T-Tôi lo quá... Tôi không biết là Miyu có nhà khi tôi từ công việc trở về hay không... Nhưng nếu tôi không đi làm việc bán thời gian, thì tôi sẽ không có đủ tiền để chi trả cho nhu yếu phẩm hằng ngày... Nếu Miyu từ nay ở với tôi, số tiền cần thiết sẽ còn tăng lên nữa. Tiền thức ăn thôi là đã gấp đôi vì khẩu phần cho hai người rồi...
"Chào buổi sáng"
"Aah, chào buổi sáng Kuroshima-kun. Vẫn còn tận 30 phút trước khi đến ca làm của em mà, em đến hơi sớm đấy"
"Quản lý à. Em có chuyện cần bàn với anh..."
"Nn? Có chuyện gì sao? Em không có tính nộp đơn nghỉ đâu nhỉ, phải không?"
"À không, là ngược lại cơ. Em muốn tăng thêm lượng ca làm ạ"
"Em có chắc là mình muốn tăng thêm ca chứ? Em vẫn còn là một học sinh cao trung, và em đã đi làm hết năm ngày trong tuần rồi, nếu hơn nữa thì..."
Tôi hiện đang làm việc bán thời gian ở một cửa hàng tiện lợi. Lí do tại sao mà tôi chọn làm việc ở đây là vì đây là cái gần nhà tôi mà có ít nhân viên nhất và nhiều ca làm nhất có thể. Những cửa hàng ở trung tâm thương mại gần nhà tôi có một lượng đông đảo nhân viên, nên khó mà có thể kiếm đủ tiền chi tiêu cho cuộc sống.
Cha mẹ tôi đã mất rồi, nên tôi không có đồng trợ cấp nào cả. Ông bà tôi đã nuôi tôi đến khi tôi lên trung học cơ sở, nhưng tôi buộc phải sống một mình bởi vì tôi đã tuyệt vọng với việc duy trì thành tích học tập. Không đời nào tôi có thể hỏi xin ông bà gửi thêm tiền sau khi tôi mua một cô gái trong lớp bởi vì tôi không có đủ tiền được.
"Bên cạnh sự thật rằng em muốn làm thêm ca... Anh có thể đặt em thêm vào những ca đêm luôn được không ạ?"
"Ca đêm à... Kuroshima-kun, em vẫn còn là học sinh cao trung, em biết đấy?"
Bây giờ, tiền lương theo giờ ở cửa hàng tiện lợi tôi đang làm là 900 yên một giờ. Vào những ngày tôi phải đi học, tôi thường làm ca sớm cho đến khi đến giờ đi học, hoặc là ca sau giờ học, có khi cả hai ca. Nếu là ca sáng sớm, thì tiền lương theo giờ là 950 yên một giờ với tiền thưởng làm buổi sáng, số tiền khá là hợp lý. Cả ngày cuối tuần đều chất đầy ca làm thêm từ sáng tới tối, nên về cơ bản là tôi không có ngày nghỉ. Nhưng mà, tôi vẫn có hai ngày nghỉ trong tuần bởi vì đó là theo Bộ Luật Lao Động.
"Nhưng kể cả thế, anh biết đấy..."
"Bây giờ, chẳng sao cả nếu em cứ có lấy cho mình một kì nghỉ đông đi!"
Tôi đã bắt đầu kì nghỉ đông từ hôm qua, tức là tôi có hai ngày nghỉ nguyên ngày một tuần, nhưng theo quan điểm của tôi thì nó chỉ tổ phí thời gian và tôi muốn làm việc bán thời gian cả những ngày đó nữa nhưng mà... Như bạn tưởng tượng đấy, chuyện đó không khả thi, nên là tôi đang yêu cầu được đưa vào cả những ca đêm, tiền lương theo giờ sẽ là 1,200 yên một giờ với thưởng ca đêm.
"Er... Em có phiền không nếu anh muốn biết lí do?"
Tại sao à... Không đời nào tôi có thể nói rằng mình đã bắt đầu sống chung với một cô gái học cùng lớp mình được...
"...Em nghĩ là mình đã nói với anh trước đây rồi, nhưng là vì em đã bắt đầu sống riêng rồi"
"Ừa, em có nói thế thật. Nhưng mà, không phải là em vẫn ổn với cách sống cũ đó sao?"
"Vâng, nhưng mà... em sẽ vào năm hai cao trung sau kì nghỉ đông này... Tiền cho chuyến đi chơi với trường là từ tiền tiết kiệm của em mà ra cả, nên em cần phải kiếm thêm tiền cho cái đó..."
Đây là sự thật. Không có nói dối gì ở đây cả. Chỉ là tôi không có ý định tham gia vào chuyến đi chơi của trường thôi. tiện thể thì, ông bà tôi đã chi trả tiền học phí hằng tháng thay cho tôi, nhưng tôi không có nói với họ về mấy cái không bắt buộc như là chuyến đi thực địa với trường hay là đi chơi. Nếu tôi nhận được mấy lá thư đó từ trường, thì tôi chỉ tiêu hủy nó ở nhà thôi.
"Bộ em không thể nhờ cha mẹ làm chuyện đó cho mình à?"
"Cha mẹ em đều mất rồi ạ..."
"!? Anh đã nói những thứ tồi tệ rồi, hử... Nhắc mới nhớ, thường thì học sinh cao trung bình thường sẽ không dọn ra ở riêng đâu..."
Anh quản lý nhìn xuống đất, như thể anh ấy cảm thấy tội lỗi vì đã lỡ hỏi chuyện không nên.
"... Anh có thể làm ơn giúp em chuyện đó được không ạ?"
"Umm... Em có thể hứa là em sẽ không nói với ai chuyện này được không?"
"Đương nhiên rồi ạ!"
"Chỉ trong kì nghỉ đông thôi đấy. Và, dĩ nhiên, anh không thể để cho em làm hết toàn bộ ca đêm được"
"Vâng ạ! Cảm ơn anh nhiều!"
Nếu bạn hỏi tôi là tôi có cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối quản lý hay không thì, dĩ nhiên là tôi có chứ... Nhưng mà, không đời nào tôi có thể nói cho anh ấy biết lí do thực sự cả.
"Vậy thì, anh sẽ báo em ca trong tương lai tới của em vào cuối ngày, nên hôm nay em cứ làm việc bình thường đi"
"Vâng! Nhờ anh cả ạ!"
Điều này sẽ giúp cho kinh tế của chúng tôi trở nên khả quan hơn một chút. Làm việc ca đêm sẽ mệt hơn trước, nhưng vì tôi sẽ có hai ngày nghỉ mỗi tuần suốt kì nghỉ đông này, tôi sẽ ổn thôi. Vấn đề là làm gì sau kì nghỉ đông cơ, nhưng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó trong kì nghỉ đông này.
Sau đó, tôi làm từ 12:00 đến 19:00, và nhanh chóng về nhà. Tôi vội vã về nhà vì tôi lo là Miyu sẽ không có nhà"
"...Mừng ghê. Có vẻ là cô ấy vẫn có nhà lúc này"
Đèn đang bật trong căn hộ mà tôi sống. Sau đó, khi tôi đưa tay đến trước cửa --
"Có mùi gì thơm ghê"
Đây là mùi cà ri từ căn hộ của mình đấy à? Thơm thật đấy. Cà ri tuyệt đấy~... Mình cũng muốn ăn nữa... Khi có suy nghĩ như thế, tôi mở cửa vào nhà.
"Tôi về rồi đây"
"Mừng cậu trở về, Kazuya-kun"
"...A-ah, tôi về rồi"
Miyu ra đón tôi. Cô ấy cũng đang mặc cái tạp dề của tôi nữa... Tình huống này trông như là một cặp đôi mới cưới, dù cho có nhìn theo kiểu gì đi nữa. Nói thật là, tim tôi đang đánh trống liên hồi này... Sức hủy diệt quá lớn luôn đấy.
'Tôi nghĩ là Kazuya-kun sẽ mệt sau khi trở về từ việc làm thêm, nên tôi có làm cho cậu cà ri này"
Có vẻ là, cái mùi cà ri mà tôi ngửi thấy từ bên ngoài căn hộ phát ra từ nhà tôi. Khi tôi trở về nhà, tôi nhận ra là có người đã nấu cơm và chờ tôi... Đây là thứ mà tôi đã quên mất từ lâu. Đã khoảng 6 tháng kể từ lúc tôi rời khỏi nhà ông bà, nên cũng khá lâu rồi. Chỉ là... Chỉ là mọi chuyện thật hoàn hảo nếu đối phương không phải là cô gái mà tôi đã ép buộc đem về chung với mình...
-------------------------------------
P/s: ôi mẹ ơi, con cũng muốn có một cuộc sống giống thế này (trừ cái matcha matme ra)