Sau khi rời khỏi cửa hàng của Carena, hai người hướng thẳng đến guild để thông báo về chuyến đi của mình, nhưng vì cả Milfa và Airi đều vắng mặt, họ chỉ làm một bản báo cáo đơn giản rồi rời đi ngay lập tức. Airi thì đang trong kì nghỉ, còn Milfa lúc đó đang có một vị khách ở trong phòng chủ guild. Mãi đến hai tiếng sau cô mới biết được và thầm bực tức, 'Sao họ lại chọn đúng ngày hôm nay chứ...'
Về phần hai người kia đếm sau khi nhờ Fuura trông nom nhà cửa, họ quay lại nhà trọ để lấy phần đồ ăn do Gordon làm.
“Vì đây sẽ là một chuyến đi dài nên tôi đã cho thêm một chút đấy.”
Đúng như ông ta nói, khoảng năm mươi món ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“ “Cảm ơn.” ”
Gordon giơ cánh tay phải lên chào lại rồi ngay lập tức đi vào bếp, để mọi chuyện lại cho Milfana.
“Xin lỗi nhé, thái độ của lão ta như thế thôi, nhưng thật sự lão rất vui khi hai người đều thích đồ ăn ở đây đấy.”
“Yeah, chỉ cần nhìn vào những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ thế này là tôi biết rõ rồi. Chuyển lời giúp tôi nhé, rằng những món ăn của ông ta đã làm chuyến đi của chúng tôi thoải mái hơn rất nhiều.”
“Cả tôi nữa, nói với ông ấy, đây là những món ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn.”
Milfana vui vẻ gật đầu.
Rời khỏi nhà trọ, hai người hướng cổng phía nam đi tới.
Lần này không có ai đến tiễn, nhưng gương mặt của hai người vẫn vô cùng rạng rỡ. Một phần là do mục tiêu trước mắt, nhưng chủ yếu là nhờ sự háo hức về một cuộc hành trình thú vị.
Sau khi đã hoàn toàn rời khỏi thị trấn, Souta quyết định trang bị cho Diana và Ed để phòng trường hợp phải giao chiến với quái vật hay đạo tặc. Với Ed, cậu trang bị cho nó một chiếc trâm cài vào bờm. Thứ này sẽ giúp Ed được gia tăng thể lực, nếu cuộc chiến nổ ra nó có thể dễ dàng chạy đến nơi an toàn. Còn về phần Diana, Souta đưa cho cô một cây cung dùng chiến đấu tầm xa, vốn là niềm tự hào của tiên tộc, và một thanh đoản kiếm cho cận chiến. Cả hai đều là những vật phẩm trong túi không gian của cậu từ lần triệu hồi trước.
Cây cung này có tên [Cung bạc], và đúng như cái tên, toàn thân nó phát ra ánh bạc tuyệt đẹp giống hệt mái tóc của cô. Thế nhưng vật liệu làm ra nó lại không hề liên quan đến bạc mà là hỗn hợp bạch kim và sắt ma thuật đã được cường hóa với ma pháp trong quá trình chế tác. Người dùng sẽ được chỉ định thông qua chủ nhân hiện tại hoặc người chế tác, và Souta là một trong số những người làm ra nó đã trao cho Diana.
Những mũi tên mà Souta chuẩn bị cho cô cũng không phải loại sắt bình thường, mà chúng có thể được cường hóa thông qua ma thuật nhận được khi lắp vào cung. Hơn nữa dù cho không có mũi tên thì cây cung này cũng có thể tự tạo ra một mũi tên phép nếu dồn vào đó đủ ma lực. Nhưng vì lượng ma lực tiêu tốn không hề ít nên dùng những mũi tên bình thường vẫn được ưu tiên hơn.
Thanh đoản kiếm cũng được làm từ sắt ma thuật và vô cùng nhạy cảm với ma pháp.
Phong cách chiến đấu của Diana ưu tiên tốc độ, nên Souta chọn cho cô một chiếc giáp ngực được làm từ da của loài hươu quỷ và được phủ thêm một lớp vảy của con rồng có tên Ryuuroku với tác dụng hồi phục.
Souta cũng tự trang bị cho mình một đồ gọn nhẹ với kiếm sắt và áo khoác da. Cậu có thể dễ dàng lấy đồ ra từ túi không gian nên như vậy đã là quá đủ rồi. Thêm vào đó cân nhắc đến việc rất có thể có người nhận ra thân phận của mình, Souta cũng cất đi chiếc vòng ngụy trang.
“Ngẫm lại thì cuộc đời Diana cũng khá hỗn loạn nhỉ.”
Souta đột nhiên lẩm bẩm. Nhưng vì Diana ngồi ngay bên cạnh nên cô nghe thấy tất cả và đáp lại.
“Em nghĩ vậy...?”
Bản thân cô cũng không chắc chắn lắm nên đã dùng một câu hỏi.
“Ngay từ đầu thì cuộc sống trong cung điện của em cũng không hề dễ dàng nữa.”
“Fufufu, chuyện đó thì em không bận tâm lắm đâu. Dù sao thì mẹ em cũng đâu phải vợ cả hay thê thiếp gì, chuyện không khác được.”
Diana thật sự biết ơn khi Souta cố gắng lựa những từ dễ nghe nhất và mỉm cười đáp lại.
“Chuyện đó... có lẽ vậy. Nhưng em đã phải tận mắt chứng kiến thời khắc cuối cùng của Soldia và không lâu sau đó bản thân mình lại bị phong ấn trong một nghìn năm. Hỗn loạn, hay có lẽ là bất hạnh?”
“Hmmm~ Nhưng mà cũng nhờ vậy em đã có thể xác nhận được kết nối với anh trai. Hơn nữa... cũng vì phong ấn đó mà hiện tại em có thể du hành với Souta.... Anh biết không, ngay lúc này em đang rất rất hạnh phúc đó.”
Diana mỉm cười thật rạng rỡ.
“V-Vậy sao... vậy thì tốt quá.... Xin lỗi, anh lại nói mấy chuyện kỳ lạ nữa.”
Souta hết nhìn trước rồi lại ngó sau, vì cậu nhận ra mặt mình đã đỏ ửng từ lúc nào.
Chuyến đi đến vùng đất thú nhân này họ dự định đi qua rất nhiều thị trấn và làng mạc. Nếu có nhà trọ họ sẽ ở lại đó, nếu không có thì sẽ tiếp tục lên đường và nghỉ ngơi trong lều ma thuật.
Càng du hành họ lại càng gặp được nhiều du hành giả, hiệp sỹ hay võ sư nổi tiếng hơn.
Điểm dừng chân đầu tiên của hai người là một thị trấn cỡ trung và quyết định tìm một nhà trọ.
Vì cảm thấy đôi chút mệt mỏi, Diana nghỉ lại trong phòng còn Souta đi xuống quầy bar và nhà ăn ở tầng một để thu thập thông tin.
Có rất nhiều người mạnh tụ tập ở đây, và ai cũng tự tin với bộ trang bị tận răng của mình.
Cảm thấy có chuyện xảy ra, Souta tiến đến chỗ người trực trong quầy,
“Nói nghe này, ở đây có nhiều người trang bị giáp trụ như vậy, hôm nay có vụ gì sao?”
“Cậu đến thị trấn này trong khi không biết gì sao? Tôi cứ tưởng rằng cậu đến đây cũng bởi vì giải đấu chứ.”
Mặc dù có một gương mặt đáng sợ với cặp ria mép, ông ta đáp lại Souta với một nụ cười thân thiện.
“Tôi hiểu rồi, đó là lý do vì sao lại có nhiều người tụ tập như vậy.”
“Cậu trông có vẻ cũng khá mạnh đấy. Dù vũ khí trông đơn giản nhưng dường như cậu đang cố che dấu năng lực của mình.”
Người chủ quầy nhìn Souta với ánh mắt dò xét, không hề có dấu hiệu của ma pháp thẩm định, những gì ông ta thấy được là nhờ kinh nghiệm lâu năm quan sát của mình.
“Gahahahaha, mắt lão mờ rồi. Lão nói thằng nhóc này đang ẩn dấu một sức mạnh đáng nể sao? Chỉ một cú đấm sượt qua của ta cũng có thể giết thằng nhãi với cái cơ thể nhỏ thó này. Oy, mấy người cũng nghĩ thế đúng không?”
Gã đàn ông đang nói mang một bộ trang bị đấu sĩ, và nó có chất lượng khá cao.
Phía sau lưng hắn là một vài người bạn, bọn chúng cũng hùa lại và bắt đầu lăng mạ Souta.
“Oy, thôi ngay! Lượn đi nếu các người muốn gây sự với khách hàng của ta!!”
Lão trưởng quầy trợn mắt và hét thẳng vào mặt mấy gã kia, nhưng vì cồn đã lên não nên bọn chúng không thèm nghe ông lấy một chút.
“Ta không quan tâm đến lão già tàn tạ như ông. Quan trọng hơn, thằng nhóc, mày có định tham dự giải đấu không?”
“Không, tôi...”
“Bỏ đi khi mày còn có thể. Nếu nhóc vẫn muốn dấn thân vào thì sẽ bị đau đấy, tệ hơn là mất mạng kìa, Gahahahaha!”
...không có ý định tham gia. Souta đang muốn nói vậy thì bị gã kia chặn họng.
“Vậy, giờ ta sẽ kiểm tra cái năng lực được cho là đáng nể của nhóc ngay đây và luôn.”
Một trong số đám bạn của gã kia lên tiếng. Mặc dù hắn có thể được coi là một gã tóc dài điển trai, nhưng cái bản chất xấu xa thì vẫn được thể hiện rõ ràng trên mặt.
“Không, tôi thật sự khôn-”
“Chờ chút-chờ chút!! Mấy tên kia, ta đây sẽ không bao giờ tha thứ cho những người dám bắt nạt kẻ yếu!!”
Một lần nữa, Souta lại bị chặn họng khi cố gắng thanh minh rằng mình không hề muốn tham gia cuộc thi này. Và thủ phạm là một gã thú nhân từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
“Giờ lại là ai nữa đây...”
Souta ngán ngẩm cúi đầu.