Nhà họ Phong,
Phong lão gia tử vừa ăn cơm vửa nhìn tờ báo trong tay, dù là mọi thông tin bây giờ đều có thể nhìn qua điện thoại, nhưng ông ấy vẫn giữ thói quen cũ.
"Ba, ba thật sự cảm thấy A Tiêu cùng cô gái đó thích hợp sao?" - Nhạc Thư Phi không vui nói..
"Có thích hợp hay không con đi hỏi A Tiêu, hỏi một lão già như ta để làm gì?" - Phong lão gia tử không thèm để ý đáp.
Nhạc Thư Phi nghẹn ngào, mấy năm nay luôn bận rộn công việc, triệt để coi nhẹ chuyện của Phong Tiêu.
Ngoại trừ việc sinh ra Phong Tiêu, chăm sóc dạy dỗ toàn bộ bà không quan tới, chỉ là lâu lâu ngẫu nhiên nhớ đến sẽ hỏi han một chút.
Nói khó nghe một chút, trợ lý của bà ta còn ở cạnh bà nhiều hơn con trai.
Cho nên Phong Tiêu đối với bọn họ hoàn toàn xa lạ, gạp họ anh khá là khách khí như đối với người lạ.
Những năm gần đây, Nhạc Thư Phi không còn làm việc chăm chỉ nữ mà chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ với con trai.
Đáng tiếc, Phong Tiêu một mực không cho bà ấy cơ hội này.
“Ba, con đã điều tra cô gái đó rồi, trước đây cô ta từng có bạn trai, hoàn cảnh gia đình rất phức tạp, chỉ sợ cô ấy đến với A Tiêu là có mục đích khác.” - Nhạc Thư Phi muốn Phong Tuân sẽ đứng về phía cô.
Bất kể là gia thế, tướng mạo, đến năng lực, Vân Ngữ Tịch chắc chắn không phải là đối tượng phù hợp với Phong Tiêu.
Theo lý thuyết, người xứng đáng gả cho con trai của bà nhất định phải là môn đăng hộ đối, là người toàn diện, về sau có thể củng cố địa vị cho con trai mình.
Diệp Ngọc Dao cũng không phải là ứng viên mà bà ấy vừa ý nhất, nhưng so với Vân Ngữ Tịch, bà vẫn hài lòng hơn.
“Có mục đích mới là tốt, để giống như tu sĩ trong chùa, vô dục vô cầu, cái này mới khiến người ta lo lắng.” - Phong Tuân vừa xem báo vừa trả lời.
“Ba, ba có nghe rõ con nói cái gì không?” - Nhạc Thư Phi buồn bực.
“Nghe chứ.” - Phong Tuân liếc nhìn con dâu: “Con cùng A Tuấn hai người, đều muốn chú tâm sự nghiệp, hồi nhỏ không hề quan tâm đến A Tiêu.
Bây giờ lần lượt kéo về, muốn ôn lại cảm giác được làm cha, làm mẹ?”
“Ba, ba cũng biết, trước kia lúc đó con vừa tiếp quản công ty của ba mẹ con, rất nhiều chuyện chưa hiểu, mọi thứ con phải tự mình làm, quả thật có chút lơ là A Tiêu..”
“Không không, anh chị không hề lơ là, mà chính là bỏ qua luôn cả tuổi thơ của một đứa trẻ.” - Phong Tuân không thể tha thứ nói: “Bây giờ đứa trẻ đã lớn, anh chị quay lại và nói rằng muốn sử dụng quyền hành làm cha làm mẹ, các người phải hỏi ý của nó có đồng ý hay không?”
Phong Tiêu khi nhỏ là một đứa trẻ vô cùng dễ thương, luôn hỏi khi nào ba mẹ sẽ về, học tập luôn đạt thứ hàng cao nhất, giáo viên khen ngơi và cậu muốn báo cho ba mẹ biết.
Khi gọi điện đến cho cả hai, đều nhận được là bận rộn, là công việc, không nói quá ba câu.
Con ốm miệng gọi ba ba mẹ mẹ, ông lại gọi cho vợ chồng con trai.
Hai con người đó còn trách dù họ có bệnh cũng không có thời gian đến bệnh viện, con trai chỉ cảm mạo, phải tự vượt qua, không nên quấy khóc.
Trẻ con là đối tượng mong manh và dễ vỡ nhất, thời gian trôi qua sẽ không còn nhắc đến việc tìm kiếm ba mẹ nữa.
Nhạc Thư Phi bị mắng đến mức nói không ra lời, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn không thay đổi.
Bà hiểu con trai mình, vì không thế khiến con trai mình từ bỏ, cũng chỉ có thể khiến cô gái đó từ bỏ.
Trường TH Nam Dương tổ chức lẽ kỷ niệm 20 năm thành lập và mời về rất nhiều cựu học sinh tốt nghiệp ở trường, đương nhiên Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh cũng có trong số khách mời.
Phong Tiêu muốn Vân Ngữ Tịch đi cùng, nhưng ngày hôm đó Vân Ngữ Tịch có việc bận, Triệu Nhất Ca có một chương trình phải tham gia, cho nên từ chối lời mời của Phong Tiêu.
Vào ngày kỉ niệm của trường, có rất nhiều người đến, trong đó có nhiều người làm chính trị và kinh doanh.
Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đông đảo người xung quanh.
"Bạn học cũ, hai người bây giờ đều là người nổi tiếng." - có người lên tiếng đùa.
"Không không, chỉ là may mắn thôi." - Tống Hiểu Minh đặt tay lên vai Phong Tiêu.
Lúc đi học, hai người chính là mỹ nam của trường, bây giờ hiện tại lại càng thu hút hơn.
"Này, Phong Tiêu, cậu còn nhớ Bạch Tuyến không?" - Người bên cạnh thấp giọng hỏi.
Sắc mặt Phong Tiêu vô cảm, khuôn mặt lạnh lùng gần như bị lớp băng bao phủ, ngoại trừ Vân Ngữ Tịch, anh chưa bao giờ có hứng thú với những người phụ nữ khác chứ đừng nói nhớ đến tên.
Tống Hiểu Minh nhìn thấy gương mặt này liền biết anh nghĩ cái gì: “À, cậu đang nói đến đại mỹ nhân lớp chúng ta phải không?”
“Đúng đúng, cậu trí nhớ tốt hơn.” - Người bên cạnh gật đầu mỉm cười: “Hôm nay cô ấy cũng đến đây, nghe nói cô ấy vừa từ nước ngoài về, xinh đẹp hơn trước, và còn chưa có bạn trai.”
Trong điểm năm ở cuối câu nói.
Khi đó trong lớp người nào không biết Bạch Tuyến có tình cảm với Phong Tiêu, nhiều năm như vậy còn độc thân, khoảng định là không quên được người nào đó thôi.
“Các cậu nói chuyện trước đi.”
Phong Tiêu nhìn cách đó không xa giáo viên cũ, nói một câu bỏ lại hai người đi tới.
Tống Hiểu Minh cũng cười cười gật đầu rời đi: “Xin lỗi, tôi đi cũng có chút việc” , bỏ lại người ở lại muốn chửi tục.
“Ta nói cậu, ít nhất ũng phải giữ thể diện cho người khác.” - Tống Hiểu Minh nói nhỏ.
“Đều là nói nhảm, có gì để nói?” - Phong Tiêu căn bản không quan tâm.
“Tôi thật sự nghi ngờ, cậu và cô gái tên Vân Ngữ Tịch kia làm thế nào để nói chuyện?”
“Cô ấy khác biệt.” - Phong Tiêu lập tức nói.
Nếu như là Vân Ngữ Tịch, cho dù cô ấy có nói nhảm, anh cũng sẽ cảm thấy thú vị, có thể nghe cả ngày cũng không vấn đề gì.
Tống Hiểu Minh bĩu môi khinh bỉ.
“Phong Tiêu.”
Một giọng nữ dễ nghe từ bên cạnh truyền đến, một cô gái ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, đeo kính râm ngăn cản đường đi của họ.
Phong Tiêu: “...”
“Cậu không nhận ra tôi sao?” - Cô gái tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt biết cười.
Phong Tiêu: “...”
“À, Bạch đại mỹ nhân.” - Tống Hieeur Minh cười nói.
“Không ngờ cậu còn nhớ tới tôi.” - Bạch Tuyến mỉm cười liếc nhìn Tống Hiểu Minh, sau đó lại quay đầu nhìn Phong Tiêu: “Bạn học cũ, cậu không hề thay đổi chút nào.”
Phong Tiêu: “...”
Anh không có chút hứng thú nào với người phụ nữ trước mặt, chỉ đợi cô ta nói cho xong rồi rời đi.
Tống Hiểu Minh vô cùng bất lực, cậu ta đang lạnh lùng với đại mỹ nhân, cậu ra thật giống một thầy tu.
"Bạch mỹ nhân, chúng tôi đang đi chào thầy cô, đợi lát nữa….".
"Tôi cũng đang muốn đi chào hỏi thầy cô, vậy chúng ta cùng đi nhé."
Tống Hiểu Minh đinh kiếm cớ rời đi, ai ngờ Bạch Tuyến lại cắt lời như vậy.
Các giáo viên nhận ra Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh, họ đã suýt lo lắng khi hai thanh niên này chuyên bỏ học, bổng một thời gian lại rất chăm học và thi đỗ vào những trường đại học trọng điểm.
Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh dường như nhớ lại những kí ức trong quá khứ, có lẽ họ nên cảm ơn một người, nếu không có lời nói của cô, có lẽ họ đã không có được ngày hôm nay.
Phong Tiêu đột nhiên cảm thấy thật nhớ Vân Ngữ Tịch, anh bước sang một bên mà gửi tin nhắn cho cô.
Phong Vân Vạn Kiếp: "Em đang làm gì?"
Vân Ngữ Tịch: "Đợi một lát, tôi đang thật bận."
Tiêu Thần hôm nay bị ốm nên cô phải thay thế công việc của cậu ấy, làm trợ lý một ngày, có quá nhiều việc cần phải nhắc nhở Triệu Nhất Ca, vội đến mức choáng váng.
"Đừng quá lo, không sao đâu." - Triệu Nhất Ca nhìn Vân Ngữ Tịch bận rộn từ sáng sớm căng thẳng liền vỗ đầu cô an ủi.
Sau một thời gian làm việc chung, Triệu Nhất Ca xem cô như một người bạn.
Cô gái này chỉ đơn giản đối xử tốt với anh, chăm sóc anh đơn giản như một người bạn.
Không hiếu kỳ cuộc sống của anh, cũng không nhiều chuyện riêng tư của anh, nấu cơm hằng ngày và chú ý đến sức khỏe của anh.
L
Anh rất vui khi tìm được một trợ lý như vậy.
"Năm giờ chiều anh còn một buổi quay hình." - Vân Ngữ Tịch vừa lật sổ vừa nói.
Triệu Nhất Ca nhìn Vân Ngữ Tịch gật gật đầu: "Đến đó còn mấy tiếng, ngủ một lát."
"Vậy được, anh nghĩ ngơi đi, tôi ra ngoài sắp xếp lại." - Vân Ngữ Tịch đứng lên muốn đi ra ngoài.
Vân Ngữ Tịch vừa mới thu dọn quay người đã nhìn thấy Triệu Nhất Ca co người nằm trên ghế sô pha.
Cô nhìn một vòng, liền lấy áo khoác của anh đắp lên người cho anh rồi rời đi.
Chỉ là không nghĩ tới, trong bóng tối có người điên cuồng bấm máy.
Một bên khác, trường TH Nam Dương.
Ở một góc giảng đường, Bạch Tuyến cũng tìm được Phong Tiêu.
"Phong Tiêu."
Bạch Tuyến trước kia thích Phong Tiêu nhưng luôn nhút nhát và không dám bày tỏ.
Nhiều năm như vậy, cô đến đây hôm nay cũng vì muốn gặp lại Phong Tiêu.
"Em thích anh.
" - Cô thẳng thắn nhìn vào mắt anh.
Phong Tiêu ngó lơ như không nghe thấy lời tỏ tình kia, cất điện thoại và muốn rời đi.
"Phong Tiêu."
Bạch Tuyến nắm lấy cánh tay anh, cả người nhào tới: "Em đã thích anh từ hồi cấp ba.
Bao năm qua, dù bao nhiêu người theo đuổi em như thế nào, em vẫn thích anh.
Lần này em trở về, chỉ muốn anh cho em một cơ hội…"
"Buông ra."
Giọng nói của Phong Tiêu rất lạnh.
Nếu người ta nói đàn ông không thể đánh phụ nữ thì anh đã đấm cô gái này.
"Không buông." - Bạch Tuyến biết Phong Tiêu sẽ không thể làm gì cô: "Phong Tiêu, em chỉ muốn anh cho em một cơ hội, chỉ một tháng thôi, nếu anh vẫn không thích em, em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."
Cô ta tự tin chỉ cần Phong Tiêu ở bên cạnh cô ta một tháng thì anh sẽ yêu cô ta.
Sự kiên nhẫn của Phong Tiêu đã đạt đến đỉnh điểm, đẩy người bám trên người ngã lăn xuống đất, không để ý đến người ta xấu hổ ra sao, nhanh chân rời đi.
Trong bóng tối, cũng có người điên cuồng chụp lại.