【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Cuối cùng tôi cũng tìm được một cụm từ để định nghĩa quan hệ giữa tôi và Hứa Tri Niên.
Chủ nhà và khách trọ.
Dù ở chung một nhà nhưng cơ hội gặp nhau của tôi và Hứa Tri Niên cũng không nhiều lắm.
Bởi vì tôi cực kỳ bận rộn.
Tôi biết có nhiều người cho rằng hầu hết phú nhị đại đều vô học, chơi bời lêu lổng, giữ chức vụ nhàn tản trong công ty gia đình, đi làm còn phải tùy vào tâm trạng.
Tất nhiên điều này chưa hẳn đã sai, điển hình như Nghiêm Chi Triết thuộc loại có thể đưa vào sách giáo khoa.
Nhưng tôi thì không.
Trong công ty tôi có chức vụ thực sự.
Chức vụ còn không nhỏ, tên đầy đủ là Giám đốc Điều hành, gọi tắt là CEO.
Khi tôi nhậm chức CEO, Khương Sênh Sênh thầm nói với tôi rằng tôi chính là bá tổng mà tiểu thuyết hay nhắc tới.
Khương Sênh Sênh là cô em họ trước đây lôi kéo tôi xem tiết mục giải trí kia.
Là một nữ sinh theo trào lưu hiện đại, nó chơi game, đọc tiểu thuyết, theo đuổi thần tượng không sót cái nào, nói chuyện phiếm với nó qua Wechat toàn thấy icon cảm xúc và tiếng lóng.
Có khi tôi ngờ nghệch không hiểu còn bị nó cười trêu là lão cán bộ.
Tôi hỏi nó: "Bá tổng nghĩa là gì?"
Khương Sênh Sênh giải thích: "Chính là tổng giám đốc bá đạo đó."
Tôi nói: "CEO và tổng giám đốc không hẳn là cùng một chức vụ."
Sau đó tôi dành tận nửa tiếng để giải thích điểm khác nhau giữa CEO và tổng giám đốc với nó.
Cuối cùng nó nhếch môi phất tay: "Anh đừng để ý mấy chi tiết này."
Tôi: "Ờ."
Tôi thấy may mắn vì nó học nghệ thuật nên không có ý định vào làm ở công ty.
Nói lan man rồi, trở lại chuyện chính thôi.
Tôi làm việc và nghỉ ngơi tương đối quy củ, buổi sáng ra cửa đến công ty nhiều khi Hứa Tri Niên vẫn chưa dậy.
Cơm trưa tôi ăn ở công ty, giữa trưa cũng không về nhà.
Ban đêm nếu không tăng ca cũng phải xã giao, nhiều lúc tiếp khách đến rạng sáng, về nhà chỉ thấy tối om, Hứa Tri Niên đã sớm ngủ rồi.
Cho dù thỉnh thoảng có chạm mặt ở nhà thì chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó việc ai nấy làm.
Là một chủ nhà đứng đắn, tôi rất ít khi can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của Hứa Tri Niên, đương nhiên cũng không cho người dò la hành tung của cậu ấy.
Tôi tôn trọng sự riêng tư của cậu ấy, cũng không giống Nghiêm Chi Triết giám sát cậu ấy, hạn chế tự do của cậu ấy.
Nhưng khi tôi và chị Vương, chú Dương nói chuyện trên trời dưới đất, họ thường vô tình hữu ý nhắc đến Hứa Tri Niên trước mặt tôi.
Có lẽ vì trước đây bị nhốt ba năm nên Hứa Tri Niên ban ngày không thích ở nhà, nếu không có việc gì liền chạy ra ngoài.
Nhưng cậu ấy cũng không thích nơi đông người, cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp, bài xích tiếp xúc với người khác.
Có lần tôi và chú Dương nói chuyện phiếm, chú Dương kể cậu ấy thường đến một chỗ yên lặng vắng vẻ, cũng không làm gì mà chỉ ở đó ngẩn người.
Nhiều khi ngồi đến tận trưa.
"Cứ thấy đứa nhỏ này tâm sự nặng nề thế nào ấy." Chú Dương cảm khái, không biết đang nghĩ gì.
Tôi cũng không biết.Hứa Tri Niên là người có năng lực tự gánh vác rất mạnh.
Chắc điều này liên quan đến việc cậu ấy từ nhỏ đến lớn đều sống với bà, chị Vương nói cậu ấy căn bản không cần ai chăm sóc mình cả, nhiều khi thấy chị ấy bận rộn trong bếp còn đến giúp một tay.
Nhưng dù năng lực tự gánh vác của cậu ấy có mạnh hơn chăng nữa thì vẫn chỉ là một người.
Cậu ấy không phải vạn năng, có một số chuyện vẫn phải nhờ tôi giúp.
Chẳng hạn như bôi thuốc.
Khi xuất viện, vết thương trên người Hứa Tri Niên vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Bác sĩ nói cách mấy ngày phải bôi thuốc một lần, không thể khinh thường, nếu không chẳng những không lành mà còn để lại sẹo.
Sau đó còn dặn dò những việc cần chú ý.
Trên người Hứa Tri Niên có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhất là trên lưng có một vết sẹo dữ tợn, giống như bị thứ gì sắc bén rạch vào.
Tôi sợ gợi lại hồi ức đau lòng của cậu ấy nên không hỏi.
Nhưng bôi thuốc cho vết thương này lại trở thành vấn đề nan giải.
Cậu ấy không có ba đầu sáu tay nên không thể tự bôi thuốc sau lưng cho mình.
Để người khác làm thì cậu ấy lại có chướng ngại tiếp xúc tay chân, bị người chạm vào sẽ vô thức giãy dụa phản kháng.
Cuối cùng chuyện này đành để tôi làm.
Ai bảo tôi là người duy nhất không bị cậu ấy bài xích chứ.
"Làm phiền anh rồi." Chắc cũng thấy xấu hổ nên sau khi tôi vào phòng, Hứa Tri Niên không đối mặt với tôi.
"Không phiền." Tôi nói.
Cậu ấy đưa thuốc cho tôi, sau đó cởi đồ, xoay người nằm sấp trên giường.
Tư thế này rất dễ khiến người ta tưởng tượng xa xôi, tôi bất giác dời mắt sang chỗ khác.
......
Mấy giây sau, tôi lại dời mắt về.
Suýt nữa thì quên tôi tới để giúp cậu ấy bôi thuốc.
Hứa Tri Niên không chỉ có eo nhỏ mà bả vai cũng rất gầy.
Sau lưng cậu ấy hầu như không có thịt thừa, hai xương bả vai nhô cao hệt như một đôi cánh.
Thật sự rất đẹp nhưng tôi không dám nhìn nhiều, sau khi định thần lại mới cầm thuốc bôi lên cho cậu ấy.
"A......"
Lúc bôi thuốc sẽ khá đau, Hứa Tri Niên vô thức rên một tiếng.
Sau đó chắc lại thấy mất mặt nên cậu ấy cắn chặt răng, đè xuống thanh âm trong cổ họng.
Thế là tiếng rên biến thành tiếng thở dốc trầm thấp bị kìm nén.
Tôi nghĩ có lẽ Hứa Tri Niên không biết ở một vài thời điểm, tiếng thở trầm thấp như có như không này càng dễ khiến lòng người nóng lên.
Nửa thân trên của cậu ấy không một mảnh vải, trên lưng ngoại trừ vết sẹo nhìn mà giật mình kia còn có mấy vết bầm rải rác.
Những vết tím xanh vốn sẽ khiến người ta đau lòng nhưng trong tình cảnh này lại trở nên kiều diễm lưu luyến.
Không hiểu sao tôi hơi oán trách chị Vương vì đã trải ga giường màu tối cho cậu ấy.
Cậu ấy quá trắng, thân thể lún sâu trên giường, màu tối càng tôn thêm làn da trắng sứ tái nhợt câu hồn đoạt phách người khác.
Tiếng hít thở của tôi bất giác tăng nhanh.
"Có đau không?" Tôi thở sâu rồi vờ như không có việc gì hỏi cậu ấy.
Hứa Tri Niên mạnh miệng lắc đầu nói: "Không đau."
Tôi nhíu mày, ấn mạnh tay hơn một chút.
"A!" Hứa Tri Niên nhịn không được kêu một tiếng.
Tôi hỏi tiếp: "Đau không?"
Hứa Tri Niên đáp nhanh: "Đau."
Tôi nói: "Vậy cậu hát một bài đi?"
Hứa Tri Niên nghe không hiểu: "Gì cơ?"
Tôi giảm nhẹ lực tay rồi nói: "Chẳng phải cậu đau à, khi hát sẽ phân tâm, biết đâu sẽ không thấy đau nữa."
Hứa Tri Niên nghe theo đề nghị của tôi hát một bài.
Giai điệu ca khúc tôi chưa từng nghe qua, chắc là ở lứa tuổi cậu ấy thường nghe.
Thanh âm của Hứa Tri Niên rất trong trẻo, từng là một thiếu niên tinh thần phấn chấn, sau khi trải qua gian nan khổ sở càng thêm trầm lắng khàn khàn.
Như thế càng hay hơn, tựa như có thể xâm nhập vào lòng người.
Cậu ấy hát:
"Ngón tay anh mềm mại vuốt ve mọi vết thương xấu xí mà sóng gió gây ra
Trong mắt anh có xuân thu, đẹp hơn tất cả sông núi mà em từng thấy từng yêu"
Ngón tay tôi xoa thuốc lên vết sẹo của cậu ấy không tự chủ mà run rẩy.
Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.
Hát hết một bài thì thuốc cũng vừa bôi xong.
Tôi đứng dậy nói: "Được rồi, cậu có thể xoay người."
Hứa Tri Niên trở mình, hấp tấp kéo chăn trùm kín người.
Tôi cạn lời, lúc nãy cái gì cần thấy cũng đã thấy hết rồi, giờ lại còn ngại ngùng.
Nhưng tôi nghĩ da mặt cậu ấy mỏng nên cũng không trêu chọc, chỉ nói cậu ấy cất kỹ thuốc rồi rời đi.
Sau đó tôi về phòng tắm rửa.
Ban nãy tôi bảo Hứa Tri Niên hát dĩ nhiên không phải vì tôi muốn nghe.
Để cậu ấy phân tâm là thật, nhưng chỉ là cái cớ.
Tôi sợ nếu nghe cậu ấy thở nữa thì mình sẽ cương lên mất.
Không sai, tôi là đồng tính luyến ái, tôi thích đàn ông.
Năm đó khi tôi thú nhận chuyện này với gia đình đã ầm ĩ một trận trời long đất lở, sóng gió nổi lên còn mạnh hơn địa chấn.
Ông nội chỉ vào người tôi, bàng hoàng đến độ một câu cũng không nói được.
Cha tôi suýt chút nữa vác gậy đánh gãy chân tôi, cũng may mẹ tôi cản lại, nếu không chắc giờ này tôi phải ngồi trên xe lăn để kể lại chuyện này.
Tất nhiên mẹ tôi ngăn cản ông cũng chẳng phải vì có tư tưởng thoáng, bà than trời trách đất phát điên một trận, cảm thấy tôi như vậy là do bệnh, phải chữa trị thật tốt.
Còn mấy người họ hàng đáng bực mình khác thì......
Quá phiền lòng, tôi lười nhắc tới.
Trong số người nhà chỉ có mình cô em họ Khương Sênh Sênh ủng hộ tôi.
Dùng câu nói của nó: "Đã là năm rồi, sao vẫn có người thấy đồng tính luyến ái là bệnh chứ?"
Mặc dù tôi không biết là gì nhưng vẫn cảm kích sự ủng hộ của nó.
Tình nghĩa anh em họ giữa tôi và nó cũng nhờ chuyện này mà đột nhiên tăng mạnh.
Sau này tôi phát hiện sở dĩ nó đồng cảm với tôi là vì thường xuyên đọc tiểu thuyết, kể cả tiểu thuyết đam mỹ được gọi là văn học BL.
Sau khi thú nhận, tôi chống đối gia đình một thời gian rất dài.
Tạm thời không nói tới quá trình, tóm lại cuối cùng họ không thể không chấp nhận sự thật tôi là người đồng tính.
Nhưng cũng không phải không có hậu quả.
Khi mẹ tôi tự sát, cha tôi liền chỉ vào mũi tôi chửi ầm lên, nói vì tôi thích đàn ông nên mới kích thích thần kinh của bà thất thường, liên tục phát bệnh.
Vì chuyện này mà tôi từng dằn vặt mình, đau khổ rất lâu.
Khoảng thời gian đó tôi đều ngủ không yên, cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng mẹ tôi tự sát.
Tôi nghĩ mình thật sự đã làm bà thất vọng nên mới chọn cách kết liễu tính mạng của mình để trừng phạt tôi.
Nhưng sau này tôi dần nghĩ thông suốt rồi.
Cha tôi ngoại tình, con riêng nhiều không đếm xuể, mẹ tôi vừa qua đời đã lập tức tái hôn, rốt cuộc lấy tư cách gì để chỉ trích tôi.
...... Thôi bỏ đi, có những chuyện nghĩ tới liền tức giận.
Không nghĩ nữa.
Nói về Hứa Tri Niên.
Tôi có phản ứng với Hứa Tri Niên cũng không có nghĩa tôi thích cậu ấy.
Với đàn ông mà nói thì tình dục và tình cảm tách biệt nhau, đạo lý này tôi vẫn hiểu.
Bất kỳ người nào thân thể bình thường, có khuynh hướng giới tính thích đàn ông thì khi nhìn thấy Hứa Tri Niên cởi trần nằm bên dưới mình thở như thế cũng không thể thờ ơ.
Dù sao lúc tôi xem GV cũng đâu phải là không rung động.
Nhưng không thể không nói, quả thật Hứa Tri Niên từ tướng mạo đến tính cách chỗ nào cũng hợp gu của tôi.
Nếu chúng tôi không phải là mối quan hệ khó xử như bây giờ.
Nếu chúng tôi quen biết trong trường hợp bình thường với thân phận bình thường.
Có lẽ tôi và cậu ấy sẽ có một tình yêu phong hoa tuyết nguyệt từ thể xác đến trái tim.
Tất nhiên giả thiết này hiện giờ chẳng có nghĩa lý gì cả.
Vì vậy tôi và Hứa Tri Niên chỉ là chủ nhà và khách trọ bình thường.
Tôi tự nhủ mình như vậy.
⊱ ────── {.⋅ ✯ ⋅.} ────── ⊰