Saikyou Degarashi Ouji no An’yaku Teii Arasoi Munou wo Enjiru SS Rank Ouji wa Koui Keishou-sen wo Kage kara Shihai Suru

chương 02: hai thân phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"CHÚNG THẦN VÔ CÙNG XIN LỖI”

Công tước Kleinert cúi rạp đầu xuống và nói. Bên cạnh ông, người lính gác với mái tóc vàng cũng cúi đầu xuống. Có vẻ như công tước đã ép anh ta phải đến đây, nên anh trông có vẻ bất mãn vì vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Có thể đứng như vậy trong tình huống này, anh ta hẳn phải có dây thần kinh thép.

"Ngài công tước. Ta không quan tâm mấy lời xin lỗi của ông, nói cho rõ xem chuyện gì đã xảy ra."

"V...vâng,... có vẻ ngài Silver đã đến nhà chúng thần năm hôm trước nhưng đứa con trai ngu ngốc của thần không kiểm tra danh tính thực sự của ngài mà lại đuổi ngài ấy đi..."

"Ngươi đuổi anh ta đi sao...?"

"Nhưng thưa cha! Chẳng phải rất khó hiểu khi một mạo hiểm giả hạng SS lại đột nhiên xuất hiện trước cổng nhà chúng ta sao? Theo lẽ thường thì mọi người sẽ nghĩ người đó chỉ giả mạo mà thôi, đúng chứ?"

"IM LẶNG! Đồ ngốc! Vì ngươi chẳng làm nổi chuyện gì nên hồn nên ta mới để ngươi gác cổng dinh thự trong khi ta đi thảo phạt quái vật! Đến chuyện này mà ngươi còn chẳng xử lý nổi!"

"N,nhưng chẳng phải cha đã dặn...? Đuổi tất cả những tên đến tìm Finne..."

"Ta chưa bao giờ nói ngươi đuổi một mạo hiểm giả hạng SS đi cả! Mọi thứ có lẽ đã ổn nếu ngươi chịu xác nhận thẻ mạo hiểm giả của Silver, đúng không!? Tại sao ngươi không làm thế!?"

"Đ, Đó là vì..."

Đôi mắt của đứa con trai bắt đầu đảo quanh. Đó là đôi mắt của ai đó đang cố tìm lời nói dối để thoát khỏi chuyện này.

Có thể ngay lập tức nhận ra khi nào một tên ngốc sắp sửa nói dối. Ngay cả khi hắn nói dối rằng Silver đã không đưa thẻ mạo hiểm giả của mình ra thì mọi việc cũng sẽ bại lộ nếu đến hỏi trực tiếp để xác nhận. Nếu mọi chuyện đã đến nước này, thay vì tìm cách lấp liếm thì tốt nhất là nên cúi đầu xuống và chân thành xin lỗi để giữ cho thiệt hại ở mức thấp nhất có thể.

"Ngài công tước. Ngài có thể giáo huấn lại con trai mình sau. Xin lỗi nhưng ta phải nói rằng ngài cũng chịu chung lỗi lầm với cậu ta đấy."

"V, vâng, thần hiểu! Chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng một bức thư xin lỗi chính thức gửi đến Hoàng tử Arnold và Hoàng tử Leonard...."

"Thư xin lỗi? Cho việc đuổi đi một mạo hiểm giả hạng SS mà hoàng tử phái đến chỗ ông!? Hãy nói đi! Ông định xin lỗi bằng cách nào? Ông đã bôi tro trát trấu lên mặt Silver, anh ta có thể sẽ chẳng bao giờ làm việc với chúng ta nữa! Ông định xử lý chuyện này thế nào đây hả!?"

"... Xin ngài hãy nhận lấy cái đầu già cỗi này mà tha thứ cho chúng thần!"

"Đồ ngốc, ta không cần cái đầu ông! Ta cũng chẳng muốn cái đầu của thằng con trai bất tài đã đuổi mạo hiểm giả hạng SS đi đâu!"

Công tước Kleinert tuyệt vọng trước những lời tôi nói. Mặt khác, đứa con trai lại thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng buồn khi một bậc phụ huynh xuất sắc như này lại có thằng con như thế.

Không thể dùng tính mạng để giải quyết chuyện này, công tước Kleinert phải đưa ra một thứ khác để đền bù cho chúng tôi.

Thứ đó phải là thứ rất quan trọng với gia tộc Công tước và có giá trị với tôi và Leo.

Nói cách khác, đó là sự...

"—Thần xin dâng hiến cái mạng quèn này. Thế nên, xin ngài hãy tha cho cha và anh trai thần."

Finne trong bộ quần áo màu lam tiến vào phòng.

Tôi không thể nào kìm nén sự thán phục của mình trước vẻ đẹp khi nhìn thấy cô. Ngay cả khi đang ở trong tình huống như này, tôi cũng không thể rời mắt khỏi Finne được.Mái tóc dài vàng óng khẽ đung đưa phản chiếu lại những tia sáng. Đôi đồng tử màu lam sâu thẳm như đại dương như thể toả ra luồng ánh sáng bao bọc người khác trong sự hào hiệp của cô. Dù cô có dáng người nhỏ nhắn, tôi có thể cảm nhận được vẻ quyến rũ huyền bí từ váy của cô.

Biểu cảm của cô khá căng thẳng nhưng không đủ để lu mờ đi vẻ đẹp vốn có. Thành thật mà nói, khi nghe cô nói rằng mình muốn đi cùng với chúng tôi, tôi suýt chút nữa đã buột miệng đồng ý. Không quan trọng bạn là ai, nếu bạn là một thằng đàn ông, bạn sẽ hành động giống tôi mà thôi. Tôi gần như đáp lại cô ấy theo bản năng của mình. Nhưng, đây không phải nơi mà tôi có thể cho phép bản năng của mình lộ ra.

Việc Finne xuất hiện ở đây nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi chỉ định dồn Công tước một lúc nữa và ép ông ta phải hỗ trợ chúng tôi trong cuộc chiến giành quyền thừa kế thôi.

"—! Finne!? Thưa ngài! Xin ngài hãy tha thứ cho chúng thần! Đứa con gái này vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!"

Công tước quỳ rạp xuống đất trong hoảng loạn. Ban đầu, ông ta muốn dâng lên tôi cái đầu của ông thay cho cái đầu thằng con trai đã phạm phải lỗi lầm của mình, và giờ thì quỳ rạp xuống đất để cứu lấy đứa con gái, ông ta chắc hẳn phải là một người cha tốt.

"Xin hãy tha thứ cho cha và anh trai thần! Thần cũng đã thấy bóng dáng Silver-sama khi ngài ấy tạt qua nhà thần! Nếu điều đó là một cái tội thì thần xin chịu chung ạ!"

"E,em gái thần không làm gì sai cả! Tất cả là lỗi của thần! Xin ngài tha thứ cho nó!"

Lần này đến lượt cậu con trai nằm xuống quỳ lạy.

Có phải là nó không? Cái đó ấy? Cái viễn cảnh mà tôi là một thằng phản diện xấu xa ấy?

Tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Và giờ tôi nghĩ mình nên tiếp tục cuộc chiến về mặt tâm lý với công tước đây thêm một lúc nữa.

Tôi liếc nhìn sang Sebas. Ông ta thở dài và mở miệng nói.

"Thưa ngài. Tất cả mọi người trong nhà Công tước đã làm đến nước này. Chẳng phải tốt hơn hết là ngài cũng nên nguôi giận đi sao?"

"Ông muốn ta tha cho họ à? Họ đã làm hai ta mất mặt đấy, ông biết chứ!? Nếu chúng ta tha vụ này thì còn đâu lòng tự trọng của chúng ta hả!"

"Sẽ ổn thôi miễn là vấn đề này không lộ ra ngoài. Hãy coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra."

"Vậy còn Silver thì sao!?"

"Anh ta là một người đàn ông tràn đầy tinh thần trách nhiệm. Anh ta sẽ không để tâm chỉ vì bị đuổi đi một lần thôi đâu, và anh ta có khả năng đang ở gần đây. Hãy phái ai đó đi tìm anh ta. Nếu chúng ta chân thành xin lỗi, anh ta chắc hẳn sẽ hiểu cho hoàn cảnh chúng ta mà thôi."

"Vậy thì, nếu Silver có thể giải quyết vấn đề trong lãnh thổ này, ông đang nói rằng việc Công tước Kleinert chà đạp lên lòng tự trọng của chúng ta sẽ theo đó mà biến mất?"

Tôi nghĩ cuối cùng chuyện này có thể được giải quyết ổn thoả rồi.

Sau đó, nếu Sebas chỉ ra quyết định độc đoán của tôi thì tôi sẽ rút chuyện này lui.

Ừ thì, tôi trông như một người chỉ biết dựa dẫm vào quyền lực của em trai mình và mang nó ra để dọa nhà Công tước. Nhưng đây chính xác là những gì tôi muốn.

Người đang chiến đấu cho ngai vàng chỉ có Leo mà thôi, không phải tôi.

"Sẽ ổn thôi nếu tôi bàn lại với Hoàng tử Leonard việc này vào lúc khác."

"Chẳng có nghĩa lý gì khi bàn lại với ngài ấy đâu! Hoàng tử sẽ tha thứ cho mọi chuyện mà thôi, đúng chứ!?"

"Bởi vì Hoàng tử như thế, nên mọi người mới tập hợp lại quanh ngài ấy. Hơn nữa, thưa Hoàng tử Arnold. Ngài chính là anh trai của Hoàng tử Leonard nhưng mọi người lại bị thu hút bởi Hoàng tử Leonard hơn. Dù ngài là anh trai của Hoàng tử nhưng nếu ngài làm tệ đi mối quan hệ giữa Hoàng tử với Công tước mà không nói lời nào với ngài ấy, ngài cũng sẽ hạ thấp vị trí của mình nữa."

"Tsk...Ta hiểu rồi. Như những gì ông nói. Công tước, hãy phái vài người đi tìm Silver. Nếu tìm được anh ta, ta sẽ thay ông nói chuyện với anh ta. Sebas, ông hãy đi và giúp họ."

Tôi miễn cưỡng kết thúc chuyện này lại.

Phần còn lại là hành động với tư cách là Silver và giúp lãnh thổ này giải quyết vấn đề của nó. Nếu tôi làm thế thì Công tước Kleinert sẽ trở thành đồng minh của Leo.

Có thể nói đây là bước đi đầu tiên cho cuộc chiến giành ngai vàng.

Với điều đó trong tâm trí, tôi bắt đầu lên kế hoạch để diễn vai kia của mình.

———————

"Vậy là ngài vẫn đang ở lại lãnh thổ công tước. Điều này nằm ngoài mong đợi rồi."

"Ta đã nghĩ rằng sớm muộn thì ngươi cũng sẽ phái ai đó đi tìm ta. Ta khá bất ngờ khi Hoàng tử Đần độn lại tự mình đến đây."

Silver đang trọ tại một quán trọ bình thường. Chính xác hơn, nó được sắp xếp theo cách đó.

Tôi sử dụng ma thuật cổ đại lên chủ trọ để ông ta nghĩ rằng có vị khách hàng kỳ lạ nào đó đã trọ lại kể từ năm ngày trước và sắp xếp cho Sebas tìm được nơi này để tôi có thể tự mình gặp Silver sau đó.

"Vậy thì? Quý cô đó là ai?"

"Hân hạnh được gặp ngài lần đầu tiên, Silver-sama. Tôi là Finne von Kleinert."

"Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau. Đôi mắt chúng ta đã chạm nhau năm ngày trước."

Nghe những gì tôi nói, Finne hơi chùn bước.

Cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi thôi, nói chuyện với một mạo hiểm giả hạng SS không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa cô còn đang cố thuyết phục anh ta tha thứ cho sự thô lỗ trước đó của mình.

Công tước Keinert phải giải quyết lũ quái vật trong lãnh địa nên không thể tự mình đến. Thế nên tôi bảo ông ta sẽ ổn thôi khi để cho Silver nói chuyện với tôi một mình. Tuy nhiên, Finne lại nói một đại diện từ nhà Công tước cũng nên đến gặp anh ta nữa.

Vậy là, tôi phải tạo ra Silver bằng ma pháp ảo ảnh và diễn cả hai vai trước mặt Finne. Lý do tôi chọn cách tạo ra ảo ảnh là vì ngay cả khi Finne nhận ra Silver trước mặt mình là ảo, tôi vẫn có thể lấp liếm chuyện này rằng anh ta đang cảnh giác trước chúng tôi mà thôi. Ngược lại, nếu tôi chọn cách tạo ra ảo ảnh của bản thân với vai trò là hoàng tử, thì tôi sẽ phải dùng đến phép ảo ảnh cao cấp có thể bắt chước không những ngoại hình mà ngay cả giọng nói của tôi nữa.

Nhân tiện, sẽ bất khả thi để có thể tìm ra sự thật chỉ dựa trên giọng Silver. Mặt nạ bạc mà Silver đang đeo là một dụng cụ ma thuật cực kỳ mạnh mẽ. Nó có thể dùng để tuỳ ý thay đổi giọng nói của người sử dụng, nó còn có thể thao túng các đặc điểm hình thức của Silver và ấn tượng mà anh ta để lại. Ngay cả khi chúng tôi đang ở cùng nhau tại cùng một nơi, hoàn toàn không có cách nào để người khác nghĩ rằng chúng tôi là cùng một người.

"...Gia tộc tôi đã thô lỗ với anh...Tôi chân thành xin lỗi vì điều này."

"Quá đủ với mấy lời tạ lỗi đó rồi. Giá trị của gia tộc cô trong mắt ta đã thấp hơn cả mặt đất. Ta đã nghe gia tộc của cô rất khôn ngoan khi đã chăm sóc tốt cho người dân của mình, nhưng hình như đó chỉ là hư danh mà thôi."

"Đó là..."

"Các mạo hiểm giả thường ghé qua những vùng đất đang bị tàn phá bởi lũ quái vật. Nếu gia tộc của cô thật sự nghĩ cho người dân của mình thì chắc hẳn cô phải chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp bất kỳ mạo hiểm giả nào đến giúp mình. Sự thật rằng anh trai cô đuổi tôi đi đã đủ để chứng minh rằng Công tước chưa bao giờ chuẩn bị cái gì cả."

Đây là một điểm quan trọng.

Đây không đơn thuần chỉ là sơ suất của thằng con trai mà còn là trách nhiệm của cả Gia tộc Công tước. Thế nên, không thể cho qua chuyện này ngay cả khi Công tước đổ lỗi lên đầu con trai mình. Cơ mà, ông Công tước đó sẽ chẳng bao giờ làm mấy chuyện như thế đâu.

"Đúng vậy...đó là thiếu sót của nhà Kleinert chúng tôi..."

Nhìn thấy Finne đang sầu não, giờ có lẽ là lúc tôi nên đàm phán với Silver.

Nếu tôi cho họ thấy tôi có thể thuyết phục Silver bằng cách nào đó, thì tôi sẽ đạt được mục tiêu của mình.

Lý do tôi không mang Sebas theo mình đến căn phòng này là vì tôi không biết ông ta sẽ nói gì với tôi khi thấy được màn kịch hạng ba như này. Dù sao thì, giờ tôi phải tự thuyết phục bản thân mình.

"Silver. Anh có muốn tiếp tục nhận lấy yêu cầu của chúng tôi không?"

"Nếu ta không muốn thì ta đã chẳng ở đây rồi. Tuy nhiên, có một thứ mà ta muốn xác nhận trước."

"Thứ đó là gì?"

"Cậu đang cố biến Công tước thành đồng minh của mình à? Hoàng tử Đần độn."

"...Họ vẫn chưa đáp lại tôi."

"Như mong đợi từ Hoàng tử Đần độn. Cậu khác xa so với em trai cậu."

Silver thở dài.

Tôi cảm thấy không bình thường cho lắm khi phải nói xấu bản thân mình như thế, nhưng nếu chính Silver mới là người nói thế thì chúng tôi gần như chắc chắn có được sự hợp tác từ Công tước.

"Tôi chắc chắn sẽ bắt họ hợp tác trên mọi mặt nên anh cứ yên tâm."

"Cậu sẽ nhận được sự hợp tác toàn diện từ họ à? Nếu cậu làm được điều đó thì ta sẽ xử lý yêu cầu của cậu. Ta có lý do riêng để đưa em trai cậu lên ngôi vua bất kể giá nào đi nữa. Lý do mà ta rời thủ đô và đến nơi này là để biến Công tước thành đồng minh cho Leonard. Nếu ông ta là người giống hệt những lời đồn đại, thì ông ta chắc chắn sẽ rất cảm kích trước sự giúp đỡ này và hỗ trợ cho Leonard. Tuy nhiên, có vẻ như mọi thứ không giống với lời đồn. Nếu cậu không bắt ông ta viết một khế ước thì trong tương lai, ông ta có thể sẽ phản bội cậu đó, cậu biết chứ?"

"Cha tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế!"

"Mấy lời nói của cô bây giờ là vô nghĩa với tôi, Quý cô Finne. Cô đã đánh mất sự tin tưởng của tôi rồi."

Silver hờ hững nói.

Có lý do đằng sau việc tôi nói thế.

Tôi muốn cho cô ấy thấy rằng Silver không có hứng thú với việc này. Điều này chắc chắc sẽ đến tai Công tước mà thôi. Tất nhiên, tôi cũng đang nói về mục đích của Silver.

Nếu chúng tôi đã làm đến mức này thì chắc chắc Công tước sẽ phải về phe Leo. Đây có thể là đường vòng nhưng sự trợ giúp của Công tước Kleinert sẽ đóng vai trò quan trọng đối với chúng tôi trong cuộc chiến giành ngai vàng.

"Silver. Ý anh là anh sẽ không giúp

nếu Công tước không hứa sẽ hợp tác trên mọi mặt, đúng chứ?"

"Dĩ nhiên."

"...Tôi muốn anh giữ lời và giúp đỡ ông ta thảo phạt lũ quái vật. Tôi chắc chắn sẽ có được sự hợp tác từ

ông ta."

"...Cậu đang muốn ta đặt niềm tin vào Hoàng tử Đần độn ư? Cậu có biết rằng cậu đang đưa cho ta một yêu cầu phi lý đến mức nào không?"

"Dĩ nhiên. Nhưng tôi sẽ thuyết phục ông ta. Xin hãy hiểu cho."

Tôi cúi đầu và nói thế.

Tôi có thể quỳ gối trước mặt bất kỳ ai vì tôi chẳng có tí tự trọng nào cả. Hơn nữa, chẳng mất gì khi phải cúi đầu trước ảo ảnh do chính mình tạo ra cả.

"Để đạt được mục đích ngay cả việc cúi đầu cậu cũng chẳng ngần ngại mà làm, có vẻ như cậu chẳng có tí tự trọng gì của gia đình hoàng gia cả nhỉ."

"Nếu Leo ở đây thì cậu ta cũng sẽ làm vậy thôi...Tôi biết anh không tin tôi. Nhưng nhìn thế này thôi chứ tôi vẫn là anh trai của Leo. Ít nhất tôi có thể cho anh thấy mình có thể làm được việc gì đó. Thế nên tôi muốn anh xử lý đám quái vật đó. Tôi không muốn kéo dài vấn đề này nữa."

"...Được thôi. Là một mạo hiểm giả, ta không thể để lũ quái vật ngông cuồng thế này được. Ta sẽ chấp nhận yêu cầu của cậu. Tuy nhiên, Quý cô Finne. Ta mong đợi rất nhiều thứ từ Công tước đó. Đừng quên việc hợp tác giữa chúng ta."

"C, Cám ơn ngài rất nhiều! Tôi sẽ đảm bảo rằng chúng tôi đáp ứng được những gì ngài trông đợi!"

Thế là chúng tôi kết thúc việc thuyết phục Silver và rời nhà trọ.

Chúng tôi bước vào cỗ xe mà Sebas đã chuẩn bị ở bên ngài và hít thở sâu.

Nhìn tôi như vậy, Finne cúi đầu với vẻ hối lỗi.

"Cám ơn ngài rất nhiều..."

"...? Cô đang cám ơn ta chuyện gì?"

"Hoàng tử đã chịu cúi đầu vì chúng tôi...Ngay cả khi lỗi nằm ở phía chúng tôi, ngài đã thành công thuyết phục Silver giúp đỡ. Dĩ nhiên là tôi phải biết ơn rồi."

Dường như có một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây...

Liệu đứa trẻ này có giống với Leo, luôn nhìn nhận người khác là người tốt không?

Tôi phải chấn chỉnh cô ấy lại. Nếu cô hiểm lầm rằng tôi là một người tốt, thì tôi sẽ khó lòng mà hành động kể từ giờ.

"Ta chỉ cúi đầu vì bản thân mà thôi, không giống như những gì cô nghĩ đâu. Cô chỉ đang hiểu lầm mà thôi."

"Nếu vậy thì...Thần sẽ tiếp tục giữ lấy sự hiểu lầm này cho bản thân. Thần đã hơi hiểu lầm ngài, thưa Hoàng tử. Thần đã nghĩ Hoàng tử là một người đáng sợ nhưng mọi chuyện không giống thế cho lắm."

"Không, ta đã nói là..."

"Đúng. Đây là hiểu lầm của thần. Ngài đã cúi đầu vì lợi ích bản thân, đúng chứ? Không phải cho người dân, không phải cho thần. Nhưng...liệu ngài sẽ cho phép thần tiếp tục hiểu lầm chứ?"

Nói thế, Finne nở ra một nụ cười mềm dịu.

Nụ cười đó còn đẹp hơn nhiều so với nụ cười đã thu hút mọi người ở thủ đô khi hoàng đế trao cho nàng chiếc trâm cài tóc màu lam.

Tôi có nên nói là tôi đã động lòng rồi không? Nụ cười cô ấy chạm đến tâm hồn tôi như cái lúc mà mẹ dẫn tôi xem mưa sao băng chỉ xuất hiện một lần trong hàng thập kỷ. Những ngôi sao băng chiếm lấy bầu trời đêm trong vắt, cảnh tượng đó thật đẹp biết bao. Niềm hạnh phúc khi có thể quan sát chúng. Đó cũng là cảm giác mà tôi có khi nhìn thấy nụ cười trên môi Finne.

Đột nhiên bị thu hút bởi nụ cười của cô, tôi quay người ra ngoài để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Nhờ vậy, tôi đánh mất cơ hội sửa lại hiểu lầm của cô.

Cuối cùng tôi đã nghĩ rằng được Finne hiểu lầm mình là người tốt không hẳn là điều xấu.

Rốt cuộc, tôi không thể chỉnh lại hiểu lầm của cô ấy.

Truyện Chữ Hay