【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Ngày Khương Sênh Sênh dọn về nhà, tôi mời nó và Hứa Tri Niên đi ăn cơm.
"Là cơm giải tán sao?" Khương Sênh Sênh hiếm khi được một lần rời mắt khỏi điện thoại di động.
Tôi cạn lời: "Cơm giải tán gì chứ, em học hành thế nào vậy?"
Khương Sênh Sênh vờ như không nghe thấy tôi mỉa mai.
Nó hỏi tôi: "Ca, anh định ăn ở nhà hàng nào?"
Tôi nói tên nhà hàng cho nó.
Nó bảo: "Chỗ này không được đâu, lần trước em tới rồi, thái độ phục vụ cũng kém nữa, đổi chỗ khác đi."
Tôi nói: "Giờ này đâu còn thời gian để tìm nhà hàng khác."
Khương Sênh Sênh nói: "Ca, anh nhất định có cách mà!"
Tôi trừng nó: "Em quen được nuông chiều rồi chứ gì."
Khương Sênh Sênh là con gái duy nhất của chú tôi, từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng hết mức.
Tôi bị nó quấn lấy không còn cách nào, đành phải cho nó số điện thoại của trợ lý Tôn để nó tự chọn nhà hàng.
Cuối cùng Khương Sênh Sênh chọn một nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất tháp truyền hình mang tính biểu tượng của thành phố.
Nghe nói bếp trưởng nhà hàng này đến từ Ý, tinh thông món ăn các nước châu Âu, Nhật Bản, Ấn Độ.
"Ở nhà ăn món Trung của chị Vương ngán lắm rồi." Khương Sênh Sênh nói, "Lần này tất nhiên phải ăn món gì mới lạ chứ."
Trước khi ra cửa, Khương Sênh Sênh cố ý bảo Hứa Tri Niên thay áo quần.
"Dáng đẹp đúng là ưu thế mà, mặc gì cũng đẹp cả." Nó vừa cảm khái vừa kéo Hứa Tri Niên đến trước mặt tôi, "Ca, anh thấy thế nào?"
Tôi hơi nghiêng đầu đánh giá Hứa Tri Niên.
Không thể không thừa nhận, là một nhà thiết kế, mắt thẩm mỹ của Khương Sênh Sênh thật sự không tệ.
Áo sơmi sọc xanh phối với quần tây xám, bên ngoài còn khoác áo vest ngắn.
Giống như tiểu hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Hứa Tri Niên mở to mắt chờ tôi đánh giá.
Tôi gật đầu: "Cũng được."
Khương Sênh Sênh bên cạnh xen vào: "Rõ ràng là đẹp vô cùng."
Hứa Tri Niên giật giật cổ áo sơmi, có chút khẩn trương: "Chỉ là...... ra ngoài ăn cơm thôi mà, đâu cần mặc đồ long trọng vậy chứ."
"Đến nhà hàng cao cấp phải mặc đẹp một chút, nếu không tới cửa sẽ bị chặn lại ngay." Khương Sênh Sênh nói.
Hứa Tri Niên nửa tin nửa ngờ: "...... Vậy sao?"
Tôi liếc Khương Sênh Sênh: "Em đừng có dọa cậu ấy."
Khương Sênh Sênh vội vàng giải thích: "Em nói đùa thôi, đừng tưởng thật nhé. Nhưng mà anh đẹp trai như vậy đương nhiên phải ăn mặc đẹp một chút, anh nhìn ca ca đi, hôm nay cũng mặc vest mang giày da mà."
Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói: "Khương tiên sinh...... hình như ngày nào cũng mặc vậy mà."
Khương Sênh Sênh hiếm khi bị nghẹn họng.
Không gian của nhà hàng xoay tròn rất yên tĩnh, thiết kế truyền thống xen lẫn phong cách thời thượng.
Phóng tầm mắt qua cửa kính kéo dài từ trần đến sàn độ sẽ thấy được quang cảnh về đêm của thành phố không bỏ sót chút gì.
Rất nhiều doanh nhân thích cảm giác nhìn từ trên cao ra toàn cảnh thế này, tay nâng ly rượu rồi khoe khoang công trình này do họ đầu tư, mảnh đất kia là họ phát triển.
Giống như toàn bộ huyết mạch kinh tế của thành phố đều do bọn họ nắm giữ vậy.
Khách trong nhà hàng cũng không ít nhưng chỗ ngồi sắp xếp rất thoáng, khách dùng bữa dáng vẻ nhàn nhã, lúc nói chuyện đều thấp giọng thì thầm khiến cho nhà hàng cực kỳ yên tĩnh.
Ở giữa khu vực chung, nhạc công mặc áo đuôi tôm màu trắng ngồi trước đàn dương cầm trên sân khấu tam giác.
Tiếng đàn du dương trở thành âm thanh nổi bật nhất trong nhà hàng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Niên dùng bữa ở một nhà hàng như vậy nên cầm dao nĩa khá luống cuống.
Cậu ấy không hiểu lễ nghi trên bàn ăn của giới thượng lưu, động tác vừa cứng ngắc vừa vụng về.
Khi nhân viên phục vụ đến nói chuyện bằng tiếng Anh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được lưng cậu ấy căng cứng.
Có khi tiếng dao nĩa chạm vào đĩa quá lớn, cậu ấy ngượng ngùng đảo mắt nhìn quanh, sợ có người chú ý đến mình.
Giống như một con thú nhỏ bị lạc giữa đám đông nên lo sợ hãi hùng.
Nhỏ yếu, đáng thương và bơ vơ.
Nhưng lại đáng yêu không chịu nổi.
Khương Sênh Sênh ra hiệu cho tôi: "Ca, anh đi qua chỉ Niên Niên cách dùng thế nào đi."
Tôi nhíu mày: "Sao em không chỉ cậu ấy."
Khương Sênh Sênh nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân nha."
A.
Bình thường chơi đùa vui vẻ với cậu ấy sao không nhớ nam nữ thụ thụ bất thân chứ.
Nói thế nhưng tôi vẫn bị quỷ thần xui khiến đứng dậy, ngồi xuống cạnh Hứa Tri Niên.
Hứa Tri Niên giật nảy mình, rụt vào phía trong.
Tôi nhíu mày không vui.
Tôi đáng sợ như vậy sao?
Hứa Tri Niên nói: "Không, không cần đâu."
Tôi không phản ứng, làm mẫu trước một lần: "Xem tôi làm thế nào nhé."
Làm mẫu xong, tôi hỏi: "Học được chưa?"
Hứa Tri Niên vội vàng gật đầu: "Học xong rồi."
Tôi không nhúc nhích, ra hiệu cho cậu ấy: "Vậy cậu làm thử một lần xem."
Tay cầm nĩa của cậu ấy khẽ run.
Tôi vừa chỉ ra chỗ sai trong động tác của cậu ấy vừa ngồi bên cạnh dùng cơm.
"Thật ra cậu không cần căng thẳng như vậy." Tôi nói, "Cậu là người tiêu dùng, là khách hàng, chúng ta tới đây ăn cơm là để hưởng thụ, cậu cứ thả lỏng đi. Dù có làm chuyện hơi khác người thì cũng chẳng sao cả, không ai chỉ trỏ cậu đâu."
Hứa Tri Niên quả nhiên thả lỏng hơn một chút, còn nói: "Tôi chỉ là...... sợ hai người mất mặt thôi."
Tôi nói: "Tôi không sợ mất mặt."
Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy: "Cho nên cậu đừng sợ gì cả, cứ làm chính mình là được rồi."
Nhà hàng cao cấp thường có hai điểm đặc sắc.
Một là giá cả cực kỳ đắt.
Hai là phần ăn cực kỳ ít.
Hứa Tri Niên nhìn chằm chằm chiếc đĩa trống không trước mắt, vẻ như còn chưa ăn no.
Cũng may nhân viên phục vụ bưng tới một đĩa tráng miệng.
Tôi nói với Hứa Tri Niên: "Há miệng."
Cậu ấy sửng sốt: "A?"
Tôi kẹp một cái bánh gatô nhỏ nhét vào miệng cậu ấy.
Hứa Tri Niên không kịp phản ứng, sặc một cái rồi nuốt luôn.
Tôi hỏi cậu ấy: "Mùi vị thế nào, ngon không?"
Cậu ấy nói: "Không nếm ra."
Thôi được rồi.
Cảm giác cho Hứa Tri Niên ăn giống như cho một con thú nhỏ ăn vậy, khiến người ta thấy vừa thú vị vừa thoải mái.
Tôi lại kẹp một miếng cho cậu ấy ăn.
Lần này cậu ấy cẩn thận cắn hai cái.
Đầu lưỡi vươn ra cuốn bánh gatô vào miệng, vì quá vội nên vô tình chạm vào ngón tay tôi chưa kịp rút lại.
Xúc giác ấm áp, ướt át lóe lên một cái rồi biến mất.
Tôi dừng một chút, làm như không có việc gì rút tay lại, cầm khăn ăn lên lau.
Đúng lúc này tiếng đàn dương cầm vang lên, che giấu tâm tư phức tạp của tôi trong nháy mắt.
Lần này là một bản nhạc mới, giai điệu rất hay, tràn ngập ý thơ.
Nghe hơi quen tai nhưng tôi không nhớ tên.
Tôi hỏi Khương Sênh Sênh: "Bản nhạc này tên gì?"
Khương Sênh Sênh sửng sốt: "Làm sao em biết."
Tôi nói: "Chẳng phải em là sinh viên nghệ thuật à?"
Khương Sênh Sênh trợn mắt nhìn tôi: "Ca, anh có biết hội họa và âm nhạc là hai phạm trù nghệ thuật khác nhau không, em học hội họa và thiết kế chứ đâu có rành dương cầm."
Được rồi, tôi đã đánh giá nó quá cao.
Hứa Tri Niên ngồi bên cạnh trả lời: "Đó là Nocturne in E-flat major của Chopin."
Tôi bảo Khương Sênh Sênh: "Em nhìn đi, sinh viên luật còn am hiểu nghệ thuật hơn em nữa kìa."
Khương Sênh Sênh: "......"
Ăn xong bữa cơm này, chúng tôi và Khương Sênh Sênh mỗi người đi một ngả.
Sau khi về nhà chỉ còn lại tôi và Hứa Tri Niên, không có Khương Sênh Sênh ở cạnh ồn ào, bầu không khí lập tức yên tĩnh hẳn đi.
Trước kia ở một mình, tôi đã quen với sự quạnh quẽ trong nhà.
Giờ ngược lại có chút không quen.
Cũng may còn có Hứa Tri Niên nên sự khó chịu trong lòng dịu đi rất nhiều.
Tắm rửa thay đồ xong, tôi phát hiện ngoài ban công có ánh đèn lờ mờ.
Cửa kính đang đóng, tôi đẩy cửa ra, tiến tới phía trước hai bước.
Người trên ban công nghe được động tĩnh liền quay lại.
Ánh trăng phủ lên người cậu ấy, phản chiếu hình dáng rõ nét.
Tôi hỏi cậu ấy: "Ở đây làm gì vậy?"
Cậu ấy nói: "Đang ngắm sao."
Tôi lại hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp lắm." Cậu ấy trả lời, "Nhưng không đẹp bằng Khương tiên sinh."
Tôi cười.
Tôi nói: "Trình độ khen người của cậu thật sự không giống người khác."
Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Khương tiên sinh, lúc anh ngắm sao sẽ nghĩ tới điều gì?"
Tôi lắc đầu: "Tôi rất ít khi ngắm sao."
Cuộc sống của tôi máy móc và bận rộn, có thời gian ngắm sao thì chi bằng xem thêm hai văn kiện còn hơn.
Hứa Tri Niên lại hỏi: "Vậy giờ anh đang nghĩ gì?"
Ánh mắt của tôi từ sao trời chuyển sang cậu ấy.
Tôi bây giờ đang nghĩ......
Sửng sốt một chút, tôi lắc đầu nói: "Chẳng nghĩ gì cả."
Cứ tưởng câu trả lời của tôi sẽ khiến cậu ấy cảm thấy nhàm chán và tẻ nhạt, không ngờ cậu ấy lại nở nụ cười.
"Lúc nhỏ khi tôi ngắm sao kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung, tưởng tượng ra những thứ kỳ diệu." Hứa Tri Niên nói, "Sau này lớn lên mới biết mấy ngôi sao kia thật ra chẳng có gì cả, chỉ là những hành tinh hoang vu mà thôi, nhưng ngắm sao rồi tưởng tượng linh tinh đã thành thói quen của tôi."
Tôi nói: "Tưởng tượng cũng là chuyện tốt."
Hứa Tri Niên lên tiếng: "Căn phòng tôi bị giam thật ra cũng có một cái ban công, nhưng cửa kính bị khóa kín, mở không ra mà đập cũng không vỡ. Tôi chỉ có thể kéo màn cửa sổ rồi nhìn sao trời qua ban công, nhiều khi ngắm suốt cả đêm."
Tôi dừng một chút mới nhận ra được cậu ấy đang kể về ba năm bị Nghiêm Chi Triết cầm tù.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không nhìn tôi mà vẫn ngước nhìn sao trời: "Có một thời gian, ngắm sao trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi, dựa vào những ảo tưởng kia, những giấc mơ tươi đẹp kia tôi mới kiên trì được, đêm nào không có sao tôi liền thấy mình sụp đổ."
Vào những lúc thế này tôi mới phát hiện mình không biết an ủi người khác.
Vốn từ của tôi nghèo nàn, không biết làm thế nào để sắp xếp từ ngữ nên đành phải im lặng.
May là Hứa Tri Niên hình như cũng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Tôi quyết định nói sang chuyện khác.
Nhưng tôi cũng không phải là người thích nói chuyện.
Tôi vắt hết óc, nhớ lại "Nocturne in E-flat major" mà cậu ấy nói trong bữa cơm nên hỏi cậu ấy: "Cậu thích dương cầm à?"
Nói đến đây tôi cũng tò mò.
Bởi vì gia đình cậu ấy có vẻ như không đủ khả năng mua đàn dương cầm, nhưng cậu ấy lại có thể thuần thục nói ra tên bản nhạc đó.
Chắc vì cậu ấy thích nên sau này có học qua chăng?
Hứa Tri Niên khựng lại, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
Cậu ấy chậm chạp lắc đầu: "Tôi không thích dương cầm."
"À." Tôi cảm thấy chủ đề nên kết thúc tại đây.
Hứa Tri Niên lại nói tiếp: "Nhưng anh ta có buộc tôi học qua."
Tôi nhất thời không kịp phản ứng: "Ai cơ?"
Hứa Tri Niên lạnh lùng nói: "Nghiêm Chi Triết."
"Hắn bắt cậu học dương cầm?" Tôi kinh ngạc.
"Ừm." Hứa Tri Niên thần sắc lãnh đạm, "Anh ta nói tôi không thể không biết dương cầm nên ép tôi học, nhiều khi anh ta nổi điên, nhất định bắt tôi đánh đàn dương cầm cho anh ta nghe, nếu tôi đàn làm anh ta không hài lòng......"
Cậu ấy dừng lại một chút, tôi vô thức nhíu mày.
Cậu ấy nói tiếp: "Nếu anh ta không hài lòng thì lập tức nắm tóc rồi đập đầu tôi xuống đàn dương cầm."
Con ngươi của tôi đột nhiên co rút lại.
Hứa Tri Niên vén tóc mái lên nói: "Trước kia chỗ này bị anh ta đập vỡ, hôm đó đầu tôi chảy máu dọa cho anh ta sợ quýnh quáng."
Tôi đưa tay sờ trán cậu ấy: "Ở đây sao?"
"Không phải." Cậu ấy nắm tay tôi dời sang bên cạnh, "Là ở đây cơ, chuyện xảy ra cách đây rất lâu rồi, vết thương đã sớm khỏi hẳn, chỉ còn một vết sẹo mờ mờ."
Tôi sờ lên, quả thật có cảm giác nhấp nhô không bằng phẳng.
"Nhưng kể từ lần đó anh ta không dám đánh vào đầu tôi nữa vì sợ trên mặt tôi để lại sẹo." Hứa Tri Niên cười tự giễu, "Cũng xem như...... trong rủi có may nhỉ?"
Tôi quan sát vẻ mặt cậu ấy.
Khi cậu ấy nói những lời này thì ngữ khí bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng.
Tựa như...... chuyện này chỉ là điều bình thường trong ba năm đó của cậu ấy.
Cậu ấy không quan tâm đến nó, tập mãi đã thành thói quen rồi.
Tôi vuốt ve vết sẹo của cậu ấy rồi hỏi: "Đau không?"
Hứa Tri Niên nói: "Không đau, chỉ hơi ngứa thôi."
Tôi lắc đầu: "Ý tôi là khi hắn đánh cậu có đau không?"
Hứa Tri Niên không trả lời tôi, cậu ấy nhíu mày như đang cố nhớ lại.
"Quên rồi." Cuối cùng cậu ấy nói, "Chắc là rất đau."