Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Cuối tuần còn bận rộn hơn tôi tưởng.

Để chuẩn bị cho hội nghị buổi trưa, trợ lý Tôn chạy tới chạy lui giữa các bộ phận, tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì.

Giờ nghỉ trưa tôi mới ngơi tay, đeo tai nghe cách âm chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.

Trợ lý Tôn đẩy cửa vào, vẻ mặt có chút lo lắng: "Khương tổng, USB của tôi ở chỗ anh à?"

"USB nào?" Tôi tháo tai nghe xuống hỏi.

Trợ lý Tôn mô tả: "Cái màu trắng bạc to cỡ này này, mấy ngày trước tôi mới đưa cho anh đó."

Hình như có chút ấn tượng.

Tôi tìm trên bàn nhưng không thấy, mở cả ngăn kéo và mấy chỗ tôi thường xuyên cất USB.

Vẫn không có.

Trợ lý Tôn hỏi: "Có phải cắm trên máy tính không?"

Tôi liếc nhìn cổng USB rồi lắc đầu.

"Chắc tôi đem về nhà rồi." Tôi nói, "Cậu cần gấp à? Dùng USB khác được không?"

Trợ lý Tôn nhíu mày: "Trong đó có PPT và mấy văn kiện quan trọng, buổi họp chiều nay có thể phải dùng đến."

Ánh mắt tôi cũng trở nên nghiêm trọng: "Không chép ra cái khác sao?"

"Có." Trợ lý Tôn nói, "Nhưng đó là bản gốc chưa chỉnh sửa, USB là bản tôi chỉnh sửa lần cuối."

Trên trán trợ lý Tôn toát mồ hôi, không biết vì sốt ruột hay chạy mệt.

Tôi an ủi cậu ta: "Cậu đừng lo, vẫn còn thời gian mà, tôi nhờ người đem USB tới là được rồi."

"Vâng." Trợ lý Tôn nhẹ gật đầu, "Tôi sẽ sao chép bản gốc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Tôi gọi điện về nhà, nghĩ chắc sẽ gặp chị Vương.

Không ngờ Hứa Tri Niên lại nhận điện thoại.

Tôi hỏi: "Chị Vương đâu?"

"Chị Vương mua đồ ăn rồi." Hứa Tri Niên nói, "Khương tiên sinh có chuyện tìm chị ấy à?"

Tôi chần chờ một lát rồi hỏi cậu ấy có thể tới thư phòng tìm USB giúp tôi không.

"Chắc để trên bàn làm việc, nếu không có thì cậu tới ngăn kéo thứ hai bên tay phải tìm xem."

Tôi mô tả hình dạng USB cho cậu ấy.

Cậu ấy đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.

Mấy phút sau, Hứa Tri Niên gửi một bức ảnh qua Wechat.

Tri Niên: Là USB này sao?

Tôi: Đúng rồi.

Điện thoại rung lên. Vì buổi chiều có hội nghị nên tôi đã tắt chuông.

Tôi nghe máy.

Thanh âm của Hứa Tri Niên lại vang lên bên tai tôi: "Khương tiên sinh."

Cậu ấy nói: "Tôi tìm ra USB mà anh nói rồi...... Nhưng làm sao đưa cho anh đây?"

"Có thể phiền cậu đem USB đến công ty tôi được không." Tôi nói, "Hơi gấp nên giờ cậu phải đi ngay mới được."

Hứa Tri Niên "a" một tiếng: "Gấp vậy sao?"

Tôi nói: "Ừ, chú Dương chắc đang ở nhà, tôi sẽ bảo chú ấy đưa cậu tới đây."

"Vâng." Cậu ấy ngừng một chút rồi nói khẽ, "Nhưng trước hết tôi phải thay đồ đã."

Tôi bật cười: "Đi đi, vẫn đủ thời gian cho cậu thay đồ mà."

Khi nhận được điện thoại của Hứa Tri Niên thì chỉ còn nửa tiếng là mở cuộc họp.

"Tôi đến dưới lầu rồi." Hứa Tri Niên nói.

Tôi nói: "Cậu lên tầng cao nhất tìm tôi nhé."

Hứa Tri Niên dường như ngây ngẩn cả người: "Tầng cao nhất?"

"Ừ." Tôi nói, "Tôi ở văn phòng trong cùng, cậu cứ đi thẳng lên đây là được, tôi đã nói trước với tiếp tân rồi."

Hứa Tri Niên im lặng mấy giây, trong điện thoại chỉ có thể nghe được âm thanh rất nhỏ.

Tôi kỳ quái hỏi cậu ấy: "Sao thế?"

Cậu ấy cuống quýt nói: "Không có gì."

Sau đó liền cúp điện thoại.

Tôi đợi trong văn phòng một hồi nhưng chẳng thấy bóng dáng Hứa Tri Niên đâu.

Tôi cảm thấy kỳ lạ.

Đi thang máy lên thì giờ cũng phải đến rồi chứ.

Đợi thêm mấy phút nữa, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi chợt nhíu mày.

Cách bố trí của công ty không mấy phức tạp nên không thể đi lạc được.

Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Tôi nghĩ xem có nên gọi điện cho cậu ấy hay không.

Lẽ nào thang máy xảy ra trục trặc?

Khoan đã...... Thang máy?

Tôi đột nhiên nghĩ ra cái gì, thân mình chấn động mạnh.

Bác sĩ tâm lý từng nói với tôi.

Hứa Tri Niên có chứng sợ giam cầm!

Đồng tử trong mắt tôi co rút, nhớ lại cảnh tượng cậu ấy đi thang máy lần trước.

Là khi tới trường tìm viện trưởng.

Lúc đó dù có tôi bên cạnh nhưng cậu ấy vẫn cực kỳ sợ hãi và khẩn trương.

Tôi lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.

Phòng làm việc của tôi ở lầu trên cùng, tầng, với thể lực cậu ấy thì không leo lên nổi.

Cậu ấy chỉ có thể đi thang máy.

Nhưng cậu ấy sợ hãi.

Cậu ấy sợ không gian chật kín.

Cậu ấy sợ bóng tối.

Cậu ấy sợ thang máy.

Cậu ấy sợ ở một mình.

Tôi chộp lấy điện thoại nội bộ trên bàn gọi cho tiếp tân: "Hứa Tri Niên đã lên chưa?"

"Hứa Tri Niên?" Tiếp tân sửng sốt một chút rồi mới phản ứng được, "Lúc nãy anh ấy đợi trước thang máy rất lâu như đang chờ ai đó. Nhưng không chờ được nên đã đi lên một mình rồi."

Tôi đột ngột cúp máy, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc.

Bên tai chỉ vang lên một câu.

Cậu ấy đi lên một mình.

Cậu ấy có chứng sợ giam cầm.

Nhưng hiện giờ phải đi thang máy một mình lên tầng lầu tìm tôi.

Tôi nhịn không được thầm mắng một câu thô tục.

Lúc ra cửa đụng phải trợ lý Tôn.

Cậu ta sửng sốt một chút rồi theo sau tôi: "Khương tổng, anh muốn đi đâu? Còn có phút nữa là phải họp rồi."

Tôi không phản ứng với cậu ta mà chạy thẳng về phía thang máy.

Tôi vừa chạy đến cửa thang máy thì đúng lúc nghe một tiếng leng keng.

Cửa thang máy mở ra.

Tôi vọt vào.

Hứa Tri Niên núp trong góc thang máy, dựa lưng vào tường.

Mặt cậu ấy trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

Tôi đi tới ôm cậu ấy.

Sau đó phát hiện tay chân cậu ấy lạnh cóng, tim đập nhanh đến mức dọa người.

"Không sao." Tôi an ủi cậu ấy.

Hứa Tri Niên mờ mịt ngẩng đầu trong ngực tôi như vẫn chưa kịp phản ứng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và đề phòng.

Hơi thở của cậu ấy rất gấp gáp, từng tiếng từng tiếng vang lên bên tai tôi.

Tôi cúi xuống hôn lên tóc cậu ấy, sau đó ghé sát vào tai cậu ấy không ngừng trấn an.

Một lúc lâu sau Hứa Tri Niên mới tỉnh táo lại.

Ánh mắt cậu ấy chậm rãi khôi phục tiêu cự, dán vào người tôi: "Khương tiên sinh......"

"Tôi ở đây." Tôi vừa nói vừa hôn lên tóc cậu ấy.

Lúc này Hứa Tri Niên mới nhớ ra đỏ mặt.

Tôi dẫn Hứa Tri Niên tới phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc của tôi rất lớn, mặt ngoài đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn vô cùng rộng.

Cảm xúc của Hứa Tri Niên dần khôi phục lại.

"Khương tiên sinh." Cậu ấy lấy USB ra nói, "Quên đưa cái này cho anh."

Tôi nhìn chằm chằm USB, đáy lòng lại muốn bốc hỏa.

Vì không muốn để mình lộ vẻ hung dữ, tôi xoay người rót cho Hứa Tri Niên ly nước nóng, mượn động tác này đè nén sự tức giận.

"Cầm đi." Tôi nói, "Uống vào sẽ hơi nóng, có thể ủ ấm tay trước."

Hứa Tri Niên ngoan ngoãn ôm cái ly trong tay.

Tôi cầm USB hỏi cậu ấy: "Cậu có chứng sợ giam cầm nên không thể đi thang máy sao?"

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Sẽ rất sợ."

Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung: "Nếu có người khác thì tốt hơn nhiều, nhưng tôi chờ bên dưới rất lâu mà chẳng thấy ai cả."

Ngữ khí của cậu ấy có ý phàn nàn, nghe như đang làm nũng.

Tôi lại nghĩ.

Nếu cậu ấy nũng nịu với tôi thì tốt.

Tôi hỏi cậu ấy: "Đã sợ đi thang máy thì sao không đưa USB cho lễ tân để cô ta đem lên cho tôi."

Hứa Tri Niên giải thích: "Tôi sợ bên trong có văn kiện gì cơ mật nên không dám giao cho người lạ."

Tôi nói: "Vậy à."

"Còn nữa." Cậu ấy nhìn tôi rồi nhỏ giọng nói thêm, "Tôi cũng muốn gặp Khương tiên sinh nữa."

Tôi nói: "Buổi tối cậu có thể gặp tôi mà."

Hứa Tri Niên nói: "Đâu có giống nhau."

Tôi hỏi: "Không giống chỗ nào?"

Hứa Tri Niên nói: "Hiện giờ tôi được gặp Khương tiên sinh ngoài thời gian dự định, cho nên gặp thêm một giây thì lợi được một giây."

Tôi: "......"

Tôi đè xuống khóe môi vô thức nhếch lên rồi nói: "Lần sau nếu gặp chuyện như vậy thì cậu cứ bảo tôi xuống tìm cậu nhé."

"Hở?" Hứa Tri Niên mở to mắt, "Tôi nghĩ Khương tiên sinh đang bận...... Như vậy có quấy rầy anh không?"

Tôi nhìn cậu ấy, chậm rãi nói: "Không đâu."

Hứa Tri Niên nói: "À."

Cậu ấy trả lời quá qua loa, tôi sợ cậu ấy không để tâm nên nghiêm mặt nói: "Cậu đừng có lúc nào cũng sợ quấy rầy tôi, đã sợ đi thang máy thì nên nói với tôi qua điện thoại, dù tôi bận không có thời gian thì cũng có thể nhờ người đáng tin xuống gặp cậu."

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Như vậy chẳng phải là...... không được nhìn thấy Khương tiên sinh nữa sao."

Tôi nói: "Tôi nghe được đấy nhé."

Hứa Tri Niên vội vàng ngồi thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi biết thực chất cậu ấy rất cố chấp và quật cường.

Tôi nói: "Nãy giờ cậu vẫn luôn nhìn tôi đúng không?"

Hứa Tri Niên bày ra vẻ mặt vô tội.

Tôi lại hỏi: "Vậy hôm nay chắc cậu được lợi nhiều lắm nhỉ?"

Hứa Tri Niên tròn mắt nhìn rồi nở nụ cười: "Hôm nay kiếm lời siêu nhiều luôn."

Tâm tình của cậu ấy khôi phục rất nhanh.

Trong thời gian ngắn như vậy, cậu ấy liền trở lại dáng vẻ bình thường.

Tựa như chuyện thang máy không hề để lại dấu vết gì trong lòng cậu ấy.

Tôi nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu ấy.

"Khương tiên sinh....." Hứa Tri Niên tựa như có lời muốn nói.

Đúng lúc này trợ lý Tôn gõ cửa nhắc nhở: "Khương tổng, giờ phải đi họp rồi."

Tôi nhíu mày, thu lại biểu cảm trên mặt.

"Tôi đi họp một chút." Tôi bảo Hứa Tri Niên, "Cậu ở đây chờ tôi nhé."

Hứa Tri Niên nói: "Vâng."

"Mệt thì tới giường bên kia ngủ một lát." Tôi nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Nếu không thích ngồi đây thì ra ngoài đi dạo cũng được."

Phòng làm việc của tôi không có chỗ nào để giải trí, ngay cả tạp chí cũng là tài chính kinh tế, Hứa Tri Niên ở lâu sẽ thấy buồn tẻ.

Lúc gần đi, tôi nhờ người mang sữa nóng và chút điểm tâm lên.

Cuộc họp kéo dài rất lâu.

Lần đầu tiên trong đời tôi mới có cảm giác nôn nóng, mong sao cuộc họp này có thể kết thúc sớm một chút.

Cũng may lý trí đã giúp tôi kiềm chế lại sự bốc đồng này.

Khi tan họp thì trời đã tối.

Tôi về văn phòng, đẩy cửa vào mới phát hiện Hứa Tri Niên đã ngủ.

Cậu ấy nằm ở giường nhỏ bên cạnh, trên người đắp một tấm thảm.

Giường này tôi thỉnh thoảng dùng để nghỉ trưa, bên gối đặt một cuốn tạp chí tài chính kinh tế, chắc dùng để ru ngủ.

Sữa và điểm tâm cậu ấy đều ăn một chút nhưng chưa ăn hết, chẳng biết có phải vì không hợp khẩu vị hay không.

Tôi đến bên giường, cúi đầu ngắm nhìn Hứa Tri Niên.

Cậu ấy nằm nghiêng, lưng hơi cong, chân co lại phía trước, nhìn không hề có cảm giác an toàn.

Cậu ấy nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài hơn tôi tưởng.

Nhìn từ góc độ này cậu ấy cũng rất đẹp.

Tôi ngắm thật lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận một chuyện.

Hứa Tri Niên nằm trên giường của tôi, đắp thảm của tôi, trên người đều là mùi hương của tôi.

Sự thật này khiến tôi cực kỳ vui vẻ.

Truyện Chữ Hay