Saikyou Degarashi Ouji no An’yaku Teii Arasoi Munou wo Enjiru SS Rank Ouji wa Koui Keishou-sen wo Kage kara Shihai Suru

chương 03: mạo hiểm giả hạng ss

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lạy chúa, mọi chuyện quá tệ rồi."

Trong hình dạng của Silver, cùng với Sebas ở cách xa một khoảng, tôi nhìn lũ quái vật với nhiều nghi hoặc trong đầu.

Lũ quái vật xuất hiện trong lãnh thổ Công tước Kleinert được xếp hạng AA.

Đó là hạng cao thứ tư từ trên xuống dưới trong hệ thống phân loại quái vật từ rank F đến rank SS. Mấy con quái vật này cần đến tổ đội gồm năm mạo hiểm giả hạng A mới có thể xử lý được. Chúng hơi quá sức cho hội mạo hiểm giả trong đế quốc.

Trên thực tế, Công tước Kleinert đã đưa ra yêu cầu thảo phạt đến guild và họ phái đi một đội gồm bốn mạo hiểm giả hạng B và hai mạo hiểm giả hạng A. Tuy vậy, tổ đội đó lại không thể hoàn thành nhiệm vụ này.

"Chẳng thể nào trách mấy người đó khi họ phải đánh với Slime Mẹ."

Tại một ngọn núi khá xa từ thủ phủ lãnh thổ công tước.

Có vô số slime tụ hợp về đây. Một con slime đơn độc chỉ là loại tép riu nhưng bọn chúng thường tụ tập lại với nhau. Mấy con này di chuyển xung quanh và phá hoại mùa màng trong lãnh thổ nên Công tước phải cử các kỵ sĩ ra đuổi chúng đi.

Nếu bạn hỏi lý do tại sao có nhiều slime tập hợp ở đây đến thế thì câu trả lời có lẽ nằm ở sự hiện diện của một loại quái vật hiếm được gọi là Slime Mẹ đang nấp trên núi.

Hệt như cái tên của nó, Slime Mẹ là mẹ của những con slime này, nó là một con quái vật có khả năng sinh con. Nó hấp thụ mọi thứ quanh mình, biến đổi chúng thành chất dinh dưỡng và tiếp tục sinh ra nhiều slime hơn nữa. Đó là một con quái đầy rắc rối có khả năng huỷ diệt cả một quốc gia.

Cách đối phó với nó là tìm ra tổ Slime Mẹ và tiêu diệt trước khi nó bước vào giai đoạn sinh sản. Tuy nhiên, khi Công tước gửi yêu cầu đến hội mạo hiểm giả, đã quá trễ mất rồi.

Dựa vào báo cáo thu thập được, số lượng slime sinh ra bởi Slime Mẹ đã đạt đến số lượng của một đội quân.

"Chúng ta cần phải tiêu diệt Slime Mẹ ngay hoặc chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc."

"Vâng thưa ngài, nhưng ngài định giải thích thế nào với mấy mạo hiểm giả đã nhận lấy nhiệm vụ?"

'Đó mới là vấn đề."

Về căn bản, các mạo hiểm giả đứng ở ngoài vòng pháp luật.

Không giống như cấu trúc xã hội quý tộc, bạn không cần phải nhường người khác ngay cả khi đội khác có thứ hạng cao hơn mình. Họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà mình đã nhận để bảo vệ niềm tin người khác đặt vào mình.

Những mạo hiểm giả như thế sẽ không bỏ qua cho ai đó dám cướp lấy nhiệm vụ của họ dù cho đó là một mạo hiểm giả hạng SS. Dĩ nhiên chuyện này sẽ khác nếu tôi có được một lá thư uỷ quyền từ hội, nhưng hiện tại tôi lại đang hoàn toàn cản trở nhiệm vụ mấy người đó.

"Đó là điều mà tôi thích ở mạo hiểm giả, nhưng hiện tại đó lại chính xác là gốc rễ của vấn đề."

"Dựa vào thái độ mấy người đó, sẽ tốn một khoảng thời gian đấy."

"Thực lòng thì, chúng ta không có thời gian cho việc đó. Ta chỉ có thể mong chờ vào sự khoan hồng từ mấy mạo hiểm giả địa phương mà thôi. Ông về trước đi. Ta sẽ tự mình xử lý việc này."

"Mong phước lành thần chiến tranh luôn ở cùng ngài."

Tôi tách khỏi Sebas và hướng đến nơi các mạo hiểm giả đang cắm trại tại chân núi.

Sau cùng, nếu tôi dẫn Sebas theo thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ, và có khi họ còn có thể kết nối những dữ kiện lại để tìm ra danh tính thật của tôi.

"Ôi chúa ơi. Mọi người ơi, hình như mạo hiểm giả hạng SS-sama đến tận đây để gặp chúng ta đó."

Nghe những lời từ miệng một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ đang canh chừng khu vực, các mạo hiểm giả bước ra khỏi lều.

Năm nam và một nữ.

Ánh mắt họ toát lên vẻ nghiêm nghị.

"Tôi là Abel, hạng A, đội trưởng tổ đội này. Từ góc nhìn của anh thì tôi chắc hẳn chỉ là hạng tép riu thôi nhỉ?"

"Tôi là mạo hiểm giả hạng SS, Silver."

Tôi bắt tay với Abel.

Tôi chỉ nắm nhẹ tay anh ta nhưng Abel lại siết chặt tay tôi như thể anh ta muốn bẻ gãy nó vậy.

Đúng như những gì tôi nghĩ, anh ta cảm thấy bực mình với tôi.

"Công tước đã thông báo cho tôi rằng anh sẽ đến đây để tiếp viện, nhưng tôi sẽ không thể nào làm mạo hiểm giả được nữa nếu tôi chỉ nói [Được, tôi hiểu]. Anh biết điều đó, đúng không?"

"Yeah, tôi biết."

"Can thiệp vào nhiệm vụ của mạo hiểm giả khác là hành vi xâm phạm đến cách chúng tôi làm việc. Anh cũng biết việc đó chứ?"

"Yeah, dĩ nhiên”

Rút tay lại, tôi nhìn qua năm mạo hiểm giả còn lại.

Từ cách đứng của họ, có vẻ như mạo hiểm giả hạng A còn lại là người phụ nữ kia.

Cô có mái tóc màu nâu được buộc thành đuôi ngựa, dù khuôn mặt có bị mũ che đi thì tôi vẫn nghĩ đó chắc chắn là một người phụ nữ.

Quần áo của cô y hệt trang phục của nam nhân, tôi nghĩ khá nhiều người sẽ nhìn lầm cô thành nam mất.

Có lẽ cô ấy chỉ đang đóng vai trò hỗ trợ cho tổ đội Abel mà thôi. Vì cô vẫn giữ im lặng nãy giờ nên chắc hẳn cô chẳng có ý định cắt lời Abel.

Nếu chuyện là như vậy thì tôi bằng cách nào đó phải thuyết phục được Abel.

"Dĩ nhiên? Anh nói gì? Nếu anh hiểu điều đó thì tại sao anh lại cố gắng can thiệp vào công việc của chúng tôi!? Anh thậm chí còn dùng đến mấy mối quan hệ với quý tộc! Một mạo hiểm giả như anh đáng lẽ ra phải rất dễ dàng để tìm cho mình một nhiệm vụ riêng, đúng chứ!?"

"Những gì anh nói đều có lý. Tôi cũng hiểu rằng anh không hài lòng với chuyện này. Nên nếu anh muốn hét vào mặt tôi hay dần tôi ra bã, tôi cũng sẽ không than phiền đâu."

"Cái...?"

"Nhưng...tôi chỉ muốn hỏi anh trên cương vị một mạo hiểm giả nói chuyện với mạo hiểm giả khác. Anh có thể khống chế tình hình này được chứ?"

"......"

Abel không đáp lại lời nào.

Những mạo hiểm giả khác cũng như vậy. Sẽ dễ dàng hơn nếu họ nói rằng mình làm được. Nhưng, với một mạo hiểm giả, niềm tin chính là cuộc sống của họ. Họ không thể nói rằng mình làm được khi mà nhiệm vụ trong tay không dễ để có thể xử lý.

Sáu mạo hiểm giả ở đây là những người có hạng cao nhất vùng. Có lẽ họ không muốn nhận nhiệm vụ này nhưng bị hội ép phải nhận.

Tuy nhiên, những gì phơi bày trước mặt các mạo hiểm giả lại tệ hơn nhiều so với những gì họ nghe được. Slime Mẹ là loại quái vật có sức mạnh thay đổi theo thời gian. Nếu nó tiếp tục hút lấy dinh dưỡng bên trong tổ thì sức mạnh của nó sẽ tăng lên, rồi sinh ra nhiều slime hơn nữa. Mỗi lần sản sinh thêm slime, nó sẽ bị yếu đi. Nhưng, những con slime mới sinh sẽ lại mang về nhiều dưỡng chất hơn nữa cho mẹ của chúng, và đến một lúc nào đó, Slime Mẹ sẽ trở nên vô đối.

Nếu tình hình cứ tệ đi theo cách này, cả vùng quanh đây sẽ bị đe doạ nếu Slime Mẹ không được xử lý sớm.

"—Slime Mẹ lớn hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi nghe được. Chúng tôi đã cố tấn công nó vài lần nhưng lại không thể gây ra vết thương chí mạng nào và buộc phải rút lui. Rõ ràng là chúng tôi không có đủ hoả lực."

Nữ mạo hiểm giả mở miệng nói sau khi im lặng cho đến giờ.

Nghe những lời đó, Abel tặc lưỡi. Có vẻ như Abel cũng hiểu được điều đó.

"Nếu anh thật sự muốn tôi không can dự vào nhiệm vụ thì tôi sẽ rời đi. Tuy nhiên, vì sự an toàn cho khu vực này, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên trụ sở của hội về tình hình hiện tại và bắt họ phải đưa ra một yêu cầu khẩn cấp. Tôi sẽ nhận yêu cầu đó và quay lại đây lần nữa. Tuy nhiên, việc đó chắc chắn sẽ tốn khoảng vài ngày. Nếu anh có thể đánh bại Slime Mẹ trong khoảng thời gian đó, thì tôi sẽ không cản anh nữa. Nhưng...chỉ vài ngày nữa thôi, chắc chắn khu vực này sẽ đối diện với mối nguy hiểm khôn lường."

"...Tôi biết điều đó. Một mạo hiểm giả ở cấp độ như anh chẳng bao giờ đến tận đây chỉ vì tiền..."

"Anh có thể giữ lấy phần thưởng cho nhiệm vụ. Nhưng hãy để việc thảo phạt Slime Mẹ lại cho tôi. Với tư cách là một mạo hiểm giả, tôi không thể nào để yên một mối nguy hoạ phát triển mạnh hơn thế này nữa."

"...Được thôi. Chúng tôi thừa nhận mình không có đủ thực lực để hoàn thành nhiệm vụ này...Anh cứ làm theo ý mình."

Abel cúi đầu và ngồi xuống.

Mạo hiểm giả là những người tự xây dựng thương hiệu bản thân bằng chính sức mình. Với các mạo hiểm giả, chẳng có điều gì nhục nhã hơn việc không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ mà mình đã nhận.

Thậm chí có những mạo hiểm giả ngoài kia sẽ không bao giờ chịu từ bỏ và liều lĩnh tiếp tục nhiệm vụ của mình để rồi phải nhận lấy cái chết. Khác với họ, Abel là một mạo hiểm giả thông minh khi ngửi được những hiểm nguy xung quanh mình.

"Xin lỗi, mọi người..."

Abel gửi lời xin lỗi đến tất cả các thành viên trong đội. Nếu chỉ có một mình, anh ta có lẽ đã liều mạng, nhưng dường như anh ta đã nghĩ cho những đồng đội của mình. Quả là một người chỉ huy tốt.

"Nhờ những đòn tấn công của các anh lên Slime Mẹ mà tình hình vẫn còn kiểm soát được. Nếu các anh không có ở đây thì khu vực này có lẽ đã bị bao phủ bởi slime rồi. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ cần đến tổ đội gồm các hạng A hoặc cao hơn. Mọi người đã làm rất tốt. Hội chắc hẳn sẽ rất cảm kích trước những cố gắng của các anh."

"Ha...không ngờ lại có ngày một mạo hiểm giả hạng SS khen tôi đến mức này."

"Bỏ qua mấy lời chế nhạo đi. Tôi cám ơn anh rất nhiều. Tôi sẽ coi mình đã mắc nợ anh. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy liên lạc với chi nhánh ở thủ đô hoàng gia. Tôi sẽ giúp anh."

Nói xong, tôi đưa tay về phía ngọn núi.

Bỏ mặc những ánh mắt nghi ngờ từ mấy mạo hiểm giả, tôi bắt đầu niệm chú.

[[Ta là sứ giả của thánh thần · Ta đại diện cho thiên đàng và mặt đất · Giờ phán xét đã đến · Hỡi tội nhân đang run rẩy - hỡi kẻ vô tội đang vui mừng · Lời của ta là lời của Chúa · Đòn đánh của ta là đòn đánh của Chúa · Trong tay ta là ngọn lửa thiêu rụi cả thế giới · Hỡi Ngọn Lửa từ Thiên Đàng thiêu rụi Tội Nhân về Cát bụi — EXECUTION PROMINENCE]]

Niệm chú tám quãng. Một vòng tròn ma thuật lớn đến mức ngu ngốc được phát động từ tay tôi.

Ma thuật được truyền lại cho hiện tại không có loại ma thuật nào yêu cầu niệm chú dài như thế này cả. Cao lắm chỉ niệm bảy quãng mà thôi. Sử dụng ma thuật gồm tám quãng niệm chú đồng nghĩa với việc ma thuật này không nằm trong nhóm ma thuật hiện đại nữa.

Một ma thuật được tạo ra khi ma thuật còn đang ở thời kỳ hưng thịnh. Đó là ma thuật cổ đại.

Bởi vì chỉ những ai có tài năng mới xài được ma thuật loại này, nó bị lãng quên và dần biến mất và trở thành lịch sử.

Cách duy nhất để sử dụng chúng là đọc những ghi chép quý báu được người xưa để lại. Thế nên chỉ có rất ít người có thể dùng được ma thuât cổ đại trên lục địa này.

Dĩ nhiên, chỉ có vài người trong số họ được biết đến.

Nên theo cách nào đó, sáu người này đã được chứng kiến thứ gì đó cực kỳ giá trị.

Một lượng lớn ma năng chảy ra từ vòng tròn ma thuật khổng lồ. Sau đó sáu vòng tròn ma thuật nhỏ hơn xuất hiện xung quanh ma pháp trận ban đầu.

Sáu vòng tròn ma thuật nhỏ xoay quanh ma pháp trận lớn.

Và rồi lượng ma năng tăng lên đến mức nó sẽ vỡ ra.

Ngọn lửa chói loà phát ra từ ma pháp trận.

Nó thiêu rụi cả ngọn núi cùng với lũ Slime làm tổ trên đó chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, ngay cả chính ngọn núi cũng hoàn toàn biến thành tro bụi.

Những gì còn sót lại chỉ là mặt đất đen xạm đi mà thôi.

"Với cái này, số lượng slime sẽ không tăng lên nữa đâu."

"Nghiêm túc sao..."

"...Đây là ma thuật cổ đại của một mạo hiểm giả hạng SS sao...?"

Abel và nữ mạo hiểm giả thì thầm.

Những người khác không nói được lời nào, cố gắng để hiểu được những gì vừa xảy ra trước mắt mình.

Một ma thuật có thể thổi bay cả một ngọn núi. Đó là thứ gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Theo lẽ thường thì bạn còn chẳng thể nào che đầu mình lại khi việc này đột nhiên diễn ra trước mắt.

"Tôi để việc báo cáo lên guild lại cho anh được chứ?"

"...Anh nên tự mình đi thì hơn. Chúng tôi chẳng làm gì cả. Anh là người anh hùng đã cứu lấy lãnh thổ nhà Công tước đó, anh biết chứ?"

"Xin lỗi nhưng tôi chẳng có hứng thú với việc này. Tôi còn việc khác phải làm. Tôi sẽ để mọi thứ lại cho anh."

Tôi nói vậy và rời đi với ma thuật dịch chuyển.

Đích đến là một căn phòng nằm trong dinh thự Công tước Kleinert. Đó là một căn phòng được giao lại cho tôi.

Hoàng tử Arnold đang ở lại tại nhà Công tước. Anh ta sẽ nhận báo cáo từ Silver về việc thảo phạt Slime Mẹ cùng với Công tước và kết thúc cuộc nói chuyện về sự hợp tác của ông ta. Sau đó, công việc của tôi coi như đã xong.

Cho đến lúc đó, tôi không thể mất cảnh giác được.

Nghĩ thế, tôi tháo bỏ chiếc mặt nạ bạc xuống.

"Eh...?"

Chỉ khi nghe được tiếng ồn phát ra, tôi mới nhận ra mình đã bất cẩn đến mức nào.

Một tình huống nằm ngoài dự đoán xảy ra.

Đó là một giọng nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là sự hối hận.

Tôi đã nghĩ chẳng có ai ở bên trong phòng cả. Đây là căn phòng riêng của hoàng tử nên tôi nghĩ sẽ không ai dám bước vào đây trừ khi họ được cho phép.

Tôi quay người lại nhìn. Khi nhìn thấy gương mặt hiện ra trước mắt mình, nỗi hối hận lại trào lên bên trong tôi lần nữa.

"...Finne."

"...Hoàng tử Arnold...?"

Đứng tại đó là người đẹp không ai sánh bằng và cũng là con gái nhà Công tước.

Một cô gái mà tôi không thể nào dễ dàng ém mọi chuyện đi được, Finne đang ở đó.

Truyện Chữ Hay