Saikyou Degarashi Ouji no An’yaku Teii Arasoi Munou wo Enjiru SS Rank Ouji wa Koui Keishou-sen wo Kage kara Shihai Suru

chương 01: thủ đoạn bí mật bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chúng ta có nên tiết lộ danh tính thật của mạo hiểm giả hạng SS, Silver không?”

“Không, thưa ngài.”

Khi tôi trở về phòng mình, tôi tham khảo ý kiến của Sebas về hướng đi của chúng tôi trong tương lai.

Người duy nhất biết tôi là Silver là Sebas. Chắc chắn sẽ có phần thưởng khi tiết lộ danh tính của tôi, tuy nhiên cũng có bất lợi của nó.

“Ông cố của ta đã cống hiến đời mình cho cổ thuật và nó hủy hoại ông ấy. Kể từ đó, cổ thuật trở thành thứ cấm kị trong hoàng tộc. Ma thuật mà ta sử dụng cũng là cổ thuật. Sẽ rất tệ nếu tin vị hoàng tử là ta sử dụng thứ phép thuật như thế bị lộ, nhất là khi em trai song sinh của ta đang nhắm đến ngai vàng.”

“Tuy nhiên, Silver là người có danh tiếng và thành tích. Anh ta được cho rằng sẽ là mạo hiểm giả giỏi nhất trong lịch sử đế chế. Điều đó sẽ không có lợi cho hoàng tử Leonard sao?”

“Vẫn còn quá sớm. Nó sẽ được dùng khi chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chừng nào Leo vẫn còn nhắm đến ngai vàng thì việc mang danh hoàng tử đần độn sẽ có lợi cho ta hơn.”

“Nhưng …”

“Như thế thì dễ cho ta hơn.”

“…Nếu người đã quyết định như vậy thì thần sẽ không nói gì thêm. Người đang tính làm gì? Chỉ có vài con đường người có thể chọn khi không tiết lộ danh tính thôi, đúng chứ?”

“Sebas. Có quý tộc nào chưa tham gia vào cuộc chiến lần này không?”

“Có một nhà. Gia tộc công tước duy nhất chưa tham gia.”

“Gia tộc nào?”

“Là gia tộc Kleinert.”

Khá là có tiếng tăm nhỉ.

Gia tộc công tước có huyết thống với hoàng tộc. Đó là tước vị được trao cho anh em của hoàng đế, người được đánh giá là xuất sắc nhưng không được thừa kế ngai vàng. Tước vị này cũng được trao cho những người có thành tựu to lớn vào vào thời điểm đó, họ sẽ được kết hôn với người trong hoàng tộc nên việc nghĩ rằng họ là họ hàng trong hoàng tộc cũng không có vấn đề gì.

Với những gia tộc như công tước, cuộc chiến giành ngai vàng là sự kiện quan trọng.

Nếu hỗ trợ đúng người sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo, bạn sẽ có thể tận hưởng thành quả không tưởng. Đó là lý do mà bằng cách này hay cách khác, mỗi quý tộc đều có mối quan hệ chặt chẽ với những ứng cử viên kế nhiệm. Nếu họ không làm vậy thì có nghĩa là họ đang có vấn đề lớn.

“Sự thật là đến thời điểm này họ vẫn chưa tham gia vào, có nghĩa là họ có vài thứ phải lo, đúng chứ?”

“Như người thấy đấy. Có vẻ như có quái vật đang quấy phá lãnh thổ của họ, họ có thuê mạo hiểm giả để giúp đỡ nhưng có vẻ như vẫn chưa thể giải quyết vấn đề này.”

Hội mạo hiểm giả có chi nhánh trên khắp lục địa.

Họ có rất nhiều chi nhánh trong đế quốc, năng lực của mỗi mạo hiểm giả trong từng chi nhánh đều có sự chênh lệch.

Đối với những hội mạo hiểm trong đế quốc, ngoài chi nhánh ở thủ đô ra, cấp độ các chi nhánh còn lại cũng gần bằng nhau. Nếu không tính tôi trong chi nhánh thủ đô thì cấp độ của nó cũng chỉ cao hơn những chỗ khác chút ít.

Có rất ít quái vật xuất hiện bên trong đế quốc. Điều đó là tốt khi đế quốc là một nơi yên bình nhưng cũng đồng nghĩa với việc cung không đủ cầu. Những mạo hiểm giả mạnh mẽ sẽ phải đi tới những nơi xa và có nhiều quái vật để săn.

Do đó, đế quốc sẽ phải mất một khoảng thời gian để giải quyết lũ quái vật khi chúng bắt đầu hoành hành. Sau cùng thì cũng sẽ mất tiền để mời các mạo hiểm giả từ bên ngoài vào.

“Ta có nên giúp họ không nhỉ?”

“Thần nghĩ đó là ý kiến hay, nhưng người định giải thích mối liên hệ giữa Silver và hoàng tử Leonard như thế nào?”

“Sẽ ổn thôi khi ta nói rằng ta được gửi đi bởi yêu cầu của hoàng tử Leo. Ta sẽ giải thích chi tiết cho Leo sau nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Họ sẽ cảnh giác hơn với hoàng tử Leo nếu ngài ấy có thể điều động được mạo hiểm giả hạng SS, người không bao giờ rời khỏi đế chế như Silver. Nếu vậy thì ta có thể tạo dựng mối liên kết giữa hoàng tử Arnold và Silver, đúng chứ?”

“Sẽ ổn thôi. Nếu họ nghĩ rằng Leo có quan hệ với Silver thì họ sẽ không dễ gì chống lại Leo. Thân phận của Silver cũng không có vấn đề gì. Chừng nào ta còn cẩn thận thì chừng đấy vẫn ổn.”

“Thần sẽ không cản người nếu người tự tin như thế. Tuy nhiên, người nên nhớ rằng việc tự tiết lộ thân phận mình khác xa việc bị ai đó tìm ra nó.”

“Ta biết mà. Thế thì, tới nhà công tước Kleinert thôi.”

Nói rồi tôi chuyển sang thân phận Silver quen thuộc và nhờ Sebas trông coi những thứ ở đây khi tôi đang chuẩn bị ma pháp dịch chuyển.

Nó là một ma pháp bị lãng quên của nền văn minh cổ xưa. Vốn dĩ nó được gọi là cổ thuật vì nó khó thực hiện và có nhiều ký tự hơn so với ma thuật ngày nay. Tất nhiên tác dụng của nó thì khỏi bàn.

Phép dịch chuyển của tôi có phạm vi gần như toàn bộ đế quốc. Nên với tôi thì đế quốc giống như sân sau vậy. Tôi có thể tới bất cứ đâu tôi muốn, bất cứ khi nào. Đổi lại thì nó ngốn ma lực kinh khủng nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc giả vờ như không biết.

Khi tôi đang chuẩn bị ma thuật cực đại này thì Sebas cho tôi lời khuyên.

“Nói về gia tộc Kleinert thì phải nói đến lệnh ái của họ, người mang một vẻ đẹp tuyệt vời. Xin hãy cẩn thận để không đánh mất bản thân và quên đi mục đích chính của người.”

“Sebas. Ta luôn nghĩ về điều này, ông không trách mắng ta thì không thể bình tĩnh được à?”

“Sau cùng thì đó vẫn là nghĩa vụ của thần.”

“Hà… ta sẽ để phần còn lại cho ông.”

“Như người muốn.”

Sau khi hoàn thành ma pháp dịch chuyển, tôi ngay lập tức tốc biến từ thủ đô tới nhà công tước Kleinert mà thông thường thì phải mất ít nhất năm ngày di chuyển.

Lãnh thổ rộng lớn của gia tộc Kleinert nằm ở phía tây đế quốc. Tôi đã dịch chuyển tới [Thủ đô] của công tước ở chính giữa lãnh thổ nơi chủ của nó sinh sống và ghé thăm dinh thự công tước.

Cơ mà.

“Tôi là mạo hiểm giả hạng SS, Silver đây. Tôi muốn được diện kiến ngài công tước.”

“Ngươi? Silver? Đừng đùa. Nếu nhân vật tầm cỡ như thế đến ghé thăm nơi này thì hội mạo hiểm giả đã liên hệ bên ta vài ngày trước rồi. Ngừng đùa lại và bấm nút biến đi.”

Đó là những gì tên gác cổng tóc vàng nói với tôi.

Ý nghĩ về việc nướng hắn lên lóe qua đầu tôi trong một khoảnh khắc nhưng nó sẽ làm hỏng chuyến ghé thăm của tôi mất.

Kiềm chế cái sự ham muốn đó lại, tôi lấy tấm thẻ mạo hiểm giả, thứ có thể chứng minh thân phận của tôi ra.

Những thứ được viết trên tấm thẻ đó là tên mạo hiểm giả, thứ hạng và các thông tin khác. Những tấm thẻ này được hội tạo ra bằng kỹ thuật tối mật nên đến cả tụi tung của cũng không thể làm giả được.

Nếu tôi cho hắn xem thứ này thì...

“Ngươi không cần cho ta xem thẻ của ngươi. Phắn lẹ đê, ta đang bận lắm!”

“Hả!?”

Gã thậm chí còn chẳng thèm nhìn mà còn đẩy tôi đi.

Thái độ của hắn khiến mặt tôi nhăn lại, cơ mà đây cũng là cơ hội tốt.

Thông thường, tôi sẽ lập một kế hoạch để khiến chúng mắc nợ chúng tôi, nhưng nếu mọi chuyện đã như thế này thì vẫn có cách để khiến chúng càng mắc nợ chúng tôi hơn.

“Kể cả khi ta đến đây theo chỉ thị đặc biệt của hoàng tử Leonard?... Có vẻ như hoàng tử đối đãi các ngươi quá tốt. Nhắn lại với công tước là --- ngươi đã xúc phạm đến danh dự của cả ta và hoàng tử.”

“Tại sao ta phải làm vậy hả! Biến đi!”

Tên gác cổng vẫn kiêu ngạo từ đầu tới cuối. Danh tiếng của công tước Kleinert thì chắc chắn có nhưng nếu xét về mặt lịch sử thì họ không thể đọ được với các quý tộc khác.

Nghĩ về việc có gã thô lỗ này đang bảo vệ danh tiếng của họ. Mà, có lẽ vì sự biến động của lũ quái vật khiến họ bị thiếu nhân lực nên...

Ờ thì, cơ bản thì nó là lỗi của gã này, nhưng lỗi của kẻ hầu thì cũng là lỗi của chủ nhân hắn. Tôi cảm thấy tiếc cho công tước nhưng tôi sẽ dọa tên này một chút.

Khi nụ cười toan tính của tôi hiện ra sau cái mặt nạ, tôi phát hiện ra ở tầng hai của dinh thự đang có cô gái nào đó đang quan sát tôi.

Mặc cho khoảng cách xa đi chăng nữa thì mái tóc vàng kim cùng đôi mắt xanh dương của cô gái vẫn quá sức đẹp đẽ. Tôi bỗng nhớ lại bóng hình ấy.

Hai năm trước, hoàng đế đã ra lệnh cho những thợ thủ công trên khắp đất nước làm những món đồ trang sức mang hình dạng của chim từ tóc. Sau đó, một món trang sức màu xanh lộng lẫy được tạo hình chim mòng biển đã lọt vào mắt hoàng đế.

Vị hoàng đế rất thích nó, ngài còn nói rằng chỉ có người phụ nữ đẹp nhất đế quốc mới phù hợp với món đồ trang sức này, người tập hợp tất cả mỹ nữ từ mọi nơi trên đế quốc lại thủ đô. Lúc đó lệnh ái gia tộc công tước Kleinert, Finne Von Kleinert đã được chọn là mỹ nữ đẹp nhất khi cô chỉ mới vỏn vẹn mười bốn tuổi.

Cô ấy được trao tặng món trang sức hải âu xanh và được gọi là [BLAU MÖWE (Hải Âu Xanh)] và đã trở thành mục tiêu chinh phục của mọi cánh đàn ông trong toàn đế quốc.

Sau hai năm, cô ấy còn đẹp hơn so với tôi nghĩ.

Nhưng mà.

“Cô ta đẹp thì đẹp đấy nhưng lại không quyến rũ như Sebas nói.”

Ghi nhớ lời Sebas, tôi tiếc nuối rời khỏi nhà công tước và quay về thủ đô đế chế.

“…Nhanh thế.”

“Ta đã làm những gì ta có thể rồi! Chúng ta sẽ tới nhà công tước Kleinert. Chuẩn bị đi.”

“…Ngài vừa trở về mà?”

“Đó là Silver. Người đến tiếp theo là hoàng tử Arnold. Fu, công tước giờ đây chỉ có thể khóc với Leo thôi. Chắc kèo là kể từ giờ công tước sẽ trở thành đồng minh của chúng ta.”

“Người đang nở nụ cười quỷ quyệt đấy biết không?”

Tôi lờ đi Sebas và chuẩn bị cho chuyến hành trình của tôi.

Thấy tôi ngân nga trong khi chuẩn bị hành lý, Sebas thở dài bỏ cuộc và bắt đầu tự chuẩn bị.

Sau đó chúng tôi đến nhà công tước Kleinert sau năm ngày bằng việc cưỡi ngựa.

Sau khi tiến vào thủ đô nhà công tước, chúng tôi ngay lập tức hướng tới dinh thự, lúc này bản thân công tước Kleinert tiến ra chào đón chúng tôi. Điều đó là lẽ thường. Đó là lý do vì sao chúng tôi cố tình cho ông ta biết trước chuyến viếng thăm lần này. Tuy nhiên, lý do mà bản thân công tước ra chào đón tôi là vì tôi là thành viên hoàng tộc.

Các quý tộc khác thì không làm như vậy.

Sau cùng thì tôi là hoàng tử có tiếng xấu vang xa: không tranh giành ngai vàng, vứt mọi thứ lên đầu em trai mình và chỉ có chơi bời lêu lổng, một tên đần độn. Tôi tự hỏi tại sao công tước lại đích thân ra đón tôi cùng với sự tôn trọng và lịch sự như vậy.

“Cũng được một thời gian rồi thưa ngài.”

“Bao lâu rồi nhỉ, công tước Kleinert?”

“Từ khi chúng ta tổ chức sinh nhật lần thứ mười cho người, thưa hoàng tử.”

Một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng và bộ râu ria mép được cắt tỉa gọn gàng.

Công tước Elmer von Kleinert.

Ông ấy là lãnh chúa cai trị lãnh thổ của mình qua hàng thập kỉ kể từ lúc ông ta kế nhiệm vị trí của cựu công tước khi còn trẻ, tính cách hiền lành của ông được người dân và các quý tộc khác đón nhận, hơn nữa ông là một trong những công tước được hoàng đế đương thời tín nhiệm.

“Lâu vậy cơ à. Sau cùng thì ta cũng hiếm khi ra khỏi lâu dài. Có vẻ như ta đã trở nên ghẻ lạnh với các lãnh chúa phong kiến rồi. Tha lỗi cho ta.”

“Không phải như vậy. Là lỗi của thần khi thần không thể rời lãnh địa của mình để diện kiến người tại thủ đô.”

Chúng tôi tiến vào dinh thự khi trò chuyện.

Rất nhiều người hầu theo sau chúng tôi nhưng chỉ riêng tôi, công tước và Sebas là vào phòng khách.

“Giờ thì, công tước. Ta không có nhiều thời gian nên vào thẳng công việc nào.”

"Vâng thưa ngài. Mục đích của cuộc ghé thăm lần này là?”

“Ngươi khá ranh ma khi hỏi ngay vấn đề chính đấy. Tất nhiên rồi, chúng ta ở đây là để thảo luận cho khoảng bồi thường của chúng ta.”

“Bồi thường?”

“Em trai của ta chẳng mong chờ gì về sự đền đáp nhưng kể từ khi em ấy tham gia vào cuộc chiến ngôi vương, chúng ta không thể chi trả cho nó bây giờ. Đó là lý do ta đến để nhắc ông. Công tước Kleinert, nếu ông cảm thấy biết ơn Leo, thì ta muốn ông hỗ trợ em ấy.”

“Xi, xin chờ đã. Thần nên biết ơn vì điều gì?”

“…Công tước. Ông đang giả vờ như không biết gì à?”

Công tước Kleinert, người chưa tiêu hóa được tình hình, tỏ vẻ bối rối các thứ.

Không có cách nào để cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp diễn. Giữa chúng tôi người gửi Silver đến để giúp ông ta và công tước, người thậm chí còn không biết chuyến viếng thăm của Silver. Tôi biết chứ. Tôi biết nhưng nếu chúng ta bắt đầu trên cùng một trang thì tình hình sẽ sáng sủa ơn.

“Ông là công tước, người có được sự tín nhiệm của hoàng đế và người dân. Leo biết điều đó và giúp ông với thiện ý của mình nhưng em ấy sẽ nghĩ thế nào nếu biết ngài trả ơn em ấy bằng cách này?”

“Ngài Arnold. Thần thật sự không biết ngài đang nói về điều gì. Thứ lỗi cho thần nhưng thần không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ hoàng tử Leonard cả.”

“Cái gì?”

Tôi tiến một bước về trước như thể không thể chịu đựng được thêm nữa.

Sebas người đã chờ khoảnh khắc đó đã kịp thời ngăn tôi lại.

“Thưa ngài. Có vẻ như công tước thật sự không biết ạ.”

“Nó đâu phải là thứ có thể kết luận bằng việc nói rằng ông ta không biết? Leo đã phải suy xét cho một mạo hiểm giả hạng SS tới để giúp ông ta ngươi có biết không hả!? Hơn nữa, em ấy làm vậy trong khi đang bị ràng buộc bởi cuộc chiến ngôi vương ngươi có biết không!? Đó là lý do để Silver đến đây trước tiên ư!?”

“S, Silver. Ý người là Silver đó?”

“Đúng, đúng thế! Leo nghe rằng ngươi đang gặp rắc rối với đám quái vật trong lãnh thổ của mình và viết một bức thư yêu cầu Silver trợ giúp. Cậu ấy đáp rằng sẽ giải quyết sớm thôi. Cậu ta là một người sử dụng cổ thuật, ta nghe rằng cậu ấy có thể sử dụng phép dịch chuyển nên chẳng có lý nào là Silver chưa đến cả!”

“Là, là thật sao!?”

“Ngươi định nói là ta đang xạo ư!?”

Khi đang giả vờ giận dữ, tôi liếc nhìn Sebas.

Chú ý đến ánh mắt của tôi, Sebas quăng cho công tước chiếc phao cứu sinh.

“Thưa ngài, ngài không nên tức giận như vậy. Xét theo bộ dạng công tước thì có vẻ như ngài ấy không nói dối. Ngài ấy có lẽ thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Sẽ tốt hơn nếu cho ngài công tước thời gian để điều tra chuyện này không phải sao?”

“Điều tra? Kể cả có kết quả đi chăng nữa thì còn gì để nói hả?”

“Lúc đó, chúng ta có thể hỏi trực tiếp Silver. Nếu ngài Leonard cho gọi thì Silver sẽ ra mặt thôi.”

“Hm! Nếu Sebas đã nói như vậy thì ta sẽ cho ông thời gian. Tuy nhiên, ông hẳn biết điều gì sẽ xảy ra nếu ông giấu bọn ta điều gì, đúng chứ? Dù sao thì chúng ta sẽ biết chi tiết từ Silver. Nếu là lỗi của ông, bọn ta đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ mạo hiểm giả nào tới lãnh địa của ông nữa.”

“…Thần đã hiểu. Chúng thần sẽ thu thập thông tin từ những người trong gia tộc càng sớm càng tốt. Xin hãy đợi ở đây một chút ạ.”

Công tước Kleinert nhanh chóng ra khỏi căn phòng.

Nếu những lời đó phát ra từ người không trực tiếp tranh giành ngai vàng như tôi thì công tước sẽ không làm việc như vậy. Vấn đề ở chỗ lần này có Silver tham gia vào.

Chỉ có duy nhất năm mạo hiểm giả hạng SS ở đất nước này. Họ là những người tài giỏi nhất trong việc thanh trừng lũ quái vật. Họ không phải thuộc dạng sẽ làm vì tiền, không nói quá khi nói rằng họ là những mạo hiểm giả đỉnh cao nhất. Nếu bạn dám bôi nhọ lên mặt Silver, những mạo hiểm giả khác sẽ không bao giờ tới chỗ bạn cả. Nếu những người như Silver cũng bị đối xử tệ thì sẽ chẳng có ai được đối xử tốt cả.

“Lá vẫn trôi xuôi theo dòng sông.”

“Thật là một kế hoạch gian xảo. Gần như là tự biên tự diễn vậy.”

“Nói như thế là tàn nhẫn nhé. Do gia tộc này đã đuổi Silver đi mà. Ta chỉ đổ thêm dầu vào lửa, không phải là kẻ đầu têu.”

“Nếu người bị đuổi đi thì chỉ cần lẻn vào. [?] Thấy cơ hội và liền hành động, đúng chứ? Hơn nữa, ngài đã nhấn mạnh sự vĩ đại của thái tử Leonard bằng cách hành động ngạo mạn. Thần có lời khen cho ngài khi là một chiến lược gia tuyệt vời đấy.”

“Vai trò của ta mà. Leo quá tốt. Nếu ngươi so sánh Leo với nước, em ấy quá trong sạch để cá có thể sống. Em ấy cần người làm thay những việc bẩn thỉu.”

“Nếu người đã quyết định bản thân mình là vai trò đó thì thần sẽ không cản, nhưng người sẽ là người duy nhất thất bại, người biết chứ?”

“Chẳng sao cả. Điều cần thiết duy nhất của chúng ta lúc này là danh tiếng của Leo. Ta không quan tâm nếu danh tiếng của mình giảm đi, bao nhiêu đi chăng nữa.”

“Nhưng thần thì có. Và cũng tương tự với mẫu hậu đáng kính của người cùng người em Leonard đấy.”

“Nếu chỉ có ba người quan tâm ta thì nhiêu đó cũng đủ rồi.”

Khi chúng tôi trò chuyện, tôi nghe tiếng công tước hét bên ngoài.

“THẰNG CON ÓC CHÓ!! MÀY MUỐN PHÁ HỦY GIA TỘC CỦA CHÚNG TA Ư!?”

Có vẻ như công tước đã hoàn tất việc thua thập thông tin.

Giờ thì, tôi tự hỏi cách mà chuyện này phơi bày ra sao đây.

Truyện Chữ Hay