【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Trên thế giới sao lại có người ngây thơ như Hứa Tri Niên cơ chứ.
Tôi nghĩ.
Quả thật tôi và Nghiêm Chi Triết đúng là tình bạn giả tạo, nhưng dù sao vẫn là bạn bè.
Tôi không hiểu trong đầu Hứa Tri Niên rốt cuộc nghĩ gì mà lại hỏi tôi vấn đề này.
Sao cậu ấy dám nhờ bạn của một kẻ bạo hành giúp đỡ.
Tất nhiên tôi đã từ chối cậu ấy.
"Là vậy à." Hứa Tri Niên cúi đầu có chút hụt hẫng.
Tôi nhịn không được hỏi cậu ấy: "Sao cậu lại nhờ tôi giúp?"
Cậu ấy e dè nhìn tôi rồi do dự nói: "Bởi vì...... Tôi cảm thấy anh là người tốt."
Cậu ấy đã chọc cười tôi thành công.
Cười một hồi, tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn về phía cậu ấy.
"Cậu sai rồi." Tôi nói, "Cho đến nay tôi đều không phải người tốt."
Cậu ấy mở to mắt: "Nhưng anh cũng không phải người xấu."
Tôi không biết cậu ấy lấy đâu ra tự tin để khẳng định như vậy.
Là vì tôi đã cứu cậu ấy sao?
Thật ngây thơ đến cực điểm.
Nhưng không thể không nói tôi thật sự bị cậu ấy làm cho mềm lòng.
Tôi cứ tưởng sau khi từ chối Hứa Tri Niên thì duyên phận giữa chúng tôi cũng dừng tại đây.
Sự thật chứng minh tôi vẫn còn non lắm.
Sau khi rời phòng bệnh, bác sĩ tìm được tôi: "Tình trạng của Hứa Tri Niên không tốt lắm."
Tôi không mấy hiểu rõ: "Chẳng phải chỉ bị thương ngoài da, tịnh dưỡng rồi sẽ khỏe lại à?"
Bác sĩ thở dài: "Không phải tổn thương thân thể mà là tâm lý."
Tôi hỏi: "Cái gì?"
Bác sĩ mờ mịt nhìn tôi: "Chắc anh cũng biết cậu ấy đã gặp chuyện gì."
Tôi khẽ gật đầu.
Kẻ đầu sỏ chính là tên Nghiêm Chi Triết ngu xuẩn kia.
"Sau khi tỉnh lại tôi có nói chuyện với cậu ấy, nhìn rất bình thường mà." Tôi nói.
Bác sĩ đẩy mắt kính: "Anh chưa nhận ra à, cậu ấy cực kỳ bài xích người lạ đến gần."
Tôi: "Có sao?"
Bác sĩ: "Có."
Tôi: "Tôi không nhận ra."
"Cậu ấy cự tuyệt tiếp xúc thân thể với người khác." Bác sĩ nói, "Đây có lẽ chỉ là một trong các di chứng, tôi vẫn chưa phát hiện những thứ khác, chắc còn nhiều hơn nữa".
Tôi: "......"
Bác sĩ cười cười: "Dù sao tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp."
Cự tuyệt tiếp xúc thân thể?
Có sao?
Tôi chợt nhớ lại lúc y tá kiểm tra cho Hứa Tri Niên, hành vi của cậu ấy quả là rất khác thường.
Không chịu phối hợp.
Còn đẩy cả y tá.
Nhưng......
Tôi nói: "Lúc tôi đè cậu ấy, cậu ấy đâu có phản kháng."
Bác sĩ hơi sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu: "Phải."
"Vậy chắc bác sĩ đoán sai rồi." Tôi thử tìm lời giải thích cho hành vi của Hứa Tri Niên.
Bác sĩ phản bác: "Như thế có nghĩa anh là ngoại lệ."
Tôi nghi ngờ nhìn qua: "Gì cơ?"
"Trong lòng cậu ấy anh là người đặc biệt." Bác sĩ nói với vẻ suy tư, "Cậu ấy cự tuyệt bất cứ người nào đến gần, ngoại trừ anh."
Trong đầu tôi hiện lên một dấu hỏi to đùng.
?
Bác sĩ lầm bầm lầu bầu: "Tâm lý của cậu ấy đề phòng rất cao, vì từng chịu tổn thương dã man nên cậu ấy có ý thức cảnh giác và phòng bị với tất cả mọi người."
Tôi mở miệng muốn nói gì đó.
Bác sĩ không để ý tới tôi mà nói tiếp: "Trong tiềm thức của cậu ấy chỉ có anh tượng trưng cho an toàn và tin tưởng."
Tôi hỏi: "Vì sao tôi lại đặc biệt?"
Bác sĩ nghĩ ngợi: "Vì anh cứu được cậu ấy."
Tôi lắc đầu: "Nhưng lúc đó cậu ấy đã hôn mê."
Bác sĩ nói: "Khi ý thức càng mơ hồ thì trí nhớ càng khắc sâu. Mặc dù cậu ấy hôn mê nhưng tiềm thức và thân thể đều nhớ rõ anh, cho nên cậu ấy sẽ không bài xích anh đến gần."
Tôi vẫn không tin lắm.
Bác sĩ còn nói: "Hơn nữa với cậu ấy mà nói thì anh không chỉ cứu cậu ấy ra khỏi trận hoả hoạn thôi đâu."
"Anh còn cứu cậu ấy ra khỏi nơi cầm tù và tra tấn tối tăm không mặt trời."
"Trong lòng cậu ấy, anh là vị cứu tinh, là anh hùng."
"Cũng là ánh sáng của cậu ấy."
Tôi tỏ thái độ nửa tin nửa ngờ về những gì bác sĩ nói.
Với tôi thì chuyện này quá hoang đường.
Chẳng qua tôi chỉ làm người tốt việc tốt, cứu Hứa Tri Niên ra khỏi trận hoả hoạn, sao tự nhiên lại biến thành anh hùng của cậu ấy cơ chứ.
Mà trở thành ánh sáng của người khác cũng là một loại gánh nặng đối với tôi.
Chỉ có người tỏa sáng rực rỡ mới có thể trở thành ánh sáng chiếu rọi người khác.
Nhưng tôi không phải.
Bác sĩ hỏi: "Anh không tin tôi nói?"
Tôi nhẹ gật đầu.
Bác sĩ nhìn tôi một chút: "Anh có thể tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp giúp cậu ấy kiểm tra kỹ hơn."
Tôi nhịn không được mở miệng: "Tại sao tôi phải tìm?"
"Bên cạnh cậu ấy không có người thân, cũng chẳng có bạn bè." Bác sĩ nói, "Lại không có tiền."
Tôi: "......"
Bác sĩ còn nói: "Người duy nhất giúp được cậu ấy chỉ có anh mà thôi."
Tôi: "......"
Bác sĩ nói tiếp: "Hơn nữa anh là người duy nhất được cậu ấy xếp vào phạm vi an toàn."
Tôi: "......"
Nói thật thì tôi hơi đau đầu.
Tôi không biết mình cứu người hay cứu phiền phức.
Sao lại dựa dẫm vào tôi chứ.
Biết trước có ngày hôm nay thì lúc nhìn thấy biệt thự bốc cháy tôi nhất định sẽ......
Thôi được, tôi vẫn sẽ cứu cậu ấy.
Còn về nguyên nhân ấy à?
Ừm......
Chắc vì lương tâm của tôi vẫn chưa mất đi.
Sau đó tôi vẫn không tin nên tìm bác sĩ tâm lý cho Hứa Tri Niên làm trắc nghiệm tâm lý.
Kết quả còn nghiêm trọng hơn so với bác sĩ nói.
Ngoại trừ bài xích tiếp xúc thân thể như bác sĩ nói thì cậu ấy còn mắc chứng sợ giam cầm, chứng lo âu, bệnh trầm cảm nhẹ và sợ giao tiếp.
"Chỉ khi ở bên cạnh anh, tổn thương tâm lý của cậu ấy mới dịu đi." Cuối cùng bác sĩ tâm lý tổng kết như vậy.
Tôi hỏi bác sĩ tâm lý hiện giờ Hứa Tri Niên có khả năng sống độc lập tự chủ hay không.
Bác sĩ nói về mặt sinh lý thì không có vấn đề, nhưng ông ấy không đề nghị cách này vì sẽ gây bất lợi cho việc trị liệu tâm lý của cậu ấy.
Tôi suy nghĩ nửa ngày rồi quyết định liên lạc với Nghiêm Chi Triết ở nước ngoài.
Ai gây chuyện thì phải tự gánh hậu quả.
Sao tôi phải chuốc lấy tai bay vạ gió cơ chứ.
Lúc trước có nói giữa tôi và Nghiêm Chi Triết chỉ là tình huynh đệ ảo, cũng nhiều năm rồi chưa liên lạc.
Tôi còn chẳng có số di động của hắn.
Vì vậy tôi gọi cho chú út trước rồi thông qua chú ấy liên hệ với cha mẹ Nghiêm Chi Triết, sau đó bấm số điện thoại của hắn.
"Khương Minh Ý?" Trong giọng nói của Nghiêm Chi Triết tràn đầy hoài nghi khó hiểu, "Tìm tôi có việc gì?"
Tôi lạnh lùng kể vắn tắt chuyện của Hứa Tri Niên với hắn.
"À, cậu ta ấy à." Thanh âm Nghiêm Chi Triết lộ vẻ hững hờ, rõ ràng không hề đặt Hứa Tri Niên trong lòng.
Hắn nói: "Giờ tôi không thể về ngay được."
Tôi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì đầu dây bên kia vọng lại tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng hoan hô.
Tôi nhìn đồng hồ tính toán chênh lệch múi giờ giữa nơi ở của Nghiêm Chi Triết và trong nước, bên kia chắc khoảng một hai giờ sáng.
Không phải trong quán bar thì cũng là tiệc tùng.
Tôi chán ghét rũ mắt.
Chờ điện thoại yên tĩnh lại, tôi hỏi: "Chuyện Hứa Tri Niên cậu có định về giải quyết không?"
Chắc vì bị ngữ khí âm trầm của tôi hù dọa, giọng nói Nghiêm Chi Triết hơi nhỏ đi: "Khương, Khương ca, tôi thật sự không về được."
Tôi không nói gì.
Nghiêm Chi Triết từ nhỏ đến lớn có chút sợ tôi, lúc này vội vàng giải thích: "Nửa tháng nữa là sinh nhật Thư Kỳ, tôi đã hứa sẽ cùng cậu ấy đón sinh nhật xong mới về nước."
Thư Kỳ?
Tôi suy nghĩ mấy giây mới nhớ ra được người này.
Lâm Thư Kỳ là ánh trăng sáng mà Nghiêm Chi Triết theo đuổi nhiều năm cũng không thành.
Ấn tượng của tôi về Lâm Thư Kỳ cũng không mấy sâu sắc.
Nếu hôm nay Nghiêm Chi Triết không nhắc tới thì tôi còn chẳng nhớ nổi người này.
Hồi cao trung cậu ta là bạn học chung trường với tôi và Nghiêm Chi Triết, Nghiêm Chi Triết vừa thấy cậu ta đã yêu, theo đuổi ròng rã ba năm đều không được.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi và Lâm Thư Kỳ cùng thi vào một trường đại học.
Nghiêm Chi Triết đã quen học hành lơi bơi, thành tích hiển nhiên không thể trúng tuyển, cuối cùng cha hắn phải tặng thư viện cho trường thì hắn mới thuận lợi trở thành bạn học với Lâm Thư Kỳ.
Lâm Thư Kỳ xuất thân thư hương môn đệ, cha là giáo sư đại học, mẹ là nhạc sĩ nổi tiếng.
Cậu ta có một loại thanh cao và kiêu ngạo từ trong cốt tủy, khi ở cùng người khác liền tỏ thái độ hơn người một bậc, làm gì cũng kiểu cách, ngay cả ra nước ngoài du học cũng phải học dương cầm ưu nhã.
Rất có tiêu chuẩn của ánh trăng sáng.
Người kiêu ngạo như cậu ta tất nhiên sẽ chướng mắt loại thiếu gia ăn chơi như Nghiêm Chi Triết.
Hết lần này tới lần khác Nghiêm Chi Triết hoàn toàn chẳng biết gì cả, bị ngó lơ nhiều năm như vậy mà vẫn xem người kia như nam thần thiêng liêng bất khả xâm phạm trong lòng mình.
Bởi vậy mới nói Nghiêm Chi Triết là một kẻ ngu xuẩn chính hiệu.
Nếu nói Lâm Thư Kỳ có điểm gì để tôi nhớ kỹ thì chắc là trước khi cậu ta xuất ngoại đã tỏ tình với tôi, sau đó bị tôi từ chối thẳng.
Nghiêm Chi Triết mê mệt vì cậu ta thanh cao tự phụ, còn tôi chỉ thấy đạo đức giả.
Nhắc tới Lâm Thư Kỳ tôi đột nhiên nhớ ra vì sao lần đầu tiên gặp Hứa Tri Niên lại thấy quen mắt.
Tướng mạo Hứa Tri Niên và Lâm Thư Kỳ có mấy phần giống nhau.
Không hẳn là giống hoàn toàn, nhưng nhìn từ góc độ nào đó quả thực rất dễ nhầm lẫn.
Tôi nhanh chóng nắm được mấu chốt.
Hóa ra Nghiêm Chi Triết giam cầm Hứa Tri Niên trong biệt thự chỉ để biến cậu ấy thành thế thân của Lâm Thư Kỳ.
Giờ có chính chủ bên cạnh thì thế thân sống chết thế nào chẳng còn quan trọng.
Tôi không khỏi cười lạnh.
Vậy...... Hứa Tri Niên có biết sự tồn tại của Lâm Thư Kỳ hay không?
Cậu ấy có biết mình gặp tai bay vạ gió, nhận hết tổn thương và thống khổ chỉ vì cậu ấy có gương mặt giống Lâm Thư Kỳ hay không?
Tôi siết chặt di động.
Điện thoại vẫn chưa cúp máy, Nghiêm Chi Triết "a lô" hai tiếng, hỏi tôi còn chuyện gì không.
Tôi hỏi hắn: "Vậy Hứa Tri Niên thì cậu tính sao?"
Nghiêm Chi Triết thốt lên: "Sao là sao?"
Qua mấy giây hắn mới sực nhớ ra chuyện lúc nãy tôi kể với hắn: "À, cậu nói bệnh của cậu ta ấy à, tìm bác sĩ giúp cậu ta chữa không được sao, đâu phải tôi không trả nổi tiền...... Đúng rồi, hay là Khương ca giúp tôi với nhé? Yên tâm, tôi sẽ không để cậu làm không công đâu, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp chuyển khoản cho cậu......"
Tôi hít sâu mấy lần mới dằn xuống được cơn tức giận trong lòng, sau đó không chút lưu tình cúp điện thoại.
Thái độ hờ hững của Nghiêm Chi Triết quả thực đã khiến tôi nổi trận lôi đình.
Không hiểu sao tôi bắt đầu thấy đau lòng cho Hứa Tri Niên.