"Rắc rối rồi đây."
"Đúng thế. Ta đã gặp phải trở ngại rồi."
Sáng hôm sau, tôi liền rủ Sebas và Finne đến phòng mình để họp chiến thuật.
Đúng như tôi nghĩ, có lẽ Sebas đã hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống này.
"Trở ngại? Đây không phải là cơ hội cho Leo-sama phô trương khả năng của mình sao?...Các hiệp sĩ được chính Bệ hạ phân bổ đồng đều và Al-sama cũng biết Leo-sama xuất sắc thế nào, đúng chứ?"
"Haa..."
"C, Cái thở dài vừa nãy là để cười vào mặt thần đúng không!? Thần chỉ biết đến thế thôi!"
Nghe Finne hét lên, tôi miễn cưỡng giải thích.
Thật ra, ý của Finne không sai. Tuy nhiên, nó chỉ đúng một nửa thôi.
"Lễ hội lần này vừa là cơ hội vừa là trở ngại. Cơ hội vì có khả năng Leo sẽ trở thành đại sứ đặc mệnh toàn quyền. Thế nhưng, đây đồng thời cũng là trở ngại, bởi vì nếu một trong ba đối thủ của chúng ta trở thành đại sứ, dù sau bao chuyện phe ta mới thu hẹp được khoảng cách với mấy kẻ đó, ta sẽ bị bỏ xa lần nữa. Dù hiện là phe thứ tư, chúng ta vẫn được coi là yếu hơn ba người kia. Nếu một trong ba kẻ đó chiếm lấy vị trí này, hai người còn lại vẫn xoay xở được bằng cách nào đó, còn chúng ta thì không. Thế nên nếu không có thay đổi lớn nào, chúng ta sẽ phải rời bỏ cuộc chiến kế vị."
"V, Vậy sao!? C, Cái này tệ rồi! Chúng ta phải nhanh chóng làm thứ gì đó mới được!"
Finne bắt đầu hoảng lên. Cô bước khỏi ghế và đi quanh căn phòng.
Tôi mặc kệ cô và hỏi Sebas.
"Ông đã thu thập thông tin gì chưa?"
"Không nhiều nhặn gì, thưa Hoàng tử. Dường như hiệp sĩ đoàn chỉ mới nghe vụ này vào hôm qua. Chuyện này chắc chắn được Bệ hạ và mấy người thân cận tự mình quyết định."
"Nếu thế thì chúng ta chẳng có nhiều mánh mà xài rồi. Cuộc thi này hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng và may mắn của mỗi ứng viên sao..."
Một con quái hiếm sẽ xuất hiện chứ? Liệu chúng tôi có gặp được nó? Mấy chuyện này chỉ đơn thuần dựa vào may mắn thôi.
Dù bạn có mạnh thế nào đi nữa, sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu bạn không có cơ hội chứng minh sức mạnh của mình.
"Còn có tin khác đây. Các hiệp sĩ dự đoán nơi tổ chức lễ hội sẽ nằm ở miền đông đế quốc."
"Miền đông? Tại sao?"
"Miền đông vốn là khu vực nhận tổn hại nặng nề nhất từ lũ quái vật, đó cũng là nơi mà các cuộc thảo phạt của mạo hiểm giả không thể theo kịp số lượng quái vật. Hơn nữa, đoàn hiệp sĩ được phái đến nhiều khu vực khác nhau, nhưng khu vực phía đông vẫn chưa được đụng đến trong những lần gửi quân trước."
"Vậy ông ta để khu vực phía đông lại làm nơi tổ chức lễ hội huh. Đó chắc chắn là những gì mà cha ta sẽ làm."
Hệt như tôi nghĩ, không thể trông đợi các hiệp sĩ săn hết quái vật ở mọi ngóc ngách trong đế quốc được. Tôi nghĩ chắc phải có vài nơi mà họ không đến. Có vẻ như nơi đó là miền đông sao. Nếu tổ chức lễ hội ngay tai khu vực có nhiều quái vật xuất hiện thì sẽ thu hút được nhiều du khách đến xem, và việc tái thiết sau này sẽ dễ dàng hơn.
Đúng là cha.
"Lễ hội sẽ diễn ra như thế này, các hiệp sĩ sẽ được phái đến miền đông và săn quái vật ở đó trong vòng vài ngày. Ngài sẽ phải tự chọn một đơn vị phù hợp với mình và đi săn, rồi Bệ hạ sẽ đưa ra đánh giá và quyết định người chiến thắng. Ngoài ra, cuộc thi này đã được đồn ra ngoài, nên trong khi ta đang ngồi đây nói chuyện thì mấy ta thương nhân đã đổ về miền đông rồi."
"Cơ hội kinh doanh mà, mấy tay thương nhân sẽ không bỏ lỡ đâu. Quy mô của lễ hội này đang dần lớn lên sao... Những người có tầm ảnh hưởng từ khắp nơi trên thế giới sẽ đến để quan sát. Mệt rồi đây."
"A, Al-sama! Thần có kế này!"
"Nói đi."
Finne vỗ tay và đưa tay lên.
Tôi không mong đợi gì từ cô ấy cả nhưng sẽ lãng phí nếu bỏ qua ý kiến của cô. Dù không phải là chiến lược gia tốt nhưng Finne không phải con ngốc.
Có thể cô sẽ nghĩ ra kế gì đó mới lạ thì sao.
"Thần nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nếu Al-sama là người chiến thắng!"
"Đúng là có ngu mới hy vọng vào cô..."
"Finne-sama. Arnold-sama phải hành xử như một kẻ kém cỏi. Sẽ rất bất thường nếu ngài ấy đột ngột phô trương năng lực ở đây."
"Ah, đúng thế...n, nhưng chẳng có cách nào khác để chúng ta đảm bảo được chiến thắng cả, đúng chứ...?"
Như Finne nói, để tôi giành chiến thắng là cách làm chắc ăn nhất. Bởi vì khi Silver tham gia, tất nhiên, các ứng viên khác và hiệp sỹ sẽ không đủ trình xách dép cho anh ta.
Tuy nhiên, nếu làm thế thì chúng tôi sẽ đánh mất con át chủ bài, làm cho việc đưa Leo lên ngôi khó khăn hơn. Hơn nữa, sự tín nhiệm quý giá mà dân chúng dành cho Leo sẽ sụt giảm nghiêm trọng
Nghĩ theo hướng nào đi nữa, đây là nước đi tồi.
"Chúng ta phải nghĩ ra cách khác."
"Nhưng chỉ có vài mánh mà ta có thể xài trong tình huống này thôi. Các ứng viên khác có thể giở mấy trò kiểu dụ một con quái hiếm tới miền đông hoặc tìm kiếm vị trí của nó từ trước. Trong khi phe ta lại thiếu nhân sự để làm chuyện đó."
"Ta biết. Mấy kẻ đó chắc chắn sẽ làm thế nhưng ta cũng có thể làm gì đó tương tự. Ta có thể dùng thân phận Silver để dẫn dụ lũ quái vật tới phía đông mà."
"N, Ngài không thể! Làm chuyện như thế....!"
Finne là người đầu tiên phản đối ý tưởng của tôi.
Nhìn cô, tôi và Sebas cười chua chát.
Cô ấy rất giống với Leo.
"Đúng là thế, nếu ta làm vậy thì người dân ở miền đông sẽ bị đẩy vào tình thế nguy hiểm. Thế nên cách này bị loại. Leo sẽ không bao giờ đồng ý với phương pháp này đâu."
Xét đến cảm xúc cá nhân tôi, đó là kế hoạch mà tôi không muốn làm chút nào. Lòng tự trọng của mạo hiểm giả không cho phép tôi làm vậy. Nhưng nếu không còn cách nào khác, tôi sẽ làm theo phương án này. Tuy nhiên, giờ đó không phải là vấn đề. Nếu các ứng viên khác ngoài Leo đều là kẻ xấu thì đây sẽ là câu chuyện khác, nhưng hiện giờ ván cược này chỉ gồm mạng sống của tôi, Leo, và mẹ chúng tôi mà thôi. Tôi không thể để người khác liên lụy chỉ để bảo toàn mạng sống của tôi và người thân được.
"Thế sao...Thần rất vui."
Cảm thấy nhẹ nhõm, Finne hít vào và cúi đầu xuống.
"Thần vô cùng xin lỗi...Thần lại đưa ra câu trả lời nóng vội khác rồi! Al-sama dĩ nhiên đã tính đến chuyện này rồi!"
"Ổn thôi, cứ nói những gì mình nghĩ. Dù sao thì ý kiến của cô cũng luôn có lý."
"Ý ngài là sao...?"
"Ý là ngài ấy thích cô, Finne-sama."
"Ma, Maa!!"
Dù tôi không tự mình nói điều đó, Finne đỏ bừng mặt lên và đưa hai tay che mặt.
Cô có thể xấu hổ nhưng người vừa nói điều đó là Sebas, không phải tôi.
"Ta không nhớ mình đã nói ta thích cô ấy?"
"Thế ngài ghét cô ấy?"
"Không, cái đó..."
"Vậy thì, cứ mặc định là ngài thích cô ấy đi. Điều này không tuyệt sao, Finne-sama?"
"Đúng!"
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Finne, tôi trở nên mệt mỏi.
Rốt cuộc, chúng tôi không nghĩ ra ý tưởng nào tốt, nên chúng tôi quyết định coi đây là bài tập về nhà cho mỗi người và kết thúc cuộc họp.
——————
Ngày hôm sau, dưới vỏ bọc Silver, tôi nhận một nhiệm vụ từ hội.
Hội đã thông báo với tôi về một nhiệm vụ cấp cao.
Trước đây tôi hiếm khi nào phải đi hai chuyến trong một tháng. Có vẻ như vấn đề gia tăng số lượng quái vật trong đế quốc là thật.
Không hẳn là xuất hiện con quái vật đủ mạnh để làm khó một mạo hiểm giả hạng SS như tôi. Lần này, một con Red Cerberus đã xuất hiện. Nó là một biến chủng cực mạnh đã đánh bại nhiều mạo hiểm giả trước đó, thế nên hội mới đưa ra một phần thưởng lớn cho cái đầu của nó. Con quái vật được xếp hạng AAA, đồng hạng với con King-Minotaur mà tôi đã hạ lúc trước.
Bản thân Cerberus là loại quái vật hiếm không tồn tại trong đế quốc. Chắc hẳn nó đã chạy trốn khỏi những mạo hiểm giả khác và đi vào lãnh thổ đế quốc.
Tôi nhanh chóng thảo phạt nó trong khi tâm trí muốn hét lên: đừng có lang thang vào đế quốc khi mà hiện giờ nơi này đang rất bận rộn!
Như tôi nghĩ, không thể nào tiêu diệt nó chỉ với một đòn được. Nó chỉ chết sau khi nhận lấy ba đòn tấn công ma thuật từ tôi. Sau đòn cuối cùng, cơ thể của nó hầu như đã nát, nhưng nanh vuốt vẫn còn nguyên vẹn. Thế nên tôi quyết định đem chúng về làm bằng chứng cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi đang hoàn thành nốt công việc mạo hiểm giả của mình thì một nhóm kỵ binh tiến về phía tôi từ khoảng cách xa.
Họ đang đến đây với tốc độ khá cao. Tôi tự hỏi nhóm kỵ sĩ này làm việc dưới trướng ai đây? Lãnh chúa khu vực này chắc hẳn đã nhận được thông báo từ hội rằng Silver đang đến đây để thào phạt Cerberus...
"Cậu kia! Vụ nổ vừa nãy là do cậu làm, đúng không?"
"Nếu vậy thì sao? Hay là ngươi cho ta biết tên của ngươi trước đi?"
Vừa trả lời câu hỏi đến từ phía sau, tôi vừa thu hồi nanh vuốt và quay người lại để đối mặt với các kỵ sĩ.
Và tôi đứng hình.
Vì tôi đã gặp một người ngoài mong đợi.
"...!?"
Trên lưng ngựa là một cô gái xinh đẹp.
Cô có mái tóc dài màu hoa anh đào và đôi mắt màu lục ngọc bảo. Tấm lưng thẳng và dáng người mạnh mẽ mang lại ấn tượng của một thanh kiếm tao nhã nhưng mạnh mẽ.
Tôi biết cô ấy là ai. Rất rõ là đằng khác.
Vì chưa có cơ hội gặp lại cô trong nhiều năm, nên tôi không nhận ra giọng nói ấy. Nhưng ngay khi thấy được dáng hình đó, tôi nhận ra ngay lập tức. Hơn nữa, nếu nói về người mang mái tóc màu hoa anh đào và đôi mắt màu lục ngọc bảo, chỉ có duy nhất một người trong đế quốc giống vậy mà thôi.
"Ta là đội trưởng đơn vị thứ ba của đoàn hiệp sĩ hoàng gia, Elna von Amsberg. Ta nghe nói có một con Cerberus đang phá hoại ở khu này nhưng, có lẽ anh đã đánh bại nó?"Amsberg.
Chỉ cần nghe thấy cái tên đó, các quốc gia lân cận sẽ bắt đầu run sợ.
Họ là hậu duệ của người anh hùng đã đánh bại quỷ vương, kẻ đã làm chấn động toàn cõi lục địa 500 năm về trước.
Sau khi đánh bại quỷ vương, hoàng đế thời đó muốn kéo anh hùng về phe ông ta. Tuy nhiên, anh hùng lại không cần bất kỳ tước hiệu công tước, hầu tước, hay bá tước gì cả. Anh ta từ chối toàn bộ các phần thưởng được trao cho mình và chuẩn bị lên đường. Hoàng đế đưa ra một lời đề nghị với anh hùng. Ông ta cho anh hùng một tước vị đặc biệt, một tước vị độc nhất trên toàn cõi lục địa.
Tước vị đó là "Anh hùng”, hạng cao nhất trong tầng lớp quý tộc hoàng gia. Nó thậm chí còn cao hơn cả tước vị của một hoàng tử, và ai đó với tước vị này không cần phải cúi chào bất cứ ai ngoại trừ hoàng đế.
Nhưng không ai phản đối cách đối đãi đó cả. Đó là bởi vì những ai có tước hiệu này xứng đáng được đối xử như thế, không, còn hơn cả xứng đáng nếu tính đến những lợi ích quân sự mà họ mang lại trong hàng trăm năm qua.
Thủ hộ giả của đế quốc. Elna chính là thành viên "Gia tộc Anh hùng Amsberg”.
Cô ấy cũng là người đã bảo vệ cái bản thân yếu ớt của tôi khỏi những kẻ bắt nạt khi tôi còn nhỏ. Nhưng cô lại gọi tôi là kẻ nhu nhược và ép tôi phải tập luyện khắc khổ. Và mầm mống sợ hãi mà cô đã gieo vào tiềm thức làm tôi không thể nào chống lại cô ấy được, thế nên cô nàng này chính là thiên địch của tôi. Tôi dám chắc những gì cô ta
đã làm với tôi hồi xưa chính là bắt nạt.
Lùi lại trong vô thức, tôi không tài nào mở miệng được. Nhưng nhận ra rằng khuôn mặt mình đã được giấu đằng sau chiếc mặt nạ bạc, tôi xoay xở kéo bản thân về lại hiện thực.
Đúng thế, giờ tôi không phải là Arnold, tôi là Silver.
Tôi không sợ Elna đâu!
"Chỉ nhìn thôi mà cô cũng không biết sao? Có vẻ như quý cô nhà Anh hùng không có đôi mắt tốt cho lắm ha."
"Ngươi vừa nói gì...?"
Ah...
C, Chết!!??
Tôi đã nói chuyện theo cách này trong hàng năm trời, thế nên tôi vô tình dùng giọng đó với cô nàng.
T, Tệ rồi đây!!
"Ngoại hình đó, anh là mạo hiểm giả hạng SS Silver, đúng không? Chỉ có tí sức mạnh mà ngươi cũng to gan dữ ha?"
Elna nở nụ cười với tôi.
Nhưng tôi biết. Elna thường mỉm cười khi giận dữ. Chắc chắn đây là nụ cười giận dữ của cô rồi.
C, Chuyện này tệ rồi....Tôi không muốn dính líu đến Elna. Nếu tôi không làm êm chuyện này bây giờ....
"Anh đã làm nhiệm vụ quanh thủ đô hoàng gia nên gần đây người ta bắt đầu gọi anh là thủ hộ giả của thủ đô. Phải vậy không? Tôi có thể xem đây là lời thách thức đến nhà Amsberg không?"
"Thủ hộ giả của thủ đô chỉ là thứ mà người dân gọi tôi. Tôi không tự gọi mình như thế, và tôi cũng chẳng có hứng thú với cái danh xưng như vậy."
Đ, Đúng thế. Cái này thì sao.
Tôi cố thuyết phục cô ấy rằng mình không phải là kẻ th—...
"Anh đang cố nói rằng gia tộc vô danh tiểu tốt như Amsberg không đáng để anh chú ý? Hay anh đang nói ngay từ đầu anh chẳng thèm để tâm đến gia tộc chúng tôi? Theo cách nào đi nữa thì đây rõ ràng là lời khiêu khích, đúng không?"
AHHH—!!??
Chết rồi! Ấn tượng đầu tiên về tôi trong mắt cô ta quá tệ. Dù tôi có nói gì đi nữa thì cô nàng cũng sẽ hiểu sai mà thôi! Ngay từ đầu, Elna cực ghét thua cuộc. Một khi bạn bước vào trận chiến với cô ta, cô sẽ không bao giờ thỏa mãn cho đến khi cô dùng xác đối thủ mình để lau sàn.
Kuh! Nếu vậy thì!
Tôi sẽ giải quyết sự bực bội đã tích lũy trong suốt thời gian qua. Có vẻ như tôi khó lòng mà thân thiện được với cô gái này.
Trấn tĩnh lại, tôi mỉm cười trước Elna.
"Fuu, có vẻ như cô biết danh tiếng tôi nhỉ. Nhà Anh hùng thật sự đề cao tiếng tăm của họ sao. Ai mà ngờ cô lại nhỏ nhen đến mức không thể chịu cảnh người khác được khen cơ chứ."
"Cái!? Ngươi! Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai dám nói những thứ láo xược như thế về gia tộc ta!"
"Ai mới là người láo xược ở đây? Tôi chỉ đang thảo phạt quái vật theo yêu cầu của hội mà thôi. Nhưng từ những gì cô nói, nếu tôi chưa săn được thì cô định sẽ săn nó, đúng chứ? Không phải đây là lời khiêu chiến đến toàn thể hội mạo hiểm giả à?"
"Ta không có ý định như thế! Cái này là vì người dân!"
"Đội trưởng. Xin hãy bình tĩnh. Ngay cả khi có hiểu lầm ở đây, nếu đây là yêu cầu từ hội mạo hiểm giả, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa, chúng ta phải nhanh chóng trở về thủ đô."
"Kuh...!Silver! Hãy nhớ lấy! Người đang bảo vệ đế quốc là chúng tôi, gia tộc Anh hùng, các hiệp sĩ, và các binh lính! Không phải là mấy mạo hiểm giả các ngươi!"
"Tôi sẽ nhớ. Cơ mà có lẽ tôi sẽ quên nó ngay lập tức mà thôi."
"Chết tiệt...!"
Nhìn Elna đang rời đi trong giận dữ, tôi thầm nghĩ cuối cùng mình đã làm được. Sảng khoái biết bao khi xả hết sự bực bội trong năm dài tháng rộng của mình.
Elna gia nhập đoàn kỵ sĩ hoàng gia lúc mười một tuổi. Cô ấy là thiên tài trong số thiên tài. Vì cô thường được giao các nhiệm vụ quan trọng, chúng tôi ít khi gặp nhau kể từ khi cô trở thành hiệp sĩ. Trong số ít lần gặp nhau, vì cô không có nhiều thời gian, những gì chúng tôi có thể làm là một cuộc hội thoại ngắn.
Thế nhưng, lần này tôi đã ở trên cơ cô ấy. Ahh, thật sảng khoái làm sao! Giờ tôi đã hiểu cảm giác của một đứa trẻ báo thù thành công những kẻ đã bắt nạt mình.
"Nhưng chuyện mình vừa tạo nên một kẻ thù không cần thiết vẫn không đổi..."
Tôi đang làm cái gì đây trời...
Nếu nhà Amsberg quyết định chống lại chúng tôi, thì lỗi hoàn toàn nằm ở tôi...
"Mình phá hỏng mọi thứ..."
Tôi trở về trong khi gãi đầu.