ sơ pháp y của tiên đế ra cung về nhà, mang theo gia nhân rời kinh tránh nạn.Bây giờ Lư thái y cùng hồ sơ pháp y của tiên đế đồng thời xuất hiện, có Hình bộ, tam pháp ti điều tra lấy chứng cứ, cuối cùng chân tướng năm đó đã rõ. An quốc công phủ đã mưu hại tiên đế, kia thái hậu cùng tiểu hoàng đế tự nhiên cũng phải nhận liên lụy, không thể tiếp tục tôn hưởng địa vị cao .
Trong một thời gian, An gia gần như sụp đổ, An thái hậu bị tước chức thái hậu, cùng tiểu hoàng đế cùng nhau bị giam lỏng trong hậu cung, đợi sau khi tân đế tương lai đăng cơ, rồi mới có quyết định cụ thể.
Nhưng vị tân đế này là ai đây?
Tất cả mọi người đều biết đại trưởng công chúa phúc ninh từ nhiều năm trước đã xuất gia, ở chùa Từ Hàng ngoài thành, thừa tướng cùng chúng thần cùng tiến đến chùa Từ Hàng, lại phát hiện chùa không có người, đại trưởng công chúa lại lần nữa chẳng biết đi đâu. Chỉ chừa lại một lời nhắn cho tiểu ni cô.
Đại trưởng công chúa nói rằng nàng đã đem chiếu thư giao cho một người đáng tin cậy, hai ngày sau, người đó sẽ đem chiếu thư công bố.
Bá quan không gặp đại trưởng công chúa, chỉ biết được lời nhắn như vậy, ào ào đoán, 'người đáng tin cậy’ mà đại trưởng công chúa nhắc đến rốt cuộc là ai.
Liên tiếp vài ngày đều là mưa to tầm tã.
Vợ chồng An quốc công bị phán tử hình, lập tức hành quyết. Xe chở tù nhân đi qua đường Chu Tước, mặc dù trời mưa to, cũng không thể ngăn cản dân chúng đứng hai bên đường xúm lại xem xét, muốn nhìn đôi phu thê đã mưu hại tiên đế trông thế nào, còn chuẩn bị rau thối và trứng thối , một đường đi một đường ném, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía.
Tề Dư cùng Sở Tiêu ngồi ở lan can lầu hai của đức nhã lâu, lôi mành che mưa, chờ xe chở tù nhân dưới lầu đi qua.
"Nàng có biết loại thuốc mà An gia dùng vô đạo đức như thế nào không?" Sở Tiêu nhìn đối diện Tề Dư, hỏi.
Tề Dư thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu.
"Cái loại hương này phân thành hai loại, một sâu một cạn, cạn là dùng cho thiếu nữ mười tuổi tới mười lăm tuổi, liên tiếp ba tháng, chỉ cho nàng ăn trái cây, sau đó đến giờ , liền thả tiến chưng trong phòng để các nàng ngày đêm tiết mồ hôi; về phần sâu kia hoàn quá mức tàn nhẫn, ta sẽ không nói với nàng . Vợ chồng bọn họ trong tay không biết dính bao nhiêu máu người, một đao chém thật sự còn quá lợi cho bọn họ."
Tề Dư rất tán thành Sở Tiêu nói : "Quả thật rất lợi. Phải làm cho bọn họ nếm thử quá trình luyện chế hương hoàn, nếu là bất tử, sau đó lại giết."
Sở Tiêu cười, nói: "Có lý."
Phía chân trời vang lên một tiếng sấm sét, còn dẫn theo một tia chớp xuống dưới. "Cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh." Tề Dư uống ngụm trà nói.
Sở Tiêu nhìn nàng, đột nhiên hỏi:
"Chiếu thư của sư thái, có phải đưa cho nàng không ?"
Động tác uống trà của Tề Dư hơi hơi sửng lại: "Chiếu thư gì?"
Sở Tiêu bất động thanh sắc: "Nàng cùng sư thái ở chung nhiều năm, từ lúc người xuất gia, cũng đã cắt đứt quan hệ với triều đình, nghĩ đến mấy năm nay người được sư thái coi trọng tín nhiệm, cũng chỉ có nàng ."
Tề Dư cúi đầu uống trà, không nói gì, chỉ nghe Sở Tiêu tiếp tục nói:
"Tề Dư, nếu ta nói nàng đưa chiếu thư cho ta, nàng sẽ đưa chứ?"
"Đương nhiên." Tề Dư bỏ xuống chén trà, ngẩng đầu nói với Sở Tiêu.
Sở Tiêu lộ vẻ mặt vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Tề Dư lại nói: "Nếu ta có chiếu thư, ta sẽ đưa cho ngài, đáng tiếc ta không có. Ngài nghe ở đâu nói là sư thái đem chiếu thư đưa cho ta ?"
Sở Tiêu cô đơn cười: "Tề Dư, ta không nghĩ sẽ vòng vo với nàng, mấy ngày nay, bất luận ta nói ra tình cảm của ta như thế nào, nàng đều không quan tâm, nàng biết tâm ý của ta đối với nàng, đời này kiếp này, ta chỉ nghĩ sẽ cùng với nàng, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng biết ta, ta biết nàng, chỉ có chúng ta hai là xứng đôi ."
"Ta biết nàng thích ta, tuy rằng trên trời bất công, tạo hóa trêu người, nhưng ta sẽ không buông tay, ta nhất định sẽ đoạt nàng trong tay Sở Mộ."
Sở Tiêu ngồi ở đối diện nói chuyện, ánh mắt Tề Dư lại bị đám người ở đầu đường bên kia thu hút. Sở Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua, lại hô một tiếng:
"Tề Dư. Ta đang nói chuyện với nàng." ánh mắt Tề Dư nhìn chằm chằm dưới lầu, lại gật gật đầu, nói:
"Ta nghe được. Vợ chồng An quốc công bị xử trảm, những người khác trong An quốc công phủ đâu?"
"Lưu đày." Sở Tiêu đáp, uống ngụm trà, lại hỏi Tề Dư:
"Nàng như thế nào mới chịu đem chiếu thư đưa cho ta?"
Tề Dư đem ánh mắt dừng trên người Sở Tiêu, hỏi:
"Không có phần chiếu thư kia, ngài không thể thành hoàng đế à ?"
Sở Tiêu thấy nàng không phủ nhận có chiếu thư trong tay, hắn giật mình, chi tiết nói:
"Có thể, nhưng như vậy không an tâm."
"Trước kia ngài từng nói với ta là ngài không muốn làm hoàng đế."
Sở Tiêu buông tay: "Không có biện pháp, nếu ta không làm hoàng đế, làm sao có thể ở bên cạnh nàng? Ta làm cái này, còn không phải là vì tương lai chúng ta sao. Chỉ cần ta đăng cơ, ta sẽ cưới nàng."
Tề Dư nhíu mày hỏi: "Sở Mộ có thể đồng ý? Tình yêu của hắn đối với ta, so với ngài cũng không thua."
Sở Tiêu bỗng nhiên cười: "Cũng chưa chắc. Ta đối với nàng là một mảnh chân tình, vì nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Có thể Sở Mộ đối với nàng, chưa hẳn là thật tâm . Nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ."
"Ngài là muốn nói với ta, hắn trúng độc tình ư."
Tề Dư không chút nào che giấu đem chuyện Sở Mộ trúng độc tình nói ra. Sở Tiêu không có phủ nhận:
"Nàng cũng biết?"
Tề Dư với khuôn mặt tươi cười, nói:
"Không phải là ngài khiến người ta tiết lộ cho ta biết sao? Vừa nói đối với ta một mảnh chân tình, xoay mặt liền gạt ta."
Ánh mắt Sở Tiêu khẽ nhúc nhích: "Ta khiến cho người ta tiết lộ cho nàng biết ?"
"Không phải sao? Ta cho người tra xét gần nửa năm đều không tra ra tin tức gì, ngài đến không bao lâu, bọn họ liền tra được ?"
"Nàng không thể vì điểm này liền kết luận là ta nha."
Sở Tiêu cũng không hoảng loạn khi bị Tề Dư bóc trần, ngược lại rất thản nhiên, thật giống như hắn sớm dự đoán được Tề Dư sẽ phát hiện.
"Lâm Khâm là người của ngài?" Tề Dư đột nhiên hỏi.
Sở Tiêu nhìn nàng cười yếu ớt, đáp án viết ở trên mặt, chỉ nghe Tề Dư lại nói:
"Cho nên, cho người hạ độc Sở Mộ cũng là ngài."
Sở Tiêu nhìn Tề Dư. "Ta quả nhiên không có nhìn lầm người. Cũng chỉ có nàng hiểu ta ."
Sở Tiêu đối với kết quả này rất vừa lòng, đối với Tề Dư thông minh cũng rất vừa lòng.
Tề Dư trên mặt cười đến xán lạn, ý cười đọng lại trên đáy mắt: "Ngài đối xử ới ta như vậy, còn trông chờ ta sẽ đem chiếu thư cho ngài sao?"
"Ta đối xử với nàng thế nào?" Sở Tiêu không hiểu hỏi.
"Ngài nói thích ta, yêu ta, nhưng ngài lại cho Sở Mộ trúng độc tình với ta, nếu là ta bị lừa bởi sự giả dối của hắn, cũng thật sự yêu mến hắn, khi đó ta thành cái gì ?" Tề Dư chậm rãi nói.
Sở Tiêu lại chắc chắn cười: "Ta rất hiểu nàng, nàng không có khả năng yêu mến hắn ! Nàng cùng hắn ở chung thời gian dài như vậy, cần phải thấy rõ tính tình hắn như thế nào. Nàng thông minh như vậy, tất nhiên biết yêu giận khác nhau, cho nên hắn có đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng cũng không có khả năng sẽ yêu hắn."
Tề Dư thu lại mắt: "Ngài tính toán không bỏ sót điều gì, cái gì cũng tính đúng chỗ ."
Tề Dư vừa nói, một bên khẽ vuốt một chiếc lá của chậu hoa lan trên bàn, Sở Tiêu cầm bàn tay Tề Dư, nói:
"Ta có tính thế nào, cũng không phải là tính kế với nàng. Cho nên ta mới nói, chúng ta chính là trời sinh một đôi, tam ca ta là người thô lỗ tùy hứng, cao ngạo vô lễ, không cùng một loại người với chúng ta."
Tề Dư nhìn tay của hai người giao nhau, trầm ngâm một lát, hỏi:
" Độc tình có giải được không?"
"Nàng muốn giải độc cho hắn ư?"
"Ta cũng không muốn nhìn ánh mắt giả dối đó, cách ứng gấp." Tề Dư nói.
Sở Tiêu thoáng trầm mặc, Tề Dư hỏi: "Không có khả năng giải được ư?"
"Có thuốc giải."
Sở Tiêu gật đầu: "Nhưng trong quá trình giải có chút... Phức tạp. Kỳ thực ngay từ đầu là không phức tạp như vậy, nhưng vì tam ca ta uống sai thuốc, nên ta mới nhanh chóng trở lại kinh thành, còn phải đối mặt với phương pháp giải độc 'Phức tạp' như vậy."
Tề Dư lấy tay mình khỏi tay Sở Tiêu, trầm ngâm một lát, nói:
"Ta nghĩ chúng ta nên đi thôi, ân oán huynh đệ các người ta không có hứng thú, chỉ có một điểm duy nhất, đừng kéo ta vào."
Tề Dư đứng dậy đến, Sở Tiêu ngồi ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nói:
"Ta cam đoan đây là lần cuối cùng ta kéo nàng vào. Cho nên, nàng còn chưa nói với ta chiếu thử ở đâu."
Tề Dư buộc áo choàng, quay đầu cười nói với Sở Tiêu:
"Ngài không phải nói muốn kết hôn với ta sao? Ta giữ chiếu thư, chờ ngài tương lai đăng cơ, nếu thật sự cưới ta, ta sẽ đem nó giao cho ngài. Bằng không, nếu ta cho ngài, ngài sau này lại không cưới ta, ta đây tìm ai nói rõ lí lẽ đây?"
Nói xong, Tề Dư muốn đi, vừa đi đến lối ra vào, lại bị Sở Tiêu ngăn lại, Tề Dư không chút kinh hoảng, quay đầu hỏi Sở Tiêu:
"Thế nào, ta không cho ngài, ngài liền muốn dùng thân thủ đoạt lấy? Nhưng ta không mang ở trên người."
Sở Tiêu chuyển động xe lăn, đối mặt với Tề Dư, nói:
"Tam ca hiện tại còn không biết là ta hạ độc hắn, nếu hiện tại nàng trở về, hắn biết sẽ tìm tới ta gây phiền toái."
Tề Dư quấn áo choàng, hỏi:
"Cho nên, ngài nghĩ... nhốt ta lại?"
"Đừng nói 'nhốt' khó nghe như vậy, mời nàng ở lại, ở lại mấy ngày."
Tề Dư lại hỏi: "Ngài không cần chiếu thư ư ?"
Sở Tiêu lại nói: "Có nàng ở đây, chiếu thư cũng không chạy đến chỗ nào được? Hai nha hoàn của nàng rất trung thành, nếu một lát bọn họ vì nàng mà xung đột với ta, ta không thể cam đoan sẽ không làm tổn thương tới các nàng."
"Sở Tiêu ngươi có biết ta chán ghét nhất cái gì không?" Tề Dư hỏi Sở Tiêu.
"Cái gì?"
"Uy hiếp cùng tính kế. Hai loại này, ngài hôm nay đều đã làm."
Tề Dư nhìn chằm chằm hai tên hộ vệ đang đi vào, trên tay bọn họ còn có một tấm chăn lớn, nghĩ cũng biết tấm chăn này là dùng để giữ nàng lại .
"Đừng hận ta, Tề Dư. Ta cam đoan, chờ mọi chuyện được giải quyết xong, ta sẽ cho nàng một kết quả vừa lòng. Cuộc đời ta quyết không phụ nàng, cũng sẽ không thể yêu mến nữ nhân nào khác, cho tới già, tất cả đều là một người. Nhưng trước đó, ta hi vọng nàng có thể phối hợp với ta, không cần phức tạp, được hay không?"
Sở Tiêu nói xong, liền không đợi Tề Dư trả lời, nhìn thoáng qua đôi hộ vệ bên cạnh, chỉ thấy hộ vệ kia đem đến một con dao, thân thể Tề Dư liền mềm xuống, bóng tối bao trùm.
Lúc Tề Dư tỉnh lại, đã ở trong một gian phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh mưa đổ trên mái hiên, Sở Tiêu đang ngồi ở bên giường si ngốc nhìn nàng. Tề Dư lật xoay người, gáy có chút đau, yếu ớt hỏi:
"Ngài đến cùng muốn làm gì? Bắt lấy ta, ngài cũng không có được chiếu thư."
Trong phòng ánh sáng có chút mờ, Sở Tiêu lại che bóng, nên Tề Dư không thấy rõ nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe hắn phát ra thanh âm không vui:
"Vì sao lại muốn hao tốn khổ tâm gạt ta?"
"Ta không hiểu ngài nói cái gì."
"Chiếu thư căn bản không ở chỗ nàng. Sư thái chưa đưa cho nàng. Nàng đêm qua cầm một cái hộp ra cửa, là để ta cho rằng chiếu thư ở trong tay nàng?"
Sở Tiêu quả thật có chút tức giận. Đêm qua hắn trông thấy Tề Dư thần thần bí bí cầm một cái hộp vào trong một gian tiểu viện, lúc đi ra, không thấy chiếc hộp, hiển nhiên là giấu ở trong tiểu viện kia.
Nhưng khi hắn phái người đi tìm, trong kiểu viện kia có một chiếc hộp, nhưng trong hộp không có chiếu thư, mà là một hộp than đen.
Tề Dư đẩy đầu ngồi dậy:
"Thỏ khôn còn ở trong hang động. Ngài cho người tìm một tiểu viện, chẳng lẽ liền kết luận chiếu thư không ở trên tay ta?"
Sở Tiêu nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lúc đầu ta còn không xác định,nhưng hiện tại đã xác định . Nếu thật sự nàng giữ chiếu thư, hôm nay lại cùng ta lãng phí miệng lưỡi như vậy? Ta đoán không tệ, chiếu thư còn ở chỗ sư thái."
Tề Dư bất động thanh sắc: "Theo ngài nói như thế nào."
"Lúc nàng đang hôn mê, ta đã cho người tìm sư thái, không bao lâu nữa, có thể lấy được chiếu thư ."
Sở Tiêu có chút đắc ý, gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt Tề Dư, một khắc đều không bỏ qua.
"Ngài có tự tin như vậy sao? Có Sở Mộ đi theo sư thái, ngài nghĩ có thể cướp đồ trên tay Sở Mộ ư?"
Chuyện đã bại lộ, Tề Dư cũng không cần vòng vo kéo dài thời gian với Sở Tiêu , dù sao nàng hôm nay đã thành công kéo dài một ngày, chỉ cần một ngày, Sở Mộ có thể cũng sư thái làm nên đại sự.
Sở Tiêu hừ lạnh một tiếng:
"Ta sẽ cho người đi thông báo với Sở Mộ tin tức nàng bị bắt."
Sở Tiêu không nghi ngờ Sở Mộ sau khi biết Tề Dư bị bắt, sẽ rời khỏi sư thái, đến nghĩ cách cứu viện Tề Dư.
"Vô dụng, lúc ta nhờ Sở Mộ hỗ trợ, đã cùng hắn nói rõ, ngài có điệu hổ ly sơn quỷ kế như thế nào, hắn ngàn vạn lần không được tin."
Tề Dư gặp chiêu hủy chiêu, bắt đầu cùng Sở Tiêu cạnh tranh.
"Nàng tin tưởng hắn sẽ nghe theo nàng ư?"
Sở Tiêu không nhịn được nét cười trên mặt. Chỉ thấy Tề Dư quyết đoán gật đầu:
"Đương nhiên tự tin. Còn không phải nhờ phước lành mà ngài ban cho ta, bằng không hắn làm sao có thể nghe lời ta như vậy?"
Sở Tiêu hơi nghẹn trong lòng, nửa ngày mới thở ra:
"Tề Dư, chúng ta nhất định phải giương cung bạt kiếm nói chuyện như vậy sao?"
Sở Tiêu chuyển động xe lăn, dạo qua một vòng, hỏi Tề Dư:
"Cho nên, sư thái là muốn để Sở Mộ đăng cơ?"
Tề Dư lắc đầu: "Sở Sách. Sư thái đã sớm hướng vào Sách ca nhi. Mấy năm nay đã ngầm bồi dưỡng không
ít."
"Sở Sách... Sở Sách!"
Sở Tiêu đem tên này lặp lại ở trong miệng hai lần.
"Cho nên, nàng là cố ý cho ta manh mối, để ta đi điều tra An quốc công phủ. Lợi dụng ta đem An quốc công phủ trừ bỏ, lợi dụng ta để mở đường cho Sở Sách sao?"
Sở Tiêu hiện tại đã hoàn toàn xâu chuỗi được mọi chuyện.
Hắn đã nói làm sao có thể khéo léo như vậy, An quốc công phủ hương hoàn đã thất truyền nhiều năm, đột nhiên xông ra, lúc Tề Dư cầm hương hoàn tìm đến Sở Sách, khiến Sở Sách ngạc nhiên, bởi vì đây là chứng cứ định tội mạnh nhất cho An quốc công phủ. Tìm được hương hoàn, lại tìm được Lư gia đã mất tích nhiều năm, Sở Sách thật sự cho rằng là trên trời đã giúp hắn...
"Cái gì mở đường không mở lộ. An quốc công phủ làm nhiều việc ác, ngài trừ bỏ bọn họ, coi như là tích đức làm việc thiện ."
Tề Dư ngồi ở mép giường lạnh nhạt nói. Nhưng Sở Tiêu lại không thể bình tĩnh, nỗ lực hít sâu mấy hơi, mới nói với Tề Dư:
"Các ngươi trăm phương ngàn kế để Sở Sách lên ngai vàng, đã bao giờ nghĩ tới việc hắn có thể làm việc đó bao nhiêu ngày chưa? Hắn muốn binh không có binh, muốn người không có người, đừng nói Sở Mộ , chính là ta, hắn cũng không tranh nổi. Nàng tin hay không, các ngươi để hắn lên ngôi, không quá mười ngày, ta liền có thể đem hắn kéo xuống."
Tề Dư liên tục gật đầu:
"Ta tin, năng lực của Khang vương điện hạ, ta hoàn toàn biết ."
"Vậy nàng còn phí thời gian làm gì?"
Sở Tiêu thật sự không hiểu.
Ánh mắt Tề Dư rơi xuống hai đùi của Sở Tiêu, nói:
"Bởi vì, ngài không thể làm hoàng đế."
Sở Tiêu thấy Tề Dư đang nhìn đùi mình, cười hỏi:
"Ý nàng là chân ta bị tàn phế, cho nên không thể làm hoàng đế?"
Tề Dư nói: "Ngài làm sao có thể tàn phế?"
Sở Tiêu đem hai chân trên xe lăn bỏ xuống, trực tiếp lăn đứng lên, dùng hai chân vững vàng đi tới trước mặt Tề Dư.
"Nàng đã biết? Hai ngày trước ở chùa Từ Hàng?" Sở Tiêu hỏi.
Tề Dư nhìn đùi hắn, lắc lắc đầu:
"Ta luôn luôn biết, chân của ngài căn bản là không bị gì. Ngài cùng tên Thuận vương tạo phản vốn là đồng mưu, hắn làm sao có thể khiến ngài bị thương. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới, Sở Mộ hoàn toàn không chịu uy hiếp, ngay tại chỗ bắn hắn một mũi tên."
Giờ phút này biểu cảm trên mặt Sở Tiêu tương đối tốt, ánh mắt u chìm nhìn chằm chằm Tề Dư. Tề Dư cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Đây là lí do ngài không thể làm hoàng đế. An quốc công hại chết tiên đế, ngoại tôn của hắn liền không thể làm hoàng đế. Ngài cùng Thuận vương mưu phản, ngài có thể thuận lý trở thành hoàng đế ?"
Tề Dư đột nhiên nở nụ cười. Kỳ thực mà nói, nàng cùng Sở Tiêu quả thật rất giống, hai người đều tính kế, diễn kịch, nhưng con đường lập kế hoạch rất cô đơn. Bọn họ đương nhiên hi vọng một ngày nào đó, tính kế của họ có thể được nhiều người biết đến.
Đây là là ván cờ quyết định cao thấp, khi sắp phân ra thắng bại, luôn l làm người ta kích động .
Khóe miệng Sở Tiêu giật giật, lời nói của Tề Dư quả thật đã hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn. Một điều hắn tự cho là đã giấu rất khá, rất sâu, không có người biết đến sự tình, lại bị Tề Dư nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Sở Tiêu không biết là nên bội phục nàng, hay là oán hận nàng .
"Nàng có chứng cớ gì nói ta cùng Thuận vương mưu phản?" Sở Tiêu nuốt xuống một hơi.
Chỉ thấy Tề Dư gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tiêu, gằn từng tiếng nói:
"Thư từ ngài liên lạc với Thuận vương, ta vẫn còn giữ. Mấy ngày trước đây, đã giao đến tay sư thái, chứng cớ này còn chưa đủ sao?"
"Sở Tiêu ơi Sở Tiêu, chỉ cần có chứng cớ này, cả đời này ngươi đừng nghĩ sẽ làm hoàng đế . Ha ha ha ha ha."
Tề Dư nhìn Sở Tiêu cười ha hả, Sở Tiêu rất muốn đi qua che của nàng miệng để nàng không cười, nhưng hiện tại hắn vì lời nói này củaTề Dư, mà bị đứng hình, cảm giác toàn thân khí lực đều mang tên là 'Thất bại'. Đó là cách nàng cắt đứt giấc mơ làm hoàng đế của hắn.