“Grevin... không thể nào?”
Diana như ngừng thở.
“Có đấy.”
Souta khẽ gật đầu.
“Anh nghĩ rằng chẳng có một ai khác ngoài trưởng lão lại thiếu năng khiếu đặt tên đến mức dùng một cái tên đã từng bị bác bỏ đâu.”
“Đúng ha, còn cả tá những cái tên khác... Nhưng là em vẫn rất mừng vì Trưởng lão-san đã vượt qua được.”
Chắc chắn ông ấy cũng nghĩ nếu dùng cái tên Gregor Marvin thì sẽ bại lộ thân phận của mình. Nhưng rồi ông nhớ ra, mình vẫn còn cái biệt danh, mặc dù mọi người trong party cũng chẳng bao giờ dùng, nó đã bị lãng quên cũng giống như chính bản thân ông lúc đó. Chỉ cần nhìn cách hai người bọn họ luôn gọi ông bằng trưởng lão thì biết nickname của ông được giấu kín đến thế nào. Điều này cũng đồng nghĩa với việc danh tính thực sự của tác giả cuốn sách này chỉ có thể được nhận ra bởi những người trong party của Souta hoặc ai đó gần gũi như Diana mà thôi.
“Vậy đó là tất cả những gì chúng ta có được nhỉ?”
“Đúng vậy... ít nhất là cho đến lúc này.”
Nói vậy, Souta nhìn xuống những gì được viết trên mảnh giấy.
“Giờ thì, chúng ta nên hành động thế nào đây.... tìm kiếm long nhân tộc, hay nơi ở của thần lùn, hay là...”
“Đến đất nước của thú nhân tộc, đúng không ạ?”
Souta gật đầu đồng tình.
“Chúng ta không có chút manh mối nào về vị trí của long nhân tộc, trong khi đó tộc thần lùn thì đã tách ra nên chúng ta cũng không biết nơi chính xác cần phải đến, chính vì vậy lựa chọn cuối cùng là xác đáng nhất.”
“Vậy, nếu có một ngôi làng thần lùn nằm gần với con đường chúng ta đến đất nước thú nhân thì sao?”
“Cũng có thể lắm, nhưng vấn đề hiện tại đó là dù cho chúng ta có đến thú nhân tộc thì rất có thể cũng không tìm được thông tin gì cả.”
Souta bắt đầu vò đầu bứt tai muốn tìm được cách tốt nhất thu thập thông tin.
“Vì tuổi thọ của thú nhân cũng chỉ hơn con người một chút, có lẽ không còn ai biết về những sự kiện ngày đó, dù cho câu chuyện có được truyền lại cho hậu duệ thì một nghìn năm cũng là quá lâu rồi....”
Nếu cuốn sách của trưởng lão được truyền lại cho tộc thú nhân thì ở lãnh địa của con người cũng có một câu chuyện tương tự và nó đã trở nên phổ biến. Như vậy thì liệu người được thừa hưởng câu chuyện có còn muốn truyền bá nó nữa không cũng rất khó nói.
“Giờ sao đây? Chúng ta có nhiều lựa chọn quá.”
Souta cũng đã chọn được điểm đến cho mình rồi, nhưng cậu hỏi Diana vì cậu muốn chuyến đi có ý nghĩa hơn là chỉ tìm kiếm thông tin.
“.... Thật ra thì em luôn muốn đến chỗ thú nhân tộc một lần. Thật xấu hổ nhưng từ trước đến nay em chưa từng rời khỏi tiên tộc. Chỉ riêng việc đến thị trấn này đã là một trải nghiệm vô cùng thú vị rồi, có thật nhiều người từ tộc khác và nhiều thứ mà em chưa từng được thấy... thật sự rất vui.”
Diana hào hứng trả lời, hai má của cô có chút ửng hồng.
“Thật tốt khi hỏi em mà. Lần trước anh được triệu hồi đến đây, rồi lại lần này nữa, anh muốn sống thật tự do tự tại, làm những điều mình muốn. Vậy nên, mình cứ đi vòng một chút cũng đâu có sao... Quyết định rồi, hãy cùng đến thú nhân tộc nào. Dù không tìm được thông tin của Trưởng lão thì cứ đi quanh ngắm cảnh cũng rất thú vị mà.”
Trên tất cả những lựa chọn đặt ra, Souta quyết định như vậy chỉ đơn giản vì nó có vẻ thú vị thôi, biểu cảm của cậu đã trở nên tươi sáng hơn nhiều.
“Vâng, sẽ rất vui cho mà xem. Du hành thật tuyệt, trên đường đi từ tiên tộc đến đây, chỉ riêng được ngắm những phong cảnh khác nhau thôi đã làm em vui đến phát khóc luôn rồi. Lần này chúng ta còn đi đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, em thật sự rất mong chờ đó!”
Trông thấy Diana vô cùng hào hứng vung cao nắm đấm, Souta cố gắng kìm lại để không bật ra câu “Anh đã đến đó một nghìn năm trước rồi.”
“Hôm nay đã muộn rồi, vậy mai chúng ta bắt đầu khởi hành sao?”
“Um, mặc dù anh đã mua căn nhà này để tránh phiền phức, nhưng có vẻ như thời gian ở đây thật sự quá ít... Được rồi... ngày mai chúng ta sẽ đi sau khi mua sắm vài thứ, giao lại căn nhà, và báo cáo về việc rời khỏi thành phố. Thêm nữa vì chúng ta sẽ rời đi nên anh cũng muốn đến từ biệt những người quen nữa.”
Souta nhớ lại lần trước lúc rời đi, lần này cậu muốn hoàn thành nó thật nhanh.
“Dù sao cũng không phải chuyện khẩn cấp hay gì cả, anh cứ từ từ cũng được mà.”
Vì cách nói chuyện mạnh mẽ của mình mà cô bị người khác hiểu lầm rất nhiều. Cô thường hay trốn ra khỏi lâu đài vì không thể chịu đựng được sự gò bó của luật lệ hoàng gia, và những cảm xúc kìm nén này đã chuyển hóa thành sự khao khát tự do cháy bỏng trong cô. Chính vì vậy khi nghe đến chuyến đi lần này, cô lại bất giác bật ra những câu nói như vậy.
Hai người tiếp tục bàn luận về chuyến phiêu lưu và những bí ẩn xoay quanh nó mãi đến tận khuya. Sau tất cả thì nhờ vậy mà những cảm xúc đè nén trong tâm trí họ cũng đã được làm nhẹ bớt phần nào. Cuối cùng Diana vì quá mệt đã ngủ thiếp đi mất, Souta đưa cô về giường rồi tự sang một phòng khác để ngủ.
Sáng hôm sau.
Vì cuộc nói chuyện đêm qua mà hai người cũng dậy muộn hơn thường lệ. Ấn tượng cuối cùng còn lại trong tâm trí Diana là chiếc ghế sofa trong phòng khách, vậy nên chỉ vừa mở mắt cô đã cảm thấy vô cùng bối rối, cố gắng kìm lại những cơn sóng cảm xúc cô bước xuống dưới nhà.
Lúc này trong phòng khách, Souta đang chuẩn bị bữa sáng. Mặc dù tất cả những gì cậu làm chỉ là lấy đồ ăn ra từ túi không gian và hâm nóng lại món súp, nhiêu đó cũng đủ để có được một bữa sáng tươm tất.
“Oh, em dậy rồi à Diana? Chào buổi sáng.”
“Xin lỗi, em ngủ nướng mất rồi....”
“Không sao đâu. Hôm qua chúng ta đã nói chuyện đến rất khuya và anh đoán là những mệt mỏi của chuyến đi vẫn chưa hoàn toàn biến mất nữa, anh cũng vừa mới dậy thôi. Anh đã chuẩn bị sẵn bồn nước rồi đấy, em đi rửa mặt đi.”
Souta chào hỏi ngắn gọn rồi đưa một chiếc khăn tắm cho Diana.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, vậy em xin phép.”
Vì quá ngượng ngùng, sau khi nhận lấy chiếc khăn từ Souta, cô vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm.
Sau khi ăn sáng xong, hai người làm đúng như những gì đã bàn vào đêm qua, đầu tiên họ đánh xe ngựa vào thành phố để mua sắm cho chuyến đi. Vì vùng đất thú nhân tộc nằm ở xa hơn so với tiên tộc nên hai người quyết định mua thêm hai tấm đệm giảm sóc để chuyến đi thoải mái hơn, ngoài ra họ còn mua thêm kha khá đồ ăn cũng như bất cứ món đồ nào có thể sẽ cần trong chuyến đi mà không hề bận tâm về giá cả. Ban đầu Diana còn có chút cầm chừng, nhưng sau khi trông thấy Souta mua hết thứ này đến thứ khác, bản thân cô cũng bị cuốn vào tự lúc nào không hay, kết quả là những thứ cô muốn mua còn nhiều hơn nữa.
Hai người mua sắm mãi đến tận trưa và quyết định đến nhà trọ để dùng bữa cũng như thông báo cho họ về chuyến du hành.
Miri đáp lại “Nữa sao?”, trong khi Milfana đơn giản nói “Xin hãy cẩn thận nhé.” Về phần Gordon, ông đề nghị “Đưa tiền đây và ta sẽ làm cho hai người vài món.”, đương nhiên hai người nhiệt thành đồng ý.
Khi đến cửa hàng của Carena, hai người trông thấy Roury và Elmia cũng đang đi về phía đó. Có vẻ như Elmia đang quở trách Roury vì cô nàng trốn đi chơi trong khi phải trông cửa hàng.
“Ah Souta-san và Diana-sama!! Hai người thật là độc ác với tôi nhá! Cứ thế bỏ mặc tôi lại như vậy.”
Vừa trông thấy hai người, Roury đã ngay lập tức phàn nàn.
“Nhưng có vẻ mọi chuyện đã ổn, đúng chưa?”
Bị Souta bật lại, Roury mất hết khí thế.
“Chuyện đó... Errr.... Cảm ơn anh rất nhiều.”
Elmia đứng bên cạnh Roury cũng cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Hai người mau ngẩng đầu lên đi, chúng tôi chỉ mang Roury đến đây và vứt cô ta lại thôi mà, chuyện này không đáng đâu.”
Roury và Elmia biết rõ rằng cậu ta chỉ đang cố che đậy sự xấu hổ của mình thôi, cả hai cùng bật cười và ngẩng đầu lên.
“Thay vào đó thì chúng tôi đến đây để chào hỏi trước khi bước vào chuyến du hành bắt đầu từ hôm nay.”
“Đúng vậy, Souta-san và tôi đã quyết định sẽ đến vùng đất thú nhân tộc.”
“Chuyện này... nếu vậy... Un... Hãy cẩn thận và đừng quên vác mặt đến đây ngay khi cậu trở lại, được không?”
Mặc dù nghe Souta nói vậy khiến cả Roury và Elmia có chút cô đơn, nhưng Roury vẫn quyết định tạm biệt cậu một cách thật vui vẻ.
“Em cũng cầu chúc cho chuyến đi của hai người thật an toàn. Hơn nữa hãy nhớ lại đến chơi với mẹ em nhé.”
Elmia hiểu được ý của mẹ mình cũng thêm vào một câu đùa nho nhỏ.