Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xem lịch học của Lâm Lạc xong, Tỉnh Ngộ đến khoa sơn dầu tính bắt người.

Vì sợ Lâm Lạc tan học lại trốn về nhà nên anh phải đứng chờ ngay cửa khoa.

Tỉnh Ngộ đang đứng dưới gốc cây phong ở lối vào của khoa sơn dầu.

Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh, bầu trời u ám.

Cây phong đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại những cành cây khô.

Buổi chiều còn có tuyết rơi, mặt đất phủ một tầng tuyết dày, trên cành cây cũng đọng tuyết.

Tỉnh Ngộ đứng dựa vào một thân cây to hai người ôm không hết.

Anh nhìn chăm chú vào cánh cửa của khoa sơn dầu.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Sinh viên đổ ra từ lối vào của tòa nhà dạy học.

Nam nữ tuổi đôi mươi cười tươi lúc tan học, họ vừa cười vừa bàn luận tối nay ăn gì làm gì.

Tỉnh Ngộ cao ráo, đẹp trai, đứng dưới tán cây phong thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.

Họ thì thầm với nhau:

“Ai vậy, đẹp trai quá.”

“Sao tôi thấy hơi giống Tỉnh Ngộ nhỉ?”

"Tỉnh Ngộ? Anh ta tới đây làm gì, tìm Miêu Tố Quân sao?"

Ngay sau đó đã có người đi tìm Miêu Tố Quân.

Nghe nói Tỉnh Ngộ tới tìm mình, Miêu Tố Quân cũng không thu dọn đồ đạc, soi gương tô thêm một chút son môi rồi vội vàng đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa khoa sơn dầu, Miêu Tố Quân đã nhìn thấy Tỉnh Ngộ đang đứng dưới cây phong.

“Anh Tỉnh Ngộ!” Miêu Tố Quân đi đôi bốt da nhỏ tinh xảo chạy ra.

Mùa đông lạnh, gió bắc ở thủ đô khiến chóp mũi của Miêu Tố Quân đỏ bừng.

Cô mỉm cười đứng trước mặt Tỉnh Ngộ, trong mắt hiện lên tia sáng: "Anh tới tìm em sao?"

Còn chưa đợi được bạn trai nhỏ thì cô gái này đã tới trước.

Vừa nghĩ đến việc Lâm Lạc bước ra đã nhìn thấy Miêu Tố Quân đang đứng cùng mình, Tỉnh Ngộ liền thấy đau đầu.

Tỉnh Ngộ đứng thẳng dậy, làm ra vẻ vừa mới phát hiện:

“Em cũng vừa tan học sao?”

Anh thật sự không biết, nếu không anh đã đợi Lâm Lạc ở một nơi khác, để Miêu Tố Quân không nhìn thấy.

Nụ cười trên mặt Miêu Tố Quân biến mất.

“Anh không phải đến tìm em sao?” Miêu Tố Quân hỏi.

“Tỉnh Ngộ?” Sau khi tan học, Lâm Lạc thu dọn đồ đạc, cùng bạn cùng phòng xuống lầu.

Vì cậu học ở tầng trên nên mất nhiều thời gian hơn mới xuống tới nơi.

Bước tới cửa, Hạ Văn Thu vỗ vỗ vai cậu và nói Tỉnh Ngộ đang ở đó.

Lâm Lạc nhìn sang và thấy rằng người đàn ông đang nói chuyện với Miêu Tố Quân.

Lâm Lạc khẽ cau mày bước tới.

Nhìn thấy cậu cau mày, Tỉnh Ngộ khẽ rùng mình, anh nhanh chóng tránh khỏi Miêu Tố Quân, đến bên cạnh Lâm Lạc, khoác vai cậu nói:

"Xin lỗi Tố Quân, anh đến tìm Nặc Nặc."

Lâm Lạc cùng Miêu Tố Quân nhìn nhau, trong không khí nhàn nhạt mùi thu.ốc sú.ng.

Miêu Tố Quân cau mày nói: "Anh Tỉnh Ngộ, anh không gặp em lâu như vậy, khó có dịp mới qua trường em, thế mà lại là đến tìm cậu ta sao?"

“Không thì sao?” Lâm Lạc nói: “Không tìm tôi thì tìm cô chắc?”

Cậu lườm Miêu Tố Quân một cái rồi nắm lấy tay Tỉnh Ngộ nói: "Đi thôi."

“Chờ đã!” Ánh mắt Miêu Tố Quân đột nhiên dán vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, nhướng mày, “Hai người có quan hệ gì?”

Tỉnh Ngộ đang định nói thẳng, lại nghe thấy Lâm Lạc nói: "Liên quan gì đến cô?"

"Lo mà chăm sóc bản thân đi, đừng xen vào chuyện của người khác."

Lâm Lạc không thích nổi cô gái cứ luôn đeo bám Tỉnh Ngộ này. Rõ ràng biết Tỉnh Ngộ không thích mình rồi nhưng vẫn cố níu kéo.

“Tôi đang nói chuyện với anh Tỉnh Ngộ, liên quan gì đến cậu?” Miêu Tố Quân tức giận nói.

“Vậy cô cứ xem xem Tỉnh Ngộ đáp lời cô ra sao đi.” Lâm Lạc nhún vai.

Hai người đồng thời nhìn Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ: "……"

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ ho nhẹ, căng da đầu nói:

“Tố Quân, anh đến tìm Nặc Nặc có chút việc, em cùng bạn học đi ăn tối đi. Bọn anh đi trước.”

Sau khi nói xong, Tỉnh Ngộ mang theo Lâm Lạc, vội vàng rời đi.

Anh mở cửa ghế phụ và nhét Lâm Lạc vào, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động xe lái đi.

Anh không muốn cùng lúc phải đối mặt với Lâm Lạc và Miêu Tố Quân.

Hai đứa trẻ này đều rất khó đối phó, đặc biệt là Lâm Lạc.

Lâm Lạc rất hài lòng với phản ứng của anh, khóe môi không khỏi cong lên.

“Sao anh đột nhiên lại tới tìm em?” Lâm Lạc nói, “Khi nãy thấy hai người đứng cùng nhau, em còn tưởng anh đến tìm cô ấy.”

“Anh tìm cô ấy làm gì chứ?” Tỉnh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc qua kính chiếu hậu.

“Không có việc thì anh không thể đến tìm em sao?”

“Em vẫn còn là sinh viên mà lại còn bận hơn cả anh, không nói chuyện cũng không gặp anh, điện thoại của anh cũng không muốn nhận.”

Tỉnh Ngộ càng nói càng cảm thấy mình như oán phụ, giọng điệu càng oan ức.

“Em không quan tâm anh, anh chỉ đành đến chặn đường em thôi.”

“Sao em lại không quan tâm anh?” Lâm Lạc cao giọng, “Rõ ràng là em rất quan tâm có được không hả?”

Tỉnh Ngộ: "Em tự xem lại nhật ký trò chuyện đi."

“Trước kia em đều trả lời tin nhắn của anh rất nhanh, giờ thì trả lời vừa chậm vừa ngắn gọn.”

“Anh nhắn đến mấy câu em mới trả lời có một câu, vậy mà là quan tâm sao?”

Lâm Lạc: “……….”

Cái người này thật là so đo từng tí nha!

Lâm Lạc không tin, cậu mở điện thoại ra xem lại nhật ký trò chuyện, phát hiện tần suất trả lời gần đây của mình quả thực đã giảm xuống, nội dung cũng giảm theo.

Không phải do cậu đang vẽ tranh sao? Lúc đó cậu không để ý điện thoại, cũng đâu có cố ý không trả lời chứ.

“Anh nói đúng chứ?” Tỉnh Ngộ nói.

Lâm Lạc gãi gãi mặt: "Em đang vẽ nên không nhìn thấy chứ không phải cố ý không trả lời. Nếu thấy em đã trả lời ngay rồi, thật đó."

Nhìn Tỉnh Ngộ lái xe ra khỏi cổng trường, Lâm Lạc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

“Em muốn đi đâu?”

Lâm Lạc yếu ớt nói: "Em muốn về nhà..."

Bức tranh vẫn chưa hoàn thành mà.

Chỉ còn ba tuần nữa là đến sinh nhật của Phùng Quyên, vì vậy cậu phải nhanh chóng hoàn thành mới được.

“Nhà của em đó.” Lâm Lạc bổ sung thêm.

“Vậy thì đến nhà em.” Tỉnh Ngộ rất dễ nói chuyện.

Anh đậu xe trong nhà để xe chỗ Lâm Lạc rồi cả hai cùng nhau lên lầu.

Lúc ở trong thang máy, Tỉnh Ngộ đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt sầm sì, im lặng không nói chuyện.

Dù Lâm Lạc có trì độn như thế nào thì cậu cũng có thể thấy Tỉnh Ngộ đang tức giận.

Cậu lén lén móc ngón tay Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ phớt lờ cậu.

Cậu lại tiếp tục lần tìm đến ngón tay anh.

Tỉnh Ngộ đành nhượng bộ.

"Tỉnh Ngộ..." Lâm Lạc nghiêng người, nắm lấy tay người đàn ông, hơi nhón gót, ghé vào tai anh thì thầm: "Anh đừng giận em, được không?"

Tỉnh Ngộ lườm cậu một cái.

Lâm Lạc lập tức hôn lên má Tỉnh Ngộ, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ như một chú cún.

Tỉnh Ngộ nhéo mặt Lâm Lạc.

“Này phải xem biểu hiện của em.” Anh nói.

Theo đuổi tới tay rồi lại bỏ mặc, Tỉnh Ngộ anh đây cũng rất tủi thân đó!

Lâm Lạc cúi đầu xuống.

Về đến nhà, Lâm Lạc đẩy cửa bước vào, cậu kéo Tỉnh Ngộ chạy vào phòng ngủ.

“Để em cho anh xem bức tranh em đang vẽ gần đây.” Lâm Lạc nói, “Anh sẽ biết tại sao em không có thời gian.”

"Em thật sự không có thời gian, em không viện cớ, cũng không phải cố ý lạnh nhạt anh đâu."

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Tỉnh Ngộ phát hiện trong phòng ngủ không bật đèn, tối đen như mực.

“Sao em không kéo rèm cửa ra?” Tỉnh Ngộ cau mày.

Anh đang định mở rèm cửa, Lâm Lạc vội vàng ngăn lại.

“Đừng.” Lâm Lạc cười bật đèn “Phải có không khí buổi tối mới có cảm giác để vẽ bức tranh này.”

“Đây này.” Lâm Lạc cho Tỉnh Ngộ xem tác phẩm gần đây của cậu.

Vẻ tự tin và hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

"Anh nhìn bức tranh này đi, đây là tác phẩm mới nhất của em đó, mới chỉ có một nửa bức tranh, vẫn còn nhiều chi tiết cần phải bổ sung."

"Nhưng em rất hài lòng với ý tưởng này."

Nói đến sáng tạo, nói đến hội họa, đặc biệt là khi nói về tác phẩm của chính mình, cả con người Lâm Lạc dường như tỏa sáng, thu hút mọi sự chú ý của Tỉnh Ngộ.

"Đây là nguồn cảm hứng đột nhiên đến với em khi em nhìn thấy mẹ dọn quầy hàng cách đây một thời gian."

“Mấy ngày nay em đều vẽ nó.” Sau khi Lâm Lạc nói xong, liền vẫy đuôi chờ Tỉnh Ngộ khen ngợi.

Tỉnh Ngộ kinh ngạc đến choáng váng.

Dù không biết vẽ, nhưng anh cũng không hoàn toàn là một kẻ ngoài nghề.

Anh có thể nhận ra tác phẩm của Lâm Lạc xuất sắc như thế nào!

Phong cách vẽ tranh của Lâm Nặc luôn rất giống với phong cách vẽ của Lâm Lạc, nhưng bức tranh này giống như một sự sáng tạo mới mà cậu đã tạo ra sau khi tiếp thu những ưu điểm của Lâm Lạc, kết hợp với các đặc điểm của riêng mình.

Kỹ thuật và nét vẽ của anh ấy vẫn mang bóng dáng của Lâm Lạc, nhưng bầu không khí và cách lựa chọn màu sắc và ứng dụng của toàn bộ bức tranh hoàn toàn khác với Lâm Lạc.

Bức tranh có nền tối, nhưng rất ấm áp, ngập tràn hơi thở nhân gian, và cũng tràn đầy hy vọng.

Lâm Lạc chán nản và tuyệt vọng, nhưng Lâm Nặc lại tràn đầy sức sống.

Bức tranh này đạt đến trình độ cực cao về kỹ thuật và cảm xúc, là một kiệt tác hoàn hảo!

Tỉnh Ngộ mỉm cười, anh biết Nặc Nặc của anh rất giỏi.

Nhưng anh không ngờ cậu có thể lợi hại như vậy, còn giỏi hơn anh nghĩ rồi.

“Sao nào?” Nhìn vẻ mặt của Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc đã biết đánh giá của anh.

Cậu cười hỏi, "Có phải em vẽ rất đẹp không?"

“Ừ.” Tỉnh Ngộ ôm Lâm Lạc, cúi đầu hôn lên trán cậu bé, “Em vẽ đẹp lắm.”

"Đẹp hơn anh nghĩ, anh quả thực không nhìn nhầm người."

"Nặc Nặc của anh không phải là một thiên tài nhỏ, mà là một thiên tài lớn, một thiên tài có một không hai."

"Em chính là vì vẽ bức tranh này nên mới bỏ mặc anh sao?"

Lâm Lạc ngượng ngùng nói: "Ừm, đây là món quà sinh nhật em muốn tặng mẹ, vì vậy em hy vọng sẽ hoàn thiện nó trước sinh nhật của bà, thời gian rất eo hẹp, em chỉ có thể làm thêm giờ cho kịp."

“Xin lỗi anh mà.” Lâm Lạc đẩy Tỉnh Ngộ xuống giường, khoanh chân ngồi lên người anh, cậu ôm cổ người đàn ông, cúi đầu hôn lên chóp mũi anh.

"Anh đừng giận em nữa, em không phải cố ý lạnh nhạt anh."

"Em sẽ nhận lỗi, còn bồi thường cho anh nữa, có được không?"

“Bồi thường?” Tỉnh Ngộ xoa xoa khóe môi thiếu niên, “Bồi thường như thế nào?"

"Bồi thường thế nào cũng được," Lâm Lạc chớp chớp mắt, "Anh muốn em làm gì, em sẽ làm như vậy."

Bốn mắt đối diện nhau, củi khô lửa bốc.

Tỉnh Ngộ trở mình đè lại Lâm Lạc, giữ chặt môi cậu cắn hôn.

Lâm Lạc đau đớn khẽ kêu một tiếng.

Ngay khi hai người đang hôn nhau say đắm, Lâm Lạc nghe thấy có tiếng động ngoài cửa vang lên.

Sau đó, giọng nói của Phùng Quyên vọng vào từ phòng khách: "Nặc Nặc?"

Cả hai cùng giật mình.

Tỉnh Ngộ đứng dậy, Lâm Lạc cũng nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình.

Quay đầu lại đã thấy Phùng Quyên đẩy cửa phòng ngủ vào.

Hai người một ngồi một đứng, bầu không khí có chút quái dị, nhưng Phùng Quyên cũng không để ý lắm, chỉ có chút kinh ngạc.

“Tiểu Tỉnh cũng ở đây sao?” Phùng Quyên cười, “Tối nay ở lại ăn tối nhé.”

Tuy bà không còn trẻ nhưng mắt vẫn tinh tường, để ý thấy môi của Lâm Lạc sưng đỏ, bà hơi nhíu mày:

"Nặc Nặc, miệng con bị sao vậy?"

Trái tim Lâm Lạc thịch một tiếng, cậu nhanh chóng giơ tay áo lên lau đi, trách móc nhìn Tỉnh Ngộ.

“Không, không có gì ạ.”

Lời trans: đù mía dịch cái đoạn mắt nhìn nhau tóe lửa tình kia tôi đã trộm nghĩ, giờ mà mẹ Lâm Lạc về thì đẹp mặt, ai ngờ về thật =))))))))

Truyện Chữ Hay