【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Sau lời chúc "ngủ ngon" kia, tôi ngủ rất ngon mà không cần đến thuốc ngủ.
Buổi sáng khi từ phòng họp trở về, điện thoại di động vang lên.
Là Thi Gia Chí gọi tới.
"Khương tổng." Giọng nói ngả ngớn của Thi Gia Chí vang lên trong điện thoại, "Sao cuối tuần lại không tới tụ tập?"
Tôi hàm hồ nói: "Có việc."
Thi Gia Chí nói: "Có thể có chuyện gì chứ, ai cũng biết anh khó mời, tối cuối tuần ai dám giành người với tôi?"
"Chẳng ai mời tôi cả." Tôi nói.
Thi Gia Chí hiếu kỳ: "Vậy sao tự nhiên không lộ diện, có việc gấp à?"
Tôi nói: "Về nhà gấp."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật cười.
"Nghe anh nói như vậy." Thi Gia Chí đùa, "Tôi đang nghi trong nhà anh có người nào hay không đấy."
Tôi im lặng khác thường mấy giây.
Thi Gia Chí cũng trầm mặc, sau đó hắn nói với vẻ khó tin: "Không phải chứ, thực sự có người à?"
Tôi vuốt trán: "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ gì cơ?" Thi Gia Chí hứng thú hỏi tôi, "Lần trước anh còn nói với tôi chưa có người mình thích, sao chưa được mấy ngày mà đã bắt đầu kim ốc tàng kiều rồi?"
Dừng một chút, hắn tựa như nhớ ra gì đó nên lại hỏi: "Có phải là người lần trước anh hỏi tôi...... bồ câu trắng đúng không?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Không phải."
Thi Gia Chí: "Đừng vội phủ nhận, chắc chắn đúng như tôi nói rồi......"
Tôi mặt không đổi sắc ngắt lời hắn: "Anh vẫn nên xử lý tốt chuyện của mình trước đi, lần trước anh nói với tôi thích một người đàn ông, đã làm xong chưa?"
Thi Gia Chí chợt im bặt.
"Fuck!" Mấy giây sau hắn mắng một câu thô tục, "Được thôi, đấu không lại anh."
Tôi nhíu mày: "Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
Thi Gia Chí vội vàng nói: "Đừng cúp đừng cúp."
Tôi hỏi hắn: "Còn việc gì?"
Thi Gia Chí nói: "Cuối tuần không tới được thì đêm nay Hoàng Hành Thiên mở tiệc dù sao cũng nể mặt chút đi."
Tôi hỏi: "Hoàng Hành Thiên?"
Thi Gia Chí giải thích: "Hoàng Hành Thiên là con trai nhà họ Hoàng của bất động sản Vĩnh Chính, gần đây sinh nhật hắn, ngại tụ họp trong nhà nên cố ý hẹn người ra ngoài náo nhiệt."
"Các anh náo nhiệt thì kệ các anh." Tôi nghi ngờ nói, "Tôi không quen anh ta, xem náo nhiệt làm gì."
Thi Gia Chí lười biếng nói: "Thì tại vì khó lòng hẹn được Khương tổng một lần, bọn họ muốn mời cũng không tìm được cách, nếu tôi có thể mời anh tới thì chẳng phải có mặt mũi hơn sao."
Tôi lạnh nhạt nói: "Nói tiếng người đi."
Thi Gia Chí nói: "Tâm tình không tốt, tìm anh tới giúp tôi uống hai ly."
Sớm nói thẳng ra có phải tốt không.
Cần gì phải quanh co lòng vòng.
Tôi nghĩ đêm nay cũng không có việc gì nên trả lời: "Đi, lát nữa báo địa chỉ cho tôi."
Thi Gia Chí đáp lại "OK".
Hoàng Hành Thiên không mở tiệc ở "Chợ chim hoa" mà là một nơi cao cấp khác.
Khi tôi đến, Thi Gia Chí ôm trong ngực một cô gái trang điểm lộng lẫy, da trắng chân dài, rất hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của hắn thì chắc là người khác đưa đến.Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh thì hắn liền phất tay đẩy cô gái ra ngoài.
Cô gái hiểu ý hắn, lưu luyến không rời, chậm chạp bước đi.
Thi Gia Chí lắc ly rượu trong tay, đá lạnh va vào thành ly lách cách.
Tôi nhíu mày: "Sao thế, không vui à?"
Thi Gia Chí nhấp một hớp rượu rồi nói: "Anh thấy cô gái lúc nãy trong ngực tôi thế nào?"
Tôi dùng thẩm mỹ của trai thẳng nhớ lại một chút rồi đáp: "Tạm được."
Thi Gia Chí bật cười: "Nghe nói là tiểu minh tinh nổi tiếng, từng đóng mấy bộ phim mạng, xem như có chút danh tiếng."
Tôi thản nhiên nói: "Không biết."
Thi Gia Chí cười: "Đừng nói tiểu minh tinh, dù đỉnh cấp lưu lượng trong ngành giải trí có đứng trước mặt thì anh cũng chẳng nhận ra."
Tôi nói: "Chưa chắc đâu."
Thi Gia Chí nhíu mày.
Tôi nghĩ ngợi: "Chắc tôi có thể nhận ra Diệp Tử An."
Thi Gia Chí thoáng sửng sốt.
Tôi hỏi hắn: "Hôm nay anh sao vậy? Thất tình nên ở đây mượn rượu giải sầu à?"
Thi Gia Chí nhấp một hớp rượu: "Còn chưa có tình thì lấy đâu ra thất."
Tôi ung dung nhìn hắn: "Vẫn là người lần trước sao?"
Thi Gia Chí nói: "Ừm."
Tôi hỏi: "Thích thật lòng?"
Thi Gia Chí im lặng hồi lâu mới trầm thấp nói: "Thích thật lòng."
Tôi bất giác nhướn mày.
Thi Gia Chí nói: "Vẻ mặt anh như vậy là sao?"
Tôi nói: "Vẻ mặt đang xem hài kịch."
Thi Gia Chí: "......"
Tôi nói: "Không ngờ Thi tổng phong lưu phóng khoáng, lướt qua vạn bụi hoa không dính một cái lá trên người mà lại lưu luyến một chàng trai."
Thi Gia Chí nói: "Đừng có trêu tôi."
Tôi hỏi: "Làm sao, còn mong tôi bày mưu tính kế cho anh nữa à?"
Thi Gia Chí nói: "Lần trước anh nói vấn đề kia, tôi về hỏi người đại diện của cậu ấy, người đại diện nói trước kia cậu ấy chưa từng yêu đương, cũng không mập mờ với ai, vì thế tôi cũng không biết cậu ấy thích nam hay nữ."
Người đại diện?
Tôi kịp phản ứng, thì ra đối phương lại là minh tinh.
Nhưng nhớ tới địa vị của Thi Gia Chí trong ngành giải trí thì tôi cũng chẳng thấy lạ.
Tôi hỏi: "Vậy tình cảm của cậu ấy với anh là gì?"
Thi Gia Chí nghĩ ngợi, sắc mặt càng thêm cổ quái: "Hình như cậu ấy xem tôi là bạn bè tốt."
Sau đó Thi Gia Chí vừa uống rượu vừa lải nhải kể tôi nghe chuyện của hắn và minh tinh kia.
Tôi nghe câu được câu mất.
Kiểu tình cảm này người ngoài rất khó khuyên nhủ.
Lỡ đâu hôm nay hắn còn thâm tình, ngày mai liền quay đầu lưu luyến bụi hoa khác thì sao.
Tôi không có ý định xen vào thế giới tình cảm muôn màu muôn vẻ của Thi Gia Chí nên dứt khoát ngồi một bên làm người nghe vô cảm.
Nói xong lời cuối, Thi Gia Chí cũng cảm thấy có chút nhàm chán nên nốc rượu ừng ực.
Tôi bưng ly uống với hắn hai ngụm.
Ly còn chưa đặt xuống thì chợt nghe cách đó không xa vọng lại tiếng ầm ĩ.
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn sang bên kia.
Bên kia không biết xảy ra chuyện gì mà thanh âm hơi lớn, người chung quanh đều nhìn sang.
Bên cạnh có người giải thích: "Hình như có minh tinh làm ầm lên."
Tôi không khỏi nhíu mày.
Hôm nay là sinh nhật Hoàng Hành Thiên, gọi vài minh tinh tới trợ hứng là bình thường.
Nhưng chuyện này là anh tình tôi nguyện, minh tinh mời đến quá nửa đều tự nguyện và hiểu chuyện, muốn ở đây tìm cơ hội, kiếm chút tài nguyên lợi lộc.
Nếu thật sự gây chuyện ồn ào thì không phải trợ hứng mà là mất hứng.
Tất cả mọi người đều biết chừng mực.
Cũng không rõ xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ đến mức này.
Tôi và Thi Gia Chí liếc nhau một cái rồi đứng dậy đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Hoàng Hành Thiên là nhân vật chính nên tất nhiên cũng ở đó.
Hắn cau mày, sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Minh tinh gây náo loạn đứng đối diện với hắn, áo khoác bị hắt rượu, bộ dạng rất chật vật.
Nhưng khí thế trên người cậu ta lại không hề kém đi, bầu không khí có vẻ giương cung bạt kiếm.
Tôi sửng sốt phát hiện ra mình biết minh tinh này.
Là Diệp Tử An.
Diệp Tử An sao lại xuất hiện ở đây?
Tôi nheo mắt nhìn Diệp Tử An.
Nhìn vẻ mặt cậu ta rõ ràng là rất không tình nguyện.
Không đợi tôi lấy lại tinh thần, bên cạnh đột nhiên hiện ra một bóng người.
Thi Gia Chí đã nhanh chân đi tới.
"Hoàng thiếu, chuyện là thế nào vậy." Thi Gia Chí cười nói, "Vị này là nghệ sĩ dưới trướng công ty tôi, có phải đã làm gì đắc tội Hoàng tổng rồi không?"
Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hoàng Hành Thiên dịu đi rất nhiều, cũng không còn làm khó Diệp Tử An mà quay sang nói chuyện với Thi Gia Chí.
Hai người hàn huyên nửa ngày, cuối cùng Thi Gia Chí kính một ly rượu mới giải vây được cho Diệp Tử An, sau đó dẫn người ra ngoài.
Diệp Tử An vẫn giữ sắc mặt khó coi nhưng ở cạnh Thi Gia Chí thì khí thế của cậu ta cũng giảm đi nhiều, không còn giống lúc nãy nữa.
Ngược lại nhìn rất ngoan ngoãn.
Thi Gia Chí đưa người tới chỗ chúng tôi ngồi, tôi đang xem kịch hay nên có chút hào hứng nhìn hai người họ.
Diệp Tử An thấy tôi thì sửng sốt hỏi: "Đây là?"
Thi Gia Chí giới thiệu: "Đây là bạn tôi."
Diệp Tử An nói: "Chào anh, tôi là Diệp Tử An."
Tôi nhẹ gật đầu: "Khương Minh Ý."
Thi Gia Chí hỏi cậu ta: "Sao cậu lại ở đây?"
Diệp Tử An nói: "Hôm nay có nhà đầu tư mời đoàn phim ăn cơm, đạo diễn Dương gọi tôi tới, lúc tôi từ toilet trở ra thì không chú ý nên đi nhầm cửa."
Ngữ khí của cậu ta có chút buồn bực: "Tôi thấy hình như không đúng, đang định ra ngoài thì có người tới kéo tay tôi không buông, còn động tay động chân với tôi rồi rót rượu cho tôi, tôi đương nhiên không chịu, người kia lại không chịu để tôi đi, cuối cùng còn hắt rượu lên người tôi."
Thi Gia Chí nhíu mày hỏi: "Người ra tay với cậu là ai?"
Diệp Tử An nhìn quanh rồi nói: "Tôi cũng không biết anh ta tên gì."
Thi Gia Chí lại hỏi: "Cậu uống rượu à?"
Diệp Tử An nhẹ gật đầu: "Vừa rồi có uống một chút nhưng không nhiều lắm."
Sắc mặt Thi Gia Chí hơi tốt lên: "Cậu thế này trước hết đừng trở lại, chờ chút để trợ lý đưa quần áo tới thay."
Diệp Tử An đáp ứng.
Cậu ta cởi áo khoác bị hắt rượu để qua một bên, sau đó tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Thi Gia Chí.
Chắc vì chuyện ồn ào lúc nãy nên Thi Gia Chí càng thêm mất hứng, cũng không có vẻ gì là muốn mở miệng.
Tôi nói với Diệp Tử An: "Tôi nhớ cậu là minh tinh."
Diệp Tử An mở to mắt: "Khương tổng cũng biết tôi sao?"
Tôi nói: "Cậu rất nổi tiếng mà."
Diệp Tử An nói: "Cám ơn đã khích lệ."
Tôi hỏi cậu ta: "Có thể ký tên cho tôi được không?"
Diệp Tử An không kịp phản ứng: "A?"
Tôi giải thích: "Tôi có một cô em họ là fan cuồng của cậu."
Diệp Tử An: "À à! Không thành vấn đề."
Một lát sau, trợ lý của cậu ta lên tới.
Diệp Tử An lấy một tấm ảnh trong túi xách của trợ lý cấp tốc ký tên rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm ảnh chụp trong tay, chần chờ một lát, suy nghĩ xem làm thế nào xin thêm một tấm ảnh có chữ ký cho Hứa Tri Niên.
Nói là xin thay cho bạn sao?
Diệp Tử An thay xong áo khoác thì không ở lại nữa, từ biệt Thi Gia Chí rồi đứng dậy ra ngoài.
Tôi nhíu mày, đại não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đuổi theo trước.
Tôi gọi lại Diệp Tử An trên hành lang.
"Khương tổng còn việc gì sao?" Cậu ta hỏi tôi với vẻ kỳ quái.
Tôi dừng một chút rồi bình thản nói: "Có thể cho tôi thêm một chữ ký không?"
Diệp Tử An tỏ vẻ sửng sốt rồi nhẹ gật đầu: "Được chứ."
Tôi khẽ thở hắt ra.
"Khương tổng." Ký xong Diệp Tử An gọi tôi một tiếng, hình như muốn nói gì đó.
Tôi hỏi cậu ta: "Sao?"
Cậu ta ấp a ấp úng hỏi tôi, "Không có gì, tôi chỉ tò mò...... anh và Thi tổng có phải rất thân nhau không?"
Tôi nhíu mày cất kỹ tấm ảnh thứ hai rồi đáp: "Là bạn làm ăn hợp tác thôi, không tính thân thiết."
Sau khi tôi quay lại, Thi Gia Chí ngập ngừng nhìn tôi.
Tôi vờ như không thấy.
Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi: "Khương Minh Ý, chắc không phải anh nhìn trúng Diệp Tử An rồi đấy chứ?"
Tôi nhìn hắn cười như không cười.
Chờ sắc mặt hắn rốt cuộc biến đổi, tôi mới chậm rãi ung dung nói: "Ai thật sự nhìn trúng Diệp Tử An trong lòng còn chưa rõ hay sao?"
Thi Gia Chí: "......"