Buổi tối,
Tống Hiểu Minh đặt bàn ở thị trấn và mời toàn bộ đoàn phim đến tham gia.
Tất nhiên Vân Ngữ Tịch cũng đến tham gia.
Tống Hiểu Minh ngồi bên cạnh Phi Thiên, một bên kia là Triệu Nhất Ca.
Vân Ngữ Tịch và Tiêu Thần là trợ lý của Triệu Nhất Ca cũng chuẩn bị tìm chỗ ngồi, cô định ngồi gần Tiêu Thần kết quả lại bị đạo diễn kéo lại ngồi ở giữ ông ấy và Triệu Nhất Ca.
Hóa ra là Lâm đạo diễn thích đánh cờ, có mấy buổi tối không có cảnh quay đều mang bàn cờ ra nghiên cứu, Vân Ngữ Tịch có lần nói với Tiêu Thần cô biết chơi cờ, lúc đó Tiêu Thần lại nói với đạo diễn, cuối cùng ngoài làm trợ lý sinh hoạt, thời gian rảnh cô lại đánh cờ với đạo diễn Lâm.
"Đạo diễn Lâm, ngài làm vậy có chút thiên vị." - Phi Thiên nữa đùa nữa thật nói.
Trừ cô ấy ra, trong đoàn phim còn mấy nữ diễn viên khác, vậy mà ông ấy lại kéo Vân Ngữ Tịch ngồi cùng.
"Phi Thiên, cô nói có Tống tổng ở đây, tôi có thể ngồi bên cạnh cô sao?" - Đạo diễn Lâm cười trừ.
Bữa cơm này cũng không thể thiếu rượu, Vân Ngữ Tịch có chút khó khăn nhìn ly rượu, cô biết tửu lượng mình kém, hơn nữa Phong Tiêu đã đặc biệt dặn dò cô, không cho phép cô ở bên ngoài uống rượu.
Cô từ chối rất lâu nhưng cuối cùng đạo diễn Lâm vẫn rót cho cô một ly, khiến cô bối rối không biết phải làm sao?
Tống Hiểu Minh tuy không cố tình chú ý đến cô, nhưng cũng nhận ra sự bối rối trên gương mặt của cô.
Hắn nghĩ dù sao cũng nên để Phong Tiêu an tâm, hắn và Phong Tiêu là huynh đệ, nếu để cô ta uống ly rượu kia, đến tai Phong Tiêu, hắn khó có thể giải thích.
Hắn vừa định lên tiếng, Triệu Nhất Ca đã đi trước một bước, đem ly rượu trước mặt Vân Ngữ Tịch dời đi: "Vân Ngữ Tịch, cô đi qua ngồi bên cạnh Tiêu Thần, tôi muốn uống với đạo diễn Lâm một ly."
Vân Ngữ Tịch cầu còn không được, nhanh chóng đứng lên đi về phía Tiêu Thần.
Đôi mắt Phi Thiên tối sầm lại, cô tự nhiên nhìn thấy Triệu Nhất Ca đang giải cứu Vân Ngữ Tịch.
Cô bình tĩnh nhìn về phía Vân Ngữ Tịch, đè nén sự bất mãn trong lòng.
Ngồi một lúc, Vân Ngữ Tịch nhận được tin nhắn từ Lục Tiểu Hi, trong tin nhắn Lục Tiểu Hi hỏi cô khi nào trở về, nói nhớ cô.
"Chắc khoảng mười ngày nữa, khi nào trở về tớ sẽ mang về cho cậu đặc sản ở Lục Dương."
Lục Tiểu Hi: "Là tiểu thịt tươi."
Nói chuyện linh linh một chút, Lục Tiểu Hi ngập ngừng một chút, sau đó lại nhắn: "Mẹ của cậu không biết tại sao biết trường học tớ dạy, đến trường tìm mình hỏi cậu ở đâu, tớ không có trả lời."
Lục Tiểu Hi rất ghét gia đình Vân Ngữ Tịch, đúng là một gia đình cực phẩm, chưa thấy gia đình nào trọng nam khinh nữ đến trình độ đỉnh cao như vậy.
May mắn là Vân Ngữ Tịch đang đi công tác ở Lục Dương, nhớ lần trước Vân Hy Nguyệt tìm được chỗ ở của Vân Ngữ Tịch, liên đến mắng chửi nhục mạ đủ loại khó nghe, khiến hàng xóm còn tưởng Vân Ngữ Tịch là một kẻ bất hiếu.
Vì vậy mà cô đã phải chuyển nhà hai lần, hiện tại không biết cô ở đâu.
Vân Ngữ Tịch cũng không nói cho Lục Tiểu Hi rằng mẹ cô đã gọi cho cô vào ngày sinh nhật.
Đủ loại nguyền rủa cho cô chết không yên lành.
Không biết kiếp trước cô có nợ họ tiền không, nên kiếp này cô phải trả nợ.
"Tịch Tịch, đừng buồn, tớ là người nhà của cậu, bố mẹ tớ là bố mẹ của cậu." - Lục Tiểu Hi nói.
Vân Ngữ Tịch cúi đầu giấu đi cảm xúc trong mắt, được làm bạn với Lục Tiểu Hi là điều may mắn với cô.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Tịch Tịch, Tống Hiểu Minh đến đó sao?"
Nói xong, anh gửi đến một bức ảnh anh tự chụp kèm theo chú thích: "Không được phép nhìn ai khác ngoài tôi."
Nổi buồn của Vân Ngữ Tịch bị bức ảnh này cuốn trôi, cô đang uống nước còn bị sặc
Mọi người ở bàn đều nhìn cô.
Cô xấu hổ cùi đầu tránh đi, khi không còn ai để ý nữa, cô nhanh chóng trả lời: "Phong Tiêu, đây cũng không phải là biểu tượng cảm xúc tôi làm."
Phong Tiêu lại gửi đến một bức ảnh, vẻ mặt tự ái và chú thích: "Xem đi, có ai đẹp trai hơn tôi."
Vân Ngữ Tịch: "Phong Tiêu, thật sự anh phù hợp cho biểu tượng cảm xúc."
Cách cô cúi đầu mỉm cười bị Tống Hiểu Minh nhìn thấy, hắn thầm nghĩ, có thể khiến cho cô ta cười vui vẻ như vậy, là cậu ta sao?
Gần nửa tháng sau,
Sau khi từ Lục Dương trở về, Triệu Nhất Ca cho cô nghĩ ngơi hai ngày không cần đi theo anh ta.
Lục Tiểu Hi sau giờ dạy học liền chạy đến căn hộ của Vân Ngữ Tịch.
Cô lấy chìa khóa dự phòng mở nữa ngày cũng không thể mở, còn hoài nghi mình đã đi nhầm nhà.
Không bao lâu cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xuất hiện từ bên trong.
"Vào đi." - Phong Tiêu nói bằng giọng điệu rất lạnh lùng, sau đó quay người bước vào bên trong.
Trong phòng nghe giọng Vân Ngữ Tịch hỏi ra là ai đến.
"Dán quảng cáo." - Phong Tiêu đáp như sự thật.
Anh rất bất mãn với sự xuất hiện của bóng đèn Lục Tiểu Hi, vốn định tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc dưới ánh nến, mặc dù trước đó ngày nào anh cũng nhìn cô qua video trò chuyện, nhưng anh vẫn không hài lòng, cảm thấy không đủ.
Anh muốn đến Lục Dương công tác nhưng lại bị quá nhiều việc cản trở.
Nhưng dù sao, anh cũng đã tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Lục Tiểu Hi cười méo xẹo, trong lòng ngập khinh bỉ, vậy mà dám khinh thường cô nói cô là dán quảng cáo.
Anh ta muốn cô tự ý thức mà biến đi… hư đùng có mơ.
"Tịch Tịch, nhớ cậu quá, nhớ cậu muốn chết." - Lục Tiểu Hi ôm lấy Vân Ngữ Tịch trong khi Phong Tiêu nhìn cô ghen tị, đem cằm tựa vào vai Vân Ngữ Tịch.
"Được rồi Tiểu Hy, mau ra ngoài đi, tớ nấu xong một lát chúng ta ăn." - Vân Ngữ Tịch không nhận ra cuộc chiến giữa Lục Tiểu Hi và Phong Tiêu nên đẩy cô ấy ra khỏi bếp.
"Phong Tiêu, anh cũng ra ngoài ngồi đi, dưới bếp đầy khói dầu." - Nhìn thấy anh ở cửa bếp cô liền nói.
"Em nói với tôi em mua rất nhiều đồ ăn, không phải mua vì một mình tôi sao?" - Phong Tiêu rất bực bội hỏi.
Nghe tin cô quay về, đặc biệt nấu cơm tối, anh đã lập tức hủy hết lịch trình, dành cả buổi chiều để chọn trang phục phù hợp
"Anh và Tiểu Hi đều là bạn thân của tôi, trước đây anh giúp tôi rất nhiều mà chưa có cơ hội cảm ơn.
Anh là bạn thân của tôi, tôi muốn giới thiệu bạn bè cho anh." - Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng đáp.
Phong Tiêu vẫn im lặng, anh không có hứng thú gặp gỡ bạn mới, ngoại trừ Vân Ngữ Tịch.
Chờ món ăn dọn lên, ba người ngồi lên bàn cơm.
Lục Tiểu Hi nhìn người đàn ông bận rộn dọn bát đũa, cứ như anh ta chính là chủ nhà.
Lần trước gặp ở bệnh viện Lục Tiểu Hi đã cảm giác được Phong Tiêu có điều gì đó không bình thường với Vân Ngữ Tịch, bây giờ thậm chí còn hơn thế.
Nhìn thấy Phong Tiêu tỏ ra thân thiết với Vân Ngữ Tịch ở khắp nơi, cũng không biết là Vân Ngữ Tịch ngây ngô đem nó thành thói quen, không thấy cô ấy có chút nào cảm thấy khó chịu.
Đây là phải Vân Ngữ Tịch mà cô ấy biết không?
Hơn nữa chỉ mới một thời gian không gặp, quan hệ giữa Phong Tiêu và Vân Ngữ Tịch từ khi nào đã tốt còn thêm tốt như vậy?
"Tiểu Hi, uống rượu không?"
Vân Ngữ Tịch mang rượu mà Phong Tiêu mang đến lắc lắc trước mắt Lục Tiểu Hi.
Uống rượu?
Ánh mắt Lục Tiểu Hi liếc nhìn Phong Tiêu đầy hung dữ, tửu lượng của Vân Ngữ Tịch cô biết rõ, chỉ cần vài ly sẽ say và làm đủ mọi điều càng gỡ.
Nên… Vân Ngữ Tịch đã từng uống rượu với Phong Tiêu chưa?
"Đây là rượu của Phong Tiêu mang đến, mùi vị cũng ngon lắm." - Vân Ngữ Tịch thì thầm vào tai Lục Tiểu Hi khi Phong Tiêu đang làm gì đó dưới bếp.
Lục Tiểu Hi trong lòng gầm lên, nghe được lời này chắc chắn Vân Ngữ Tịch đã uống rượu cùng Phong Tiêu, cầm thú… anh ta sẽ không làm gì Tịch Tịch khi say chứ.
"Ha, là rượu của Phong tổng mang đến, chắc chắn là rượu mắc tiền, nhất định phải nếm thử." - Lục Tiểu Hi trừng mắt nhìn Phong Tiêu một cái, nụ cười trên môi hung ác.
Nếu hắn dám lợi dụng Vân Ngữ Tịch say chiếm tiện nghi của cô, ai thèm quan tâm anh ta là tổng tài gì đó, trước tiên cho anh ta say khướt rồi trói lại đánh một trận.
Lục Tiểu Hi tự cho là bản thân tửu lượng cao, ít nhất trong trường không giáo viên nào uống lại cô.
"Phong tổng, tôi mời anh một ly để cảm ơn anh đã giúp Tịch Tịch nhiều như vậy." - Lục Tiểu Hi giơ ly rượu lên.
Đôi mắt Phong Tiêu rất sắc bén, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy sau đó uống một chén.
"À… uống chậm một chút, đây là rượu chứ không phải bia đâu." - Vân Ngữ Tịch không muốn phung phí của trời thuận tiện nói một câu, khiến Lục Tiểu Hi bất mãn trừng mắt cô một cái.
Còn dám nói hai người không có gì, mới đó đã trọng sắc khinh bạn, còn thay anh ta lên tiếng.
Vì lời nói của cô, Phong Tiêu cảm thấy rất hài lòng, thuận tay giơ lên xoa xoa đỉnh đầu Vân Ngữ Tịch.
"Cạch." - Lục Tiểu Hi đặt đũa xuống.
"Tiểu Hi, cậu sao vậy?" - Vân Ngữ Tịch giật mình.
"Đổi chỗ cho tớ." - Cô đến ăn cơm không phải đến bị ngược, hai người này ngồi bên cạnh nhau luôn có cảm giác bong bóng màu hồng bay lên, cũng may Vân Ngữ Tịch không có đưa tình với Phong Tiêu, nếu có thật sự cô nuốt không trôi.
Lục Tiểu Hi ngồi giữa hai người và thách thức Phong Tiêu, cô không hiểu tại sao là một đại boss như anh ta lại muốn tìm Vân Ngữ Tịch.
Nếu như anh ta chỉ muốn đùa giỡn với Vân Ngữ Tịch, anh ta nằm mơ, cô sẽ không cho phép.
Đương nhiên, Phong Tiêu có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tiểu Hi, đối với cái bóng đèn không biết tự giác này, cũng rất ngứa mắt.
Không phải đã an bài hẹn hò xem mắt với những tinh anh trong giới thượng lưu sao, tại sao không đi hẹn hò mà đến dành Tịch Tịch với anh?
Hai người tửu lượng đều tốt, cạn hết ly này đến ly khác.
Ai cũng có dã tâm.
Vân Ngữ Tịch vốn định lên tiếng, bị hai người này trừng mắt, cô đành ăn trong im lặng.
Uống hết mấy chai rượu vang Phong Tiêu mang đến, Lục Tiểu Hi còn nói không đủ, nói Vân Ngữ Tịch đi mua bia.
"Tôi đi với em."
Phong Tiêu đứng lên đi theo.
Lục Tiểu Hi không nói nên lời, sao có thể cho bọn họ đi riêng, cô hét lên: "Tôi cũng muốn đi."
"Được rồi, siêu thị ngay phía trước, đi đi về về chỉ mất năm phút, cả hai người không cần ai đi cả." - Vân Ngữ Tịch khó hiểu, hai người này vì sao hôm nay lại muốn phân cao thấp.
"Vân Ngữ Tịch là một cô gái đơn giản, tôi mong Phong tổng đừng trêu chọc cô ấy." - Lục Tiểu Hi nhướng mày nói khi Vân Ngữ Tịch đã rời đi.
Phong Tiêu là người chán ghét giải thích với người khác, chỉ trừ Vân Ngữ Tịch ra, còn lại với ai cũng đồng một dạng
Bởi vì Lục Tiểu Hi là bạn thân của Vân Ngữ Tịch, có liên quan đến chuyện của cô ấy nên anh nói: "Trên đời này, người không muốn cô ấy tổn thương nhất, có cô, cũng có tôi."
Lục Tiểu Hi không ngờ anh ta lại nói ra lời này, liền nói thẳng: "Tôi muốn hỏi Phong tổng, anh có thích Vân Ngữ Tịch không?"
Phong Tiêu: "Nói thích là không đủ."
"Anh có ý gì?"- Lục Tiểu Hi tiếp tục hỏi, nhưng đối phương không có ý giải thích.