Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Trường đại học mà Hứa Tri Niên thi đậu vào trùng hợp là trường cũ của tôi.

Trường cũ của tôi thuộc hạng nhất nhì trong nước, sinh viên tốt nghiệp từ trường này thường làm trong các ngành nghề tinh anh khiến người ta nể trọng.

Với thành tích ưu tú của Hứa Tri Niên, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp thì tìm một công việc ổn định đáng tin cậy không thành vấn đề.

Cậu ấy có thể từ giã quá khứ nghèo khó để sống một cuộc đời tốt đẹp.

Nhưng tất cả những điều này đều bị Nghiêm Chi Triết hủy hoại.

Sau khi tôi tốt nghiệp đã đầu tư cho trường cũ mấy dự án nghiên cứu khoa học, giúp Hứa Tri Niên đi học lại chỉ là chuyện nhỏ, trường chắc chắn sẽ nể mặt tôi.

"Về phía trường học tôi có thể xử lý tốt, cậu không cần để ý." Tôi nói với Hứa Tri Niên, "Cậu có thể đi học lại, ba năm nay...... cứ nói là bị bệnh, giờ khỏi hẳn rồi nên tiếp tục học."

Nói xong tôi nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt và thân hình gầy gò của cậu ấy.

Nhìn rất giống người bệnh nặng vừa hết.

Hứa Tri Niên khẽ gật đầu: "Vâng."

"Trước kia cậu học ngành nào?" Tôi hỏi.

Cậu ấy đáp: "Học luật."

À.

Nhớ ra rồi.

Lần đầu gặp hình như cậu ấy từng nhắc đến.

"Ngành luật ở trường chúng ta...... mặc dù không phải ngành trọng điểm nhưng ngoại trừ mấy trường đại học chính trị và pháp luật trong nước thì cũng xem như lọt vào top đầu."

Tôi nói: "Nhưng ba năm nay cậu không tiếp xúc với kiến thức chuyên ngành, có thể sẽ theo không kịp chương trình học."

Hứa Tri Niên cắn môi nói: "Tôi sẽ cố gắng theo kịp."

"Không sao, cậu đừng gấp gáp." Tôi đặt tư liệu các ngành học của trường đã được chỉnh lý tốt trước mặt cậu ấy, "Nếu cậu muốn đổi ngành khác cũng không có vấn đề gì."

Hứa Tri Niên nhận tư liệu, trên mặt lộ vẻ bối rối.

Có lẽ từ sau kỳ thi đại học cậu ấy cũng không ngờ còn có cơ hội để lựa chọn chuyên ngành thêm lần nữa.

Tôi nói: "Những tài liệu này cậu cứ đem về xem từ từ, chọn ngành nào cậu thấy hứng thú là được rồi."

Hứa Tri Niên hỏi: "Tôi không đổi ngành được không?"

"Đương nhiên là được." Tôi nói.

Hứa Tri Niên nắm chặt văn kiện trong tay rồi nói: "Tôi, tôi không muốn bỏ dở nửa chừng."

Tôi cười cười: "Cậu muốn học thì cứ học, ngành luật cũng không tệ nhưng phải vất vả bù lại kiến thức trước đây."

"Vâng." Hứa Tri Niên nói, "Những nội dung đó tôi đã nghiêm túc học một lần rồi, ôn tập lại không hề khó."

Tôi nói dứt khoát: "Được, vậy cứ tiếp tục học luật đi."

"Tôi rất thích ngành này." Hứa Tri Niên nói.

Tôi nói: "Sau khi tốt nghiệp dù làm ở tòa án, viện kiểm sát hay làm luật sư cố vấn đều là lựa chọn tốt."

Công ty chúng tôi cũng có đội ngũ luật sư của riêng mình.

Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Lúc còn rất nhỏ tôi đã muốn sau này trở thành luật sư."

Tôi nhíu mày: "Trẻ con lựa chọn làm luật sư hình như không nhiều lắm."

Hứa Tri Niên nói: "Tại vì chịu một chút ảnh hưởng."

Tôi hỏi: "Là gì?"

Hứa Tri Niên nhìn tôi một lát rồi nói: "Khương tiên sinh muốn nghe tôi kể chuyện hồi nhỏ không?"

Tôi lộ vẻ hứng thú: "Cậu kể đi."

"Khi còn bé, có một cặp vợ chồng sống cạnh nhà tôi. Người vợ đi làm ở một nhà máy dệt kim, tôi gọi dì ấy là dì Lưu, người chồng làm bảo vệ, quanh năm suốt tháng lương chẳng được bao nhiêu mà còn thích uống rượu."

Tôi ngồi thẳng lại, bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Khi đó trong nhà cách âm không tốt, nửa đêm tôi thường xuyên nghe thấy tiếng ồn sát vách, còn có tiếng khóc của dì Lưu. Sau đó mới biết chồng dì Lưu uống rượu về nhà đòi tiền, không lấy được thì đánh dì ấy."

Tôi nhíu mày: "Bạo lực gia đình?"

Hứa Tri Niên gật đầu: "Ừm. Quê tôi là một huyện thành nhỏ, ở đó ly hôn không phổ biến lắm, theo bọn họ nghĩ thì đánh vợ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhịn một chút là xong. Tôi còn nhỏ cũng không hiểu gì, chẳng qua chỉ thấy dì Lưu sống không được vui vẻ."

Tôi hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó dì Lưu thuê một luật sư, kiên quyết muốn ly hôn, hàng xóm đều nghĩ dì ấy điên rồi, họ cho rằng ra tòa là chuyện chẳng hay ho gì cả. Nhưng luật sư kia rất lợi hại, không những thắng kiện mà còn đòi cho dì Lưu một số tài sản lớn."

"Ngày đưa ra bản án, dì Lưu cứ khóc mãi, tôi lén hỏi dì ấy có phải không vui hay không. Dì ấy lại bảo tôi đó là ngày dì ấy vui nhất trong đời."

"Khi đó tôi đã nghĩ luật sư quả thật là một nghề cao quý."

Tôi hỏi cậu ấy: "Vì thế cậu mới muốn trở thành luật sư à?"

Hứa Tri Niên lắc đầu: "Khi đó chỉ cảm thấy luật sư đều là người tốt như cảnh sát và giáo viên vậy."

Tôi có chút hiếu kỳ: "Vậy sau này điều gì làm cậu đổi ý?"

"Không tính là đổi ý." Hứa Tri Niên nói, "Chỉ là càng hướng tới nghề luật sư này hơn mà thôi."

"Khi cha mẹ tôi qua đời thật ra có để lại cho tôi một ngôi nhà. Vợ chồng bác trai lại tìm tới cửa nói chuyện hậu sự của cha mẹ tôi là do bọn họ giúp đỡ, sau này còn phải chăm sóc bà và tôi, cho tôi ăn học còn tốn một số tiền lớn nên ngôi nhà này phải để lại cho bọn họ."

"Tôi liền bị đuổi ra khỏi nhà, cùng bà tôi rời khỏi quê cũ."

Tôi nhịn không được nhíu mày: "Cậu để lại nhà cho bọn họ à?"

"Khi đó tôi quá nhỏ, gặp chuyện thế này hoàn toàn không biết phải làm sao." Hứa Tri Niên nói, "Bà tôi cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa...... bác trai cũng là con của bà."

Tôi nói: "Nghe không giống cậu lắm."

Cậu là người...... vừa mới tỉnh lại trong bệnh viện đã lập tức bảo tôi muốn kiện Nghiêm Chi Triết.

Hứa Tri Niên nở nụ cười: "Con người đều phải từ từ trưởng thành mà."

Cậu ấy nói tiếp.

"Sau này tôi nghe một chú ở quê nói giá trị ngôi nhà kia đủ cho mấy người như tôi đi học."

"Nhưng muốn đòi lại nhà thì phải thưa kiện bác trai...... tôi và bà tôi không biết đi đâu tìm luật sư cả."

"Khi đó tôi liền nghĩ nếu mình là luật sư thì tốt quá."

"Nếu thế chắc tôi sẽ giữ được ngôi nhà cha mẹ để lại cho mình."

Tôi nói: "Con người luôn theo đuổi những gì mình hướng tới, bảo sao cậu lại chọn ngành luật."

Hứa Tri Niên nhìn tôi: "Sau này tôi hiểu ra luật sư cũng là một nghề rất phức tạp, có người tốt, cũng có người xấu. Thật ra điều mà tôi thực sự hướng tới chính là pháp luật."

"Pháp luật vĩnh viễn công chính và bình đẳng." Cậu ấy nói.

Tôi rũ mắt, một lúc lâu sau mới hỏi cậu ấy: "Giờ cậu còn nghĩ như vậy không?"

Trong mắt cậu ấy dần hiện lên vẻ bi ai.

Tôi nhìn chăm chú vào mắt cậu ấy, thầm nghĩ.

Cậu từng bị đối xử bất công, bất bình đẳng như vậy, liệu có còn giữ được sơ tâm không?

Hứa Tri Niên chậm rãi nói: "Kỳ thật từ lâu tôi đã biết thế giới này không bình đẳng, vì thiếu tiền nên tôi không thể vào trường luyện thi đắt đỏ, không thể có nhiều sở thích như các bạn khác cùng lớp. Đồ uống mỗi ngày của họ, tôi phải để dành tiền tiêu vặt mấy ngày mới mua nổi một chai."

"Có lẽ đứng trước đặc quyền giai cấp này của các anh, tôi vĩnh viễn cũng không giành được lẽ phải."

"Nhưng pháp luật vẫn luôn ở đó."

"Nó không giúp tôi phân biệt đúng sai mà giúp tôi biết mọi chuyện Nghiêm Chi Triết gây ra cho tôi là phạm pháp, là sai lầm, là không thể tha thứ."

"Có lẽ hiện giờ tôi vẫn chưa thể bắt anh ta, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày pháp luật có thể trở thành vũ khí để tôi bảo vệ quyền lợi của chính mình."

"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên nói, "Tôi muốn học luật."

Tôi trầm mặc thật lâu rồi nói: "Được."

Tôi nghĩ mình sai rồi.

Một tâm hồn đẹp không thể nào bị hủy diệt.

Dù có trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa thì vẫn mãi còn đó.

Tỏa ánh sáng rực rỡ.

Truyện Chữ Hay