Vừa đến kinh đô, chúng tôi liền đi gặp Leo.
Leo biết tôi đã hành động nhưng cậu ta lại không biết mối quan hệ giữa tôi và Silver. Thế nên, cần phải đưa ra câu trả lời cho những thắc mắc của cậu ta về việc này trước.
"Ai mà ngờ Nii-san lại biết Silver chứ...Em biết anh quen biết với nhiều người nhưng không ngờ anh lại biết một người có tiếng đến thế."
"Silver không phải là người quen của anh. Chính anh ta mới là người đã liên lạc với anh. Anh ta nói mình sẽ kéo Công tước Kleinert về phe chúng ta để chứng minh sự tin tưởng giữa hai bên. Thế nên anh mới bịa ra câu chuyện Silver hành động vì em đã yêu cầu anh ta. Anh xin lỗi vì đã xin phép em sau khi mọi sự đã rồi."
Sau khi vào phòng Leo và kể lại cho những việc đã xảy ra, tôi giải thích cho cậu ta biết về Silver.
Nếu tôi không dựng nên chuyện Silver là khởi nguồn của việc này, thì trong tương lai tôi sẽ khó lòng mà hành động.
Rồi có ngày, mối liên hệ giữa tôi và Silver sẽ bị lộ. Tôi phải chuẩn bị cho việc đó nữa.
"Ổn thôi. Nii-san cũng có những suy nghĩ riêng về vấn đề này mà, đúng chứ?"
"Yeah, anh không kể cho em ngay lập tức vì anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Silver. Nhưng anh ta đã hoàn thành những gì anh ta nói. Anh nghĩ sẽ ổn thôi nếu đặt niềm tin vào anh ta. Tuy nhiên, chắc chắn anh ta vẫn còn nhiều bí ẩn. Chúng ta vẫn chưa biết được lý do anh ta hợp tác với chúng ta nữa. Sẽ khôn ngoan hơn nếu giờ ta không đặt trọn niềm tin vào anh ta."
"Em hiểu rồi...Em cũng muốn gặp anh ta."
"Anh sẽ chuyển lời. Nhưng vì anh ta đã tự mình liên lạc với anh, anh không nghĩ người đàn ông đó có ý định gặp trực tiếp em lúc này đâu. Anh biết cách để liên lạc với anh ta, nhưng chuyện này vẫn phụ thuộc vào việc anh ta có đáp lại hay không. Bởi vì Silver không trực tiếp nghe theo lệnh của chúng ta, anh nghĩ anh ta giống như một quân Joker chỉ di chuyển theo ý thích của mình. Thế nên đừng quá dựa dẫm vào anh ta."
"Hiểu rồi. Nhưng anh ta đã trợ giúp lãnh địa nhà Kleinert, nhờ đó Công tước đã hợp tác toàn diện với chúng ta, đúng chứ? Nên em nghĩ anh ta chắc chắn là người tốt."
"Trong mắt em thì ai cũng là người tốt cả..."
Tôi thở dài bỏ cuộc.
Tôi có cảm giác như gần đây mình đã thở dài theo kiểu này rất nhiều lần. Không cần phải nói, lý do là vì có một người khác có tính cách tương đồng với Leo.
"Nhân tiện, em đã nghe Công tước gửi một người đến giúp chúng ta, ông ấy gửi ai đến vậy? Sau cùng, công tước chẳng thể nào tự mình tới đây được..."
"Yeah, đúng thế. Sebas, ông gọi cô ấy đến đây cho tôi được chứ?"
"Vâng, thưa ngài."
Tôi nhờ Sebas đang đứng ở góc phòng mang Finne, người đang ở trong một căn phòng gần đây đến.
"Hân hạnh được làm quen với ngài, Hoàng tử Leonard. Thần là con gái trưởng của Công tước Kleinert, Finne von Kleinert. Mong ngài hãy chiếu cố thần."
Finne lịch sự nắm lấy viền váy và khẽ cúi chào.
Chẳng hề ngạc nhiên trước cô, Leo đàng hoàng đáp lại.
"Ta là Hoàng tử thứ tám, Leonard Lakes Adler. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội nói chuyện với quý cô Blau Mowe đây. Nhìn tận mắt thì quý cô đây đẹp hơn nhiều đó. Ta rất hân hạnh khi được gặp cô."
"Ôi Chúa ơi, một người khéo léo làm sao. Thần rất vinh dự khi được gặp em trai của Arnold-sama. Thần rất vui khi biết được Hoàng tử đây là một người lịch thiệp y như những gì Arnold-sama đã kể về ngài."
"Nii-san kể về ta sao? Việc này hẳn có gì đó sai sai. Ta có thể nghe những gì anh ấy kể được chứ?
"Vâng, thần rất vui lòng. Ah, thần sẽ chuẩn bị ít trà."
"Cám ơn cô."
Chỉ trong chưa đầy một phút mà hai người họ đã hiểu nhau rồi. Em trai tôi thật đáng sợ. Khả năng đánh động vào mặt tốt người khác của cậu ta thật sự là một tài năng thiên bẩm.
Giữa hai người họ chỉ có số ít chủ đề chung để nói mà thôi. Thế nên, vì không tìm được nhiều điểm chung, họ thường nói về những chuyện liên quan đến tôi.
Tôi chỉ có thể tỏ ra khó chịu khi họ nói về tôi. Leo chắc hẳn đã nhận ra điều này và chuyển hướng cuộc trò chuyện về phía tôi.
"Nói mới nhớ, Nii-san. Anh định sẽ hợp tác thế nào với Finne-san?"
"Đơn giản thì, anh sẽ nhờ cô ấy làm người đàm phán cho chúng ta. Và sau đó, anh định cho cô ấy đi lại thường xuyên giữa dinh thự của cô trong thủ đô và chỗ chúng ta. Việc đó sẽ chứng minh Công tước Kleinert đang ở phe ta. Hiện giờ thì cứ như vậy đã. À, anh đã nói với cô ấy về Silver rồi. Em không cần phải lo việc đó đâu. Dù biết là anh gài gia đình mình nhưng cô ấy vẫn hợp tác với chúng ta."
"Ngài lại làm như thần là người xấu nữa rồi...việc gia tộc chúng thần đã làm Silver-sama giận là sự thật, nhưng việc Arnold-sama đã hoà giải cho hai bên cũng là thật. Vậy nên chẳng phải chúng thần nên tỏ lòng biết ơn sao?"
"Rất tốt. Ta cũng nghĩ thế. Sau cùng thì điểm yếu của Nii-san là tự hạ thấp bản thân mình quá mức..."
"Haa..."
Dường như có hai Leo ở đây.
Ừ thì, nếu chúng tôi muốn kiếm thêm nhiều đồng minh hơn nữa, thì sẽ tốt hơn nếu kiếm được những người như thế này. Dù những rắc rối của tôi cũng sẽ tăng lên.
"Đây là phong cách của anh rồi nên đừng lo cho anh. Quan trọng hơn, Leo, em đã kiếm được đồng minh nào ở thủ đô chưa?"
"Unnn, khó mà nói đây. Những người có tầm ảnh hưởng trong thủ đô đều đã bị ba người kia lôi về phe mình rồi."
Tôi cố thay đổi chủ đề bằng cách hỏi Leo tình hình phía em ấy, nhưng dường như mọi thứ giống những gì tôi nghĩ.
Ngay cả khi biết được Công tước Kleinert đang chống lưng cho Leo, những người duy nhất hành động là phe trung lập mà thôi. Ngay từ đầu, những ai đã theo ba người kia không thể nào hành động được. Đó có lẽ là những gì đang diễn ra cho đến giờ khi họ vẫn chưa biết rằng Công tước hỗ trợ cho chúng tôi.
"Um...Thần vẫn không rõ hoàn cảnh hiện tại ở thủ đô cho lắm nên...ngài có thể nói rõ về ba người kia được không?"
"Anh vẫn chưa nói với cô ấy à?"
"Trên đường đến đây thì cô ta chỉ chăm chăm hỏi mấy câu chả liên quan gì, nên anh chẳng còn tí năng lượng nào mà giải thích nữa."
"Thần xin lỗi..."
"Ổn thôi, anh ta thường dính vào mấy cái rắc rối mà. Căn bản thì anh ấy là kiểu người hay bẻ lái mấy cuộc nói chuyện như thế."
"Ngài ấy sao!?"
"Bởi vì quá phiền phức để bẻ lại mà."
"Aw..."
Tôi liếc nhìn Finne đang có vẻ buồn rầu và lấy ba viên ngọc ở trong phòng, rồi đặt chúng lên bàn để công cuộc giải thích của tôi dễ hiểu hơn.
"Đây là ba đối thủ của chúng ta. Người đầu tiên là viên ngọc màu lam này. Đệ nhị hoàng tử, Eric Lakes Adler, hai mươi tám tuổi. Anh ta được số đông các bộ trưởng trong nội các ủng hộ và được biết đến như một vị hoàng tử thông minh. Người thứ hai là viên ngọc màu đỏ này. Đệ tam hoàng tử, Gordon Lakes Adler, hai mươi sáu tuổi. Anh ta xông pha chiến trường với tư cách là quân cờ mạnh nhất trong quân ngũ, anh ta thuộc về phe quân đội. Và người thứ ba là viên ngọc màu lục này. Đệ nhị công chúa, Zandra Lakes Adler, hai mươi hai tuổi. Cô ấy rất xuất sắc trong mảng ma thuật và nhận được nhiều sự hỗ trợ từ các ma thuật sư. Ba người này đang nhắm vào ngai vàng trong khi mở rộng quyền lực của mình. Còn có những thành viên khác trong gia đình hoàng gia cũng nhắm vào ngai vàng, nhưng mấy người đó không thể nào đem so với ba người này được."
"Chính quyền dân sự, quân đội và ma thuật sư. Họ đều có nền tảng vững chắc hỗ trợ cho mình. Các quý tộc đang cố lợi dụng việc này và củng cố quyền lực riêng mình, đó là cuộc chiến tranh giành ngôi vương ở hiện tại. Việc này bắt đầu từ ba năm về trước...khi anh cả chúng tôi, thái tử đã hy sinh trên chiến trường."
"Thần đã nghe cha thần từng nói nếu vị Thái tử khôn ngoan kia vẫn còn sống, mấy thứ như tranh giành quyền thừa kế sẽ không bao giờ xảy ra."
"Đúng là như vậy. Nếu người đó vẫn còn sống thì thứ phiền phức này sẽ chẳng bao giờ tồn tại ngay từ đầu."
Ngược lại, chính cái chết của người đó đã khiến những người khác có được cơ hội cho mình.
Tôi vẫn còn nhớ có thứ gì đó sai sai về vụ này. Anh cả rất dũng cảm và trang nghiêm. Tính cách anh ấy rất tuyệt, cứ như là bản nâng cấp của Leo vậy. Một người như thế liệu sẽ bước ra và hy sinh trên chiến trường?
Đã có một cuộc điều tra, đích thân Hoàng đế đã điều tra vụ này. Kết quả là không có ai đứng đằng sau việc này. Thế nhưng tôi vẫn không thể dẹp bỏ cái cảm giác có thứ gì đó được ẩn giấu sâu bên trong đó.
Tuy vậy, đào lại cái chết sẽ chẳng giúp chúng tôi việc gì cả.
"Người đó đã không còn ở đây, ba người anh chị em ruột kia của chúng ta lạirất máu lạnh trước kẻ thù. Leo, nếu em không thay thế anh cả và trở thành hoàng đế, chúng ta sẽ chẳng còn đường nào lui."
"Em hiểu. Nhưng, liệu em có thể làm được việc đó chứ..."
"Yên tâm đi. Anh hứa là em sẽ làm được."
Nói thế, tôi vỗ vai Leo.
Thấy Leo ho lên, tôi và Finne bật cười.
—————————
Đường phố ở thủ đô vẫn luôn bận rộn.
Finne nhìn vào con phố và quay người về phía tôi.
"Arnold-sama. Cái gì kia ạ?"
"Đó là một cửa hàng giám định. Nơi đó có cả chứng nhận nên phí ở đó hơi đắt. Và cô chỉ cần gọi tôi là Al."
"Việc này ổn chứ? Dùng tên giả?"
"Ta sẽ gặp rắc rối nếu mọi người vô tình nhận ra danh tính của ta nên cứ gọi ta là Al đi."
"...Kể cả khi sau này thần cũng sẽ gọi ngài như vậy?"
Finne quay người nhìn tôi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Chỉ có vài người gọi tôi là Al mà thôi. Thế nhưng, nếu cô ấy muốn gọi tôi như thế thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả.
"Cứ làm như cô muốn."
"Vâng! Al-sama!"
Cô đang vui về việc gì cơ chứ?
Trong khi vẫn còn đang bị ấn tượng trước việc một thứ nhỏ nhặt như thế lại làm cô ấy vui, tôi tiếp tục dẫn cô đi tham quan thủ đô.
Trên đường đi, chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng địa phương. Sau đó, tôi chỉ cho cô những cơ sở quan trọng ở thủ đô.
Chúng tôi không có nhiều thời gian, nên chỉ việc dẫn Finne vòng quanh thủ đô đã ngốn phần lớn thời gian rồi.
Khi đến lúc tôi nghĩ chúng tôi nên quay về, Finne tìm thấy một cửa hiệu trang sức.
"Ha~a...đừng tốn nhiều thời gian quá, okay?"
"Vâng!"
Vì cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu xin cho mình vào bên trong, tôi đành cho phép cô đi.
Vì cô không tự mình nói ra nên tôi không thể nói là cô rất muốn vào được. Thế nhưng, vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn có thể truyền tải cảm xúc nên lúc này, mọi mong muốn đều hiện ra rõ ràng trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, thật khó lòng mà bỏ qua được…
Việc này xảy ra mấy lần rồi nhỉ?
Vì đã thấm mệt nên tôi không bước vào cửa hàng. Tôi dựa lưng vào cây cột ở phía trước và chờ đợi.
Tuy nhiên, có một người lại không muốn để tôi được nghỉ ngơi phút nào.
"Ối chà!! Đây không phải là Hoàng tử Đần độn sao?"
Nghe thấy giọng nói khó chịu nặng mùi châm biếm, tôi nhướng mày.
Thành thực mà nói, tôi đã gặp phải người mà tôi chẳng muốn gặp chút nào.
Người vừa xuất hiện là một chàng trai trẻ với mái tóc dài được búi lên. Xung quanh là những người đi theo tháp tùng anh ta.
Bộ quần áo lòng thòng và kiểu tóc cậu ta, nói đơn giản thì, rất tệ. Tuy nhiên, dường như nghĩ mình rất ngầu nên cậu ta đang tràn đầy tự tin.
Tên cậu ta là Gield von Horsvath. Cậu ta đến từ nhà Horsvath, gia tộc lâu đời thứ hai trên toàn cõi đế quốc. Và dù bất đắc dĩ, cậu ta vẫn là bạn thời thơ ấu của tôi.
Nhà Horsvath sở hữu một lãnh địa gần thủ đô hoàng gia. Thế nên, cậu ta có dinh thự riêng ở thủ đô hoàng gia và hay ghé qua lâu đài. Vì chúng tôi tầm tuổi nhau, mấy người lớn xung quanh cứ ghép tôi và Leo với cậu ta. Cậu ta thường học và luyện tập chung với chúng tôi, đó là mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tuy nhiên, cậu ta chỉ giả vờ làm người tốt trước mặt Leo nhưng lại bắt nạt tôi ở sau lưng mình. Mấy người đi sau cậu ta cũng là những kẻ đồng loã đã bắt nạt tôi lúc đó. Tôi chưa bao giờ trả thù hay báo với người lớn cả. Hơn nữa, mấy người nhận ra việc này cũng lờ đi. Họ chắc hẳn rất hả hê trước vụ này.
Sau cùng thì họ có lẽ đã cảm thấy tự đắc khi được tận mắt chứng kiến một hoàng tử với vị thế cao hơn mình nhiều bị người khác hành hạ.
Sau khi lớn lên, chúng tôi thường gặp nhau theo kiểu này.
"Gield...hiếm khi được gặp cậu ở nơi như thế này đó."
"Cậu thấy đó, ta đang ngồi trên xe thoáng thấy một gương mặt có vẻ tồi tàn đến mức không thể nào coi người đó là một hoàng tử được. Thế nên với tư cách là một trong các quý tộc hoàng gia, ta nghĩ mình nên gọi cậu ra."
"Thế thì cám ơn."
"Cái thái độ đó là gì?"
Gield chỉ cây gậy trên tay cậu ta vào mặt tôi và nói với vẻ bực bội.
"Ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi vì chúng ta đang ở nơi công cộng sao? Không ai dám lên tiếng ngay cả khi ta dần ngươi ra bã, ngươi biết chứ? Dù sao thì chẳng có ai lại đi quan tâm cái mặt của ngươi cả."
"Tôi tự hỏi. Gần đây Leo đã trở nên khá nổi tiếng, vài người có thể đã nhận ra tôi, đúng chứ?"
Không hẳn là toàn bộ người dân đều nhớ được mặt các thành viên trong hoàng gia. Ngay cả khi tôi có nhiều tiếng xấu, họ cũng chỉ biết là tôi có mái tóc và đôi mắt màu đen. Tôi có xuất hiện trước công chúng vào một vài dịp lễ, nhưng vì đứng xa, họ không thể nào nhớ chính xác ngoại hình của tôi được.
Tuy nhiên, gần đây Leo lại trở nên khá nổi tiếng. Chắc chắn đây sẽ là vấn đề lớn nếu cậu ta đánh tôi, người có gương mặt giống Leo.
"Ngươi không phải Leonard. Ai cũng có thể nói thế khi nhìn ngươi. Ngươi luôn ăn mặc tồi tàn và luôn hướng mắt xuống đất. Điều đó cho thấy ngươi tự ti đến mức nào. Ai mà lại nghĩ người là thành viên hoàng gia chứ? Mấy hành động của ngươi chẳng giống hoàng gia gì sất!"
Nói thế, Gield dùng gậy đánh vào chân tôi. Tôi nhăn mặt đau đớn nhưng vẫn chưa ngã khuỵ xuống.
Tôi không thể làm thế ở đây được. Hiện giờ mọi chuyện vẫn trông như thể ai đó bị quý tộc đánh, nhưng nếu mọi người nhận ra tôi là thành viên trong hoàng gia, thì chuyện này sẽ bị làm ầm lên mất. Đến lúc đó, bất kể kết cuộc thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra.
Giờ, nên làm gì đây?
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tôi gần như tự cắn lưỡi.
Ai mà ngờ cô ấy lại xuất hiện vào lúc này chứ.
Cô làm ơn đừng làm mọi chuyện rối hơn nữa được không?
Finne nhìn vào cây gậy mà Gield đánh tôi và bộc lộ sự giận dữ của mình.
"Thật láo xược!!"
"Nn? Ai đó? Người hầu của ngươi à?"
"Tôi hiểu rồi, hoá ra là một tên thô lỗ."
Nói thể, Finne bỏ đi tấm mạng che mặt.
Trong khoảnh khắc, Gield bị hớp hồn trước vẻ đẹp của cô trong vô thức, nhưng ngay khi biết được mình đang nói chuyện với ai, cậu ta giật mình trong ngạc nhiên.
"C, cô là...Fii, Quý cô Finne!?"
"Đúng, tôi là Finne von Kleinert. Và anh là?"
"T, tôi là Gied von Horsvath. Con trai trưởng của Công tước Horsvath."
"Con trai của ngài Công tước Horsvath đáng kính đó sao? Thật không may. Tôi đã nghĩ anh phải là một người cư xử đàng hoàng hơn chứ."
Gield bắt đầu chống chế với Finne, người đang có vẻ không hài lòng.
Cậu ta trông cực kỳ khó coi. Khó mà tưởng tượng nổi Gield, người luôn chú ý đến lòng tự trọng của mình, lại trông như thế này. Bị chỉ trích trước đám đông là điều mà lòng tự tôn của cậu ta không bao giờ cho phép.
"C, Chỉ là hiểu nhầm thôi! Gã này là..."
"Hoàng tử Arnold Lakes Adler. Anh nghĩ anh sẽ ổn dù có làm gì với vị Hoàng tử Đần độn đi nữa sao? Anh có tí tôn trọng hay trung thành với hoàng gia không thế?"
"K, Không, Không phải thế..."
Tôi nhìn Finne.
Nếu Finne làm Gield mất mặt ở đây thì mọi chuyện sẽ trở nên khá tệ. Finne chính là Blaue Mowe. Ngoài việc cô cực kỳ nổi tiếng ở thủ đô, cô còn là con cưng của hoàng đế nữa. Cô ấy có thể dễ dàng cứu tôi khỏi vụ này, nhưng tôi không thể để cô chọc giận Gield được.
Không cần phải đối đầu với kẻ vô dụng như này. Nếu tôi để cậu ta tự làm theo ý mình, thì Gield sẽ hài lòng. Và nếu cậu ta cứ đơn phương đánh tôi, thì chỉ có danh tiếng cậu ta bị tụt xuống mà thôi.
Dùng mắt mình, tôi cố bảo Finne dừng lại, nhưng cô chẳng để tâm.
Rồi cô nói điều gì đó cực sốc.
"Ngay từ đầu thì...ngươi nghĩ ta đang đi cùng Hoàng tử Arnold sao?"
"Eh...?"
Finne nhìn thẳng vào tôi.
Nhận ra ý định của cô, tôi thở dài.
Nếu chuyện đã như này thì tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc đi theo ý định của Finne.
"Việc này mệt rồi đây, Finne-san. Vì cô không muốn chuyện này bị đồn thổi lên, tôi vẫn đang giả dạng làm Nii-san đó, cô biết chứ..."
"Thần xin lỗi, Leo-sama."
"Eh, ah, eh, Leonard...?"
"Yeah, đúng thế. Gield-san."
Tôi chỉnh lại đầu tóc mình và đứng thẳng dậy. Tôi bắt chước giọng điệu Leo và thay đổi biểu cảm của mình cho lịch sự hơn.
Thấy sự thay đổi của tôi, mặt Gield tái xay ngay lập tức khi nhớ lại những gì mình đã làm.
"Le, Leonard...không phải thế đâu. Cái này là..."
"Ổn thôi Gield-san. Tôi biết anh đã làm những chuyện như thế này với Nii-san mà. Chỉ cần Nii-san không nói gì, tôi cũng không định làm gì cả đâu. Nhưng thứ lỗi cho chúng tôi. Tôi vẫn đang trên đường dân Finne-san đi dạo."
"A, Aa...Thần hiểu rồi..."
Gield rời đi với nét mặt hoảng hốt.
Nếu là tôi, trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra với Leo, thì tôi có thể sẽ đem sự tôn trọng và lòng trung thành với hoàng gia ra giống như cách Finne đã làm. Ít nhất thì, Leo là phe thứ tư tham gia vào cuộc chiến kế vị. Không giống tôi, em ấy là một hoàng tử có khả năng trở thành hoàng đế.
Gield chắc hẳn đã hiểu rằng nếu để tình hình trở nên tệ đi như thế, cậu ta sẽ gặp bất lợi. Tôi vội vã thay đổi ngoại hình của mình về lại dáng vẻ bình thường.
Tuy nhiên.
"Cô thật sự phải làm vậy à?"
"Thần xin lỗi..."
"Ha~a...đi thôi."
Đầu tiên, chúng tôi phải rời nơi này đã. Chúng tôi đã thu hút quá nhiều sự chú ý rồi.
Chúng tôi nhanh chóng hướng đến lâu đài. Khi đến gần nó, tôi dừng lại và nhìn vào Finne.
"...Cô tự ý làm việc đó phải không?"
"Thần rất xin lỗi."
"Nếu cô cứ để yên mọi thứ thì chỉ có danh tiếng gã đó bị hạ thấp thôi. Nhưng với chuyện này, gã đó ít nhất sẽ hận cô và Leo. Hơn nữa, vì họ có được thông tin Leo có thể đi đâu đó dưới vỏ bọc của tôi, tôi khó lòng mà hành động được."
"..."
Nếu tiếp tục chuyện này thì Finne sẽ khóc mất. Đôi mắt cô đã bắt đầu ngấn lệ rồi.
Thấy thế, tôi nhìn đi hướng khác.
Giờ có nói gì với Finne đi nữa cũng chẳng thay đổi được chuyện gì. Tôi cũng không thể trách cô ấy vì những việc đã xảy ra được.
"Nếu cô đã hiểu thì lần tới đừng có tự ý làm mấy chuyện như thế này nữa. Cô có thể gặp nguy hiểm đó, nên đừng bao giờ làm vậy nữa."
"Vâng."
Cô ấy vẫn trông như thể sắp khóc vậy.
Nhìn Finne gục đầu xuống, tôi chịu thua. Vì không thể làm được gì hơn, tôi mở miệng nói.
"Nhưng...tôi hiểu là cô làm vậy vì tôi. Cám ơn."
"...Al-sama..."
"Xin lỗi vì mọi thứ phải kết thúc với dư vị khá tệ trong khi cô đã rất vui."
"K, Không! Không phải lỗi Al-sama đâu! Tất cả là do sự thiếu suy nghĩ của thần! Thần sẽ cẩn thận hơn vào lần tới! Th, Thế nên...ngài có thể dẫn thần đi dạo lần nữa không?"
"Yeah, lần tới ta cũng sẽ che giấu bản thân nữa."
Nghe thế, nét mặt Finne liền trở nên tốt hơn và cô nở nụ cười rạng rỡ.
Thật đáng khi dẫn cô ấy đi dạo quanh thủ đô và được nhìn thấy nụ cười ấy. Nghĩ thế, tôi dẫn Finne về lại lâu đài.