"U-um, xin lỗi! Tôi từng sống trong căn nhà này! Tôi vẫn vào trong được chứ?"
"Aah, được thôi. Nhưng đúng là sát sao đấy, nhỉ? Họ sắp bắt đầu phá dỡ nó đấy"
"Xin thứ lỗi. Cảm ơn chú nhiều"
Ah, đúng là suýt soát mà... Lúc mà Miyu và tôi tới, có nhiều người đàn ông đội mũ bảo hộ đứng trước nhà rồi. Nhưng mà... Không phải là tôi nghi ngờ lời của Miyu hay gì nhưng nó thật sự sắp bị phá dỡ rồi... Kể cả tôi, người không sống ở đây, cũng thấy buồn, nên tôi không thể tưởng tượng Miyu, người thực sự sống ở đây, có cảm giác gì.
"Haa, haa... Kazuya-kun chạy nhanh quá..."
"Ah, xin lỗi. Nhưng có vẻ là chúng ta vừa tới kịp lúc, phải không?"
Lúc mà Miyu nói tôi rằng đã có nhiều người đứng sẵn trước nhà cô ấy, là tôi phóng nhanh, bỏ cô ấy lại đằng sau.
"Ừa... Vậy thì, nhanh làm cho xong thôi nào"
Miyu bước vào căn nhà với bước đi như thường ngày, mặc dù đây là lần cuối cô ấy được đặt chân vào ngôi nhà của mình. Và cứ thế, cô ấy bước thẳng tới căn phòng của cô.
"Thật sự là không còn gì nữa nhỉ..."
Như Miyu đã nói, toàn bộ nội thất đã biến mất khỏi căn nhà. Nếu tôi trở về nhà từ trường và thấy căn nhà mình như thế này, tôi sẽ tan vỡ mất... Lí do mà Miyu không trở thành như thế là vì cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị cha mẹ bỏ rơi từ trước, như cô đã nói lúc trước.
"Có chuyện gì thế, Kazuya-kun? Gương mặt cậu trông đáng sợ quá"
"Nn? Aah, tôi chỉ nghĩ vẩn vơ vài chuyện thôi ấy mà"
Có lẽ là suy nghĩ của tôi đã hiện hết lên mặt. Đây là một thói quen xấu của tôi khi để suy nghĩ và cảm xúc hiện lên hết trên mặt...
"'Chuyện' đó liên quan tới tôi à?"
"À thì, đúng vậy"
Tôi không có lí do gì để phản đối, nên tôi đã thật lòng trả lời nhưng mà...
"Đúng như tôi nghĩ, Kazuya-kun quả là một người cực kì tốt bụng mà ha. Nhưng tôi đã nói rồi đấy, tôi ổn mà"
"Hiểu rồi..."
"Nên là chờ tôi ở đây một chút nhé"
"Nn? Tại sao?"
Một khi Miyu mở cửa phòng và kiểm tra bên trong, cô ấy đóng cửa lại. Ý tôi là, cuộc đối thoại trước và sau nó có ăn nhập gì với nhau đâu, phải không? Ổn mà, nên cứ đợi ở đây hả? Thế tức là sao?
"Đây là phòng tôi"
"Nên là?"
Khi tôi nói thế, Miyu lườm tôi. Tại sao chứ... tôi nghĩ chuyện mình bước vào trong cũng là lẽ thường vì tôi tới đây để xách đồ cho cô ấy mà nhỉ?
"Thường thì, cậu không được vô tư bước vào phòng của một cô gái như thế đâu"
"Nhưng tôi ở đây để làm thằng xách hành lý cơ mà, phải không? Hay là phòng cậu quá bừa bộn nên tôi không thể thấy được?"
"Haa... Kazuya-kun, cậu chẳng có chút tế nhị nào cả. Tôi luôn dọn phòng của mình nên nó không có bừa bộn đâu nhé"
Tôi càng lúc càng không hiểu chuyện gì rồi. Căn phòng không có bừa bộn, vậy thì sao cô lại không cho tôi vào cơ chứ?
"Haa... Kazuya-kun. Chúng ta tới đây để lấy cái gì?"
"Thì là những món đồ dành cho việc học và quần áo của cậu, phải không?"
"Nếu cậu đã hiểu tới mức đó thì tại sao cậu lại không hiểu chuyện này chứ? Cậu bị ngốc à?"
Tại sao cô lại mắng tôi chứ? Tôi thực sự chẳng hiểu nữa...
"Dĩ nhiên là sẽ có cả đống đồ lót trong quần áo rồi. Làm ơn đừng có để tôi phải nói thẳng ra như thế chứ"
"Ah, tôi hiểu rồi... Tôi thực sự xin lỗi vì sự thiếu tế nhị của mình"
Đây là lỗi của tôi... Nên dĩ nhiên nó sẽ thành ra thế này vì chúng tôi tới đây để lấy quần áo của cô mà...
"Haa... Nếu cậu đã hiểu, thì chờ ở đây đi"
"...Vâng"
Miyu đi vào phòng và bước ra sau 15 phút.
"Cảm ơn vì đã đợi"
"Nn. Vậy hành lý của cậu đâu?"
"Đây nè..."
"N-Nhiều đấy..."
"Kể cả thế thì, tôi đã lọc ra bớt rồi đấy"
Miyu chỉ tới cái chỗ để một cái túi xách và hai cái thùng cạc-tông. Xét đến số lượng, thì không nhiều nhưng... Mấy cái thùng cạc-tông nó to quá... Mà còn tận hai cái nữa...
"Tôi bỏ mấy quyển sách giáo khoa với sách yêu thích của mình trong đó, và kết quả là đây..."
"Chờ đã, mấy cái thùng cạc-tông này chứa đầy sách hả, cả sách hướng dẫn luôn?
"Ừa, thì sao?"
"Cậu... Cậu đọc bao nhiêu sách thế hả..."
"Kể cả thế thì, tôi đã chọn ra kĩ càng rồi đấy"
À thì, tôi nghĩ thế cũng đúng. Có tận năm cái kệ sách trong phòng của Miyu, và mấy cái kệ đó chất đầy sách.
"Haa... Hết cách rồi ha..."
"Eh? Kazuya-kun, cậu tính khiên cả hai cái thùng đó quay về nhà luôn à?"
"Hết cách rồi mà, nên chỉ còn cách này thôi"
Sau đó tôi đặt mấy cái thùng chồng lên nhau và nâng nó lên...
"Cái này... nguy hiểm đấy..."
"Cậu biết rõ là thế mà, phải không? Cậu ngốc đến thế cơ à?"
"Im đi. Nhanh ra khỏi đây thôi"
"Eh? Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu có thể để lại đống không phải là sách hướng dẫn được mà. Tôi chỉ cần mua chúng lại sau thôi nên là-"
"Im đi. Không phải là đống sách trong mấy cái thùng cạc-tông này đều chứa đầy kí ức của cô sao?"
Nhìn sơ qua thì, có vẻ còn hơn 500 quyển trên mấy cái kệ kia. Việc chúng được chọn ra từ số lượng sách khổng lồ như thế tức là cô ấy có cảm xúc ẩn chứa trong đống sách được lọc ra này.
"Cái đó... Đúng vậy, nhưng..."
"Nếu là thế, thì đi thôi. Thật đấy, nếu ta không nhanh lên, thì tôi chết mất..."
"...Cảm ơn cậu"
Do đó, để lại căn nhà của Miyu đằng sau, Miyu và tôi đã xoay sở mang được đống này về với vài cuộc nghỉ giải lao giữa chừng. Tôi không bỏ sót ánh mắt cô đơn của Miyu khi chúng tôi bước ra khỏi nhà cô ấy. Nhưng giờ tôi chẳng làm gì được với chuyện đó cả. Đó là lí do mà tôi thực sự, từ tận sâu trong thâm tâm, muốn biến nhà mình thành nơi mà Miyu có thể cảm thấy an toàn.