“Không có gì?” Phùng Quyên khó hiểu “Không có gì sao miệng lại đỏ?
“… Miệng không phải luôn đỏ sao?” Lâm Lạc nhẹ giọng biện minh.
“Cậu ấy vừa ăn mỳ cay thôi, là do cay quá.” Tỉnh Ngộ xen vào.
Phùng Quyên liếc mắt nhìn Lâm Lạc: "Con lớn như vậy rồi còn ăn mì cay làm gì, không tốt cho sức khỏe. Ăn ít đồ ăn vặt thôi."
Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ lén lút nhìn nhau, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tỉnh Ngộ, cậu rất muốn cười thành tiếng.
Không ngờ Tỉnh Ngộ cũng biết nói dối như vậy.
“Con lại phát ngốc cái gì vậy?” Phùng Quyên hỏi lại.
“Vâng, con biết rồi.” Lâm Lạc ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, “Con không ăn nữa, sau này con chỉ ăn những món mẹ nấu thôi, không gì ngon bằng đồ mẹ nấu. "
Phùng Quyên không khỏi mỉm cười: "Chỉ được cái lẻo mép."
“Nhưng sao hôm nay mẹ lại về sớm như vậy?” Lâm Lạc hỏi, “Trước đây không phải mẹ luôn về muộn sao?
“Còn không phải vì con sao.”
“Ngày nào con cũng vẽ đến quên ăn quên ngủ.” Phùng Quyên tức giận nói, “Mẹ mà không về nấu cơm cho con, đến tối con lại nhịn sao.”
Nghe Phùng Quyên nói, Tỉnh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc lập tức cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh.
Cậu tự nhủ trong lòng: thanh niên thời buổi này có mấy người ăn uống đúng giờ lại không thức khuya đâu, người ta còn cả ngày chơi game kia kìa, cậu ít ra vẫn làm việc nghiêm túc nhé.
Nói với Lâm Lạc xong, Phùng Quyên lại cười và trò chuyện với Tỉnh Ngộ.
"Đã lâu không gặp tiểu Tỉnh, dạo này con thế nào?"
"Con rất ổn," Tỉnh Ngộ cười nhẹ, "Sức khỏe dì gần đây thế nào? Chân dì nữa? Có còn khó chịu không?"
“Dì vẫn khỏe, chân cũng tốt.” Phùng Quyên cười đáp lời, “Giờ không nói chuyện với con nữa, con với Nặc Nặc ngồi chơi một lát đi, dì đi làm bữa tối, con đừng vội đi, ở lại ăn tối đã.”
“Cảm ơn dì.” Tỉnh Ngộ đồng ý.
Phùng Quyên có bảo anh đi, anh cũng không muốn đi đâu.
Nhiều ngày như vậy mới gặp được bạn trai nhỏ, còn chưa ôm đủ đâu, sao mà đi được chứ.
Nói xong Phùng Quyên bước ra khỏi phòng ngủ của Lâm Lạc rồi vào bếp nấu ăn.
Lâm Lạc vội vàng đứng dậy chạy ra đóng cửa lại rồi khóa lại để không bị quấy rầy nữa rồi mới quay đầu lại nhìn Tỉnh Ngộ cười.
Tỉnh Ngộ ngồi ở mép giường, mở rộng vòng tay với Lâm Lạc.
“Tới đây nào.” Anh nói.
Lâm Lạc chạy tới, nhào vào trong tay Tỉnh Ngộ, trực tiếp áp đảo người trên giường.
Cậu vén mái tóc ngắn trên trán Tỉnh Ngộ lên, cúi người hôn lên vầng trán đầy đặn của người đàn ông.
Sau đó lại hôn lên chóp mũi và môi anh.
"Vừa rồi nói dối mẹ em, anh mặt không đỏ tim đập, rất tài tình nha."
“Bình thường anh có hay nói dối như vậy không hả?”
Tỉnh Ngộ mê muội nhìn thiếu niên, lắc đầu nói: “Trước kia ở cùng người khác, anh đâu phải che giấu như vậy.”
“Chỉ có em là lần đầu tiên.”
Tỉnh Ngộ không hề khó hình dung ra Phùng Quyên sẽ cảm thấy thế nào nếu bà biết anh dụ dỗ con trai mình.
Thiên hạ chắc chắn cũng sẽ suy đoán nọ kia về mối quan hệ của hai người họ.
Tỉnh Ngộ chẳng sợ gì hết, anh chỉ lo Lâm Lạc chưa sẵn sàng thành thật với mẹ mình.
“Anh giận sao?” Lâm Lạc hỏi.
Tỉnh Ngộ hơi nhướng mày.
Lâm Lạc nói, "Mẹ em đã lớn tuổi, suy nghĩ có thể sẽ hơi bảo thủ, cho nên…..."
“Anh hiểu mà.” Tỉnh Ngộ cắt ngang lời nói của cậu.
Thấy Tỉnh Ngộ không có vẻ gì không vui, Lâm Lạc ôm người đàn ông rồi cúi đầu vùi mặt vào cổ anh, ngây ngốc cười nói.
“Chờ em vẽ xong bức tranh này, em sẽ ở bên anh nhiều hơn.”
“Ừ.”
Cả hai ở trong phòng ngủ hôn nhau khá lâu, cho đến khi Phùng Quyên gọi ra ăn cơm mới lần lượt đi ra ngoài.
Phùng Quyên tươi cười mời Tỉnh Ngộ ngồi xuống, đưa cho anh đôi đũa, cười nói:
"Hiếm lắm con mới đến một lần, ăn nhiều đi."
Lâm Lạc phải tự mình lấy đũa, Phùng Quyên cũng không đưa cho cậu.
Lâm Lạc cong môi: "Cứ như Tỉnh Ngộ mới là con trai của mẹ vậy."
“Con đang ở nhà mình mà không thể tự mình lấy sao?” Phùng Quyên cười khẽ: “Thật lười biếng!”
Lâm Lạc thở dài, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Lại nghe thấy Phùng Quyên bắt đầu hỏi Tỉnh Ngộ:
"Tiểu Tỉnh, dì nghe Nặc Nặc nói nó có người mình thích rồi, con có biết không?"
Tỉnh Ngộ lập tức sặc đến mức phát ho.
“Ấy, từ từ, từ từ thôi.” Phùng Quyên rót cho anh một ly nước, “Uống nước cho đỡ đi con.”
Tỉnh Ngộ uống một ngụm nước, thở hổn hển nhìn chằm chằm Lâm Lạc, mặt cậu nhóc không chút thay đổi, tựa như không biết chuyện gì.
Tỉnh Ngộ thu hồi ánh mắt, giả bộ khó hiểu:
"Cái gì? Nặc Nặc có người thích sao?"
“Con không biết sao?” Phùng Quyên hiển nhiên không phát hiện ra Tỉnh Ngộ đang nói dối, “Dì còn tưởng Nặc Nặc sẽ nói với con.”
"Mẹ," Lâm Lạc cau mày, ăn cơm thì ăn thôi, mẹ nói mấy chuyện này làm gì chứ."
Để Tỉnh Ngộ biết thì thật xấu hổ…..
"Sao lại không để làm gì? Con lại còn xấu hổ sao, tiểu Tỉnh là người hiểu biết, nhất định có thể cho con ý kiến."
Lâm Lạc không dám nhìn Tỉnh Ngộ, ủ rũ cúi đầu và cơm, tâm nói cho ý kiến cái gì chứ, người cũng đã tới tận nơi rồi, đang ngồi trước mặt mẹ đó!
"Đúng đó," Tỉnh Ngộ nhiệt tình nói, nhìn Lâm Lạc cười, "Sao em không nói cho anh biết em đã có người thích?"
“Anh sẽ tham mưu giúp em nha.”
"Em thích ai, bạn cùng lớp sao?"
"Không phải." Phùng Quyên nói, "Đó là giáo viên của bọn nhỏ, hai mươi mấy tuổi, hơn Nặc Nặc vài tuổi."
Tỉnh Ngộ kìm lại khóe môi đã nhếch lên:
"Ồ? Nặc Nặc thích người lớn tuổi hơn mình sao?"
Khai tử ngay tại hiện trường rồi, Lâm Lạc thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Cậu hàm hồ đáp "ừm", lòng nói chuyện đó không phải anh biết rõ nhất sao?
"Dì cũng không biết, nhưng thằng bé đã nói với dì như vậy. Dì cũng đã phân tích cho nó rồi, tiểu Tỉnh, con nghĩ sao?"
Thực ra, Phùng Quyên không quan tâm người phụ nữ kia hơn Lâm Lạc bao nhiêu tuổi, bà chỉ lo người ta không thích Lâm Lạc, hoặc người ngoài sẽ nhìn họ với ánh mắt không tốt.
"Hừm…..." Tỉnh Ngộ ra vẻ do dự, sờ sờ cằm hỏi: "Vậy tính cách người đó ra sao, Nặc Nặc, khi hai người gặp nhau, em có cảm thấy người đó thích em không? Em phải nói chi tiết về những lúc hai người ở cạnh nhau thì anh mới có thể đưa ra ý kiến được. "
Lâm Lạc: “…………”
Phùng Quyên nhìn Lâm Lạc đầy khích lệ.
Đây là việc quan trọng cả đời của con trai mình, Phùng Quyên cũng rất muốn nghe xem.
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc, ánh mắt anh hàm chứa ý cười.
Đối mặt với ánh mắt của hai người, mặt Lâm Lạc đỏ bừng lên, cậu đặt bát sang một bên, xấu hổ nói:
“Hai người còn hỏi, con sẽ không ăn cơm nữa đâu.”
“Chuyện này có gì mà cứ hỏi mãi vậy chứ?”
“Được rồi được rồi, không hỏi nữa, em không muốn nói thì thôi.” Tỉnh Ngộ đưa tay lên xoa xoa tóc của Lâm Lạc, “Đừng giận, ăn cơm đi.”
Lâm Lạc đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, lại dùng tay trái nhéo Tỉnh Ngộ dưới gầm bàn, nhưng thay vào đó người đàn ông lại nắm lấy tay cậu.
Lâm Lạc muốn rút tay ra, nhưng không thành công.
Tỉnh Ngộ cười với Lâm Lạc, lén lút gãi gãi lòng bàn tay cậu bé.
Vành tai thiếu niên lập tức đỏ bừng.
Nhìn cảnh này, Phùng Quyên đột nhiên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Bà luôn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Nhưng bà cũng không nghĩ sâu thêm, chỉ buông tha Lâm Lạc: “Được rồi, vậy thì không hỏi nữa.”
"Tên nhóc như con, gầy như vậy, làm sao có thể theo đuổi con gái nhà người ta?"
Kết thúc chủ đề, Tỉnh Ngộ khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Phùng Quyên, dỗ cho Phùng Quyên vui vẻ, sự việc này nhanh chóng trôi qua.
Sau khi ăn xong, Lâm Lạc muốn vẽ tranh.
Nhưng Phùng Quyên lại một lần nữa bảo cậu ngồi chơi với Tỉnh Ngộ.
Hai người nhìn nhau, Lâm Lạc cũng không muốn rời khỏi Tỉnh Ngộ, liền kéo anh về phòng, hai người vừa nói chuyện, vừa vẽ tranh.
Nhưng thực tế thì chỉ có Lâm Lạc vẽ tranh, Tỉnh Ngộ ngồi bên cạnh nhìn cậu vẽ.
Mỗi khi vẽ tranh Lâm Lạc đều rất tập trung, cậu hoàn toàn không quan tâm đến môi trường xung quanh cũng không nghe thấy người khác nói chuyện với mình.
Mặc dù lúc đầu bị Tỉnh Ngộ làm cho phân tâm, nhưng cậu rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Bao năm qua Tỉnh Ngộ đều rất bận rộn với công việc, hiếm khi anh tĩnh tâm không làm gì cả.
Lặng lẽ ngắm Lâm Lạc vẽ tranh, đối với anh chính là một trải nghiệm hiếm có.
Đặc biệt là quá trình vẽ tranh của Lâm Lạc, xem rất thú vị, như thể là một bữa tiệc thị giác vậy.
Nhìn cậu sử dụng cọ vẽ như có ma thuật lấp đầy từng chi tiết trong bức tranh, ngay cả mái tóc và nếp nhăn trên khuôn mặt Phùng Quyên cũng được tô vẽ một cách cẩn thận.
Nhìn bức tranh này càng ngày càng tinh xảo, Tỉnh Ngộ không khỏi cảm thán trong lòng lần nữa, Nặc Nặc thật sự là một thiên tài.
Anh nghĩ đến bức “Biển” trong bộ sưu tập của mình, đó cũng do Lâm Lạc từng chút từng chút hoàn thành sao?
Lần đầu tiên khi biết bức tranh là giả, Tỉnh Ngộ có chút tức giận.
Anh không ngờ Lâm Lạc sẽ nói dối anh, dùng đồ giả làm đồ thật.
Nhưng anh cũng nhớ ban đầu Lâm Lạc vốn không muốn bán bức tranh cho mình, bởi vì cậu không muốn bán đồ giả do cậu tự vẽ, cho nên đứa trẻ này vẫn có lương tâm.
Sau đó, Tỉnh Ngộ lại cảm thấy bức tranh dù không phải do chính tay Lâm Lạc vẽ, nhưng nội dung bức tranh hoàn toàn giống với phong cách của Lâm Lạc ngoài đời thực, do một thiếu niên tên Lâm Nặc dùng cọ tái hiện lại.
Lâm Lạc vẫn đang sống trong bức tranh này.
“Biển” chính là một tác phẩm thật mà cũng không hẳn là thật.
Tỉnh Ngộ bắt đầu cảm thấy ai vẽ "Biển" đã không còn quan trọng nữa.
Lâm Nặc đã từng gặp Lâm Lạc, biết anh ấy và cũng tiếp xúc nhiều với anh ấy, việc khắc họa một Lâm Lạc mà cậu đã từng gặp là điều hoàn toàn có thể.
Nếu đúng như vậy, anh cũng không tính là mua nhầm.
Hơn nữa……bức tranh này do Nặc Nặc của anh vẽ.
Cũng đâu phải người ngoài.
Trong tương lai, những bức tranh của Nặc Nặc chắc chắn sẽ được bán với giá triệu.
Hai người cứ một người vẽ, một người ngắm, trời đã về khuya lúc nào không biết.
Phải đến khi Phùng Quyên đến nhắc họ đi ngủ thì Tỉnh Ngộ mới nhận ra đã hơn mười một giờ.
Anh muốn về nhà, nhưng Phùng Quyên ngăn lại, bà cười nói: “Đã muộn như vậy rồi, giờ con mới lái xe về nhà thì sẽ mệt lắm, không bằng cứ ngủ lại đây đi, con cứ coi đây như nhà mình là được, đừng khách sáo với dì.”
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc, cậu nhóc rõ ràng đang rất mong đợi.
Tỉnh Ngộ chỉ cười nhẹ: "Vâng, vậy đành làm phiền dì."
“Khách sáo cái gì chứ?” Phùng Quyên cười đáp, “Con đã giúp nhà chúng ta nhiều chuyện như vậy, dì cũng đâu biết lấy gì cảm tạ con.”
Cứ như vậy, Tỉnh Ngộ ở lại nhà Lâm Lạc, vì chỉ có hai phòng ngủ nên đêm nay Tỉnh Ngộ và Lâm Lạc sẽ ngủ chung.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường với nhau.
Trước tiên Lâm Lạc đi tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc bộ đồ ngủ mềm mại ngồi ở trên giường, mắt cậu đang nhìn bức tranh của mình, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.
Cậu có hơi khẩn trương.
Dù tối nay không định làm gì…….vì có Phùng Quyên ở phòng bên cạnh nên cậu cũng không dám táo bạo như vậy.
Nhưng…..vẫn phải ôm ôm thơm thơm gì gì đó đúng không?
Lâm Lạc ôm chăn bông trong tay, vui vẻ nghĩ.
Không biết đã đợi bao lâu, đến khi tiếng bước chân từ cửa phòng ngủ truyền đến bên tai Lâm Lạc, cậu vừa quay đầu đã thấy Tỉnh Ngộ mặc đồ ngủ đang mở cửa.
Sau đó Lâm Lạc liền bật cười.
Tỉnh Ngộ rất cao, trong khi Lâm Lạc tương đối gầy, mặc dù cậu đã lấy bộ đồ ngủ lớn nhất của mình cho Tỉnh Ngộ mặc nhưng nó vẫn rất chật.
Tay áo và ống quần rất ngắn, lại hơi bó sát vào người, trông vừa chật vừa buồn cười.
Nhìn thấy nụ cười không khách khí trên mặt cậu bé, Tỉnh Ngộ đóng cửa phòng ngủ, khóa lại rồi đi đến bên giường, cúi người xoa đầu cậu.
“Buồn cười vậy sao? Anh chờ một lúc rồi mà em vẫn đang cười.”
Lâm Lạc lập tức cầm lấy chăn bông lui về phía sau, đoan chính nói: “Mẹ em đang ở phòng bên cạnh, anh đừng lộn xộn nha.”
“Anh sẽ không lộn xộn.” Tỉnh Ngộ cởi cúc áo ngủ, “Chỉ là bộ đồ ngủ quá chật, mặc rất không thoải mái.”
“Anh nghĩ cởi hết ra ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Lâm Lạc: “………..”