Vân Ngữ Tịch mang bia vào, phát hiện bầu không khí không đúng lắm, hai người đang trừng mắt nhìn nhau.
"Tịch Tịch, tại sao chìa khóa nhà cậu đưa cho tớ không mở được?" - Lục Tiểu Hi không vui hỏi.
"Hả?"
Vân Ngữ Tịch có chút xấu hổ liếc nhìn về phía Phong Tiêu, chỉ thấy anh thản nhiên nói: "Ừm, ổ khóa bị hỏng nên tôi thay mới, quên nói với em."
Cô không dám nói với Lục Tiểu Hi rằng cô thậm chí còn không cần dùng chìa khóa để vào nhà.
Là Phong Tiêu từ bên trong mở cửa cho cô.
Anh đã tự tìm một công ty thay khóa đến, còn gọi cả chủ nhà đến, lúc đó chủ nhà nghỉ rằng Phong Tiêu là bạn trai cô và họ đang sống cùng nhau.
Và chủ nhà cũng đã thầm nghĩ, Vân Ngữ Tịch lại tìm được một người bạn trai đẹp trai phong độ như vậy.
"Chìa khóa mới đâu?" - Lục Tiểu Hi đưa tay ra.
Vân Ngữ Tịch vô cùng xấu hổ, Phong Tiêu chỉ đưa cho cô có một chìa: "Chìa khóa sao, ừm….
Ừm tớ quên mất để ở đâu rồi, hai ngày nữa tớ đưa cho cậu."
Cô sẽ đi đánh thêm một chìa để đưa cho Lục Tiểu Hi.
"Khi nào Lục tiểu thư tới, chỉ cần gọi cho Tịch Tịch là được." - cuối cùng Phong Tiêu cũng lên tiếng.
Anh thay ổ khóa chính là không muốn có người khác tùy tiện vào nhà của anh và cô.
Vân Ngữ Tịch lại mang chìa khóa đưa cho Lục Tiểu Hi, anh đổi ổ khóa có ý nghĩa gì?
Trong lòng Lục Tiểu Hi khó chịu: "Tôi và Tịch Tịch trước giờ chưa bao giờ phân biệt, cô ấy đưa cho tôi khóa nhà, khóa ký túc xá của tôi cũng đưa cho cô ấy."
"Dù sao sau này cũng phải phân biệt ra, bàn chải đánh răng và đàn ông cũng không dùng chung được."
"Ầm."
Lục Tiểu Hi vỗ bàn, nắm cổ tay Vân Ngữ Tịch: "Cậu nói đi, tớ và bạn trai tương lai của cậu, ai quan trọng hơn?"
Vân Ngữ Tịch thở dài, hai cái người này uống quá nhiều, bắt đầu hành động ấu trĩ.
"Tich Tich… vậy mà cậu không trả lời… a a a tim ta đau quá." - Lục Tiểu Hi làm ra bộ dạng bị tổn thương.
"Cậu quan trọng, cậu quan trọng, không ai quan trọng bằng cậu." -Vân Ngữ Tịch vội an ủi.
Lời này nói ra Lục Tiểu Hi liền đắc ý nhìn Phong Tiêu.
Phong Tiêu tối sầm mặt lại đặt chén rượu xuống bàn, nghe lời này thật sự cảm thấy ghen ghét.
Một bữa cơm ăn không bao nhiêu, rượu uống toàn bộ.
Đến đêm, cuối cùng Lục Tiểu Hi cũng không đánh bại được Phong Tiêu, trực tiếp ngã gục trên bàn.
Vân Ngữ Tịch muốn đỡ Lục Tiểu Hi vào phòng ngủ.
Phong Tiêu ngăn lại chỉ vào một căn phòng nhỏ trước kia Vân Ngữ Tịch dùng để đồ linh tinh: "Lúc em không có ở nhà, tôi đã cho người trang trí lại bên trong."
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc, lúc cô về nhìn thấy nhà được dọn dẹp gọn gàng, cô cất hành lý vào phòng cũng không chú ý cái khác.
Cô đỡ Lục Tiểu Hi vào căn phòng nhỏ, đồ bên trong đã dọn sạch, bài trí một cái giường nhỏ, một bàn máy tính và một cái giá sách.
"Tôi vốn muốn làm em bất ngờ." - Phong Tiêu đi theo nói: "Tôi không thể để em ngủ trên sô pha mãi được."
Tất nhiên, anh muốn là cô sẽ ngủ cùng giường với anh, nhưng điều đó chưa thực hiện được.
Anh còn muốn cô đến biệt thự ở cùng anh, nhưng dựa vào tính cách của cô, chắc chắn cô không đồng ý.
Nghe được lời này của anh, Vân Ngữ Tịch cảm động đến đen cả mặt.
Chiếm lấy phòng của cô, ngủ trên giường của cô còn muốn cô cảm ơn, điều này hiểu được sao?
"Phong Tiêu, khi nào anh đi về?" - Vân Ngữ Tịch nhẹ giọng hỏi, thu dọn đồ ăn trên bàn.
Hồi lâu không nghe được câu trả lời, cô ngẩng đầu lên một chút, Phong Tiêu đang nằm nhắm mắt trên ghế sô pha, như đang ngủ.
Ghế sô pha thật sự quá chật chội với thân hình cao lớn của Phong Tiêu còn có đôi chân thật dài, bình thường nằm nghịch điện thoại còn được, để ngủ thật không thoải mái.
Vân Ngữ Tịch trong lòng thở dài, tiến đến đẩy anh: "Về phòng ngủ đi."
Người nằm trên ghế sô pha vẫn nhắm mắt, Vân Ngữ Tịch cúi người kéo anh, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, một đôi mắt đột nhiên mở ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô sợ hãi muốn lùi về phía sau, nhưng cổ tay cô đã bị nắm lấy và kéo về phía trước khiến cả người cô ngã nhào vào lòng anh.
Mùi nước hoa nam tính kèm theo mùi rượu xộc vào mũi cô, mọi chuyện quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng.
"Tịch Tịch." - Giọng nói trầm ấm của người đàn ông như nốt nhạc du dương bên tai cô: "Anh thật nhớ em."
Thình thịch..
thình thịch…
Nhịp tim tăng mạnh, Vân Ngữ Tịch xấu hổ đỏ mặt, thật sự kỳ lạ, cô không hề uống một ngụm rượu nào, nhưng mặt lại nóng muốn bóc khói.
Khi ở Lục Dương, cô cũng đã nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Phong Tiêu.
Luôn có một loại tình cảm mập mờ, dù cô muốn phủ nhận nhưng khó mà phủ nhận.
Nếu Phong Tiêu không chủ động liên lạc, có lẽ sau một đoạn thời gian cô sẽ quên đi loại tình cảm mập mờ này.
Nhưng Phong Tiêu hết lần này đến lần khác gửi tin nhắn đến, bá đạo ra lệnh cô phải lập tức trả lời.
Cô chưa từng trải qua cách truy đuổi như vậy, nó mạnh đến mức khiến người khác không thể bỏ qua.
Xét theo lý trí, cô và Phong Tiêu đều không hợp nhau, dù là hoàn cảnh gia đình và cả năng lực.
Anh ấy dùng mọi phương thức tiếp cận cô, dù miệng luôn nói muốn làm bạn, nhưng họ lại hòa hợp đến kỳ lạ.
Nghĩ đến Phong Tiêu, cô lại nhớ đến Hạ Nhất Đông.
Thật kỳ lạ, bây giờ nghĩ đến Hạ Nhất Đông trong lòng cô có chút xúc động nhưng không còn đau đớn như cô nghĩ.
Người mà cô nghĩ sẽ nhớ cả đời, lại có thể nhanh chóng đưa vào lãng quên theo thời gian.
"Tịch Tịch, em lại đang nghĩ đến ai?" - Phong Tiêu nhạy cảm, nửa ngồi lên, vẫn là ôm Vân Ngữ Tịch trong lòng, kiềm chế cả đêm, anh luôn muốn ôm cô.
Anh từng cười cợt khi vô tình đọc được một câu một ngày không gặp như trải qua ba mùa thu, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy đúng là như vậy.
"Không có." - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
Một ngón tay đặt lên trán cô, cô im lặng trong giây lát, hơi ngẩng đâu lên nhìn Phong Tiêu, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngón tay chậm rãi lướt qua sóng mũi cô rồi dừng lại trên môi cô.
Như bị mê hoặc, Phong Tiêu chậm rãi cúi đầu, càng ngày càng gần…
"Tịch Tịch, tớ khát nước."
Lục Tiệu Hi mơ hồ tựa vào cửa phòng, nhắm mắt nói.
"À…ờ…"
Vân Ngữ Tịch hoảng sợ đứng lên, mặt đỏ bừng, chút nữa thì hôn rồi.
Cũng may Lục Tiểu Hi cắt ngang, nếu không thật sự hôn xuống, thật khó giải thích.
Phong Tiêu nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu, đổi ổ khóa chính là quyết định đúng đắn.
Nếu không có một ngày anh và Tịch Tịch phát sinh ra cái gì, cánh cửa đột ngột mở ra, Vân Ngữ Tịch da mặt lại mỏng, chỉ sợ sau này còn không làm được cái gì.
Sáng hôm sau,
Lục Tiểu Hi nhìn chằm chằm Phong Tiêu đi từ phòng ngủ của Vân Ngữ Tịch đi ra, cô hét lên gần như muốn bung nốc nhà.
“Sao anh lại ở trong phòng cô ấy?” - Lục Tiểu Hi run rẩy hỏi.
Lục Tiểu Hi thật sự không có dũng khí nhìn vào trong phòng, e rằng sợ Vân Ngữ Tịch sẽ nằm bên trong.
Phong Tiêu lạnh lùng chỉnh lại quần áo dự định rời đi.
“Anh…”
“Tiểu Hi, cậy đang làm gì vậy?”
Trên ghế sô pha, Vân Ngữ Tịch ngòi dậy.
Đây có phải là nhà của cô ấy không? những người khác đều ngủ trong phòng, cô ấy là người duy nhất ngủ ở sô pha?
“Sao cậu lại ngủ ở đây?” - Lục Tiểu Hi khó hiểu.
Vân Ngữ Tịch đưa mắt nhìn Phong Tiêu đang nhìn cô, lại nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, trên mặt lại sắp đỏ lên.
“Bữa sáng tôi sẽ đặt nó lên bàn, nếu em muốn ngủ thì có thể hâm nóng lại rồi ăn sau.” - Phong Tiêu dùng giọng điều ôn nhu nói.
Lục Tiểu Hi đợi người ra khỏi cửa liền chặn Vân Ngữ Tịch lại: “Thú tôi sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị trừng phat, cậu và anh ta có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Cái rắm, có ai thấy bạn bè nhường phòng cho người khác chưa?” - Lục Tiểu Hi nhất quyết không tin.
“Cậu cũng ở trong phòng ngủ còn gì.” - Vân Ngữ Tịch vô tội chớp mắt.
“Tớ là con gái, có thể giống nhau được không? Đừng đổi chủ đề, giải thích nhanh đi.”
“Thật sự là bạn.”
“Tịch Tịch, cậu nghĩ tớ là trẻ con sao, xem ra anh ta không chỉ một lần ở lại nhà cậu.” - Lục Tiểu Hi thông minh đột xuất.
Vân Ngữ Tịch nghe xong liền trầm mặc….
“Tiểu Tịch Tịch….”
Lục Tiểu Hi không biết nên nói gì với cô, chỉ hỏi thẳng: “Cậu có thích anh ta không?”
Vân Ngữ Tịch càng không thể trả lời.
Nếu như câu này được hỏi trước kia, cô sẽ mỉm cười và trả lời là không thích.
Bây giờ thì, cô không thể thốt ra lời nào.
“Được rồi, nhìn cái bộ dạng khó xử của cậu, Phong Tiêu cũng không phải là chó mèo bên đường, tớ sợ cậu không khống chế được trước mị lực của loại nam nhân như vậy.” -Lục Tiểu Hi thở dài, cô cũng phải tắm một cái để chạy đi làm.