Nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc từ chiếc điện thoại, tôi đặt viết xuống bàn. Lúc này đang là 11:48 tối, và màn hình hiển thị cái tên 'Sako Machika.' Tôi đã quá chú tâm vào việc học đến mức quên là mình phải nghỉ giải lao. Tôi hấp tấp bắt máy rồi xin lỗi.
"Xin lỗi nhé, tớ quên mất giờ."
"Không thấy cậu trả lời nên tớ tưởng cậu học quá mức xong ngất luôn rồi chứ." Sako-san nói bằng giọng châm chọc.
Do Sako-san luôn đi ngủ vào đúng nửa đêm, nên cuộc gọi lúc này là lần cuối trong ngày. Bởi thế nên tôi mới không muốn lãng phí dù chỉ vài phút, nhưng có lẽ tôi đã quá tập trung rồi. Chúng tôi bàn chuyện bài vở cho đến phút thứ 57. Còn lại ba phút, đột nhiên Sako-san lộ vẻ có chút nóng vội.
"Etou… Nếu cậu thấy được, thì cuối tuần sau mình học cùng nhau không?"
"Ồ, nghe được đấy."
Qua các cuộc gọi hằng ngày, chúng tôi đã tìm ra các môn còn yếu của nhau và cân bằng tiến độ học của mình. Có lẽ cô sẽ là người hoàn hảo cho một buổi học đôi. Và vì đợt kiểm tra cũng đã gần kề, nên tôi muốn biết độ chênh lệch giữa chúng tôi là bao nhiêu. Bởi thế lúc tôi ra chiều hứng thú, giọng của Sako-san cao vút lên hẳn một quãng tám.
"Yay! Mình học ở đâu đây? Tớ thấy là ở quán cà phê hay thư viện là được nhất đó."
"Tớ có thể dùng phòng phỏng vấn ở trường. Thứ Bảy trường không đóng cửa, và chúng ta sẽ không phải mất tiền."
"Vậy à… Cậu ổn với phòng phỏng vấn thật á?"
"Etou, ừ?"
Không hiểu vì sao cô lại phải xác nhận lại điều đó làm gì, tôi cứ thế đồng ý. Sau một hồi im lặng, tôi có thể nghe thấy một tiếng thở dài từ Sako-san.
"Nếu mình đi quán cà phê hay gì đó thì tớ đã mặc thường phục rồi."
"À."
"Thế cậu chắc vụ cái phòng phỏng vấn chứ?"
Tôi chưa hề ngờ rằng cô sẽ lại dựng lên một cái bẫy như thế này. Tôi muốn thấy cô mặc thường phục quá đỗi. Hẳn lúc diện chúng cô sẽ trông rất đáng yêu. Nhưng nếu giờ tôi thay đổi lựa chọn thì ý đồ thầm kín của tôi sẽ bị lộ, nên tôi phải gồng thôi.
"Ừ-Ừm, với cả tớ cũng quen làm việc trong phòng phỏng vấn rồi."
"Nếu cậu thật thà thì tớ đã diện đồ vì một mình cậu rồi! Ngủ ngon!"
Sako-san cúp máy mà không để tôi kịp nói thêm lời nào, và màn hình hiện lên giờ hiện tại. Lúc này đã là nửa đêm. Nếu thường phục của Sako-san trông quá đáng yêu thì tôi sẽ chẳng thể tập trung học được mất. Nên tôi mới muốn ở tại một nơi thân thuộc với những dáng vẻ quen thuộc… Nhưng tất nhiên đó chỉ là cái cớ, và tôi đã ngay lập tức hối hận bởi quyết định của mình. Sau cùng thì tôi… rất muốn thấy cô ấy mặc thường phục.
Mùa mưa đã ở ngay trước mắt, và cuối cùng ngày thứ Bảy trời đã đổ một trận mưa như trút nước. Tôi mặc áo mưa đạp xe đến trường, nhưng vì chân cử động liên tục, nên cuối cùng cũng ướt sũng cả. Tôi nhanh chóng đổi sang giày đi trong nhà, nhưng tất của tôi cũng ướt nhẹp nốt. Tôi hối hả chạy dọc hành lang để làm khô đôi tất, cảm thấy có hơi lo không biết phòng tư vấn hướng nghiệp có mở cửa hay không vì đang là thứ Bảy, nhưng Shibato-sensei vẫn đang ngồi tại chiếc bàn của mình như mọi ngày khác trong tuần.
"Xem này, Tsuyoshi. Do em không chịu giúp thầy nên cuối tuần thầy vẫn mắc kẹt ở đây đấy. Thầy chỉ muốn về nhà thôi mà."
"Vậy luôn ạ?"
"Hôm nay em không thấy lạnh à. Cũng được một thời gian rồi, nên sao em không giúp thầy chút nhỉ?"
"Em đến để học ạ."
"Lúc giải lao sao em không sắp xếp chút tài liệu nhỉ? Sẽ là một sự đổi gió tuyệt vời đấy."
"Em sẽ học, nên không giúp thầy được đâu ạ."
Tôi bỏ Sensei lại phía sau rồi mở cánh cửa vào phòng phỏng vấn. Vì nghe thấy những tiếng lầm bầm đằng sau mình, nên tôi đóng cửa lại để chặn đứng cái âm thanh ấy. Có vẻ như Sako-san vẫn chưa đến. Tôi tháo tất ra rồi đặt lên thanh vịn để phơi. Vì không mang theo đôi nào sơ cua, nên tôi phải mang giày đi trong nhà bằng chân không và xắn ống quần lên.
Nghĩ đến việc phải đi về với giày tất ướt sũng khiến tôi có chút sầu não, nhưng giờ tôi phải tập trung vào việc học. Dù Sako-san vẫn chưa đến, nhưng tôi vẫn quyết định mở sách tham khảo ra. Sau khi làm qua vài câu hỏi, cánh cửa vào phòng phỏng vấn mở ra, và Sako-san thò đầu vào trong.
"Chào buổi sáng. Mưa to thật đấy nhỉ?"
"Buổi sáng vui vẻ. Ừ, tất của tớ nặng như đá ấy."
Dường như Sako-san đã không thể che chắn bản thân hoàn toàn bằng dù, bởi chiếc váy kẻ ca rô của cô cũng có vài chỗ sũng nước.
"Vớ của tớ chẳng khác gì nùi giẻ bị ướt cả…" Sako-san nói với vẻ khó chịu.
"Chắc là vậy nhỉ. Cậu có thể phơi ở thanh vịn đằng kia kìa."
"Ừm, để tớ phơi."
Sako-san nhấc chân lên để tháo đôi tất ngắn của mình. Kết quả là váy của cô bị tốc lên, để lộ hai bắp đùi trắng nõn. Tôi cứ thế nhìn đi chỗ khác rồi tập trung vào quyển sách trong tay mình. Tôi thật sự ước rằng cô sẽ ý thức vẻ ngoài của mình trước mọi người và chú ý xung quanh hơn. À thì lúc này cũng chỉ có mỗi mình tôi thôi, dù vậy thì vẫn. Cô đặt đôi tất của mình lên bệ cửa sổ rồi lấy ra một chiếc khăn từ túi của mình.
"Mình có thể để cái này lên sàn để không phải mang giày trong nhà bằng chân không."
"Chắc không vậy? Cậu không sợ nó bẩn sao?"
"Được hết mà. Ở nhà tớ dùng cái khăn này như giẻ lau vậy."
Sau khi đặt chiếc khăn xuống sàn nhà thì chúng tôi đã có một chỗ để chân thoải mái. Đặt bàn chân mệt nhoài lên chiếc khăn cảm giác thật tuyệt. Tôi đã tưởng rằng chúng tôi có thể như thế này mà học ngon lành vì Sako-san đã đặt hết đồ đạc của cô lên bàn, nhưng ngay lúc tôi vừa chuẩn bị vào guồng, thì có một cảm giác lành lạnh chạm vào bàn chân tôi. Là đôi chân trần của Sako-san.
"Xin lỗi cậu." Tôi xin lỗi với giọng yếu ớt rồi dịch chân đi, nhưng Sako-san cũng làm theo.
Cô rõ ràng là đang cố tình làm vậy. Thân nhiệt của cô thấp hơn của tôi, có lẽ là bởi cơn mưa đã làm lạnh đi bàn chân cô ấy. Dù vậy đồng thời làn da của cô lại mượt như nhung, khiến tôi thấy như đang chạm vào một hòn đá nhẵn bóng vậy. Cái cảm giác sống động này khiến tôi cảm thấy như mình đang làm chuyện gì đó không đứng đắn vậy, và mọi sự tập trung trong tôi bị rút cạn.
"Sako-san, cậu có thể--"
"Chân tớ lạnh quá."
Cô tuyên bố với một giọng lạnh lùng, rồi dùng cả hai chân kẹp lấy chân tôi. Phải, cô đang cố tình. Đôi chân cô đẹp như tạc vậy, và chỉ một sự động chạm nhỏ nhất cũng khiến tim tôi lỡ nhịp. Lúc tôi đang ngượng chín mặt, Sako-san vẫn đang điềm nhiên nhìn vào vở của mình. Nhưng đã được một lúc mà ngòi bút của cô vẫn chưa di chuyển.
"Cậu có thấy tớ hoàn hảo không?" Cô hỏi tôi một cách bất chợt.
"Cậu đào đâu ra cái câu hỏi đó vậy?"
"Dính lấy một cậu trai như vậy, cậu không thấy tớ không đứng đắn à? Bất chấp điều đó cậu vẫn nói là tớ hoàn hảo sao?"
"Tớ sẽ nghĩ là cậu đang muốn dựa dẫm vào người ta thôi."
"Tsuyoshi-kun, cậu nhớ lúc cậu nói tớ là hoàn hảo không?"
Tất nhiên là nhớ rồi. Đó là điều tôi đã nói lúc khước từ lời tỏ tình của cô. Nhưng sao cô lại đề cập tới chuyện đó lúc này chứ?
"Tớ còn nhớ…"
"Cậu biết đó, tớ không hề trở nên 'hoàn hảo' vì bản thân muốn. Bị thúc ép bởi cha mẹ, tớ đã ôn thi cho kì kiểm tra đầu vào, và học hệt y giáo viên bảo, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Tớ thật sự chẳng hề muốn trở thành 'hoàn hảo.' Tớ muốn được ích kỉ hơn một chút và có những lựa chọn cho riêng mình…" Sako-san giải thích với giọng run run.
Tôi có cảm giác lúc trước cô đã từng nói điều tương tự, nhưng lúc đó cô lại không xúc động đến thế này.
"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Tôi không rõ mình có thể thật sự bước qua ranh giới của bản thân hay không, nhưng cảm thấy lo lắng rằng có điều gì đó đang khiến cô nặng lòng. Bởi thế nên tôi mới hạ quyết tâm và hỏi. Bờ vai Sako-san khẽ giật giật, rồi cô bắt đầu giãi bày.
"…Tớ đã gây lộn với cha… Không phải, còn không được gọi là gây lộn nữa."
"Cậu đã cãi nhau sao?"
"Không, còn không tới mức đó luôn. Cha chỉ nói với tớ rằng 'Nếu có gì muốn nói, thì nói ra đi,' rồi nổi giận với tớ. Nhưng tớ lại rất dở về khoản đó, và đã luôn làm đúng những gì Cha bảo mình làm, nên lúc này tớ không thể tỏ ra ích kỉ."
"Nói cách khác là cậu không thể nói cho cha mình việc cậu muốn làm?"
"…Không muốn làm thì đúng hơn."
"Đó có phải chuyện cậu nên nói với tớ không?"
"…Xin lỗi cậu, nhưng tớ không thể."
Sako-san ngoảnh mặt đi chỗ khác, nói lời xin lỗi. Có lẽ là liên quan đến chuyện gia đình nhỉ.
"Tớ muốn được ích kỉ hơn…" Sako-san lặp lại với bản thân mình.
Gốc rễ vấn đề của cô có vẻ nằm ở khá sâu, bởi trông cô có vẻ sợ sệt… thậm chí là khiếp hãi.
"Thật ra, tớ muốn được như Tsuyoshi-kun hơn, có thể thẳng thắn nói ra điều mình muốn… Ahaha, tớ còn định nói về chuyện này mấy lần nữa đây nhỉ." Sako-san lắc đầu với một nụ cười mang vẻ kiệt quệ.
"Tớ cũng như cậu thôi, Sako-san. Kể cả ngay lúc này đây, tớ đang học để có thể được như cậu, và đánh bại cậu trong kì kiểm tra tới."
Tôi bất giác nói ra điều đó, nhưng Sako-san lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
"V-Vậy ra, cái người mà cậu đang cố bắt kịp là…!"
"Ặc."
Chết dở rồi! Mới hôm trước tôi có nói rằng có một người mà tôi muốn bắt kịp… Hay nói cách khác, lời tôi vừa nói có thể xem là một lời tỏ tình! Tôi ngước mặt lên để rồi bắt gặp một Sako-san đang mặt đang đỏ lựng. Cô che lấy mặt mình, còn tôi lập cũng tức ngoảnh mặt đi. Giờ tôi đã nói ra rồi… Tôi có nên tiếp tục, hay rút lui, hay cố viện ra một cái cớ? Các neuron thần kinh của tôi đã đình công, và tôi chẳng tài nào nghĩ ra được hướng giải quyết nào cả. Lúc đang hoảng loạn, một giọng nói yếu ớt truyền đến từ đằng sau những ngón tay của Sako-san.
"V-Vậy có nghĩa là… nếu cậu cao điểm hơn tớ trong đợt kiểm tra tới, thì tớ có thể hy vọng nhỉ…?" Mang tai cô đỏ đến độ khiến tôi sợ rằng cô sẽ ngất đi.
"Ừ-ừ…"
Tôi chỉ có thể gật đầu. Tôi biết mặt mình cũng đỏ chẳng kém gì cô. Sako-san ló mặt ra rồi cúi đầu xuống.
"Tớ thấy khá hơn một chút rồi. Cảm ơn cậu nhé…"
"Kh-Không có gì đâu."
Sako-san lần nữa nhích chân lại gần, rồi đan chúng vào với chân tôi. Thân nhiệt của chúng tôi hòa lẫn với nhau, và cảm giác dần ấm hơn rất nhiều.
"…Mình học thôi nhỉ."
Tôi đề xuất, và Sako-san gật đầu. Tôi với lấy cây bút lần nữa rồi vùi vặt vào những trang tập để chúng tôi không lại chạm mắt nhau.
.
.
.
.
.
Ngày 22 tháng 7
Hôm nay, mình đã có một buổi học cùng Tsuyoshi-kun tại phòng phỏng vấn.
Tsuyoshi-kun đã nói rằng mục tiêu của cậu ấy là đánh bại mình trong đợt kiểm tra tới.
Hay nói cách khác là cậu ấy đang nỗ lực đến nhường này là để có thể được đứng ngang hàng với mình, nhỉ...?
Ngày hôm nay đã có một khởi đầu tệ hại bởi cuộc cự cãi của mình với Cha, nhưng giờ mình đã cảm thấy khá hơn một chút rồi.
Trong ba tuần lễ cuối cùng này, mình phải hủy hoại cái hình tượng hoàn hảo của bản thân và tiếp thêm tự tin cho Tsuyoshi-kun.
Như vậy thì hai đứa sẽ có thể ở bên nhau.
[Còn lại 18 ngày.]