【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Nói rất đúng, nhưng......
"Anh cảm thấy Hứa Tri Niên không thích hợp với ngành giải trí." Tôi nói.
Cậu ấy đương nhiên không thích hợp với ngành giải trí.
Cậu ấy bài xích tiếp xúc thân thể, cậu ấy không quen ở trong đám đông, cậu ấy sợ nơi công cộng.
Nếu trở thành minh tinh thì nhất cử nhất động của cậu ấy đều phải lộ ra dưới ánh đèn sân khấu.
Mà quá khứ của cậu ấy cuối cùng sẽ có một ngày bị người khác vạch trần, trở thành lưỡi dao công kích cậu ấy.
Trạng thái tâm lý hiện giờ của cậu ấy không thể tiếp nhận những lời đàm tiếu tràn ngập ác ý kia.
Nhưng điều này không thể nói cho Khương Sênh Sênh biết.
"Ca." Khương Sênh Sênh nghiêng người tới, "Thật ra Hứa Tri Niên hát rất hay."
Tôi nói: "Anh biết."
Tôi vẫn còn nhớ video đã xem lúc trước.
Trên sân khấu cuộc thi ca hát của trường.
Thiếu niên hăng hái phấn khởi với tiếng hát tràn đầy tự tin.
Nhưng cậu ấy đã biến mất.
Khương Sênh Sênh nói: "Em nghĩ anh ấy hoàn toàn có thể làm ca sĩ."
Tôi vẫn lắc đầu: "Không được."
Khương Sênh Sênh không hiểu: "Vì sao?"
Tôi nói: "Ngành giải trí quá loạn, với tính tình của cậu ấy dễ bị thiệt thòi."
Khương Sênh Sênh kinh ngạc nhìn tôi: "Ca, anh không thể che chở anh ấy sao?"
Tôi: "?"
Tôi hỏi: "Có liên quan gì tới anh đâu?"
Khương Sênh Sênh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi.
"Anh."
Tôi hờ hững đáp: "Ừm."
Nó nói: "Anh cứ như vậy thì sẽ bị người ta mắng là cặn bã đó anh biết không?"
Tôi: "......"
Tôi thừa nhận mặc dù đối xử với Hứa Tri Niên không thể gọi là hết lòng hết sức nhưng cũng chăm sóc cho việc ăn ở của cậu ấy thỏa đáng.
Sao đến miệng Khương Sênh Sênh lại biến thành cặn bã chứ?
Tôi rất oan.
Khương Sênh Sênh thở dài nói: "Tốt xấu gì anh cũng là đại lão trong giới kinh doanh, dù không cho anh ấy tài nguyên hay đầu tư gì đó nhưng che chở anh ấy không để người ta ức hiếp cũng chẳng thành vấn đề mà."
Tôi ngắt lời nó: "Em nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, cậu ấy sẽ không vào ngành giải trí, cậu ấy không thể ra chỗ đông người được."
"Em biết rồi." Khương Sênh Sênh im lặng mấy giây rồi đột nhiên tỏ vẻ giật mình, "Nhất định là anh không thích anh ấy lộ ra trước mặt bàn dân thiên hạ rồi."
Câu này nghe không có vấn đề gì.
Nhưng từ miệng Khương Sênh Sênh nói ra vẫn thấy kỳ quái thế nào.
Tôi hỏi nó: "Em nghĩ chuyện quái quỷ gì vậy?"
Khương Sênh Sênh nói: "Em không có."
Tôi nói: "Anh không tin."
Khương Sênh Sênh nói sang chuyện khác: "Ca, vừa rồi anh còn nói mình sẽ không can thiệp vào tương lai của Niên Niên, nhưng giờ anh đang làm gì đó."
Tôi hỏi: "Anh làm sao?"
Khương Sênh Sênh nói: "Anh không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ đề nghị của em, thậm chí cũng không hỏi ý của Niên Niên nữa."
Tôi nói: "Anh có lý do."
"Mặc kệ lý do gì." Khương Sênh Sênh nói, "Anh chính là quyết định thay anh ấy."
Tôi nhất thời trầm mặc.
Hình như không có cách nào phản bác.
"Ca, anh nhìn xem". Khương Sênh Sênh nói, "Trong tiềm thức của anh đã đem Niên Niên vào vòng bảo vệ của mình rồi."
Lòng tôi dần chùng xuống.
Nhìn lại đoạn đối thoại của mình và Khương Sênh Sênh, tôi không thể không thừa nhận nó nói đúng.
Khương Sênh Sênh nói: "Em nhớ khi còn bé anh từng nuôi một con mèo."
Tôi nói: "Đúng."
Khương Sênh Sênh hỏi: "Anh thích nó không?"
Tôi đáp ngay chẳng chút do dự: "Không thích."
Khương Sênh Sênh cười: "Nhưng anh biết không, khi còn bé anh đều không cho em đụng vào con mèo kia."
Tôi nhíu mày: "Có sao?"
"Có." Khương Sênh Sênh nghiêm túc gật đầu, "Ca, anh vốn là như vậy, ngoài miệng nói không thích nhưng thật ra trong lòng cực kỳ thích."
Tôi hoài nghi nó không phải đang nói mèo.
Nhưng tôi không có chứng cứ.
Khương Sênh Sênh nói: "Thật ra em cũng không phải cố ý nói với anh chuyện này."
Tôi hỏi: "Gì?"
"Chỉ là...... Niên Niên sau này muốn làm gì." Khương Sênh Sênh thở dài, "Thời gian này đều là em chơi với anh ấy, em nhìn ra được ngoại trừ chúng ta thì anh ấy hầu như không giao tiếp với ai, nhưng tính tình anh ấy vốn không phải như vậy."
"Trong mắt em thì tính tình cậu ấy thế nào?" Tôi hỏi.
Khương Sênh Sênh nói: "Tính cách của anh ấy thật ra rất hoạt bát, nhưng anh ấy lại luôn...... khép mình, em không biết vì sao lại thế. Giờ nghĩ lại có lẽ là vì anh đấy."
Tôi có chút buồn cười: "Vì anh?"
Khương Sênh Sênh chần chờ một lát rồi nói: "Có lẽ vì tính độc chiếm và khống chế của anh, vì anh không thích...... thái độ của anh ấy đối với anh quá mức ỷ lại và tin tưởng."
Tôi lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Nhận xét của nó đều không sai.
Chỉ là nó đã nghĩ sai nguyên nhân và kết quả.
Hứa Tri Niên khép mình đâu phải vì tôi.
Ngược lại là sự ỷ lại và tin tưởng của cậu ấy đã kích thích tính độc chiếm và khống chế trong con người tôi.
Cuối cùng Khương Sênh Sênh nói: "Em đang nghĩ nếu ngay cả em cũng đi thì một mình anh ấy ở đây sẽ cô đơn tịch mịch đến mức nào."
"Vì vậy em hy vọng anh ấy có việc để làm, ít nhất cũng phải đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài."
Tôi không thể không thừa nhận.
Về chuyện của Hứa Tri Niên, Khương Sênh Sênh quả thực nhìn thấu suốt hơn tôi.
Tuy tôi đã nói hy vọng Hứa Tri Niên có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ nhưng thực tế lại bỏ mặc cậu ấy trong nhà như vậy trang trí, hiếm khi hỏi đến.
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của cậu ấy.
Vì sao?
Có lẽ là vì...... trong tiềm thức tôi đã thật sự xem cậu ấy là vật sở hữu của mình.
Giống như con mèo kia.
Nhưng Hứa Tri Niên là người.
Tôi không thể đối đãi với cậu ấy như thú cưng được.
Mấy ngày nay tu dưỡng, những vết thương khác trên người Hứa Tri Niên đã lành gần hết.
Chỉ có vết sẹo dữ tợn sau lưng là vẫn diễu võ giương oai.
Khi bôi thuốc, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Nhất định là xấu lắm nhỉ?"
Tôi an ủi cậu ấy: "Không xấu."
Cậu ấy có vẻ không tin, muốn quay đầu nhìn nhưng lại không thể thấy.
Tôi nhịn không được đè vai cậu ấy xuống: "Đừng nhúc nhích."
Hứa Tri Niên nghe lời nằm yên.
Tôi nói: "Mặc kệ xấu hay không xấu, dù sao cậu cũng đâu có nhìn thấy."
Hứa Tri Niên có chút phiền muộn: "Nhưng người khác sẽ thấy."
"Bình thường cậu đều mặc quần áo." Tôi hỏi, "Ai mà thấy?"
Hứa Tri Niên nghĩ một lát mới nói: "Anh, anh sẽ thấy."
Tôi nói: "Vậy tôi nói không xấu, sao cậu không tin."
Hứa Tri Niên ngơ ngẩn hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Tôi nói, "Dù sao trong mắt tôi cũng không xấu."
Tôi đang nói sự thật.
Không biết sao Hứa Tri Niên tự nhiên lại thẹn thùng, vùi đầu vào lòng bàn tay.
Nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng cậu ấy.
Hình như...có chút đáng yêu?
Bôi thuốc xong, tôi gọi tên cậu ấy: "Hứa Tri Niên."
Cậu ấy đứng dậy hỏi: "Sao ạ?"
Tôi nói: "Có chuyện muốn tâm sự với cậu."
Cậu ấy lập tức đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt hơi khẩn trương.
Tôi hỏi cậu ấy: "Thời gian qua cậu cảm thấy thế nào?"
Hứa Tri Niên vừa xoắn góc áo vừa nói: "Rất, rất tốt."
Cậu ấy lắp bắp một hồi rồi nói tiếp: "Khương tiên sinh rất chiếu cố tôi."
Tôi nói: "Số tiền tôi lấy từ Nghiêm Chi Triết đủ cho cậu tiêu xài mấy chục năm, chỉ cần cậu đừng vung tay quá trán là được."
Hứa Tri Niên lại lắc đầu: "Tôi sẽ không luôn dùng tiền của anh ta."
"Vậy cậu có nghĩ sau này muốn làm gì chưa?" Tôi dừng một chút rồi bổ sung, "Sau khi chuyển ra khỏi đây ấy."
Cậu ấy lập tức ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, cậu ấy ủy khuất nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Khương tiên sinh...... Anh muốn đuổi tôi đi rồi sao?"
Không.
Tôi không có ý này.
Tôi vội vàng nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Hứa Tri Niên cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi nói tiếp: "Cuộc đời cậu còn dài, tôi muốn hỏi cậu có suy nghĩ gì về tương lai hay chưa?"
Hứa Tri Niên có chút mê man: "Tôi cũng...... không biết."
Nhớ lại lời của Khương Sênh Sênh, tôi hỏi: "Cậu muốn làm minh tinh hoặc ca sĩ không? Tôi nhớ cậu rất thích ca hát. Nếu cậu muốn đi theo hướng này thì tôi có thể giúp cậu."
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Ca hát chỉ là sở thích thôi, tôi không nghĩ sẽ làm ca sĩ."
Tôi hỏi cậu ấy: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Hứa Tri Niên rơi vào trầm tư.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi cậu ấy: "Vậy cậu có muốn...... đi học lại không?"
Thân mình cậu ấy đột nhiên cứng đờ.
Sau đó cậu ấy ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi có thể...... tiếp tục đi học sao?"
"Đương nhiên có thể." Tôi chém đinh chặt sắt nói.
Ánh mắt cậu ấy lập tức sáng lên.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy có khát vọng mãnh liệt đến thế.
- ---------------------------