Chương 7
Tắt điều hòa rồi mở cửa sổ, một làn gió đêm mùa hạ êm dịu thổi qua tôi. Dư âm của cái nóng vẫn còn bên trong đó, nhưng như vậy đã là quá đủ để khiến tôi bình tĩnh lại. Tôi hít đẫy một hơi của cái không khí trong lành này rồi tiếp tục chuyên tâm học hành. Chẳng có cách nào khiến điểm số của bạn tăng lên một cách dễ dàng cả, tất cả là nhờ học, và chỉ học thôi. Lúc đang ngon trớn thì tôi nghe thấy tiếng chiếc điện thoại lúc này đang cắm sạc bên cạnh chiếc gối của mình, rung lên. Nếu là bình thường thì tôi sẽ cứ phớt lờ nó đi thôi, nhưng gần đây tôi thấy bản thân mình để ý tới tới việc đó hơn. Dù gì thì mấy hôm nay tôi và Tsuyoshi-kun cũng đã trò chuyện với nhau qua LINE mà. Có lẽ ít nhất tôi nên giải cho xong câu hỏi này rồi trả lời cậu ấy. Ngay lúc cái ý nghĩ đó lóe lên trong đầu mình, ngòi bút của tôi dần chuyển động nhanh hơn. Tôi thật sự đơn giản đến vậy luôn nhỉ?
"Xong rồi!"
Vào lúc viết xong phần cuối cho câu trả lời của mình, tôi quăng mình lên giường rồi chộp lấy chiếc điện thoại. Khi thấy tin nhắn đó là từ Tsuyoshi-kun, tôi bật cười khúc khích.
'Thế cậu thích loại đồ ăn gì, Sako-san?' 19:49
Tôi vẫn còn có hơi bối rối chưa hiểu vì sao chúng tôi lại đến được cái đề tài về thức ăn này, nhưng có lẽ chuyện đã có thể tệ hơn. Khẩu vị của tôi thì khá đơn giản thôi, tôi gần như ăn gì cũng được miễn là món ăn đó có vị ngọt. Nếu là đồ ngọt cao cấp thì càng tốt nữa. Dù vậy tôi có nên cho cậu ấy biết về sự hảo ngọt của mình không nhỉ? Có rất nhiều đứa con gái thích mấy thứ ngọt ngào, và những cậu trai thừa biết điều đó. Chưa kể hiện giờ tôi còn đang phải hủy hoại đi cái hình tượng hoàn hảo mà dường như cậu ấy đang có về mình nữa. Nếu là vậy thì có lẽ tôi nên đưa cho cậu ấy thông tin sai lệch và nói dối về khẩu vị của mình để khiến tôi trông bớt nữ tính đi.
'Mặn với cả được ướp muối. Mấy món mà hay được ăn kèm khi uống rượu Sake (dù tớ không có uống!).' 19:53
Tôi nhận được hồi đáp ngay tức thì,
'Bất ngờ thật đấy.' 19:54
Ngon, nhiệm vụ hoàn thành rồi.
'Là mấy món kiểu mực sấy khô với cheetara nhỉ?' 19:54
"Ừm hứm. Đặc biệt là hải sản.' 19:54
Tôi cố gắng diễn theo hết sức có thể để khiến việc đó nghe giống thật hơn. Nếu cậu ấy biết tôi là một cô gái nhạt nhẽo mà có lẽ sẽ say mèm ở mọi bữa tiệc, thì đảm bảo cậu sẽ thất vọng lắm. Nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là một lời nói dối, nên tôi phải cẩn trọng không để cậu ấy phát hiện ra.
"Nhưng tớ chỉ mới tiết lộ cho mình cậu thôi, nên đừng nói cho người khác biết đó, được không?' 19:55
'Thật ra tớ thấy chuyện đó có gì đâu mà phải giữ bí mật. Ai cũng có quyền tận hưởng điều mình thích mà.' 19:56
Ý tôi không phải vậy… Nhưng dù vậy, cơ hội này quá tốt để bỏ qua.
'Nhưng cậu đồng ý là việc này đâu có nữ tính đâu, đúng không?'
'Nếu cậu thích vì như vậy có xá gì?' 19:56
'Con gái hay để ý mấy chuyện đó lắm.' 19:56
'Miễn là cậu thích thứ mình ăn thì tớ chẳng để tâm đâu.' 19:57
Kế hoạch của tôi thất bại thảm hại rồi. Tôi thật sự đã nghĩ rằng đó là một cơ hội ngàn vàng để hủy hoại hình tượng hoàn hảo của tôi trong cậu ấy. Lúc tôi đang cố nghĩ ra một chiến thuật khác thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
'Tớ không hiểu vì sao con gái lại chú ý tới mấy chuyện đó đến vậy làm gì luôn ấy, nhưng tớ không để tâm đâu. Lúc ở cạnh tớ thì cậu có thể thoải mái.' 19:58
Cậu ấy thật tốt bụng. Gần như là quá tốt bụng luôn rồi. Tôi chắc rằng dù sau này mình có trở thành loại người lớn như thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng sẽ chấp nhận bản thân tôi mà thôi. Có thể tôi sẽ đi làm về miệng càu nhàu về ngày hôm đó còn tay thì cầm một ly bia, và cậu ấy vẫn sẽ lắng nghe tôi. Vì một lý do nào đó, tôi đã bắt đầu cảm thấy tồi tệ vì đã lừa dối cậu ấy. Có lẽ tôi sẽ phải nói dối tới cùng luôn vậy.
'Vậy nhé, tở học tiếp đây.' 19:59
'Okieeee~' 19:59
Tôi kèm thêm một nhãn dán sau tin nhắn trả lời của mình. Có vẻ như Tsuyoshi-kun đang rất chuyên tâm học hành nhỉ. Bởi thế nên cậu mới chịu ngừng nhắn tin. Tôi phải học học tập cậu ấy thôi. Và rồi tôi nhận ra một điều. Vào buổi tối thì một lần cậu ấy sẽ chỉ nhắn trong mười lăm phút rồi ngừng. Khoan, cả thời điểm cậu ấy nhắn cũng giống hệt nhau. Cậu ấy thường sẽ nhắn trước khi đồng hồ điểm giờ tiếp theo mười lăm phút, và sẽ trở lại học lúc chuyển giờ. Tôi đã hiểu được lịch trình học của cậu ấy rồi.
'Tsuyoshi-kun, cậu thường học khoảng 45 phút rồi nghỉ 15 phút nhỉ?' 20:02
Đó là một phương pháp học để đạt được hiệu suất tập trung tối đa. Có lẽ cậu ấy
đang học theo cái thời gian biểu đó. Bởi cậu ấy đã quay trở lại học, nên cậu chưa đọc được tin nhắn của tôi. Nên nếu giả thuyết của tôi là chính xác, thì tin nhắn phản hồi tiếp theo của cậu ấy sẽ đến vào lúc 8 giờ 46 phút. Bởi thế, tôi cũng trở lại bàn học. Lúc giờ hẹn lại điểm, tôi kiểm tra điện thoại.
'Chuẩn, chuẩn, tớ thường nghỉ theo kiểu đó.' 20:46
'Nếu vậy thì sao?' 20:46
Tôi trả lời ngay lập tức.
'Tớ sẽ theo thời gian biểu của cậu luôn, nên lúc nghỉ hãy gọi cho nhau đi.' 20:46
Cậu ấy có vẻ đang đắn đo vì không có tin nhắn hồi đáp nào đến ngay lập tức cả. Nếu vậy, một sự thúc đẩy nữa là được.
'Mình có thể chỉ nhau những chỗ chưa hiểu. Cậu thấy được không?' 20:47
Dù là một cuộc gọi điện, nhưng nó đơn giản chỉ là để học. Tôi chắc chắn không hề có một động cơ thầm kín nào như là muốn nói được nói chuyện với Tsuyoshi-kun cả. Không một chút nào luôn. Không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ. Có lẽ tôi đang đòi hỏi quá nhiều, muốn chiếm hữu giờ giải lao quý giá của cậu ấy… Nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu ấy… Khoan, nhầm, muốn so sánh đáp án với cậu ấy cơ, ừm. Sự căng thẳng khiến trống ngực tôi đánh liên hồi, mồ hôi
bắt đầu túa ra nơi hai bàn tay tôi. Tôi chỉ đơn giản là đang ngồi im và cầu nguyện, đúng lúc đó thì điện thoại rung.
'Tớ hiểu rồi.' 20:49
Yee! Được gọi điện thoại với Tsuyoshi-kun rồi!
'Tớ sẽ gọi cho cậu.' 20:49
'Khoan, bây giờ luôn á?'
Tôi còn chẳng thèm chần chừ mà bấm nút gọi luôn.
"…Chào cậu, Tsuyoshi-kun?"
"Ch-Chào buổi tối…"
Giọng cậu ấy có vẻ cao hơn lúc thường một chút. Chắc đây là lần đầu cậu ấy gọi điện với một đứa con gái nhỉ? Chà, cũng đâu phải là tôi già dặn kinh nghiệm nói chuyện như này với con trai hay gì đâu. Nghĩ về việc đó theo chiều hướng này, thì có lẽ yêu cầu cậu ấy gọi điện thoại là có hơi bạo dạn nhỉ. Tôi cảm thấy lo lắng vì đã gượng ép cậu ấy vào chuyện này.
"Tsuyoshi-kun… cậu không thích… nói chuyện điện thoại với con gái sao?"
"Tớ có hơi lo thôi, ừm, chứ không phải là ghét hay gì đâu."
"Ơn Trời…" Tôi thở phào nhẹ nhõm
"Tớ vào vấn đề luôn được không?"
"Hửm?"
"Trang 122 sách bài tập toán, cậu giải được câu đó không?"
"Etou, tớ chưa biết nữa."
"Tớ đọc qua câu trả lời rồi mà vẫn không hiểu gì hết cả, nên tớ đã mong là cậu có thể chỉ cho tớ.'
Gaaah, cậu ấy siêng quá đi mất! Tôi thấy rất vui vì hai đước tôi có thể trò chuyện qua điện thoại, nhưng cậu ấy đã định hỏi bài tôi ngay từ đầu rồi. Nhưng dù gì thì đây mới đúng là Tsuyoshi-kun, và tôi thích cậu ấy bởi điều đó. Tôi lấy sách bài tập toán ra.
"Cậu nói trang nào á?"
"122 á."
"Ok luôn."
Tôi vẫn chưa hề rớ tay đến cái trang sách mà cậu ấy nhắc tới, cũng có nghĩa là cậu ấy đang năng suất hơn tôi rồi. Tôi đã tưởng rằng mình đang rất chăm chỉ ngày qua ngày, và đã giải bài tập trong sách với một tiến độ rất ổn áp. Và dù là vậy, nhưng cậu ấy đã vượt mặt được tôi, nên tôi thậm chí còn không thể hình dung nổi cậu ấy đã dồn bao nhiêu thời gian vào việc học nữa. Cậu ấy đã nói rằng muốn bản thân trở nên tự tin hơn, và vì lẽ đó nên mới lao đầu vào học. Kể cả là vậy, thì cường độ học tập của cậu ấy chỉ có thể dùng ba từ "đáng kinh ngạc" để miêu tả mà thôi. Tsuyoshi-kun đang rất nghiêm túc. Cậu ấy đã hạ quyết tâm, cố gắng bỏ xa tôi và đoạt lấy ngôi vị nhất khối.
"Sao rồi, cậu nghĩ
ra được gì không?"
"Kh-Khoan, đợi tớ chút."
Thường thì tính tôi không ganh đua đến vậy đâu, tôi rất tự hào về điểm số của mình. Tôi dành ra một lúc để dọc qua trang 122. Hướng giải của bài thì tôi biết, nhưng đề thì lại quá hóc búa. Nên tôi đã chịu thua và giở đáp án ra xem để rồi bị cả một trang toàn công thức với công thức đập vào mắt. Chỉ nhìn thôi
mà đầu tôi đã choáng váng. Chưa kể đống công thức còn kéo dài đến tận trang sau. Tôi có hiểu, nhưng đã đụng phải mấy cái công thức chẳng biết từ đâu rơi xuống, Tôi không thể giải nổi bài này dù có cố đến mức nào đi nữa.
"Xin lỗi cậu nhé, tớ cũng hơi lú… chắc đi hỏi giáo viên là tốt nhất đó."
"Vậy à… dù gì thì cũng cảm ơn cậu vì đã giúp."
Chà, bực thật đấy nhỉ! Tôi cắn chặt môi để kìm nén nỗi đau. Tôi mừng vì Tsuyoshi-kun nỗ lực học học tập đến vậy, nhưng tôi vẫn không muốn để thua. Cậu ấy đang học với cái cường độ gì vậy chứ?
"Một ngày cậu học bao lâu thế, Tsuyoshi-kun? Cậu thường lặp lại cái chuỗi 45 phút đó bao nhiêu lần?"
"Ừm… hai cử từ 5 giờ đến 7 giờ tối, rồi
một cử nữa bắt đầu từ 8 giờ, đi tắm, rồi 4 cử nữa từ 10 giờ đêm
đến hai giờ sáng, vậy là… Etou, mấy cử ấy nhỉ?"
Tôi thấy xây xẩm mặt mày. Còn chưa cận đợt kiểm tra nào, mà cậu ấy đã lên một thời gian biểu chính xác đến vậy rồi.
"Cậu học… mọi khi có thể luôn à? Cậu đang không quá sức đấy chứ?"
"Tớ chẳng có sở thích hay gì cả, nên được hết mà."
Cậu như một thí sinh chuẩn bị bước vào kì kiểm tra đầu vào vậy. Cả tôi còn không học được cỡ đó nữa là.
"Thế là… cậu bắt đầu từ 5 giờ chiều nhỉ?"
"Ừm, kể từ khi được tiếp động lực."
"Cho tới 2 giờ sáng?"
"Phải."
Bởi hoạt động câu lạc bộ, nên tôi thường về nhà vào khoảng 7 giờ tối và yên giấc lúc nửa đêm. Với sự khác biệt nhường này, thì cũng chẳng có gì bất ngờ nếu cậu ấy đang dần bắt kịp tôi một cách rất nhanh chóng. Nhưng vẫn còn một điều khiến tôi thấy tò mò. Cụ thế là vì sao cậu ấy lại tuyệt vọng đến vậy.
"Sao cậu lại quyết chí trở nên tự tin hơn vậy, Tsuyoshi-kun?"
Tsuyoshi-kun lặng thinh. Tôi đinh ninh rằng có lẽ cậu ấy chỉ là không muốn nói về chuyện đó mà thôi, nhưng rồi cậu đã cất tiếng.
"Bởi có một người mà tớ muốn bắt kịp, chắc là vậy."
Lúc đó, bên trong tôi dấy lên hy vọng. Cậu ấy đã nói rằng muốn trở thành như tôi. Còn nói là chúng tôi không xứng đôi vừa lứa. Nên nếu cái người mà cậu ấy muốn bắt kịp tình cờ lại là tôi… Tôi biết rằng có lẽ mình chỉ đang suy diễn chuyện này theo chiều hướng có lợi cho mình mà thôi. Nhưng đó lại đích xác là lý do khiến tôi muốn biết danh tính của cái người đó.
"Thế nếu thật sự trở nên tự tin hơn, thì cậu sẽ hẹn hò với người đó chứ?"
Tôi biết hỏi như vậy thật ích kỉ. Tôi còn chẳng biết người đó là nam hay nữ, hay thậm chí cậu ấy có thích người đó hay không. Ấy vậy, câu hỏi kia đã mang theo tất cả niềm hy vọng của tôi rồi.
"…Nếu người đó xem tôi là một người xứng đáng với mình, thì có thể lúc đó tớ sẽ chấp nhận trở thành một cặp với người đó."
Trái tim tôi lỡ mất một nhịp. Vậy cái "người đó" này là nữ, cậu ấy thích người đó. Có phải đó là tôi không? Tôi muốn hỏi, nhưng nếu là không phải, thì đó khác nào tự bắn vào chân mình? Tôi không có đủ dũng khí để làm như vậy.
"Sako-san, tớ xin lỗi."
"S-Sao cơ?"
"Tớ nên trở lại học thôi…"
Tôi xem giờ và thấy đã qua 9 giờ tối.
"À, phải nhỉ! Xin lỗi vì đã khiến cậu sao nhãng việc học nhé."
"Không phải đâu, giờ tớ sẽ đi tắm."
"À, chắc tớ cũng đi tắm luôn đây."
"Ừm. Vậy thì căn giờ cho lần gọi sau sẽ dễ hơn."
"Vậy có nghĩa là cậu thấy ổn sao, nói chuyện trên điện thoại lần nữa ấy?"
"Etou… thì, ừm. Như vậy thì tớ có thể hỏi nếu có chỗ chưa hiểu."
"Ehehe, cảm ơn cậu."
Như thế, chúng tôi cúp máy. Sau khi tắm xong tôi sẽ học một chút, rồi chúng tôi sẽ lại có thể trò chuyện. Sự mời gọi của tôi với cậu ấy có phần hơi gượng ép, nhưng cậu ấy chẳng có vẻ gì là để tâm cả. Lòng ngập tràn niềm vui sướng vô bờ, tôi chạy ào đi tắm.
"Phù…"
Ngay lúc này, tôi và Tsuyoshi-kun đang cùng đi tắm. Dù hoàn toàn không phải là như vậy, nhưng lại có cảm giác như chúng tôi đang làm gì đó không đứng đắn vậy, nghĩ đến đó khiến đầu óc tôi quay như chong chóng. Nhiệt độ nước đang ảnh hưởng đến tôi rồi. Bình thường tôi sẽ không bao giờ có những ý nghĩ dâm dục như vậy cả.
"Mình bắt đầu thấy chóng mặt rồi…"
Tôi ngụp đầu xuống nước, dùng miệng thổi bong bóng. Làm sao để ngừng nghĩ về Tsuyoshi-kun đây? Có khả năng rằng cậu ấy cũng thích tôi. Nhưng vì điều đó chưa được chắc chắn, nên tôi chưa thế mừng vội. Tôi muốn mọi thứ phải rõ ràng. Tôi muốn biết cảm xúc của cậu ấy.
"Nhưng mà…"
Hiện tại, Tsuyoshi-kun đang rất nỗ lực để có thể chấp nhận chính bản thân mình. Tôi không biết có phải là vì tôi hay không, nhưng có lẽ cậu sẽ muốn hẹn hò với người mình thích sau khi đã trở nên tự tin hơn. Nếu vậy thì tôi không nên làm gì thừa thãi. Tsuyoshi-kun đang tự thân chiến đấu, còn tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc. Tôi không nên nhúng tay vào cuộc chiến đó. Nên giờ tôi chỉ nên dõi theo cậu ấy, và toàn tâm toàn ý hỗ trợ Tsuyoshi-kun. May mắn là chúng tôi đủ thân để có thể trò chuyện trên điện thoại với nhau như thế này.Với những cảm xúc như được gột rửa. tôi ra khỏi bồn tắm rồi lau khô tóc. Ngắm nhìn mái tóc cắt ngắn của mình trong chiếc gương nhà tắm, tôi nhận ra một điều. Rằng lúc bản thân đang cố để không còn hoàn hảo nữa, thì Tsuyoshi-kun lại đang cố gắng trở nên tự tin hơn. Cư như thể chúng tôi đang đứng trong một vòng tròn, và đang từng bước tiến về phía nhau vậy. Dần dà chúng tôi sẽ trở nên tương xứng với nhau. Để cái thời khắc đó đến, tôi phải dừng việc tỏ ra hoàn hảo. Tay trái cầm chiếc máy sấy, tay phải cầm chiếc điện thoại để lên chiến lược. Tôi cần làm gì để hạ thấp độ nữ tính của mình đây?
'Tắm xong thật khiến cậu muốn đứng chống nạnh rồi làm một ngụm sữa nhỉ?' 21:53
'Chuẩn luôn.' 21:54
Phải, thất bại rồi.
Vài ngày đã trôi qua kể từ lúc tôi và Tsuyoshi-kun bắt đầu thường xuyên gọi điện cho nhau. Dù đã lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng việc gọi cho Tsuyoshi-kun nghi khi vừa đủ 45 phút đã trở thành thói quen của tôi. Một đêm nữa lại đến, và vừa qua 11 giờ một chút. Tôi thì đang định chú tâm học hành, nhưng mỗi khi lật giở một trang sách, tôi lại ngước nhìn đồng hồ. Sau khi 45 phút thường nhật trôi qua, tôi quăng mình về phía chiếc điện thoại.
"Chào cậu!"
"Ừ, Sao rồi?"
"Về cái bài mà lúc nãy mình chưa giải được ấy--"
"Sau khi bàn chuyện bài vở, hay những chuyện không thể nói lúc ở trường, cuối cùng đồng hồ cũng điểm nửa đêm."
"Tới giờ luôn rồi à. Nhanh thật nhỉ."
Tôi bắt đầu bồn chồn.
"Thế, chúc cậu ngủ ngon."
"Ch-Chờ chút đã!"
"Tớ tưởng cậu chuẩn bị đi ngủ chứ?"
Đúng là tôi thường đi ngủ vào thời khắc chuyển giao ngày mới, nhưng không phải lúc này!
"Cậu không có gì để nói với tớ à?!"
"…Chúc cậu ngủ ngon?"
Trật lất rồi! Cậu đang giỡn với tớ đó hả?!
"Hôm nay… Hôm nay là…"
Ngày 17 tháng 7 là sinh nhật tôi! Cậu ấy quên thật kìa! Nhưng giờ nghĩ mới nhớ, Tsuyoshi-kun chưa một lần nào hỏi tôi về ngày sinh của mình cả! Giữa con gái với nhau thì nói chuyện sinh nhật là bình thường, nhưng chắc là đám con trai thì lại không để tâm nhiều đến vậy đâu nhỉ? Tôi đang hy vọng rằng cậu ấy sẽ chúc mừng tôi trước khi cúp máy…
"Sako-san? Tớ cúp máy nhé?"
Lỗi không phải là ở Tsuyoshi-kun. Hoàn toàn là do tôi cả. Tôi đã tự nuôi hy vọng để rồi hụt hẫng. Và như vậy cuộc gọi cũng đã kết thúc. Không lâu sau, những tin nhắn chúc mừng từ những bạn nữ khác khiến điện thoại tôi rung lên liên hồi. Tất nhiên là nhiều có người chúc mừng như vậy thì tôi phải thấy vui chứ, nhưng người tôi muốn được nghe lời chúc nhất lại chẳng nói chẳng rằng. Dẫu biết mình đang tỏ ra ích kỉ, nhưng tôi đã chẳng còn hơi đâu mà trả lời họ nữa rồi.
Nghĩ về chuyện đó một cách logic, tôi cảm thấy ngỡ ngàng vì Tsuyoshi-kun thậm chí còn chẳng nhận ra. Thì nếu có ai đó hỏi bạn rằng 'Cậu không có gì để nói với tớ à?!' ngay vào thời khắc giao ngày, thì đó chỉ có thể là sinh nhật của họ thôi, đúng chứ. Cậu ấy khờ khạo đến vậy thật sao. Nỗi buồn của tôi rất nhanh đã chuyển sang giận dữ. Cậu ấy khù khờ đến mức chẳng thể chúc mừng tôi được một câu. Nhưng kể cả thế, tôi vẫn sẽ khiến cậu ấy phải nói 'Chúc mừng sinh nhật' bằng bất cứ giá nào. Tôi gọi Tsuyoshi-kun lần nữa, và cậu bắt máy ngay lập tức.
"Sao thế? …Khoan, này là gọi video á?!"
Trên màn hình điện thoại, tôi có thể nhìn thấy gương mặt đang ngơ ngác của Tsuyoshi-kun. Nếu tôi
để cậu ấy thấy mình tức giận nhường này, thì không đời nào cậu ấy lại không nhận ra cả. Tôi im lặng và cứ thế trừng mắt nhìn cậu ấy. Nhận ra đi, nhận ra đi, nhận ra đi mà…! Lúc đang lẩm bẩm điều đó, Tsuyoshi-kun đột nhiên ngoảnh mặt đi, và tôi có thể thấy gò má cậu ấy ửng đỏ.
"Sako-san, ngực cậu kìa…"
Vì đang nằm sấp trên giường, nên phần cổ tôi đang lộ ra, và máy quay của điện thoại đang chiếu trực tiếp phần bên trong khe ngực tôi--
"Đồ-Đồ dâm tặc!"
Tôi dùng tay trái vai áo lên, dùng tay phải để cúp máy. Sau cùng, tôi đã chẳng thể khiến cậu ấy nói năng gì cả… và sinh nhật năm 17 tuổi của tôi đã có một khởi đầu chẳng thể nào tệ hại hơn được.
"Sako-san, chúc mừng sinh nhật cậu!"
"Ừm, cảm ơn cậu!"
Lúc vừa đến trường, vài bạn học cùng lớp đã tới chúc mừng sinh nhật tôi. Có vẻ như họ vẫn còn nhớ. Bắt đầu từ đêm qua đến tận bây giờ, có vài người đã nói với tôi lời chúc mừng sinh nhật, nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn. Tất cả là bởi Tsuyoshi-kun.
Tôi có cảm giác như mình chơi trò ghép hình mà bị thiếu mất một mảnh vậy, và ngón tay tôi ngứa ngáy muốn hoàn thành nó. Tôi mở tủ để giày và thở đánh thượt. Lúc cất giày đi, tôi nhận ra bên tủ có một thứ mà thường ngày không có ở đó.
'Sako-san. Chúc mừng sinh nhật cậu. Từ Tsuyoshi Haru.'
Tôi nhìn thấy một tấm thiệp, cùng với một chiếc túi đựng tiền be bé. Th-Thế ra từ đầu đây đã là một bất ngờ…! Tôi cảm thấy tất cả sự căng thẳng và bực bội rời khỏi cơ thể mình. Lúc này mọi thứ thật quá đỗi tươi sáng. Trong sự hân hoan và hạnh phúc, tôi gửi cho Tsuyoshi-kun một tin nhắn.
'Tsuyoshi-kun?! Cậu biết sinh nhật của tớ sao?!'
Nhưng lúc vừa bấm gửi, tôi lại nhận ra có chuyện còn quan trọng hơn.
'À! Với cả cảm ơn món quà của cậu nhé! Tớ hạnh phúc lắm!'
'Không có chi đâu. Tớ nhìn thấy trên hồ sơ LINE của cậu nên mới biết.'
Vậy à, cũng đúng nhỉ… tôi cũng thường dựa vào tính năng đó để xem ngày sinh nhật bạn bè mình. Bởi Tsuyoshi-kun đã chơi đùa với con tim tôi nhiều đến nhường này, nên tôi quyết định trêu cậu ấy một chút.
'Cậu đã cất công chọn quà cho tớ nhỉ? Hẳn là cậu quan tâm đến tớ lắm.'
Cậu ấy đã đọc tin nhắn của tôi nhưng không trả lời. Đảm bảo là cậu ấy đang ngồi trong lớp mà ngượng chín mặt rồi. Tôi nhận ra mặt mình đang cười toe toét, nên đã dùng điện thoại che miệng. À nhỉ, mình còn chưa xem quà của cậu ấy là gì nữa. Tôi đã định sẽ xem lúc về đến nhà, nhưng lại cảm thấy quá hiếu kì. Lúc cầm lên, hóa ra món quà lại nặng hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi đảm bảo rằng không có ai nhìn thấy, rồi nhét món quà vào trong cặp. Có cảm giác giống như một chiếc chai, nên chắc là đồ ngọt nhỉ? Tôi thò tay vào bên trong cặp, tháo sợi ruy-băng rồi lấy thứ bên trong ra. Lúc nhìn miếng nhãn dán trên chiếc chai, tôi sững người.
'Súp miso cua cùng với thịt cua'
Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
'Thì, món quà thể hiện sự quan tâm của cậu đến một người, nên tớ sẽ để cho cậu tự đánh giá nhé.'
Tôi nhớ lúc trước mình đã nói dối Tsuyoshi-kun. Lúc tôi nói rằng mình thích hải sản có vị mặn. Hẳn là cậu ấy đã phải lao tâm khổ tứ rất lâu mới chọn ra món cua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đồng thời lại cảm thấy thật thất bại.
"À nhỉ, mình chưa thử món miso cua này bao giờ."
Giờ cứ nhét chiếc chai vào sâu trong cặp đã, rồi hy vọng bản thân có thể thích được món này thôi.
.
.
.
.
.
Ngày 17 tháng 7
Không thể tin được! Tsuyoshi-kun đã chúc mình sinh nhật vui vẻ!
Cậu ấy còn tặng quà cho mình nữa cơ!
Cơ mà… món miso cua này mùi quá, lại còn đắng nghét nữa…
Mà thôi kệ, đây là quà của Tsuyoshi-kun, nên mình sẽ ăn hết
[Còn lại 23 ngày.]