Cưới vợ…... Lâm Lạc nghĩ đến Tỉnh Ngộ, cảm thấy có hơi chột dạ.
Mặc dù hôn nhân đồng giới hiện tại là hợp pháp nhưng Phùng Quyên đã lớn tuổi, có thể suy nghĩ của bà sẽ hơi bảo thủ. Không biết bà có thể chấp nhận Tỉnh Ngộ hay không.
“Cái này…….chắc không cần đâu mẹ.” Lâm Lạc ngập ngừng nói.
“Sao lại không?” Phùng Quyên nói, “Các cô gái ở thủ đô này đều có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, tài năng và khí chất nữa. Nếu con cái gì cũng không có thì sao lấy được người ta?”
"Con tiết kiệm thêm một chút tiền đi, tương lai chúng ta sẽ mua một căn nhà, ít nhất nếu có nhà thì sẽ có người nguyện ý lấy con."
“Còn cả lễ hỏi nữa, lễ hỏi vợ ở đây nhất định không rẻ đâu.”
Phùng Quyên tính nhẩm suốt chặng đường.
Lâm Lạc căng hết da đầu ứng phó.
“Có điều Nặc Nặc của chúng ta có tiền đồ như vậy, nhất định sẽ có người thích.” Phùng Quyên cười nói, “Con đã vào trường được vài tháng rồi, có cô gái nào thích con không?”.
Lâm Lạc nghĩ đến Chu Tích Duyệt.
Nhưng Chu Tích Duyệt hiện tại không còn thích cậu nữa, trước đây thì may ra.
“Không có đâu mẹ.” Lâm Lạc nói.
“Không có sao?” Phùng Quyên vỗ vai con trai, “Không có cũng không sao, sau này nhất định sẽ có”
"Còn con thì sao, con đã thích cô gái nào chưa?"
"Con…...." Lâm Lạc tâm nói con đã có người con thích rồi, nhưng không phải là con gái.
Vừa thấy cậu do dự, Phùng Quyên nhanh chóng nói: "Vậy là có phải không? Nào, nói mẹ nghe xem."
Lâm Lạc: "……"
“Cái, cái này cũng phải nói sao?” Lâm Lạc gãi gãi mặt.
“Con nói với mẹ, mẹ sẽ dạy con cách theo đuổi người ta.” Phùng Quyên nói, “Mẹ cũng là một người phụ nữ, tất nhiên mẹ sẽ hiểu các cô gái đó hơn con.”
Nhưng con không thích con gái, Lâm Lạc than thở trong lòng.
“Nói cho mẹ biết nào, một cậu bé lớn như con lại còn ngại ngùng với mẹ sao?” Phùng Quyên cười.
Hiếm có dịp rảnh rỗi gặp nhau, Phùng Quyên muốn trò chuyện nhiều với con trai hơn một chút.
Nhưng bà không hiểu về hội họa nên chỉ có thể tìm một số chủ đề mà mình có thể tham gia.
"Không phải con ngại ngùng..." Lâm Lạc suy nghĩ một chút, "Chỉ là con sợ mẹ sẽ không thích anh ấy."
“Sao lại thế?” Phùng Quyên khó hiểu.
Lâm Lạc thật cẩn thận nhìn Phùng Quyên: "Tuổi anh ấy hơi lớn rồi."
Phùng Quyên cau mày: "Lớn? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Lạc nói một cách mơ hồ: "Dù sao thì nhất định sẽ không phải là độ tuổi , ….nhưng cũng không phải hai mấy nữa, chỉ lớn hơn con vài tuổi."
Là tuổi, nhưng cũng có bao nhiêu đâu, dù sao khoảng cách cũng chưa đến hai con số.
“Học tỷ của con sao?” Phùng Quyên suy nghĩ một chút, “Như vậy không quá lớn tuổi, không sao hết.”
“Không phải học tỷ.” Lâm Lạc nói.
“...Chẳng lẽ là giáo viên sao?!” Phùng Quyên ngạc nhiên nói.
Lâm Lạc nghĩ, Tỉnh Ngộ…..cũng có thể tính là thầy của cậu đi? Anh đã dạy cậu rất nhiều điều…..
“……Coi như vậy đi.” Lâm Lạc nói.
Phùng Quyên im lặng một chút, cau mày:
"Giáo viên cũng không tệ, nhưng người ta có chê con quá ít tuổi không?"
"Con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai. Nếu cô ấy hơn con vài tuổi lại đã đi làm rồi thì có thể cô ấy sẽ nghĩ con còn quá trẻ, không thể chăm sóc mình, và gia đình cô ấy cũng có thể nghĩ như vậy".
Trước đây Tỉnh Ngộ cũng nghĩ cậu còn trẻ.
Nhưng cũng vẫn chăm sóc cậu.
Còn người nhà của Tỉnh Ngộ……Lâm Lạc chưa từng gặp họ, chỉ nghe Tỉnh Ngộ nói qua một chút, mẹ Tỉnh Ngộ dường như là một người phụ nữ thích kiểm soát.
Dù chưa kết hôn nhưng Lâm Lạc đã rất lo lắng về việc làm thế nào để mẹ vợ ưng thuận mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lạc, Phùng Quyên trấn an: "Nhưng cũng không sao cả."
"Nếu con thật sự thích thì hãy cố gắng phấn đấu hơn đi. Chỉ cần con có năng lực, cô ấy sẽ thích con, những chuyện khác sẽ không thành vấn đề."
"Ý kiến của gia đình cô ấy chỉ mang tính chất tham khảo, hai con sẽ sống cuộc đời của mình, tới lúc đó mẹ sẽ giúp con thuyết phục cô ấy."
"Nếu cô ấy thực sự không thích con, vậy cũng không sao cả, con tốt như vậy, chúng ta sẽ đổi sang người khác, dù sao sẽ luôn có người nguyện ý yêu thương mình, đúng không?"
Lâm Lạc nghe Phùng Quyên nói mà chết lặng.
"Con hiểu rồi, mẹ đừng lo lắng."
Vừa đi vừa nói chuyện, chỉ lúc sau cả hai đã về đến nhà.
Xe hàng nhỏ không thể mang lên lầu nên thường được đặt trong nhà kho ở tầng một.
Cất xe hàng đi, hai mẹ con cùng nhau về nhà.
Phùng Quyên hỏi Lâm Lạc xem cậu có đói không, bà muốn nấu cho cậu một chút đồ ăn tối.
Lâm Lạc không đói, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Phùng Quyên, cậu gật đầu cười: "Con muốn ăn mì xào do mẹ làm."
"Được, mẹ sẽ làm cho con."
Ở độ tuổi của Lâm Lạc, cậu biết khi con cái trưởng thành, chúng sẽ dần tách khỏi cha mẹ.
Lúc này, các bậc cha mẹ thực sự rất sợ con cái sẽ lãng quên mình.
Nên hãy cứ nói rõ nhu cầu của bạn cho họ một cách hợp lý, họ có thể cằn nhằn, nhưng thực ra trong lòng họ rất vui.
Phùng Quyên vừa nghe liền bật cười.
Dù đã rất mệt, nhưng trong lòng bà vẫn thực vui vẻ.
"Bình thường con cùng bạn học ăn bao nhiêu món ngon rồi, còn muốn ăn mì xào mẹ làm sao?"
“Mì xào thì sao chứ, mì xào rất ngon mà.” Lâm Lạc nói, “Mẹ làm là ngon nhất.”
Phùng Quyên vừa cười vừa đi nấu đồ cho Lâm Lạc.
Lâm Lạc vào phòng tắm lấy nhựa thông rửa mặt, cũng nói với Tỉnh Ngộ để anh rửa.
Rồi lại hỏi: "Anh sẽ không lén em rửa trước đó chứ?"
Tỉnh Ngộ ở nhà gửi ảnh tự chụp qua cho cậu, vết sơn trên mặt anh đã khô, quả thực chưa rửa.
Nhân viên công ty anh đã cười suốt buổi chiều hôm nay.
Có người nhắc nhở anh rửa mặt, nhưng Tỉnh Ngộ chỉ khẽ "ừm" một tiếng rồi cũng kệ.
Bạn trai không cho, không rửa được.
Sau khi được phép, Tỉnh Ngộ mới đi rửa mặt.
Lâm Lạc đi đến cửa phòng bếp nhìn Phùng Quyên.
Phùng Quyên vừa rồi dọn quầy hàng dưới ngọn đèn đường ở cổng trường, Phùng Quyên làm đồ ăn khuya cho cậu, những hình ảnh này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Lâm Lạc.
Cậu đột nhiên có một ý tưởng mạnh mẽ.
Mãi đến tận khi Phùng Quyên xào mì xong, Lâm Lạc cũng ăn xong, đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi rồi cậu mới về phòng mình.
Cậu cầm cọ vẽ lên, đứng trước giá rồi bắt đầu vẽ.
Lâm Lạc vẽ nền đen.
Bầu trời đêm đen thẳm, những chiếc lá đổ bóng xuống mặt đất, cả những ngọn đèn vàng ấm áp chiếu lên đó.
Ngọn đèn đường từ trên cao rọi xuống, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi cúi đầu đang bận rộn giữa quầy hàng. Gian hàng nhỏ bé có đầy đủ các loại nguyên liệu như bột chiên xù, trứng, dăm bông... và nhiều loại gia vị khác nhau.
Có những vết chân chim nơi khóe mắt biết cười của người phụ nữ, hai hàng bên mắt đó khiến bà trông già hơn, nhưng ánh mắt vẫn sáng và ấm áp như ánh đèn vàng kia vậy.
Mái tóc đen hơi thô được buộc thành đuôi ngựa, phần tóc gãy được vén lên sau tai.
Những mạch máu màu lục nổi lên trên mu bàn tay, các ngón tay còn có vết bỏng, và chiếc tạp dề quanh eo loang lổ vết dầu.
Trước quầy hàng nhỏ có một hàng dài, sinh viên đứng chờ mua bánh kếp của bà chật kín hai bên đường.
Kích thước của bức tranh này là x, không quá lớn, cũng không quá nhỏ.
Bình thường lúc luyện tập, đôi khi Lâm Lạc cũng sử dụng sơn acrylic để khô nhanh hơn.
Nhưng bức tranh này Lâm Lạc sử dụng chất liệu sơn dầu, cậu nghĩ như vậy sẽ mang lại hiệu ứng tốt hơn.
Nhưng sơn dầu rất lâu khô, thời gian và sức lực để tạo ra bức tranh này là không hề nhỏ.
Các chi tiết đều rất tốn thời gian.
Lâm Lạc đứng trước giá vẽ vẽ suốt đêm.
Tới tận lúc bình minh vẫn còn đang vẽ, Phùng Quyên còn nghĩ Lâm Lạc đang ngủ nên làm bữa sáng xong liền gõ cửa gọi cậu.
Lâm Lạc còn chưa nghe thấy, Phùng Quyên đã mở cửa bước vào, lúc đó bà mới biết Lâm Lạc đang vẽ tranh.
Quần áo vẫn như đêm qua, trông cậu có vẻ rất mệt mỏi.
“Cả đêm qua con không ngủ sao?” Phùng Quyên sửng sốt.
Nghe bà nói, Lâm Lạc mới định thần lại.
Cậu ở trong phòng kéo kín rèm rồi bật đèn nên không để ý thời gian.
Lâm Lạc ngáp một cái, dụi dụi mắt: "... Dạ?"
“Sao con lại vẽ lâu như vậy chứ?”
Phùng Quyên bước đến và muốn xem bức tranh.
Lâm Lạc vội vàng che lại, nói: "Mẹ không được xem đâu."
“Chờ khi con vẽ xong sẽ cho mẹ xem.”
Lâm Lạc cười tủm tỉm nói: "Đây là quà sinh nhật con tặng mẹ."
"Bây giờ mà xem thì chẳng còn gì bất ngờ nữa."
Phùng Quyên nói: "Nhưng còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật mẹ.”.
Lâm Lạc tính toán thời gian, đột nhiên lo lắng mình không thể hoàn thành bức tranh đúng hạn.
"Chỉ còn có hơn một tháng…..." Lâm Lạc gãi gãi đầu, "Không được, con phải tăng tốc thôi."
Đang định cầm cọ lên, Phùng Quyên nói:
"Vẽ cái gì nữa, con nhìn xem mấy giờ rồi, còn không rửa mặt ăn sáng rồi đi học đi?"
Lâm Lạc hơi sững sờ: "... Đến giờ đi học rồi sao?"
“Không thì sao?” Phùng Quyên buồn cười nói, “Con làm gì phải vất vả vẽ tranh như vậy, cứ từ từ cũng được, con mới bao lớn chứ, sao phải lo kiếm tiền lấy vợ sớm thế làm gì.”
Lâm Lạc: "……"
Không, con không phải muốn kiếm tiền lấy vợ đâu.
“Thảo nào con thấy mệt như vậy.” Lâm Lạc ngáp một cái, sau khi ngừng vẽ, cậu lại càng buồn ngủ hơn, lúc vẽ cũng không cảm thấy như vậy.
"Vậy con đi tắm rửa trước đã..." Lâm Lạc ngẩn ngơ bước vào phòng tắm.
Ăn sáng xong, cậu đến trường, rồi ngủ trong lớp cả buổi sáng không dậy.
Đúng hôm nay lại là tiết của thầy Cảnh Vân.
Sau giờ học, ông đen mặt gọi Lâm Lạc lên:
"Tối hôm qua cậu làm gì vậy? Nhìn quầng thâm mắt của cậu đi."
Trong suy nghĩ của Cảnh Vân, Lâm Lạc là một mầm non tốt mà ông luôn muốn vun đắp.
Ông vốn cho rằng Lâm Lạc đã sinh ra thói quen xấu sau khi vào đại học, đó là thức khuya chơi game hoặc đến quán bar mua vui.
Ai biết Lâm Lạc ngáp một cái rồi đáp:
"......Vẽ tranh ạ."
“Vẽ tranh?” Cảnh Vân sửng sốt.
Lâm Lạc gật gật đầu, đột nhiên nói: "Thầy, sau khi vẽ xong em đưa cho thầy xem được không? Em muốn nhờ thầy cho ý kiến."
Sắc mặt Cảnh Vân dịu đi, ông vỗ vỗ vai cậu:
"Em không thể thức khuya để vẽ tranh, phải làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, ngủ một giấc thật ngon thì trí não của em sẽ sáng sủa, vẽ tranh sẽ có sức sống hơn."
Lâm Lạc gật đầu: "... Nhưng em không nhịn được ấy."
Cảm hứng đến thì sao mà ngăn được chứ.
Cảnh Vân cười khổ: "Cố gắng kiềm chế đi, thức khuya vẽ tranh rất có hại với thân thể. Vẽ xong thì đưa cho thầy xem, xem em vẽ cái gì."
“Em đừng làm thầy thất vọng đấy.”
Lâm Lạc tự tin gật đầu: "Nhất định không đâu ạ."
Lâm Lạc rất tự tin vào tranh của mình.
Buổi chiều tan học, Lâm Lạc lại chạy về nhà vẽ tranh.
Đừng nói đến Mao Tuấn hay Hạ Văn Thu, ngay đến Tỉnh Ngộ cậu cũng không để ý tới.
Lâm Lạc vẽ tranh đến nửa đêm, lúc Phùng Quyên về nhà vẫn thấy cậu đang vẽ.
Cậu thậm chí còn không ăn tối, vì vậy Phùng Quyên nhanh chóng nấu cái gì đó cho cậu ăn.
Thẳng đến nửa đêm, Lâm Lạc còn muốn tiếp tục, nhưng Phùng Quyên đã bắt cậu đi ngủ, còn không chịu ngủ sẽ tịch thu cọ vẽ của cậu.
Lâm Lạc chẳng còn cách nào, chỉ đành đi ngủ.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào Lâm Lạc cũng lặp lại hoạt động đó, một khi không có tiết là sẽ về nhà vẽ tranh.
Bạn trai mới ra lò Tỉnh Ngộ đã bị cậu lạnh nhạt rồi.
Chưa nói đến gặp mặt, Lâm Lạc còn không có cả thời gian gọi điện Tỉnh Ngộ nói chuyện phiếm.
Vì vậy, các nhân viên trong công ty đều nhận thấy gần đây Tỉnh tổng có vẻ rất không vui, mỗi ngày cứ luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi nhíu mày.
Sao không trả lời tin nhắn chứ?
Cứ hễ gọi điện lại nói không rảnh.
Tỉnh Ngộ nghiến răng: Theo đuổi được rồi là chán sao?
Không thể nào, mới có một vài ngày chứ mấy.
Nghĩ đến bạn trai nhỏ của mình, Tỉnh Ngộ chỉ có thể gác lại những việc không gấp lắm rồi chạy tới trường học tìm Lâm Lạc.