[Góc nhìn của Miyu]
"Vậy thì, tôi đi làm thêm đây"
Nói đoạn, Kazuya rời khỏi nhà. Cậu ấy đã mang đống hành lý của tôi, nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa, và rời đi ngay khi cậu ấy dùng bữa xong.
"Mình có nên nói là 'Đi bình an nhé' không?"
Mặc dù tôi chỉ vừa tới căn nhà từ hôm qua thôi, tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy thoải mái như thể mình đã ở đây từ rất lâu rồi vậy. Tôi có thể cảm thấy có gì đó trong căn phòng giống với phòng riêng của mình, nơi mà giờ chắc đã bị phá dỡ. Đồng thời, mặc dù tôi chưa từng gặp Kazuya trước đây, tôi có thể hạ thấp cảnh giác khi ở chung với cậu ấy. Bằng chứng là tông giọng lúc trước tôi dùng thì mạnh mẽ và cẩn trọng, nhưng chỉ sau một ngày, tôi đã nói chuyện bằng tông giọng bình thường của mình. Tôi thắc mắc là vì cái gì nhỉ.
"Kể cả thế thì... Kazuya-kun thực sự không làm gì cả nhỉ..."
Nói thật là, tôi đã thức suốt cả đêm qua sau khi tôi khóc cơ, giả vờ thiếp đi bởi vì mệt mỏi do khóc nhiều. Đó cũng là do tôi quá xấu hổ khi bị người khác thấy mình khóc nhưng...
Tôi đã tin rằng khi Kazuya-kun nghĩ rằng mình đã thiếp đi, cậu ấy sẽ động tay vào tôi chứ, nhưng mà cậu ấy chẳng làm gì cả. Nếu là thế, thì tại sao cậu ấy lại đưa mình về nhà sau khi nói rằng mua mình ấy nhỉ? Nếu cậu ấy đã tuyên bố là mua mình rồi, thì mình nghĩ là cậu ấy sẽ làm mọi thứ cậu muốn với cơ thể mình chứ, bảo rằng đó là lựa chọn của cậu ấy cơ...
"Bên cạnh đó, vì lí do gì đó mà mình có cảm giác rằng Kazuya-kun cũng giống như mình vậy..."
Ở ngoài mặt, Kazuya-kun trông có vẻ vui vẻ, nhưng vì lí do nào đó mà tôi cứ có cảm giác rằng cậu ấy đang đeo lên một cái mặt nạ cơ. Mỗi khi cậu ấy nổi giận vì tôi hay mấy chuyện na ná thế, tôi có cảm giác rằng có chút cô đơn đi kèm với cơn giận đó.
"Có lẽ là Kazuya-kun cũng có gì đó với cha mẹ của cậu ấy nữa..."
Nếu thực sự là vậy, thì tôi không thể dễ dàng hỏi cậu ấy được. Tôi cảm thấy rằng mình không nên hỏi cho đến khi cậu ấy quyết định kể cho mình nghe. Nhưng vì lí do nào đó, tôi có cảm giác rằng linh cảm này không sai. Có lẽ là vì tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi nên tôi biết.
"...Mình tò mò quá"
Tôi biết là mình không nên hỏi câu này, nhưng tôi tò mò cơ. Ngay từ đầu, việc một học sinh năm nhất cao trung sống riêng một mình là đã có chút kì lạ rồi. Dù là, tôi có lẽ mới là lạ khi bị cha mẹ bỏ rơi...
"Nhưng mà, mình biết ơn Kazuya-kun lắm..."
Nếu không nhờ có Kazuya-kun, tôi có lẽ đã chết rồi. Như cậu ấy đã nói, tôi thực sự không muốn chết. Chết là một chuyện đáng sợ đối với tất cả mọi người. Có người nói rằng tự do thật sự của con người là sau khi chết, nhưng đối với tôi đó chỉ là lời ngụy biện. Tôi không hiểu chuyện chết mới là tự do nghĩa là sao trong khi con người là sinh vật sống không muốn chết.
Chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là tôi biết ơn Kazuya-kun. Có lẽ khi cậu ấy trở về từ việc làm thêm hôm nay, cậu ấy sẽ bảo tôi dọn đi chỗ khác, nhưng tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra đâu. Nếu cậu ấy muốn đá tôi ra khỏi đây, cậu ấy chẳng cần phải tốn công đem tôi về nhà lúc đầu. Kể cả khi cậu ấy có đuổi tôi đi, tôi vẫn sẽ biết ơn cậu vì đã cho tôi sống thêm một ngày. Cậu ấy còn cho tôi thức ăn ngon nữa cơ.
"Bộ mình là một đứa hư hỏng khi nghĩ rằng cậu ấy có thể sẽ làm những gì cậu ấy thích với cơ thể mình à?"
Tôi thực sự tưởng rằng cậu ấy sẽ làm mọi thứ cậu ấy muốn với tôi cơ. Cậu ấy đã rất tốt bụng và dịu dàng với tôi sau khi cha mẹ tôi bỏ rơi tôi, và với 100,000 bị ép vào tay tôi, cậu bảo rằng cậu đã mua tôi và tiền này là của tôi. Đối với một người sắp chết, đó là ngày hạnh phúc nhất cả đời mình.
Kể cả trước khi cha mẹ ruồng bỏ tôi, tôi chẳng nhận được chút tình thương nào từ họ cả. Họ chỉ cho tôi những gì cần thiết như là phụ huynh của tôi. Nói cách khác, họ cho tôi rất nhiều tiền. Nhưng chỉ có thế thôi. Tất cả những gì cha mẹ tôi làm là cho tôi đến trường và cho tôi tiền. Thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc duy nhất là khi tôi đọc và chìm đắm trong thế giới của sách.
Tôi thật sự không quan tâm mình bị cậu ấy đối xử ra sao, người đã cho tôi một ngày hạnh phúc.
"Kể cả khi mình có nói thế, thì Kazuya-kun cũng chẳng làm gì mình đâu... Mình đã gọi cậu ấy là đồ yếu sinh lý hồi sáng, nhưng mình biết là cậu ấy chỉ là tốt bụng thôi"
Trước khi cậu ấy đi làm thêm, Kazuya-kun còn đưa 10,000 yên cho tôi nữa mà. Khi tôi hỏi là vì chuyện gì, cậu ấy bảo là tiền cho cái futon. Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ đi làm thêm và cậu không thể đi mua futon được, nên là cậu ấy bảo tôi tự đi mua. Tôi bảo cậu ấy là tôi có 100,000 yên rồi, nhưng cậu ấy cứ cương quyết ấn 10,000 yên vào tay tôi.
"Thật tình, sao cậu ấy lại làm mọi thứ cho mình nhỉ..."
Dù cho tôi có suy nghĩ nát óc đi nữa, thì cũng chẳng rút ra được kết luận nào cả. Sau khi kết luận chuyện đó, tôi bước ra khỏi nhà để mua một cái futon vì Kazuya-kun bảo tôi làm thế. Dĩ nhiên, tôi không có ý định dùng 10,000 yên mà Kazuya-kun đưa cho mình. Tôi sẽ giữ 10,000 yên này để trả lại cho cậu ấy một ngày nào đó.
"Oh phải rồi, Kazuya-kun sẽ mệt khi cậu ấy về tới nhà, nên là mình sẽ nấu bữa tối cho cậu ấy vậy"
Sau khi quyết định thế, bước chân của tôi trở nên nhẹ bâng, đến mức cả bản thân cũng ngạc nhiên mà.
-------------------------------------
P/s: do tôi tưởng tượng hay là không khí của truyện này vừa ngọt vừa chút dark nhỉ?