Dù có là con của Hoàng đế, bạn cũng có rất ít cơ hội gặp được ông ta. Lý do rất đơn giản, Hoàng đế cai trị một đế quốc rộng lớn luôn bận rộn.
Gần như mỗi ngày, Hoàng đế đều mở họp để giải quyết nhiều vấn đề và những người duy nhất có thể tham gia là những người nắm giữ các vị trí quan trọng trong "Hội đồng Cơ mật”. Người duy nhất trong số các Hoàng tử có thể tham gia vào hội đồng là Đệ nhị Hoàng tử.
Thế nhưng, ngày hôm đó, các hoàng tử và công chúa trong thủ đô hoàng gia đều được lệnh phải tham dự vào hội đồng cơ mật đó.
"Chuyện này không bình thường chút nào. Em tự hỏi chuyện gì đang diễn ra thế?"
"Cái này cũng không phải vụ mỗi năm một lần nữa. Có lẽ là một thông báo gì đấy chăng."
Tôi không nghĩ ông ấy lại muốn dừng cuộc chiến thừa kế đẫm máu này lại. Ông ta là kiểu người nghĩ rằng chỉ có người giành chiến thắng trong cuộc chiến giành ngôi vương mới xứng đáng trở thành hoàng đế kế nhiệm.
Ông ta là một Hoàng đế trước khi trở thành bậc cha mẹ. Vài người cho rằng hoàng đế phải có nhiệm vụ chuẩn bị một người thừa kế có khả năng bảo vệ và phát triển đế quốc rộng lớn này. Thế nên, ông ta phải nhắm mắt làm ngơ trước vài sự hy sinh vặt vãnh ấy.
"Thông báo sao...em mong sẽ là tin tốt."
"Anh cá mười phần đây sẽ là tin xấu."
Nói thế, chúng tôi đi đến phòng thiết triều.
——————
"Mọi người, cám ơn vì đã đến."
"Chúng tôi rất vinh dự khi được diện kiến Ngài."
Mọi người cúi chào người đàn ông tóc vàng trên ngai vàng kia.
Hoàng đế thứ 31 đế quốc Adracia, Johannes Lakes Adler. Dù đã 51 tuổi nhưng ông ta vẫn trông như thể đang ở đầu độ tuổi 40.
Ông ta là Hoàng đế triều đại này của đế quốc đã hơn 600 năm tuổi, và cũng là cha chúng tôi.
Những người đứng quanh ông ta đều là những quan chức cấp cao về dân sự hoặc quân sự.
Họ hướng thắng ánh mắt về phía chúng tôi, những đứa con của Hoàng đế. Có cả thảy mười một người chúng tôi hôm nay.
"Chín hoàng tử và hai công chúa. Dường như không ai vắng mặt cả. Thật đáng xấu hổ khi đứa con gái cả của ta vẫn đang ở vùng biên cương. Thôi, dẹp chuyện đó qua một bên. Ta rất vui khi được gặp các con."
Tính cả người anh cả đã qua đời, cha tôi có 13 đứa con.
Ông nhìn chúng tôi với đôi mắt tràn đầy sự hài lòng.
Người lớn nhất đã 28 tuổi, còn người nhỏ nhất chỉ mới 10 tuổi. Hiếm khi nào chúng tôi lại tụ tập cùng nhau như thế này.
Trong số chúng tôi, một chàng trai với thân hình cao lớn nói.
"Bệ hạ. Ngài triệu tập chúng con hôm nay là do việc gì thế? Nếu đó là chiến tranh thì xin hãy cho con được tham gia. Để không hạ thấp sức mạnh của đế quốc, con sẽ nghiền nát kẻ thù cho ngài."
Anh ta có mái tóc màu đỏ và mang bộ giáp đồ sộ. Đệ tam Hoàng tử, Gordon Lakes Adler, và cũng là một trong các vị tướng của đế chế. Trong số các hoàng tử, anh là người nắm giữ nhiều sức mạnh quân sự nhất.
Vài người mô tả anh rất đáng sợ, nhưng với tôi, tôi sẽ dùng từ kiêu ngạo để chỉ anh ta. Anh ta là một người cực kỳ coi trọng bản thân mình.
Phe chủ chiến và các nhân sự cấp cao trong quân đội là đồng minh của Gordon. Nếu anh ta trở thành hoàng đế, chắc chắn đế quốc sẽ theo đuổi chính sách mở rộng lãnh thổ. Anh ta có thể sẽ dẫn dắt đất nước chiếm đánh những cường quốc khác trong lục địa, và với sự thống trị của anh, đất nước chúng tôi có thể sẽ thống nhất toàn cõi lục địa. Với những kẻ thèm khát chiến tranh, anh ta sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Với những ai không mong muốn chiến tranh, thì anh ta sẽ là vị hoàng đế tồi tệ nhất.
"Gordon, con vẫn không thay đổi nhỉ."
"Điều duy nhất mà nhà ngươi nói là cuộc chiến này, cuộc chiến kia. Ngươi còn có tí não nào không thế? Nhìn đi, Bệ hạ đang gặp rắc rối đó, ngươi biết chứ?"
Nhìn thấy nụ cười chua chát của cha, một cô gái với mái tóc dài màu lục nói.
Mang trên mình chiếc áo choàng màu đen, cô là Đệ nhị Công chúa, Zandra Lakes Adler. Cô có khuôn mặt đẹp, nhưng đôi mắt lại phát ra một cái gì đó khá tệ. Vì vậy, nhìn chung thì cô mang lại ấn tượng nặng nề. Có lẽ tính cách của cô cũng tệ như đôi mắt của cô vậy. Trên thực tế, ấn tượng mà bạn có được từ cô không hẳn là sai.
Giữa các chị em của chúng tôi, người có tính cách tàn nhẫn nhất chính là Zandra. Có lẽ bởi vì tính cách đó, cô đã đắm mình vào các cấm thuật và phục hồi lại từng ma thuật một. Đó là lý do mà cô nổi tiếng trong giới ma thuật sư.
Nếu cô trở thành Nữ hoàng thì chắc chắn đế quốc sẽ trở thành một cường quốc ma thuật. Tuy nhiên, đế quốc có thể sẽ biến thành một đất nước điên rồ nơi các nghiên cứu vô nhân đạo được cho phép.
"Fuhn, một ma thuật sư yếu ớt như cô có lẽ không thể nào hiểu được. Vinh dự của chiến binh là được chiến đấu và tàn sát trên chiến trường. Nếu cô định chống lại ta, ta sẽ nghiền vụn cô."
"Ara? Nói thứ nguy hiểm ghê. Nếu ngươi muốn vinh dự đến thế thì ta gói nó lại và gửi cho ngươi nhá?"
Bầu không khí liền trở nên nghiêm trọng.
Tôi tự hỏi ai mới là kẻ nguy hiểm đây. Hai người vừa định giết nhau đấy?
Ừ thì hai người họ chẳng dám đi xa đến thế trước mặt Hoàng đế đâu. Mấy gã này vẫn còn não mà.
Khi tôi nghĩ vậy, một chàng trai với mái tóc màu lam ho lên.
"Xin ngài hãy tha thứ cho sự thô lỗ của em trai và em gái thần, thưa Bệ hạ."
Nói thế, anh ta cúi đầu.
Trong số các người con, anh ta là người gần gũi nhất với Hoàng đế. Anh là một chàng trai khá cao với đôi mắt sắc bén đằng sau cặp kính.
Đệ nhị Hoàng tử, Eric Lakes Adler.
Người duy nhất trong số các người con được quyền tham dự vào hội đồng cơ mật. Nắm giữ vị trí Bộ trưởng Ngoại giao, anh là một thiên tài lo việc ngoại giao cho đế chế. Xét về tri thức, anh ta được cho là hơn hẳn Thái tử và hiện đang là người gần với ngai vàng nhất.
Nếu anh ta trở thành hoàng đế, đế chế chắc chắn sẽ được an toàn. Tuy nhiên, những người bị tính hợp lý và lý trí của anh ta cai trị chắc chắn sẽ cảm thấy ngột ngạt. Và với chàng trai thực dụng này, anh ta sẽ không bao giờ để lọt bất kỳ mầm mống phản loạn nào. Nếu người này trở thành hoàng đế, chắc chắn những người khác sẽ bị giết.
Thế nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia vào cuộc chiến ngôi vương này.
Gordon và Zandra trừng mắt nhìn Eric, người đang thay họ xin lỗi. Rốt cuộc thì Eric chiếm hết phần tốt về mình.
"Ổn thôi. Cạnh tranh là một điều tốt. Sau cùng thì ta cũng làm như vậy khi trở thành Hoàng đế mà."
Sự cạnh tranh này rồi sẽ dẫn đến cuộc thảm sát mà thôi.
Mọi người ở đây đều biết điều đó. Ngay cả thế, hoàng đế vẫn chấp nhận nó vì ông ta tin rằng điều này tốt cho đế quốc.
"Giờ, về vấn đề chính ta mới nghĩ ra một cách để mọi người cùng cạnh tranh với nhau. Đó chính là lý do mà ta tập hợp các con hôm nay."
"Nếu đây là cuộc thi về sức mạnh thì đó chính xác là những gì con muốn."
"Bình tĩnh đi Gordon. Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản đến thế. Con sẽ làm gì nếu phải đánh với đứa em 10 tuổi của mình? Thế nên, về vụ này, ta đang tính hồi sinh lại một lễ hội đã bị bỏ quên suốt hàng thập kỷ."
"Lễ hội, thưa Bệ hạ?"
Nghe Eric hỏi, Hoàng đế gật đầu và nở nụ cười táo bạo.
Thời còn trẻ, ông ta là một chiến binh với tiếng tăm vang danh khắp cõi chiến trường. Quân đội dưới sự lãnh đạo của ông chưa từng nếm mùi thất bại. Mặt đó của ông hiện ra đằng sau nụ cười táo bạo đó.
"Lễ hội Săn bắt của Hiệp sĩ. Đó là nơi mà mỗi thành viên trong đoàn hiệp sĩ hoàng gia cạnh tranh lẫn nhau về độ hiếm và kích thước con quái vật mà họ bắt được. Đây là lễ hội thường được tổ chức vào thời xưa, khi còn nhiều con quái vật tàn phá khắp đế quốc. Nhưng ngày nay chúng ta không tổ chức nó nữa vì các mạo hiểm giả đã quá xuất sắc rồi. Ta muốn hồi sinh lại lễ hội này.”
Đoàn hiệp sĩ hoàng gia là đội quân tinh nhuệ nhất trong đế chế. Khác với những hiệp sĩ phục vụ cho các lãnh chúa, họ là những hiệp sĩ trực thuộc hoàng đế.
Những hiệp sĩ này là quân át chủ bài của đế quốc. Khi quân đội gặp phải trở ngại, họ sẽ là những người được phái đi để đảm bảo chiến thắng cho đế quốc. Họ là thanh kiếm của Hoàng đế với lòng trung thành chỉ dành riêng cho Hoàng đế mà thôi.
Nếu một lễ hội cần đến hiệp sĩ đoàn thì đó chắc chắn là một lễ hội lớn.
"Con hiểu rồi. Gần đây lũ quái vật cũng hoạt động mạnh hơn. Tuy nhiên, liệu hội mạo hiểm giả sẽ cho phép chứ?"
Các mạo hiểm giả có nhiệm vụ bảo vệ người dân trên lục địa khỏi những con quái vật. Nói cách khác, họ sống nhờ vào việc đi săn quái vật. Dĩ nhiên, có những yêu cầu khác, nhưng phần lớn các yêu cầu vẫn là những việc liên quan đến quái vật.
Với những mạo hiểm giả đó, họ không thể nào thấy vui khi có một lễ hội cướp mất công việc của mình được.
"Đừng lo lắng. Ta đã nhận được sự đồng thuận từ trụ sở hội rồi. Vì những chi nhánh của họ trên đế chế không thể xử lý hết số quái vật hiếm đang xuất hiện gần đây, có vẻ như họ rất muốn chúng ta giúp một tay. Ta nghe nói Công tước Kleinert cũng gặp rắc rối với mấy con quái vật như thế. Cứ xem đây là sự hợp tác giữa chúng ta và hội đi."
Những gì ông ta nói về hội không phải là điều mà tôi dễ dàng đồng ý được.
Lý do đằng sau việc các chi nhánh của hội được đặt ở những nơi ít khi xuất hiện quái vật là do đế chế đã chi trả một khoản phí bảo trì cho hội. Thế nên khi một con quái vật xuất hiện, đế chế sẽ kiểu: Ê có con quái kìa, xử nó đi. Tuy vậy, chi nhánh ở lãnh thổ Công tước Kleinert lại không hoàn thành được những gì mà họ được trả công để làm. Vì Silver tự mình hoàn thành nhiệm vụ theo một con đường hoàn toàn khác mà không thông qua hội, thế nên không thể nói là hội đã xử lý vụ đó được.
Nghĩ về tất cả các thứ đó, cuộc trao đổi giữa hai bên có lẽ đã diễn ra như thế này.
[Ý anh là gì khi anh không thể xử lý nổi một con quái vật, bọn ta đã trả cho các anh rất nhiều tiền đó]
[Chúng tôi xin lỗi...]
[Ta muốn tổ chức một lễ hội săn bắt quái vật, anh sẽ đồng ý, đúng không?]
[Không, Um,...cái đó...đồng ý cái đó thì có hơi...]
[Haa? Vậy hãy đưa cho ta vài mạo hiểm giả tốt đi.]
[V, việc này thì...]
[Cái gì?]
[...K, không, chúng tôi đồng ý...]
Kiểu vậy, tôi nghĩ.
Sau cùng thì ông ta là cha của mấy đứa con hung ác này mà. Ông ta chắc chắn sẽ dùng những việc xảy ra ở chỗ Công tước Kleinert làm quân bài để thương lượng.
Trụ sở hội hẳn phải khó xử lắm khi đứng giữa các mạo hiểm giả địa phương và đế quốc.
Đúng là gần đây đã xuất hiện nhiều loại quái vật chưa từng có mặt trong lãnh thổ hoàng gia lúc trước. Hơn nữa, đây lại là những có quái có thứ hạng cao.
Nếu không có biện pháp nào để ngăn chúng, thiệt hại sẽ bắt đầu tác động lên người dân, mùa màng, và cả bản thân các mạo hiểm giả nữa. Nói theo hướng này, chiến lược hợp lý là để cho đoàn hiệp sĩ hoàng gia đi săn mấy con quái vật hiếm đó. Nếu tổ chức lễ hội này, chúng tôi có thể kiếm tiền, tăng thêm sĩ khí, và làm người dân cảm thấy an toàn.
Đúng như mong đợi từ Hoàng đế, ông ta đã nghĩ ra một sách lược tốt.
Tuy nhiên, vấn đề là ông ta lại định cho chúng tôi cùng tham gia lễ hội này.
"Hiểu rồi. Nói cách khác, ngài muốn chúng con dẫn dắt đoàn hiệp sĩ đi săn lũ quái vật, đúng không?"
"Đúng là con, Eric. Con đoán đúng rồi. Ta đã phân bổ các hiệp sĩ cho mỗi người. Mấy đứa có thể đi ra ngoài và săn quái vật cùng họ. Ta cũng không phiền nếu mấy đứa cứ ngồi ở phía sau và chờ đợi kết quả đâu. Dù sao thì, ta muốn lễ hội này thật tưng bừng."
Nói xong, Hoàng đế kết thúc cuộc trò chuyện. Lý do mà ông tự mình chọn lấy các hiệp sỹ cho mỗi người chắc là do ông không muốn mấy đứa con tuyển lấy các hiệp sĩ xuất sắc cho riêng mình.
Hơn nữa, ông ta đã nói về việc cùng đi săn với các hiệp sĩ hoặc ngồi chơi và chờ đợi kết quả, ngoài mặt thì tưởng chừng như ông muốn cân nhắc cả những ai không giỏi trong việc lãnh đạo quân lính. Tuy vậy, các hiệp sĩ sẽ không bao giờ trung thành với những kẻ không dám cùng họ bước ra chiến trường. Đây là một điểm yếu chí mạng cho những ai nhắm vào ngai vàng.
Ý Hoàng đế muốn nói là ngay cả khi ngươi không thể chiến đấu, ít nhất ngươi cũng phải có đủ can đảm để cùng các hiệp sĩ đứng trên chiến trường. Nếu không thể chứng minh điều đó, thì không có tư cách để nhắm vào ngai vàng.
"Thưa Bệ hạ. Con hiểu, những vẫn còn một thắc mắc."
"Đó là gì? Gordon."
"Phần thưởng dành cho người chiến thắng là gì? Nếu chỉ là thứ gì đó rẻ mạt thì không thể tạo động lực cho chúng con được."
"Fumu, đúng thế. Vậy con muốn gì?"
"Dĩ nhiên, con muốn chiếc ghế của thái tử."
Gordon nói mà không hề sợ hãi.
Zandra đang liếc nhìn anh ta. Nếu ánh nhìn có thể giết chết một người thì giờ anh ta đã chết rồi. Eric dường như ngoài mặt vẫn ngầu, nhưng sâu bên trong, anh ta chắc hẳn đang khó chịu.
"Con thành thật đấy. Được thôi, để trả lời cho sự trung thực của con, ta cũng sẽ nói thật với con. Ta sẽ không quyết định ngôi vị thái tử ở cái lễ hội này."
"Tất nhiên rồi, nếu một thái tử được quyết định chỉ bởi một lễ hội như này, thì chúng ta sẽ làm trò cười cho các quốc gia khác mất."
"Đúng thế, Zandra. Thế nhưng, nó không có nghĩa là ta sẽ không ban thưởng cho người thắng. Thế nên, ta sẽ bổ nhiệm người thắng làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền (Note: đại sứ với toàn quyền thay mặt hoàng đế để hành động ở nước ngoài). Đất nước mà người đó được phái đến sẽ được quyết định sau khi chúng ta xem xét các hành động trong tương lai của các nước khác."
Mọi người dường như ngừng thở.
Nếu một công chúa hay hoàng tử được bổ nhiệm làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền, ít nhất thì đất nước nơi mà người đó được phái đến sẽ đối xử như thể người đó là người kế nhiệm vậy. Và bạn cũng có thể làm cầu nối cho đế quốc và đất nước đó.
Với những ai tham gia cuộc chiến thừa kế, thì đây là phần thưởng không thể cưỡng lại được.
Là bộ trưởng ngoại giao, Eric không hưởng lợi lắm từ việc này. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta vẫn muốn vị trí này. Hơn hết, lòng tự trọng của anh với tư cách là bộ trưởng ngoại giao sẽ bị tổn hại nếu các ứng viên khác tước bỏ quyền hành tuyệt đối của anh trên lĩnh vực ngoại giao.
Chỉ cần có thứ gì đó có thể bị mất đi, Eric có lẽ sẽ trở nên nghiêm túc.
Đoàn Hiệp sĩ là lực lượng tinh nhuệ nhất đế quốc. Các hiệp sĩ có lẽ sẽ dốc hết sức mình bất kể được phân đến ai đi nữa. Rốt cuộc, cuộc thi này sẽ dựa vào tính cách của các hoàng tử và công chúa.
Có vẻ như mọi thứ trở nên rắc rối rồi đây.
Nghĩ thế, tôi bắt đầu lên kế hoạch để giúp Leo thắng vụ này.