Cùng với sự ra hiệu của giáo viên, tôi lật tờ đề lại. Đây là môn cuối cùng chúng tôi cần phải thi trong đợt thi cuối kì kéo dài ba ngày. Tất cả mọi người ai cũng có vẻ kiệt sức, và bầu không khí bên trong phòng học cũng thật nặng nề.
Đến cả tôi cũng cảm thấy xuống sức, và đang chầm chậm mất đà. Tuy vậy việc đó lại không phải là do tôi đã quá sức, mà bởi cơn cảm lạnh mà tôi vừa mắc hôm kia. Tất cả bắt đầu từ sau buổi học với Tsuyoshi-kun. Tôi đã không nên quá bất cẩn như vậy dù bị ướt sũng. Và do vẫn đến trường mặc cho bản thân cảm thấy không khỏe, nên trận cảm lạnh của tôi lại càng nặng hơn. Tuy vậy, kể cả nếu phong độ của tôi đang không ở mức tốt nhất, thì tôi sẽ vẫn phải ôn tập cho kì kiểm tra.
Môn đang thi lúc này là địa lý, một trong những môn tôi giỏi nhất. Miễn là trí nhớ của mình không bị đứt đoạn, thì tôi sẽ vượt qua được bài thi này dễ dàng thôi. Tôi làm qua từng trang rồi hoàn tất trả lời câu hỏi cuối cùng. Vì toàn bộ đều liên quan đến kiến thức, nên giải mấy câu hỏi chẳng mất mấy thời gian. Cuối cùng chỉ mới qua có hai mươi phút.
"...!"
Ngay lúc muốn kiểm tra lại kết quả, tôi cảm thấy xây xẩm mặt mày. Tâm trí tôi dần trở nên mụ mị, và cơn buồn ngủ ập đến. Có lẽ khoảnh khắc sự căng thẳng nhường chỗ cho cảm giác nhẹ nhõm, thì cơ thể của tôi đã đạt đến giới hạn của nó. Cơ thể tôi đang tìm kiếm sự nghỉ ngơi dù cho bản thân tôi không muốn. Mi mắt tôi trở nên nặng trĩu, và tôi cố đọc lại câu hỏi đầu tiên, nhưng nội dung thì lại chẳng thể ăn vào đầu nổi.
Cả người tôi ấm lên còn đầu thì đau như búa bổ. Tôi chỉ muốn về nhà rồi nằm lên giường mà thôi. Tôi không nghĩ với tình trạng này thì mình có thể kiểm tra lại bài được. Vì đã trả lời tất cả câu hỏi, nên có lẽ tôi sẽ để như vậy luôn. Thường thì tôi sẽ rất từ tốn, nhưng với cơn đau đầu này thì chẳng biết liệu tôi có thể chống chọi thêm được 30 phút hay không nữa. Chưa kể lần này tôi còn không cần phải đạt điểm tối đa.
Nếu điều Tsuyoshi-kun nói ở buổi học là thật, thì cậu ấy sẽ tỏ tình với tôi nếu đạt điểm cao hơn tôi. Tôi đã quyết định sẽ làm hết sức, nhưng nếu vậy thì đón chờ tôi sẽ là một tương lai nghiệt ngã hơn rất nhiều. Nghĩ vậy, tôi quyết định buông xuôi. Dù không giống như tôi lắm, nhưng tôi sẽ không kiểm tra đáp án đâu. Tôi sẽ để Tsuyoshi-kun chiến thắng, để cậu ấy tỏ tình với tôi, và rồi sẽ là một happy end.
Tôi buông bút. Dù có hơi sớm, nhưng chắc dừng ở đây là được rồi. Cảm giác thân thể nặng như chì, và tôi không tài nào chống lại được cả. Lúc đang thầm nhủ rằng "Đây là lần đầu mình ngủ trong giờ kiểm tra," tôi gục đầu xuống bàn.
Một bàn tay ấm áp lay lay người tôi. Một bàn tay nam giới to lớn mạnh mẽ nhưng lại rất ư dịu dàng. Ai đó đang cố đánh thức tôi dậy sao...? Tôi quay mặt sang phía bên phải để rồi nhìn thấy Tsuyoshi-kun đang vừa làm bài vừa khẽ lay người tôi. Do chỗ ngồi trong kì kiểm tra của chúng tôi được xếp theo tên, nên Tsuyoshi-kun và tôi ngồi cạnh nhau. Điều đó khiến tôi nhớ lại, chúng tôi đã trò chuyện với nhau một chút trước khi bài thi môn địa bắt đầu.
"Tớ giỏi địa lý phết đấy, cậu biết mà. Nên tớ sẽ không thua đâu."
"Thật á? Thế thì lại hợp nhau rồi. Tớ cũng đã học rất kĩ đấy."
Tsuyoshi-kun làm bài kiểm tra với ánh mắt hừng hực khí thế. Sự dịu dàng trong đôi mắt cậu đã bị thay thế bởi sự quyết tâm mãnh liệt. Nét mặt cậu nghiêm túc tột độ. Cậu ấy đang làm hết khả năng của mình để có thể chiến thắng được tôi. Tôi đã bị cái sự nhiệt huyết này làm cho choáng ngợp, cùng lúc đó Tsuyoshi-kun cũng rút tay về. Dường như cậu nhận ra tôi đã tỉnh. Cậu không hề nhìn sang phía tôi và chỉ mấp máy môi thành bốn chữ "Cậu làm được mà."
Tôi lập tức nhận ra mình đã hèn nhát đến mức nào. Tsuyoshi-kun đang nỗ lực nhường ấy, nên nếu tôi cứ thế nằm ngủ bên cạnh cậu ấy thì thật là lỗ mãng. Cậu ấy muốn chiến thắng tôi để có thể tự tin hơn. Kể cả nếu cậu có đạt được một chiến thắng nửa vời trước tôi đi nữa, thì cậu sẽ không cảm thấy thỏa mãn. Nếu vậy thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhìn giờ, tôi thấy mình vẫn còn khoảng mười phút. Tôi vẫn còn có thể rà soát lại kết quả thêm lần nữa. Người tôi vẫn nặng trĩu, nhưng giấc ngủ ngắn đó thật sự đã giúp tôi vào lại được guồng.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lùng sục tất cả những lỗi sai trong đáp án của mình, cũng như bất cứ từ ngữ nào sai chính tả. Đó là tất cả những gì tôi làm. Đây chính là tôi với toàn bộ khả năng của mình. Nhưng dù vậy tôi vẫn tin rằng Tsuyoshi-kun có thể đánh bại tôi. Cậu ấy có thể chiến thắng tôi mặc cho việc đó. Lúc đang dò đáp án, tôi tìm thấy một lỗi sai. Chỉ là một lỗi nhỏ, nhưng vẫn cho tôi được hai điểm. Ngay lúc sửa xong lỗi sai đó, chuông báo hiệu hết giờ làm bài reo lên.
Sau khi bài kiểm tra đã kết thúc, đa số mọi người đều đã rời khỏi phòng thi, chỉ còn mỗi tôi, Mayuki cùng vài người nữa. Thành viên các câu lạc bộ ùa ra sân tập hoặc sảnh của nhà thi đấu, còn những người không tham câu lạc bộ nào thì đi hát karaoke. Đương nhiên là Tsuyoshi-kun đã về nhà ngay lập tức.
"Này, Machika. Cậu nên về nhà đi. Trông cậu chẳng khỏe chút nào." Sako ngồi trên chiếc bàn đối diện, vừa mở hộp bento vừa nói.
"Mmm… làm gì bây giờ đây…"
Vì toàn bộ các bài kiểm tra đều đã xong trong buổi sáng, nên chúng tôi sẽ ăn trưa nhanh rồi chuyển sang luyện tập khí cụ. Đầu tôi vẫn còn đau, nhưng tôi vẫn muốn chơi một chút nhạc vì đã rất lâu rồi không động đến.
"Có lẽ ít nhất tớ cũng nên thử…"
"Sao cậu không nghỉ ngơi chút đi?"
"Nhưng tớ chỉ còn luyện tập trong câu lac bộ được thêm mấy ngày nữa thôi, nên tớ không muốn bỏ lỡ…"
"Tớ hiểu ý cậu rồi, nhưng mà…"
Tôi nhận ra có lẽ mình cần bổ sung năng lượng, nên đã mở hộp bento của mình.
"Mẹ cậu quên bỏ gia vị cơm à?" Mayuko nhìn bento của tôi rồi bình phẩm.
Thay vì thứ gì đó hay ho, thì chỉ có mỗi cơm trắng.
"Không phải, là tớ đã bảo bà ấy đừng thêm gì hết."
Tôi lấy ra một chiếc chai nhỏ từ trong cặp của mình. Đây sẽ là gia vị của tôi hôm nay.
"…Tại sao lại là miso cua vậy?"
"Tớ được tặng."
Tôi dùng muỗng múc một miếng lên, rồi chan lên phần cơm của mình.
"Ai tặng cơ?"
"Bí mật."
"Là Tsuyoshi tặng, nhỉ."
"Sao cậu biết?!"
"Mỗi lần dính đến Tsuyoshi là cậu lại đần thối ra."
"Cậu ác lắm!"
Chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi, nên cô ấy có thể đọc vị được tôi rất dễ dàng.
"Cậu lại đang tán tỉnh cái kiểu lạ lùng đó nữa à?"
"…Không phải mà."
Mayuko thở dài.
"Thì một phần cũng là lỗi của Tsuyoshi vì cậu ta đã làm theo, nhưng sao không thử thứ gì đó bình thường đi nhỉ? Từ lúc bị cậu ta từ chối cậu hóa điên mất rồi.
"Có lẽ cậu nói đúng, nhưng tớ có cảm giác đã có những bước tiến rất quan trọng."
"Đảm bảo là do cậu tự suy diễn thôi."
"Tớ tự hỏi đấy…"
"Chắc chắn là tớ đúng! Chứ cậu làm gì phải kiểu con gái mà sẽ lôi miso cua ra trong phòng học đâu…"
Tôi chẳng để tâm mấy đến Mayuko đang than vãn và cứ thế dùng đũa gắp một ít cơm. Rồi rưới chút miso cua lên đó. Tôi nín thở để không phải ngửi thấy mùi rồi ăn một miếng. Vị rất chua, đắng, mùi thì như biển cả vậy, và trông cũng không được ngon mắt cho lắm, điều đó khiến tôi tự hỏi liệu món này thậm chí có phải là để ăn hay không. Kể cả với cơm tôi vẫn không thể cảm được cái mùi vị đó chút nào cả.
"Ọe."
"Gì đấy?! Cậu có sao không?!"
Tôi yếu ớt gật đầu, nuốt hết những gì trong miệng xuống, rồi lập tức nốc một ngụm nước khổng lồ.
"Phù."
"Nếu cậu ghét món đó đến vậy thì không cần phải mang đến trường đâu mà…"
"Nếu tớ ăn ở nhà thì cha mẹ sẽ lo lắng cho tớ mất…"
"Tớ cũng lo y hệt đây này! Cậu kì quặc thật đấy, Machika à."
Mayuko càu nhàu, nhưng tôi vẫn quyết chí ăn cho bằng hết. Tôi cố hết sức để tiến gần hơn đến Tsuyoshi-kun, và món miso cua này là minh chứng cho điều đó. Dù cho vị có đắng còn mùi thì tệ, nhưng bất kể điều đó tôi vẫn yêu món ăn này. Nên tôi cứ thế thầm nhủ với bản thân rằng miso cua thật là ngon. Việc đó giống như một sự ám thị vậy. Và bởi thế, tôi lại tọng thêm một muỗng vào miệng.
"Machika, khoan đã." Mayuko chặn tôi lại.
"Sao thế…?
"Mặt cậu lúc này trông khiếp lắm rồi đấy. Món miso cua này chỉ khiến cho điều đó tệ hơn mà thôi."
Phải, miếng miso cua duy nhất đó lấy đi của tôi biết bao nhiêu năng lượng, và vì tôi đã không nhai cho tử tế, nên cổ họng tôi còn có cảm giác kinh tởm nữa cơ.
"Cậu nhắc mới thấy, giờ tớ thấy tệ hơn rất nhiều…"
"Bởi vậy đó. Cậu về nhà liền đi."
"Nhưng còn câu lạc bộ…"
"Về nhà, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục toàn tâm toàn ý cho câu lạc bộ. Chứ cái tầm này chỉ tổ làm cơ thể cậu loạn cào cào hết lên thôi."
Tôi mất hết sự thèm ăn và đậy nắp hộp bento lại. Lúc đang thu dọn đồ đạc để ra về, thì Mayuko lại lên tiếng.
"Tớ lấy cái miso cua cho nhé? Cậu cũng có ăn được đâu đúng không?"
"Không được. Đây là do Tsuyoshi-kun tặng cho tớ, đừng có mà cố cướp nó khỏi tớ."
"Nặng thế…"
"Kéo lại đi."
Tôi xách cặp lên rồi đứng dậy, và nhận ra cơn chóng mặt vẫn chưa dứt hẳn. Và mùi của miso cua trong mũi tôi khiến tôi buồn ói.
"Tớ phải vào nhà vệ sinh chút…"
"Thấy chưa."
Tôi tách khỏi Mayuko rồi lảo đảo bước đến nhà vệ sinh. Có lẽ tôi đã cảm thấy thật khủng khiếp, nhưng vẫn bám víu lấy chai miso cua đó như thể cả sinh mệnh của tôi phụ thuộc vào nó vậy.
.
.
.
.
.
Ngày 24 tháng 7
Vì đã quá sức, nên mình đã bị cảm lạnh.
Mình chỉ còn khoảng hai tuần, nên không thể nghỉ học được.
Lãng phí thời gian quý báu của mình như vậy là điều đau đớn nhất…
[Còn lại 16 ngày.]
.
.
.
.
Tội Sako-quá, hức...