【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Điện thoại khẽ rung.
Là Wechat Hứa Tri Niên gửi tới.
【 Tri Niên: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a 】
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.
?
Cậu ấy gửi loạn cái gì vậy.
Không đợi tôi nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Điện thoại lại rung lên.
【 Tri Niên rút lại một tin nhắn 】
Tôi:???
Tôi càng nghi ngờ hơn, thế là trả lời cậu ấy: Sao thế?
Tri Niên: Không có gì, lúc nãy gửi sai.
Tôi chậm rãi trả lời "Ờ".
Điện thoại yên tĩnh trở lại.
Ảnh đại diện Wechat của Hứa Tri Niên là một mảnh xanh lam dịu mát, thoạt nhìn cũng không có gì, khi phóng to mới phát hiện còn có hoa văn.
Là một bức tranh vũ trụ.
Dường như cậu ấy thật sự rất thích những ngôi sao.
Mấy phút sau, Hứa Tri Niên lại nhắn tin.
Tri Niên: Khương tiên sinh.
Tôi: Đây.
Tri Niên: Video trong vòng bạn bè kia...... anh thấy rồi sao?
Thì ra cậu ấy đã thấy tôi bấm like.
Tôi trả lời: Ừm, tôi thấy rồi.
Hứa Tri Niên gửi tới một icon khóc.
Tri Niên: A a a!
Tri Niên: Có phải đàn khó nghe lắm không.
Tôi vốn định ăn ngay nói thật nhưng nhìn icon cậu ấy gửi hình như có chút sụp đổ.
Sợ đả kích cậu ấy nên tôi quyết định biểu đạt khéo léo hơn chút để an ủi cậu ấy.
Tôi: Cũng được.
Tôi: Không khó nghe lắm.
Tri Niên: Thật sao?
Tôi: Ừ.
Tri Niên: Tôi biết Khương tiên sinh chỉ đang an ủi tôi thôi.
Tôi tạm ngừng.
Tri Niên: Nhưng vẫn thấy rất vui.
Tôi: Cậu vui là được rồi.
Tri Niên: Không ngờ Khương tiên sinh cũng sẽ xem vòng bạn bè.
Tôi: Vì sao tôi không thể xem vòng bạn bè?
Tri Niên: À, chỉ là cảm thấy Khương tiên sinh không giống người thường xuyên lên mạng xã hội.
Tôi:......
Tôi trịnh trọng gọi tên cậu ấy: Hứa Tri Niên.
Tri Niên: Dạ?
Tôi: Năm nay tôi
Tôi: Không phải
Tri Niên:......
Tôi: Tôi chỉ lớn hơn cậu tuổi thôi.Khung chat dừng lại.
Một lát sau, Hứa Tri Niên gửi tới một tin nhắn thoại.
Hứa Tri Niên: "A a a Khương tiên sinh tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy Khương tiên sinh bình thường bận rộn như vậy chắc sẽ không rảnh xem vòng bạn bè đâu."
Giọng cậu ấy qua mạng và trong hiện thực có chút khác biệt, nghe đến cuối cùng lại có thể tìm được cảm giác quen thuộc.
Bởi vì vội vã giải thích nên ngữ tốc nói chuyện của cậu ấy nhanh hơn bình thường, nghe rất hoạt bát.
Thật là dễ nghe.
Từ khi Hứa Tri Niên đến trường, tôi cũng rất ít khi nghe cậu ấy nói bên tai tôi như vậy, nhất thời có chút hoài niệm.
Tôi ấn mở tin nhắn thoại, đưa di động sát vào tai nghe lại lần nữa.
Chắc thấy tôi trả lời lâu quá nên Hứa Tri Niên nóng nảy gửi tới một dấu chấm hỏi.
Tri Niên:?
Tri Niên: Khương tiên sinh?
Tôi: Đây.
Tri Niên: A a, tôi quấy rầy anh sao?
Tôi: Không có.
Tôi hỏi cậu ấy: Cậu không muốn tôi nhìn thấy video kia sao?
Tri Niên: A a a không phải!
Tri Niên: Chỉ là tôi đàn khó nghe quá! Để Khương tiên sinh nghe được cảm thấy rất ngại!
Tri Niên: Bản nhạc đó tôi vẫn chưa học xong, nếu biết trước thì đã không cho bạn cùng phòng quay video rồi!
Tôi: Không sao.
Nói đến video, tôi lại canh cánh trong lòng Hứa Tri Niên muốn đàn bản nhạc kia cho ai nghe.
Tôi: Chờ cậu học xong có thể đàn cho tôi nghe thử, nói không chừng có thể thay đổi ấn tượng của tôi về video kia.
Tri Niên: Được! Tôi nhất định sẽ học nghiêm túc!
Trong lòng tôi mãn nguyện gật đầu.
Như vậy thì mặc kệ cậu ấy muốn đàn cho ai nghe, người khác hay là tôi.
Thì cuối cùng tôi vẫn được nghe cậu ấy đàn.
Cuộc làm ăn này không lỗ.
Nhưng tôi vẫn muốn biết nếu không phải tôi thì cậu ấy sẽ đàn cho ai nghe?
Khương Sênh Sênh? Hay là bạn mới quen ở trường?
Hỏi thẳng thì có vẻ lộ liễu quá, tôi quyết định hỏi bóng gió một chút.
Đương nhiên tôi tự nhủ với mình.
Tôi chỉ tò mò mà thôi.
Tôi: Cậu ở trường chắc đã quen rất nhiều bạn mới nhỉ?
Tri Niên: Sao ạ?
Tôi: Lúc nãy nói chuyện với cậu cảm thấy hình như cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều.
Tri Niên: À, đó là vì trên mạng thôi.
Tri Niên: Thật ra ở trường tôi rất ít khi nói chuyện với người khác, lại vừa mới chuyển đến học kỳ này, ngay cả bạn học trong lớp tôi cũng chưa quen hết.
Tri Niên: Trước đây tôi không giống vậy đâu, rõ ràng có thể hòa đồng với bạn bè.
Tri Niên: Nhưng bây giờ khi đối mặt với họ tự nhiên tôi cũng chẳng biết làm sao nói chuyện nữa.
Tri Niên: Khương tiên sinh, có phải tôi như vậy rất tồi tệ không.
Tôi: Đây không phải vấn đề của cậu.
Tri Niên: Nhiều khi bên trên giảng bài, trong lớp rất đông người, tôi liền thấy căng thẳng.
Tri Niên: Chỉ có thể tìm chỗ nào ít người nghe giảng.
Tri Niên: Mấy ngày trước đi xuống lầu có người bạn đỡ tôi nhưng lại bị tôi vô thức đẩy ra.
Tri Niên: Tôi biết cậu ấy có ý tốt chứ không muốn hại tôi, nhưng tôi không khống chế được mình.
Tri Niên: Ở trường tôi cũng không tìm lại được cảm giác đi học của mấy năm trước, tôi không thể cãi nhau ầm ĩ, cười nói vui đùa với người chung quanh như trước nữa.
Tri Niên: Tôi phát hiện mình không hòa nhập được với họ, họ càng lại gần thì tôi càng sợ hãi.
Tôi: Cậu sợ cái gì?
Tri Niên: Tôi không biết, chính là sợ hãi.
Tri Niên: Có lẽ sợ bọn họ phát hiện tôi khác người, sợ bọn họ biết tôi đã gặp chuyện gì.
Tôi: Đây không phải lỗi của cậu.
Tôi: Cậu đã không tiếp xúc với người khác ba năm.
Tôi: Bài xích là bình thường.
Tôi: Cậu cần thời gian.
Tri Niên: Đúng không?
Tôi: Ừ, cậu đừng vội, từ từ sẽ ổn thôi.
Tôi: Nếu không thể như trước đây thì cậu cũng đừng cưỡng cầu, không cần cố gắng tạo quan hệ tốt với bạn học, từ từ tìm người bạn thích hợp với mình là được rồi.
Tri Niên: Là vậy sao?
Tôi: Ừ, lúc tôi đi học cũng chẳng kết bạn với tất cả mọi người đâu.
Tôi: Có những người là anh em tốt, nhưng đại đa số bạn học đều là quan hệ bình thường.
Tri Niên: Nếu là Khương tiên sinh thì quả thật sẽ mang đến cho người ta cảm giác như vậy.
Tôi: Vì sao?
Tri Niên: Bởi vì tính cách Khương tiên sinh là thế.
Tri Niên: Giống như rất khó tiếp cận, nhìn rất lạnh lùng.
Tri Niên: Nhưng thật ra ở gần Khương tiên sinh sẽ cảm nhận được Khương tiên sinh rất ấm áp.
Nghe cậu ấy nói tôi bắt đầu ngại ngùng.
Tôi lảng sang chuyện khác: Cậu ở trường lâu thế rồi chắc phải có một hai người bạn thân chứ nhỉ.
Tri Niên: Thì cũng có.
Tôi: Là ai thế?
Tri Niên: Là bạn cùng phòng với tôi, sinh viên mới vào năm nay, là một cậu bé rất hướng ngoại, rất tự nhiên, lúc ra cửa đều kéo tôi theo.
Tri Niên: Vì tôi phải bổ sung lại kiến thức thiếu hụt trước đây nên cậu ấy cũng cho tôi mượn tài liệu giảng dạy để xem.
Tri Niên: Đúng rồi, video kia là do cậu ấy quay đó.
Bạn cùng phòng quay video sao?
Nếu là lúc trước thì trong lòng tôi còn có chút không thoải mái.
Giờ lại cảm thấy may mắn.
May mà cậu ta ở đó để Hứa Tri Niên sống ở trường không còn cô đơn một mình.
Tôi: Bởi vậy cậu không tệ chút nào hết.
Tôi: Chỉ là cậu mới về lại trường học nên chưa thích ứng kịp thôi.
Tri Niên: Vâng.
Tôi: Cho nên cậu không cần phải sợ.
Tri Niên: A a a, nghe Khương tiên sinh nói vậy cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Tri Niên: Nếu nói chuyện trên mạng chứ không phải mặt đối mặt thì tôi cũng không hồi hộp thế đâu.
Tôi: Hoạt bát hơn nhiều mà.
Tri Niên: Nếu không phải thông qua Wechat thì chắc hôm nay tôi cũng không nói nhiều với Khương tiên sinh vậy đâu.
Tri Niên: Cảm giác như ở đây tôi buông lỏng rất nhiều.
Tôi: Khi đối mặt với tôi cậu cũng hồi hộp sao?
Tri Niên: Vâng.
Tri Niên: Nhưng không phải vì sợ Khương tiên sinh.
Tôi: Thế thì là gì?
Tri Niên: A a a a a tôi cũng không biết phải hình dung thế nào nữa!
Tri Niên: Ví dụ như......
Tri Niên: Chính là kiểu hồi hộp khi gặp người mình thích!
Khương Minh Ý, tỉnh táo, tỉnh táo.
Tôi mặc niệm trong đáy lòng.
Cậu ấy chỉ lấy ví dụ mà thôi.
Mi đừng tưởng là thật."Tiểu Khương?" Chị Vương quét dọn xong thấy tôi còn ngồi trên ghế salon liền đi tới.
"Mặt cậu hình như hơi đỏ?" Chị hỏi, "Có phải bị cảm rồi không, dạo này thời tiết thay mùa, nóng lạnh thất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, chờ chút tôi làm cho cậu một ly trà gừng."
Tôi vô thức ho khan.
Chị Vương: "Bị cảm thật rồi à?!"
"Không có." Tôi vội vàng nói, "Chắc mặc đồ nhiều lớp quá nên hơi nóng."
Chị Vương ừ một tiếng, nửa tin nửa ngờ rời đi.
Tôi rót cho mình ly nước lạnh.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, nhiệt độ trên mặt mới hơi dịu xuống.
Tôi thở chậm lại, sau khi hoàn toàn tỉnh táo mới tiếp tục xem điện thoại.
Tri Niên: Khương tiên sinh?
Tôi: Vừa rồi có chút việc.
Tri Niên: Là đang bận sao?
Tri Niên: Có phải hôm nay tôi chiếm quá nhiều thời gian của anh không?
Tôi: Không có, chút chuyện nhỏ ấy mà, làm xong rồi.
Tri Niên: A a!
Tri Niên: Đúng rồi!
Tri Niên: Cuối tuần này Khương tiên sinh có ở nhà không?
Tôi mở lịch trình ra xem một chút.
Tôi: Cuối tuần công ty có hội nghị báo cáo dự án, tôi phải đi chủ trì.
Tri Niên: Vậy à......
Hình như cậu ấy có vẻ thất vọng.
Tôi: Nhưng chắc buổi tối sẽ về.
Tri Niên: Vâng!
Tôi cười gửi tin nhắn cho trợ lý Tôn: Cuối tuần tôi có việc vào buổi tối, có xã giao gì hoãn lại hết đi.
Trợ lý Tôn mau chóng trả lời: Đã nhận!
Tri Niên: Vậy tối hôm đó tôi làm món chân gà nấu tôm tươi cho Khương tiên sinh nhé.
Tri Niên: Là món ăn tôi mới học được.
Tôi: Ừ.
Chân gà nấu tôm tươi?
Trước kia chưa từng ăn.
Nhưng nghe có vẻ không tệ.
Tôi và Hứa Tri Niên hàn huyên trên Wechat một hồi, nghe cậu ấy kể chuyện hàng ngày ở trường.
Lúc hoàn hồn nhìn đồng hồ thì mới phát hiện đã là nửa đêm.
Trước kia ở nhà tăng ca đọc văn kiện sao lại không có cảm giác vừa ngẩng đầu một cái đã qua mấy tiếng như hôm nay nhỉ?
Hình như đêm nay thời gian trôi qua nhanh hơn mọi khi.
Tôi: Trễ thế này mà cậu vẫn chưa ngủ sao?
Tri Niên: A.
Tri Niên: Không để ý đã giờ rồi.
Tri Niên: Hình như phải đi ngủ rồi.
Tôi: Ừ, ngủ sớm chút đi.
Tri Niên: Khương tiên sinh, có thể nói với tôi một câu ngủ ngon không?
Tôi nghĩ ngợi rồi mở tin nhắn thoại, thấp giọng nói một câu.
"Ngủ ngon."
Mấy phút sau Hứa Tri Niên cũng gửi tới một tin nhắn thoại.
Tôi đưa di động lên bên tai.
"Khương tiên sinh, ngủ ngon."
Cậu ấy thì thầm.