【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Cuối cùng tôi vẫn đưa Hứa Tri Niên về nhà.
Lý do cũng không có gì phức tạp.
Giờ trên người cậu ấy chẳng có đồng nào, người chung quanh có thể phó thác cũng không có, nếu tôi không chứa chấp cậu ấy thì chỉ sợ vừa xuất viện đã phải ngủ ngoài đường.
Trên tinh thần nhân đạo, tôi đưa cậu ấy về chỗ ở của mình.
Tôi tìm người điều tra Hứa Tri Niên.
Khi cậu ấy còn nhỏ thì cha mẹ đều mất, được bà nuôi lớn, sau khi tốt nghiệp trung học thì bà qua đời, làm tang lễ cho bà xong cậu ấy liền thu dọn đồ đạc ra ngoài tỉnh học đại học.
Trùng hợp là cậu ấy thi đậu vào trường đại học cũ của tôi, Nghiêm Chi Triết và Lâm Thư Kỳ.
Xem như cậu ấy là đàn em của tôi.
Nhưng khi cậu ấy nhập học thì tôi và Nghiêm Chi Triết đã tốt nghiệp, Lâm Thư Kỳ cũng xuất ngoại học dương cầm.
Cho nên chúng tôi không hề gặp nhau ở trường đại học.
Hứa Tri Niên thuộc kiểu sinh viên mà thầy cô thiên vị chiếu cố nhất.
Gia cảnh nghèo khó nhưng tính cách cởi mở, thành tích cao, vừa nhận học bổng vừa làm việc ngoài giờ để kiếm tiền đóng học phí.
Vào kỳ nghỉ còn tìm cơ hội làm thêm bên ngoài.
Cậu ấy và Nghiêm Chi Triết quen nhau khi đang đi làm.
Chuyện sau đó diễn ra đúng như tôi đoán.
Nghiêm Chi Triết xem trọng cậu ấy, hay nói cách khác là xem trọng gương mặt có mấy phần giống với Lâm Thư Kỳ của cậu ấy.
Sau mấy tháng theo đuổi không có kết quả, Nghiêm Chi Triết có lẽ đã hết kiên nhẫn, nảy ra chủ ý ác độc, trực tiếp bắt người tới biệt thự của hắn giam lại.
Tôi giơ ngón tay tính toán thời gian.
Từ khi Hứa Tri Niên bị cầm tù đến giờ khoảng chừng ba năm.
Tôi thật bội phục Hứa Tri Niên.
Người bình thường bị hành hạ ở nơi tối tăm không mặt trời suốt ba năm mà tinh thần không suy sụp đã may mắn lắm rồi.
Sau khi tỉnh lại Hứa Tri Niên chẳng hề la lối điên khùng, cũng không mờ mịt luống cuống mà còn nói với tôi cậu ấy muốn kiện Nghiêm Chi Triết.
Nói chuyện trật tự rõ ràng, logic thông thuận, có thể thấy đó là người nội tâm mạnh mẽ cứng cỏi.
Những tổn thương tâm lý mà bác sĩ nói xem ra cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Tư liệu liên quan tới Hứa Tri Niên tìm được rất đầy đủ, còn bổ sung thêm một đoạn video.
Video quay lại cuộc thi ca hát của trường, Hứa Tri Niên là thí sinh dự thi lên biểu diễn một bài.
Dung mạo của cậu ấy không có gì thay đổi, nhưng khí chất so với bây giờ lại khác xa một trời một vực.
Hứa Tri Niên trên sân khấu vui vẻ rạng rỡ, lúc nhìn vào ống kính đôi mắt như đang cười, có thể thấy đó là một người cực kỳ lạc quan tươi sáng.
Cậu ấy hát một ca khúc nhẹ nhàng, đây lần đầu tiên tôi nghe nhưng từ trong tiếng ca có thể cảm nhận tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của thiếu niên.
Cuối cùng khi xuống sân khấu, cậu ấy cúi chào khán giả, khóe môi cong lên để lộ nụ cười rạng rỡ.
Hứa Tri Niên như thế và Lâm Thư Kỳ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cậu ấy và Hứa Tri Niên hiện giờ cũng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hứa Tri Niên hiện giờ đề phòng tất cả mọi người, cậu ấy không tin tưởng người khác, không mở lòng với bất kỳ ai, không còn cười thoải mái như vậy.
Thời gian ba năm này đã dần xoá bỏ sạch sẽ Hứa Tri Niên năm đó.
Tôi nghĩ ngay cả Nghiêm Chi Triết cũng không biết hắn đã hủy hoại một linh hồn rực rỡ đến mức nào.
Mấy năm nay tôi đã chuyển ra ngoài ở, nhà cũng lớn nên có thêm một người cũng chẳng thành vấn đề.
Sau khi về nhà, tôi nhờ chị Vương dọn dẹp căn phòng trống bên cạnh phòng ngủ chính để Hứa Tri Niên ở đó.
Thấy tôi đưa người về, chị Vương vô cùng vui vẻ: "Tiểu Khương cuối cùng cũng dẫn người về nhà rồi."
Chị muốn kéo tay Hứa Tri Niên nhưng bị Hứa Tri Niên né tránh.
Tôi sợ họ ngại ngùng nên giới thiệu: "Đây là chị Vương giúp việc, phụ trách dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Tôi có bệnh thích sạch sẽ nên trong nhà nhất định phải quét dọn cho sạch, cậu cần gì cứ tìm chị ấy."
Đến phiên giới thiệu Hứa Tri Niên, tôi nhất thời không biết giải thích quan hệ giữa tôi và cậu ấy thế nào nên đành nói là bạn bè.
"Cậu ấy sẽ ở đây một thời gian, trước đây em thường ăn trưa bên ngoài, sau này chị nhớ chuẩn bị cho cậu ấy một phần, tiền mua thêm thức ăn cứ đến tìm em là được rồi."
Nghĩ đến trạng thái tâm lý của Hứa Tri Niên, tôi lén đi tìm chị Vương nhờ chị ngày thường ở nhà để ý nhiều hơn.
Chị Vương sốt sắng đáp ứng.
Sau đó tôi lại giới thiệu chú Dương lái xe với Hứa Tri Niên.
Tôi hỏi Hứa Tri Niên: "Cậu có bằng lái chưa?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Vẫn chưa thi."
Tôi nói: "Chú Dương thường ngày phải chở tôi đi làm, lúc khác cậu muốn ra ngoài có thể bảo chú ấy đưa đi. Nếu chú ấy không có ở đây thì cậu phải đón xe."
Nói xong tôi sợ cậu ấy ra ngoài một mình không tìm được đường về nên ghi địa chỉ cho cậu ấy.
"Đây là địa chỉ nhà tôi, nếu không nhớ kỹ thì cứ đem theo mảnh giấy này, mất công lại không biết làm sao về được."
Hứa Tri Niên ngơ ngác cầm tờ giấy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Tôi có thể ra ngoài sao?"
Tôi kỳ quái nhìn cậu ấy: "Đâu ai ngăn cấm cậu, tôi có thể không cho cậu ra ngoài sao?"
Không biết cậu ấy đang nghĩ gì mà nắm tờ giấy rất chặt, sau khi hoàn hồn lại mới vuốt phẳng chỗ nhăn, sau đó nghiêm túc gấp tờ giấy cất kỹ vào túi.
Tôi nín lặng, sao còn trân trọng hơn cả thư tình thế này.
Khi Hứa Tri Niên xuất viện không mang theo quần áo để thay.
Hoặc là nói cậu ấy căn bản không có quần áo.
Lúc tôi cứu cậu ấy ra, quần áo trên người cậu ấy bị hun khói đến mức cháy đen, không thể mặc được nữa.
Mà quần áo trước đây cũng bị đốt sạch trong trận hỏa hoạn kia.
Nhà tôi có chuẩn bị quần áo mặc trong nhà cho khách, nhưng quần áo khác thì phải mua thêm mấy bộ.
Tôi đưa cậu ấy đến cửa hàng chọn mấy thứ.
Tôi nói: "Bộ này không tệ, là kiểu mới nhất hiện nay, cậu mặc cũng vừa vặn."
Hứa Tri Niên nhìn thoáng qua rồi nói: "Không được."
Tôi đổi sang bộ khác: "Áo sơ mi này lần trước tôi tới đây đã nhìn trúng, nhưng vai tôi lại quá rộng nên không mặc vừa, cậu mặc được đấy."
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Không được."
Tôi: "Cái này thì sao?"
Hứa Tri Niên: "Không được."
Tôi: "Còn cái kia?"
Hứa Tri Niên: "Không được."
Tôi: "......"
Tôi hoài nghi Hứa Tri Niên cố ý đối nghịch với tôi.
Tôi tự thấy mắt nhìn đồ của mình rất chuẩn, gu thẩm mỹ cao, chọn mấy bộ quần áo kia mặc vào người cậu ấy bảo đảm sẽ khiến người ta hai mắt tỏa sáng.
Nhưng đến miệng cậu ấy thì chỉ có hai chữ "không được".
Tôi không khỏi có chút tức giận, lạnh mặt hỏi cậu ấy: "Rốt cuộc chỗ nào không tốt."
Hứa Tri Niên nhìn tôi, thấp giọng nói: "Giá cả không tốt lắm."
Tôi: "?"
Hứa Tri Niên bổ sung: "Tôi mua không nổi."
Quả thật mấy cửa hàng tôi hay ghé chính là một cái khăn quàng cổ bình thường nhất cũng bằng cả tháng lương của nhiều người.
Với chi phí sinh hoạt của Hứa Tri Niên thì chắc chắn là mua không nổi.
Tôi buồn cười nói: "Yên tâm, cậu có tiền."
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Tôi không có tiền."
Tôi: "Cậu có."
Hứa Tri Niên kiên trì: "Tôi không có."
Tôi: "......"
...... Hai chúng tôi trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Tôi nói: "Có người sẽ giúp cậu trả tiền."
Hứa Tri Niên nghiêm túc nói: "Tôi biết anh sẽ giúp tôi trả, nhưng sau này tôi có tiền chắc chắn phải trả lại anh, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thể vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của anh được. Quần áo này giờ tôi không có tiền mua, sau này có tiền cũng không mua nổi, chúng ta vẫn nên tới chỗ khác xem thử đi."
Tôi không ngờ cậu ấy sẽ nói những lời này, im lặng mấy giây sau mới lên tiếng: "Ai nói là tôi giúp cậu trả."
Hứa Tri Niên sững sờ: "Cái gì?"
Tôi nói: "Nghiêm Chi Triết sẽ giúp cậu trả."
Sắc mặt Hứa Tri Niên lập tức lạnh đi.
"Mắc mớ gì tới anh ta." Hứa Tri Niên lạnh giọng nói, "À phải, tôi quên anh và anh ta là bạn bè, cho nên giờ anh đang giúp anh ta trông chừng tôi sao? Chờ anh ta về lại ném tôi cho anh ta?"
Cậu ấy khẽ cắn môi rồi trừng tôi: "Uổng công tôi còn xem anh là người tốt."
Tôi nói: "...... Cậu nghĩ đi đâu vậy."
Hứa Tri Niên nói: "Chẳng lẽ không đúng à?"
"Dĩ nhiên không phải." Tôi dựa vào ghế sa lon, ung dung nói, "Số tiền này là Nghiêm Chi Triết nợ cậu."
Hứa Tri Niên không hiểu lắm: "Gì cơ?"
Tôi nói: "Mặc dù cậu không kiện hắn nhưng để hắn đền bù cũng được mà."
Hứa Tri Niên lặp lại: "Đền bù?"
"Đúng." Tôi nói, "Ngoại trừ tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần, việc học bị gián đoạn, cuộc sống bị quấy nhiễu ba năm nay, chẳng lẽ hắn không phải bồi thường sao?"
Hứa Tri Niên: "...... Hình như rất có đạo lý."
Tôi nói: "Cho nên đây chỉ là khoản bồi thường tài chính mà hắn phải trả, cậu tiêu xài không cần mang gánh nặng tâm lý."
...... Hứa Tri Niên cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi sợ cậu ấy còn do dự nên nói tiếp: "Tổn thương hắn gây ra cho cậu không cách nào vãn hồi, những gì hắn nợ cậu cũng không thể đo đếm bằng tiền được."
Một lát sau, Hứa Tri Niên ngẩng đầu nói với nhân viên đứng cạnh mình: "Đem hết quần áo đắt nhất ra đây."
Tôi nhìn mà xuýt xoa.
Tôi cảm khái mấy giây rồi đi theo, giúp cậu ấy chọn mấy bộ quần áo.
Dù sao cũng không phải tôi trả tiền.
Chúng tôi vét sạch cả cửa hàng, cái gì nhìn vừa mắt đều mua hết, cuối cùng quá nhiều túi, hai người bốn tay xách không hết nên phải nhờ nhân viên cửa hàng mang ra xe.
Nhiêu đây cũng đủ mặc trong một quý.
Lúc ra ngoài toàn thân Hứa Tri Niên đều sáng láng hẳn lên, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Cậu ấy vốn đã đẹp, mặc trang phục vào càng khiến người ta không thể dời mắt, dọc đường có không ít người bên cạnh lén lút nhìn ngó cậu ấy.
Chỉ là quá gầy, tôi đưa tay đo thử, cảm thấy chỉ cần một tay tôi cũng ôm trọn vòng eo cậu ấy.
Còn mảnh khảnh hơn cả con gái.
Phải bảo chị Vương bồi bổ cho cậu ấy mới được.
Lúc tính tiền thì quẹt thẻ của tôi.
Hứa Tri Niên đứng cạnh nhìn, lại hỏi tôi: "Anh không gạt tôi đấy chứ, thật sự không phải anh giúp tôi trả sao?"
Tôi nhìn cậu ấy: "Chẳng lẽ tôi là đồ ngốc à?"
Hứa Tri Niên nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"
Tôi lại hỏi: "Cậu là gì của tôi?"
Hứa Tri Niên: "Ừm......"
Tôi: "Vì lý do gì mà tôi phải tốn nhiều tiền như vậy cho cậu?"
Hứa Tri Niên không trả lời được.
Tôi nói: "Cậu cứ yên tâm, số tiền thường ngày cậu tiêu xài cuối cùng tôi sẽ bảo Nghiêm Chi Triết trả lại hết."
Hứa Tri Niên lên tiếng: "À."
Tôi nói tiếp: "Cho nên cậu muốn xài thế nào thì cứ xài thế ấy, không cần phải tiết kiệm tiền."
Hứa Tri Niên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Lại đi vài bước, cậu ấy đột nhiên đưa tay giật giật tay áo của tôi.
Tôi quay lại, mờ mịt nhìn cậu ấy.
Cậu ấy cười với tôi rồi nói: "Cám ơn anh."
Trong nháy mắt nụ cười đó khiến tôi nhớ lại dáng vẻ mỉm cười của cậu ấy trên sân khấu.
Cũng đẹp như vậy.
⊱ ────── {.⋅ ✯ ⋅.} ────── ⊰