Ở khu vực trung tâm lục địa Vogel có một quốc gia tên là Đế Quốc Adrasia, một quốc gia trong số ba cường quốc hùng mạnh nhất lục địa với biểu tượng là hình con đại bàng vàng. Đến nay thủ đô Writh vẫn đang phát rất thịnh vượng. Tại hội mạo hiểm giả của thủ đô có một người vừa xuất hiện gây nên rất nhiều sự chú ý.
“Whoa…… chính là hắn ta sao…?”
“Nhìn cái sừng đó kìa. Đấy là sừng của King Minotaur phải không…?”
“Thật đấy chứ….. Nó là loại quái vật được xếp vào cấp AAA đấy…. hắn ta thực sự có thể một mình hạ được nó sao?”
Mọi người xung quanh không thể ngừng bàn tán về anh chàng này. Và người đang thu hút sự chú ý đó chính là một pháp sư đang kéo theo một chiếc sừng rất lớn vào hội. Anh ta khoác trên mình một bộ áo choàng và cả đến mái tóc cũng là màu đen, chỉ riêng khuôn mặt là được giấu sau chiếc mặt nạ màu bạc trông rất nổi bật.
Tiếp tân ở đây vẫn chào đón anh ta một cách bình thường như đã quen nhìn thấy diện mạo đó.
“Đây là phần thưởng cho nhiệm vụ này, Silver-san. Và cảm ơn vì đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Mạo hiểm giả hạng SS, Silver, đó là tên hiện tại của tôi. Vẫn như mọi khi, tiếp tân ở đây đưa cho tôi phần thưởng với một nụ cười. Số lượng đồng vàng tôi nhận được là số lượng mà các mạo hiểm giả ở đây chưa bao giờ từng nhìn thấy. Điều đó là dĩ nhiên rồi, vì đi săn Minotaur là nhiệm vụ đặc biệt của hội mà và cái đầu của nó thì rất có giá trị.
Nó vốn dĩ không phải là loại quái vật có thể xuất hiện ở thủ đô, nên gần đây có một cuộc chinh phạt của những mạo hiểm giả hạng A để tiêu diệt nó và kết quả là đã thất bại nặng nề. Chính vì lẽ đó nên con King Minotaur mới di chuyển về khu vực gần thủ đô.
Đó là lí do tại sao “tôi” lại phải đi tiêu diệt nó.
“Cảm ơn vì đã luôn giúp đỡ tôi.”
“Không, ngài đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Việc có Silver-san là một trong số năm mạo hiểm giả hạng SS ở đây đã làm niềm vinh dự của chúng tôi rồi.”
Cô tiếp tân với mái tóc màu nâu nói vậy khi mỉm cười.
Thấy cô ấy tỏ ra như vậy, tôi chỉ có thể ngượng cười, bỏ lại một vài đồng vàng và tiến về hướng lối ra.
“Umm...? Silver-san, cái này là?”
“Để đãi tất cả mọi người ở đây, cô có thể lấy rượu hoặc thứ gì đó cho bọn họ được không? Đổi lại nếu có nhiệm vụ nào có độ khó cao thì tôi muốn cô sẽ để dành nó cho tôi.”
“Ah, vâng! Tôi hiểu rồi!”
Cô tiếp tân nhặt lấy những đồng vàng trong khi những mạo hiểm giả ở đó vui đùa đến mức làm náo loạn cả lên. Chỉ có tôi mới có thể nhận những nhiệm vụ với độ khó cao, nên những nhiệm vụ đó thường chỉ dành cho tôi. Nhưng có khá nhiều người không nghĩ được như vậy nên việc giúp họ giải tỏa như này là cách tốt nhất.
Và hiện giờ tôi ở một vị thế mà không thể tự do hành động được. Tôi rời hội và trở về nhà trọ với suy nghĩ đó trong đầu.
Khi về đến nơi, tôi cởi bỏ cái áo choàng cùng chiếc mặt nạ và mặc lên mình một bộ trang phục sang trọng trong khi đang quan sát thật kĩ xung quanh.“Dù không đủ tư cách đi chăng nữa, nhưng nếu việc một hoàng tử lại đi làm mạo hiểm giả bị lộ thì đó là một vấn đề hết sức phức tạp.”
“Nếu ngài nhận thức được điều đó thì xin ngài hãy chú ý đến những hành động của bản thân mình, thưa hoàng tử Arnold”
Người vừa xuất hiện mà không gây ra bất kì tiếng động nào là quản gia đã phục vụ từ thời mẹ tôi, đó chính là Sebastian. Một người đàn ông 50 tuổi với mái tóc màu vàng nhưng vẫn rất trang nghiêm khi khoác lên mình bộ đồ quản gia.Cách ông ta xuất hiện mà không gây ra tiếng động chứng tỏ ông ta không chỉ có năng lực làm quản gia, mà còn là một người rất mạnh dù đã lớn tuổi. Đúng là một lão già kì lạ. Như ông ta đã nói, tên tôi là Arnold Lakes Adler hoàng tử thứ bảy của đế quốc này.
“Không phải ta đã nói là ông không nên xuất hiện bất thình lình như này rồi sao? Sebas?”
“Do đây là thói quen của thần nên xin người thứ lỗi.”
“Và ta cũng không muốn nghe ông thuyết giáo. Ta là một hoàng tử đần độn có thể làm bất cứ thứ gì mà ta muốn không phải sao?”
Tôi có một người em trai sinh đôi xuất sắc cả về trí tuệ lẫn chiến đấu và nhân cách cũng rất tốt. Em trai tôi là một thiên tài có thể lập tức chiếm lấy vị trí đứng đầu trong bất cứ thứ gì. Dù cho chúng tôi có khuôn mặt giống nhau, thì nó luôn được nhắc đến vì sự cao quý và lịch sự, còn tôi thì ngược lại là một người không có tham vọng và thiếu can đảm. Vì lẽ đó nên nó nhận được rất nhiều lời cầu hôn đến mức phát cáu.
Còn tôi là một kẻ thất bại, một hoàng tử ngu ngốc. Tôi rất ham chơi khi còn nhỏ nên đã lãng phí tài năng vào những việc chơi đùa. Rất nhiều người tài giỏi đã được mời đến để làm gia sư cho tôi nhưng rồi tất cả đều bỏ cuộc, cùng với đó là tiếng xấu của tôi đã lan ra khắp thủ đô và rồi là cả đế quốc.Và cái biệt danh [Hoàng tử đần độn] cũng từ đó mà ra, đến cả bây giờ thì bên trong lâu đài vẫn có những người coi thường và nói xấu sau lưng tôi.Dù là một người trong hoàng tộc nhưng với những tiếng xấu đó nên chẳng có bất kì ai đặt kì vọng vào tôi cả.
“Xin người đừng bận tâm đến những lời đó. Vì sau cùng không một ai trong đó biết được sức mạnh thực sự của người.”
“Ta không bận tâm về nó. Ta đã quá quen với nó rồi. Ông biết đấy, những thứ đó không thể mang ta trở lại với danh phận là hoàng tử được.”
Mặc dù tôi đã nói vậy nhưng đó cũng chỉ là một cái cớ. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi mới có thể sống tự do như này.
Mặc dù là vậy.
“Thần hiểu những gì người đang nghĩ, nhưng nó đã không còn có hiệu quả nữa rồi. Nên xin người hãy quay trở lại lâu đài.”
“…. Có chuyện gì đã xảy ra?”
“Tướng quân Dominique đã qua đời.”
“….Ông già đó à?”
Ông là một vị tướng chỉ huy đội quân bảo vệ thủ đô, người đã nghỉ hưu mà không có bất cứ chiến tích nào đặc biệt nổi bật ngoại trừ việc đã sống sót hơn năm mươi năm ngoài chiến trường.
Nhờ vào việc đó nên ông ta mới được bổ nhiệm làm tướng quân, người chỉ huy quân đội bảo vệ thủ đô và vị trí của ông cũng như là một người tham mưu vậy.
Tuy bị bệnh về tim và đã trở nên già yếu nhưng đó không thể là lí do mà ông ta có thể ra đi một cách đột ngột như thế này. Chắc chắn là đã xảy ra một vụ ám sát.
“Do một trong số [Ba người] đó huh..”
“Chúng ta chưa nắm được bất cứ thông tin nào nên thần nghĩ sẽ không ai muốn điều tra về vụ này đâu.”
Sebas là một người rất thẳng thắn đến mức có thể gây thù chuốc oán. Nếu đây thực sự là một vụ ám sát thì đúng là một vụ việc đáng chú ý. Dạo gần đây, tướng quân Dominique đã tham gia vào cuộc chiến giành ngai vàng và ông ta đã nói rằng tất cả các hoàng tử và công chúa đều không phù hợp với vị trí đó nhưng chỉ có duy nhất một người làm ông ta chú ý đến. Rất có thể ông ta bị coi là một người nguy hiểm nên đã bị ám sát và đứng sau lưng chắc chắn là những người có quyền lực đang tham gia cuộc chiến giành ngai vàng này.
Cũng do chỉ là một tướng quân trên danh nghĩa nên cái chết của ông ta cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến đế quốc và cái chết đó có thể được xem như là chết vì bệnh tật. Những người bị ảnh hưởng chắc cũng chỉ là đồng minh của ông ta. Và đó là hoàng tử thứ tám cũng chính là em trai song sinh của tôi, Leonard Lakes Adler.
“Leo là người có thể kiếm những đồng minh một cách tự nhiên nhất mà…. Dù rằng nó không phải là để gây dựng lực lượng nhằm chiếm đoạt ngai vàng.”
“Nhưng vẫn đề ở đây là ngài ấy đã nhận thức được là bản thân đang bị cho là gây dựng lực lượng và đó chính là lí do những người khác xem hoàng tử Leonard là [kẻ thù] người đang cố nhắm đến ngai vàng.”
Tôi chỉ biết thở dài khi nghe những lời Sebas nói.
Trong số những người kế vị thì có ba người là có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc chiến tranh ngai vàng hiện tại. Những người đó là nhị hoàng tử, nhị công chúa và tam hoàng tử mỗi người trong số họ đều có năng lực riêng của bản thân nên một trong số họ khả năng cao sẽ là người kế thừa ngôi vị.
Những người còn lại chỉ có hai con đường. Một là theo một phe nào đó hay là giữ thế trung lập. Hai là trở thành kẻ thù của họ với mục đích nhắm tới ngai vàng.
Nếu chọn con đường thứ hai và thất bại thì nhẹ nhất là đi lưu đày và tồi tệ nhất là bị tử hình. Và hình phạt đó cũng được được áp dụng với những người có liên quan, trong trường hợp của Leo thì đó sẽ là mẹ và tôi.
Tôi chắc chắn sẽ chọn con đường còn lại mà không cần bàn bạc với Leo.
Nhưng lúc này sẽ là vô nghĩa nếu cố lập liên minh với họ hay là giữ thế trung lập và tình hình đã tiến triển như hiện tại thì không còn cách nào khác….
“Con đường duy nhất còn lại là đưa Leo lên thành hoàng đế huh.”
“Không có cách nào để người trở thành hoàng đế sao?”
“Trở thành hoàng đế? Ta sao, người đã mang mọi rắc rối đổ hết cho em trai mình. Ngay cả bây giờ cũng vậy.”
Tôi muốn sông tiếp với tư cách là một người mạo hiểm giả nhưng với tình hình bây giờ thì tôi chắc chắn chỉ có con đường chết.
Thật là rắc rối mà nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác là lui về sau và hỗ trợ em trai của mình vậy.
Có một lâu đài hình thanh kiếm ở ngay chỗ trung tâm thủ đô, khi đến đó tôi ngay lập tức đi đến chỗ của Leo.
Tuy nhiên trên đường đến đó tôi đã gặp một số quý tộc và quan đại thần.
“Hoàng tử Arnold. Hôm nay trông người vẫn khỏe mạnh như mọi khi nhỉ?”
“Cảm ơn.”
“Tôi thực sự ghen tị với người có cuộc sống vui vẻ như ngài, còn hoàng tử Leonard thì chỉ để tâm đến việc luyện tập.”
“Dù sao thì hai bọn ta cũng khác nhau mà.”
“Đúng như những gì ngài nói! Ai mà nghĩ được rằng ngài sẽ tham gia vào cuộc chiến giành ngai vàng với ba người kia chứ. Mà chắc chắn hoàng tử Arnold sẽ không thua đâu.”
“Thật đáng thương cho ngài ấy khi so sánh với sự cao quý của hoàng tử Leonard phải không!? Ngay cả khi hai người họ là anh em sinh đôi thì vẫn có sự khác biệt rất lớn về năng lực giữa họ!”
“Oh! Đúng là vậy… xin hãy tha lỗi cho sự thô lỗ của thần.”
“Đừng quan tâm về nó. Dù sao thì các ngươi nói cũng không sai.” Tôi bước qua bọn cúng trong khi nói vậy.
Tât cả đều tỏ ra tôn trọng mà cúi chào tôi, nhưng thực chất bọn chúng chỉ muốn biến tôi trở thành trò cười. Tôi cũng chẳng muốn nói về việc này với với hoàng đế nữa vì dù có nói thì chắc ông ta cũng chẳng quan tâm đâu.
Chắc chỉ có tôi là người duy nhất không được đối đãi như là thành viên trong hoàng tộc. Tạm thời bỏ qua các lãnh chúa, thậm chí là những quý tộc hay đại thần ở thủ đô này cũng đều coi thường tôi, có lẽ à do cách tôi hành xử chăng.
Tôi cũng không muốn thay đổi cách hành xử vì hiện tại nó ổn đối với tôi rồi, cũng vì không ai chú ý đến nên tôi có thể tự do làm những gì tôi thích với cái tên Silver. Nếu vẫn làm một hoàng tử thì những gì tôi muốn làm cũng đều phải cân nhắc một cách kĩ lưỡng.
Trong khi đang nghĩ lung tung như vậy tôi đã đến trước phòng của Leo.
“Anh vào nhé…”
“Nii-san..”
Tôi không gõ cửa mà bước ngay vào phòng và thấy Leo đang ngồi trong đó. Leo năm nay mười tám tuổi bằng với tuổi của tôi, nhưng vì sự điềm tĩnh nên mọi người thường nghĩ Leo nhiều tuổi hơn vẻ bề ngoài.
Dù ngoại hình giống hệt nhau nhưng tóc của Leo luôn được cắt tỉa gọn gàng trong khi tóc tôi thì bù xù nhếch nhác, cả quần áo cũng vậy Leo luôn thể hiện vẻ lịch sự trang trọng còn tôi thì lúc nào cũng luộm thuộm, dáng đứng của cả hai cũng khác nhau nên khi trưởng thành không ai có thể nhầm lẫn chúng tôi nữa.
Khuôn mặt Leo biểu lộ sự hốc hác. Khi nhìn thấy khuôn mặt trong tình trạng như này chỉ khiến ta cảm thấy mệt mỏi hơn.
“Anh đã nghe qua rồi. Ông già đó đã mất rồi phải không?”
“Vâng.”
“Đó là một vụ ám sát?”
“Có lẽ là vậy.”
Tôi không ngu dốt đến mức nói thẳng là do một trong ba người kia gây ra. Và dựa trên tình hình hiện tại khả năng rất cao đây là một vụ ám sát.
“Em định làm gì tiếp theo?”
“….Em không muốn phải chiến đấu với bọn họ.”
“Anh biết rằng em sẽ nói như thế.”
Leo không hề muốn chiếm lấy ngai vàng nhưng vì tính cách của em ấy nên đã thu hút được rất nhiều người muốn làm đồng minh. Trong số đó có tướng quân Dominique.
Như đã nói, Leo không hề muốn ngai vàng. Nhưng Leo lại có được tính cách với tài năng thiên bẩm nên đã trở thành ứng cử viên thứ tư chỉ sau ba người họ mặc do có muốn hay không. Đó là lí do họ muốn dập tắt việc này bằng một vụ ám sát.
Chỉ vậy thì không có nghĩa là Leo đã an toàn. Nếu bất cứ ai trong ba người họ làm hoàng đế thì chỉ có một tương lai đen tối đang chờ đợi Leo.
“Em đã bị họ coi là kẻ thù. Nếu em không giành được ngai vàng thì tất cả những gì chờ đợi em chỉ là cái chết, cả anh và mẹ cũng vậy.”
“Vâng… em biết điều đó…em xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi. Anh chỉ muốn nghe quyết định của em thôi.”
“…. Em sẽ tham gia cuộc chiến giành ngai vàng.”
Leo nói ra những lời đó với vẻ mặt nhăn nhó.
Leo chắc chắn sẽ rút lui khỏi cuộc chiến này nếu chỉ có một mình dù cho có mất đi tính mạng. Nhưng nếu việc này có thể gây nguy hiểm cho người thân của mình thì Leo sẵn sang chiếm lấy ngai vàng. Cũng nhờ có tính cách như vậy thì mới có thể kiếm thêm được nhiều đồng minh để giúp đỡ trên con đường trở thành hoàng đế.
Tôi đã nghĩ rằng Leo quá tử tế để trở thành hoàng đế nhưng dù tôi có nói ra cũng chẳng giúp ích được gì vào lúc này. Và cũng vì mọi chuyện đã như này rồi nên tôi chỉ còn có thể giúp đỡ Leo lên ngôi.
“Có thể anh không làm gì được nhiều nhưng anh sẽ cố giúp đỡ em. Bây giờ điều cần làm là tìm kiếm đồng minh và củng cố sức mạnh. Một khi đã gây dựng được một thành một phe phái mạnh thì bọn họ cũng sẽ khó có thể đụng đến em.”
“Vâng… Thế còn anh thì sao Nii-san?”
“Anh cũng sẽ cố tìm thêm đồng minh, nhưng đừng hi vọng quá nhiều vì gần như những quý tộc và đại thần đều đã đứng về ba phe đứng đầu.”
“Em hiểu rồi…. Cảm ơn anh, Nii-san. Thay vì mình thì em nghĩ Nii-san sẽ thích hợp để trở thành hoàng đế hơn đấy.”
“Đừng đùa thế chứ. Khi đã trở thành hoàng đế sao anh có thể sống thoải mái như hiện tại được chứ? Anh đã có mục tiêu cho mình là tìm được một cô vợ xinh đẹp và sống một cuộc sống tự do tự tại. Vì lẽ đó nên anh sẽ cố hết sức để có thể đưa em lên làm hoàng đế.”
Tôi vỗ vai Leo khi nói ra những điều ích kỉ như vậy.
Cơ thể em ấy đang khá run rẩy. Mà cũng đâu thể khác được vì nhìn từ vị trí của Leo thì ba người kia chẳng khác gì ba con quái vật.
Vì sức mạnh của mỗi phe đều rất lớn. Nên dù cho ai có lên ngôi hoàng đế thì chắc chắn đế quốc vẫn sẽ trở nên thái bình thịnh trị.
Nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng không có thể là bọn chúng không thể thua cuộc. Cũng vì chúng đang đấu đá với nhau nên đó cũng là cơ hội dành cho Leo.
“Giờ ta sẽ bắt đầu tìm kiếm đồng minh và khiến cho cha phải thừa nhận em cũng là một ứng cử viên kế vị.”
“Phải rồi. Người đưa ra quyết định sau cùng chính là cha của chúng ta.”
“Nhưng vấn đề là làm sao chúng ta có thể được ông ta công nhận?”
Cuộc hành trình lên ngôi hoàng đế của cặp song sinh bắt đầu từ đây.