Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
—- Khó chịu ở đâu?
Bạch Trác vốn chẳng khó chịu gì nhưng bây giờ đột nhiên lại thấy hơi tê tê, cảm giác ấy không chỉ dừng lại ở mỗi đôi chân.
“Chân.” Ngón tay đặt trên đầu gối cô cuộn lại: “Có hơi tê.”
Nhìn người ngồi xổm trước mặt mình, trái tim cô rộn rã: “Nhưng sẽ ổn lại ngay thôi.”
Vẻ mặt cô đỗi bình tĩnh nhưng gò má ửng đỏ đã bán đứng cô. May mà người đối diện không có thuật đọc tâm.
Hứa Yếm cau mày trông cô ngồi co rúm lại: “Khó chịu lắm à?”
Bạch Trác chột dạ, vội vàng lắc đầu đáp: “Đã ổn rồi ạ.”
Sau đó cô thình lình đứng lên như muốn chứng minh cho lời nói của mình, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên lập tức bị choáng váng.
Hứa Yếm nhanh tay đứng dậy đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
Bạch Trác chẳng những không chứng minh được mà trái lại còn khiến Hứa Yếm thêm nghi ngờ. Anh lại hỏi lần nữa: “Thật sự không sao chứ?”
Bạch Trác cứng đờ, rồi khẳng định chắc nịch: “Thật mà. Em có thể chạy tám trăm mét luôn đó.”
Hứa Yếm: “…”
Cô đang chuẩn bị nói tiếp thì nghe thấy tiếng của Tào Lâm vang đến: “Anh.”
Bách Trác theo tiếng ngó xuống dưới cầu thang thì thấy Tào Lâm đang đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn họ cười toe toét, miệng rộng ngoác lộ cả hàm răng.
Mắt cậu chàng vốn đã híp, bấy giờ cười phớ lớ thành thử chỉ thấy mỗi một đường díp lại.
Đứng bên cạnh cậu là một chàng trai khác đeo mắt kính, đối phương cũng đang cười nhưng nụ cười ấy kín đáo hơn Tào Lâm nhiều.
Tầm mắt Bạch Trác dừng lại trên khuôn mặt người kia chừng mấy giây.
Đây là lần đầu tiên cô gặp cậu bạn này, hình như tên Dương Văn Bân.
Một người bạn tốt khác của Hứa Yếm.
Bạch Trác liếc anh theo phản xạ song Hứa Yếm cũng đang nghiêng người, cụp mắt quan sát người dưới cầu thang. Không thể thấy được sắc mặt anh ra sao, chỉ có thể suy đoán được một ít sự khác biệt thông qua trạng thái và lời nói của anh: Anh cởi mở hơn bình thường đôi chút.
Hứa Yếm cất tiếng bảo với nhóm Tào Lâm: “Chờ lát nữa đi.”
Dứt câu, anh lại xoay người hỏi Bạch Trác: “Em cần về nhà gấp không?”
Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ nên trời chưa tối mịt, dĩ nhiên Bạch Trác sẽ lắc đầu.
Hứa Yếm lại hỏi: “Vậy có muốn đi ăn chút gì đó không?”
Cô chưa lên tiếng đáp thì anh lại bổ sung thêm một câu: “Sẽ ở quán gần khu trọ đó, rất gần thôi.”
Cảm giác này như thể sợ cô không chịu đi vậy.
Hứa Yếm muốn cô đi cùng.
Nghĩ thế, đôi mắt Bạch Trác cong lên như trăng lưỡi liềm.
Vì vậy cô cất giọng trả lời: “Dạ.”
Hình như càng ngày cô càng được chào đón, Hứa Yếm đã mở rộng cửa hơn để mặc cô bước vào trong đó rồi.
Thậm chí vào những lúc cô hơi chậm tiêu, anh còn gửi tiến hiệu mời cô tiến vào.
Suốt dọc đường, Tào Lâm luyên thuyên không ngớt. Dương Văn Bân mới đầu trông thì yên tĩnh nhưng cũng chẳng phải người ít nói gì, hai cậu chàng buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Lúc đi cùng họ, Hứa Yếm rất tự nhiên, tuy vẫn kiệm lời như trước song thỉnh thoảng anh cũng sẽ đáp một hai câu để gần gũi với mọi người dù rằng không nói nhiều như cô.
“Vậy em sẽ thi đại học tại Mạn Thành luôn sao?”
Khi Dương Văn Bân nhắc đến chuyện trở về đây thi thì Bạch Trác mở lời hỏi.
“Đúng vậy.” Dương Văn Bân gật đầu, sau đó giải thích: “Em không có hộ khẩu ở đó nên có nhiều thứ hạn chế trong việc thi cử. Mà em cũng chẳng biết tìm ai, cuối cùng ba bảo em về đây thi.”
“Vốn định chuyển về trung học phổ thông Mạn Thành.” Dương Văn Bân cười xòa: “Không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại chuyển đến trường Lâm Tử theo học.”
“Cơ mà học ở đâu cũng như nhau.” Cậu chàng bảo: “Trường Lâm Tử cũng tốt lắm.”
“Mày vẫn nên chuyển trường khác thì hơn.” Tào Lâm lắc đầu với vẻ không đồng tình: “Trường bọn tao loạn lắm, cuối kỳ trước có một nhóm mới tẩn hội đồng người khác. Hình như cái bạn bị đánh cũng có vấn đề về tâm lý, cứ nhắc đến trường là run như cầy sấy. Mà cái đám đánh người kia chỉ bị ghi lỗi nặng rồi nghỉ ở nhà hơn nửa tháng là xem như xong chuyện.”
“Lần trước có người rảnh rỗi sinh nông nỗi, tổ chức một cuộc bỏ phiếu, trường tao vinh dự đứng đầu top trường máu chó điên nhất, trở thành ví dụ điển hình cho việc thấy gì cắn nấy.” Tào Lâm tặc lưỡi kể lể: “Ra ngoài tao cũng chẳng dám nói với ai mình học trường số nữa, sợ bị đánh bờm đầu.”
Khi đến quán BBQ, ngồi vào chỗ rồi, Tào Lâm bóp bóp lớp mỡ trên bụng rồi ân hận nói: “Nếu biết sớm thì dù không ăn không uống mình cũng phải làm cho hết mớ đề toán anh mình đưa, nếu thi được trên ba mươi điểm thì tốt biết mấy, như vậy có thể học chung trường với anh mình rồi.”
Cái hồi còn học cấp hai, phải nói Tào Lâm cực kỳ ghét học, chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp để ra ngoài kiếm tiền. Thế nên kết quả học tập của cậu chàng y hệt một đống bùi nhùi, nếu không phải Hứa Yếm cho cậu những đề ôn tập kia thì có lẽ bây giờ cậu còn chẳng đậu vào được cấp ba chứ đừng nói chi là trường trung học số .
Vốn dĩ chẳng bận lòng đâu, nhưng giờ cậu lại thấy hơi hối hận.
Tào Lâm lên tiếng: “Sẽ tuyệt lắm nếu thi vào được, tuy trường trung học Mạn Thành cũng nằm trong số bỏ phiếu rác rưởi đó nhưng ít ai bầu nghiêm túc lắm!”
Mặc dù trường trung học Mạn Thành lọt bảng hẳn là nhờ công lao của anh cậu nhưng Tào Lâm chẳng để bụng chút nào.
“Hay là vầy đi!” Hai mắt Tào Lâm sáng rực lên khi nghĩ đến gì đó, rồi mong đợi trông ba người còn lại: “Em cũng nhảy lớp nhé! Tháng sáu sang năm thi đại học, anh chị đến đâu học đại học thì em đi theo đó. Nếu không đậu đại học được, em sẽ vào một trường cao đẳng chuyên khoa cùng thành phố ha!”
Tào Lâm hồ hởi: “Anh chị nói xem thế có được không?!”
“…”
Không khí xung quanh lặng mất mấy giây, cuối cùng Dương Văn Bân cất tiếng đẩy ngược vấn đề lại: “Mày nói thử coi có được không?”
“…”
Khí thế của Tào Lâm tức khắc tụt xuống: “Chuyện này tao mới chỉ nghĩ thế thôi.”
“Nhưng em thấp hơn anh chị một lớp.” Dù hiểu đạo lý này cơ mà trong lòng Tào Lâm vẫn thấy khá hụt hẫng: “Sang năm anh chị thi rồi chỉ còn lại mình em.”
Tào Lâm thấp giọng: “Còn có ý nghĩa gì nữa đâu.”
Cậu chàng vừa dứt lời thì Bạch Trác bất chợt cất giọng: “Không đâu, em có thể thi đậu mà.”
Sống lại một lần nữa, mọi thứ sẽ suôn sẻ thôi, Tào Lâm không vào một trường chuyên khoa bình thường, cô sẽ không ra nước ngoài, còn Hứa Yếm… Hứa Yếm tất nhiên cũng không bỏ lỡ kì thi đại học.
“Em còn những hai năm, chỉ cần học tập chăm chỉ thì chắc chắn sẽ đạt thành tích tốt, có thể vào trường đại học cùng thành phố thôi.”
Bạch Trác cầm cái ly trước mặt lên, đè nén nỗi hốt hoảng tận sâu trái tim xuống rồi chân thành đưa mắt sang Hứa Yếm mong muốn nhận một đáp án chắc chắn: “Đúng không, Hứa Yếm.”
Cô thầm nghĩ tất cả sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa đâu, nhưng lòng tay cô lại hơi lành lạnh, nhịp tim bất ngờ dồn dập.
Trông thấy vẻ mặt mím môi nhìn mình đầy căng thẳng của cô, Hứa Yếm đáp “Ừ”, đồng thời cũng giơ tay lấy cái ly trong tay cô ra.
Anh rót nước ấm vào rồi đưa lại cho cô, đến khi Bạch Trác nhận lấy nó mới chêm một câu: “Có thể thi tốt.”
Lòng bàn tay cô áp lên thân ly ấm áp, hơi ấm ấy từ nơi tay truyền đến thẳng tim, xoa dịu cơn hốt hoảng trong cô ban nãy.
Nghe Hứa Yếm nói thế, Bạch Trác cười tít mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Cô tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính bản thân mình.
Mọi sự việc sẽ không giống như trước nữa.
“Để chị về nhà tìm vở ghi chép cho em.” Bạch Trác bảo Tào Lâm: “Từ lớp mười đến lớp mười hai có đủ, kiến thức được tổng hợp vô cùng chi tiết, những chỗ vướng mắc cũng viết rõ ràng.”
“Sang năm anh chị thi đại học xong có nhiều thời gian rảnh.” Cô càng nói lòng càng kiên định, đến cuối cùng còn có cảm giác thỏa mãn khi được làm việc tốt: “Nếu được em có thể hỏi chị bất cứ lúc nào, cho tới khi em thi tốt nghiệp cấp ba.”
“!!!”
Tào Lâm dâng trào nỗi niềm kích động, Dương Văn Bân mới về nên có lẽ nó không biết vở ghi chép này quan trọng đến nhường nào đâu!
Hồi ấy khi biết Bạch Trác chuyển đến trường trung học Mạn Thành, các trường xung quanh ghen ăn tức ở lắm, ngay cả trường họ cũng chịu lời ra tiếng vào một phen.
Vở ghi chép của cô bao nhiêu người muốn mà không được, ấy vậy mà bây giờ lại cho cậu, còn chuẩn bị dạy kèm một khóa miễn phí nữa chứ! Tuyệt vời ông mặt trời! Mắt nhìn người của mình đỉnh của chóp luôn!
Tào Lâm ăn nói vụng về nên khi nghe Bạch Trác đề xuất vậy cũng không chẳng biết biểu đạt tâm tình hứng khởi của mình thế nào. Cậu chàng hăm hở đến độ mặt đỏ bừng, chắp hai tay với Bạch Trác rồi sau đó đá mắt qua Hứa Yếm bảo: “Cảm ơn anh!!!”
Cảm ơn anh đã tìm được một người chị dâu tốt thế này!
Hứa Yếm: “…”
Dương Văn Bân thấy thế cười khanh khách, cậu lấy một xiên nướng đặt vào đĩa của Tào Lâm, sau đó không phản bác gì mà, tuy thế vẫn xiên xỏ: “Tiếng cảm ơn này hơi muộn đó, mày cũng đã lớp mười rồi mới nhớ ra phải cảm ơn hử?”
“Đều là người một nhà mà so đo vụ sớm hay muộn làm cái giề.” Hiếm lắm Tào Lâm mới phản dame thần tốc được một lần: “Cảm ơn ai mà chẳng là cảm ơn.”
Cậu biết nếu cảm ơn như vậy thì chị dâu tương lai của mình chắc chắn sẽ vui hơn.
Dứt lời, Tào Lâm lại đưa ra một ám hiệu cho Bạch Trác: “Chị nói có đúng hông!”
Bạch Trác thấy cậu chàng cười sắp không thấy tổ quốc đâu bèn gật đầu lia lịa, giọng điệu cũng dạt dào ý cười: “Đúng vậy.”
Tào Lâm phát ngôn chuẩn không cần chỉnh, cảm ơn ai cũng như nhau, cảm ơn ai cũng làm cô vui vẻ khôn ngần.
Cậu chàng cứ như một kẻ dở hơi, bình thường buổi tối Bạch Trác luôn ăn ít, ấy vậy mà vì không khí quá hòa hợp nên cô vừa trò chuyện với họ vừa ăn được kha khá.
Thậm chí đến khi đứng dậy chuẩn bị về nhà, cô còn thấy hơi căng bụng.
May mà từ đó về tiểu khu còn một đoạn đường, thế là cô có thể đi bộ cho tiêu cơm.
Có người sánh bước đi bên, cùng bước trên ánh trăng, tiến về tương lai phía trước.
Trên đường có một thanh niên đẩy ông lão ngồi xe lăn dạo mát, chàng trai cúi đầu nói gì đó với ông lão kia.
Trông ông cụ gầy gò song có thể thấy tinh thần cực kì phấn chấn. Thỉnh thoảng ông còn đáp lại thanh niên kia một câu, có lúc không nói được dùng tay ra hiệu.
Khi trông thấy họ, Bạch Trác khựng bước chân giây lát, nỗi bàng hoàng quen thuộc ấy lại cuộn trào trong lòng lần nữa.
Cô lắc lắc đầu, muốn đẩy hết mọi cảm xúc đó ra.
Suốt cả chặng đường, Bạch Trác nghĩ ngợi vẩn vơ tới những chuyện trong mấy tháng gần đâu. Lúc đến cổng khu trọ, cô lại hồi tưởng về chúng lần nữa. Hiển nhiên cách này vô cùng hữu dụng.
Bạch Trác dồn sự chú ý vào Hứa Yếm dễ như trở bàn tay, khi nghĩ đến gì đó cô chợt bật cười rồi ngước mắt hỏi: “Có phải càng ngày em càng giống hết ăn lại uống, hết uống lại ăn không.”
Từ cửa hàng của Trịnh Kỳ đến tiệm bánh bao chiên và tới bây giờ nữa. Kể từ sau khi chuyển trường, cân nặng của Bạch Trác không những không giảm mà còn tăng lên.
Song Hứa Yếm lại lắc đầu đáp: “Không giống.”
Cô toan trả lời thì bỗng nhớ đến gì đó, nụ cười bên khóe môi cứng đờ. Sau đó cô bất ngờ chuyển chủ đề: “Anh nhận ra em từ lúc nào?”
Mặc dù cô có thể nhận ra Hứa Yếm nhưng đó là vì cô vẫn luôn khắc ghi, trước nay chưa từng quên. Anh chưa bao giờ thật sự biến mất trong trí nhớ của cô.
Nghĩ đến ba lần tình cờ gặp gỡ trong mười năm qua, Bạch Trác bất ngờ phát hiện bóng dáng Hứa Yếm đã xuất hiện tại mỗi một thời điểm quan trọng trong mười mấy năm cuộc đời mình: Mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, kỳ nghỉ hè chuyển cấp và bây giờ.
Nhưng từ tấm bé đến hiện tại, đã chừng mười năm trôi qua. Bạch Trác thay đổi rất nhiều, có vẻ dễ mà cũng khó lòng nhận ra.
Nhớ thì dễ nhận ra, ký ức mơ hồ thì thời gian sau nhất định có thể nhớ đến, còn nếu đã quên vậy chỉ có thể làm quen lại lần nữa.
Hứa Yếm thì sao, anh thuộc kiểu nào trong hai kiểu đầu tiên?
Cô nhớ đến mười tệ mình nhận từ tay anh vào ngày đầu tiên chuyển đến đang kẹp trong sách, thậm chí lúc ấy cô còn bị Trịnh Kỳ trêu là người trung gian ăn tiền lời nữa.
Biểu hiện khi đó, và cả hành động khác về sau của Hứa Yếm, không một cái nào không phô bày một sự thật.
Bạch Trác không chờ anh trả lời mà cuống cuồng hỏi: “Có phải anh từng đi tìm em không?”
Cô ngước mắt trông anh và nghiêm túc hỏi, vừa thốt lên câu ấy, đôi mắt dưới ánh trăng như đang ngân ngấn lệ.
Hứa Yếm vốn định chối nhưng nom ánh mắt của cô lại sững người, sau đó mở miệng: “Thuận đường thôi.”
Anh định đi sau khi thi đại học, chỉ là không cầm lòng được.
Nhưng sau đó anh có hơi hối hận, muộn mất rồi, hình như em gái mặc váy hoa không nhớ anh thì phải.
Nghe được đáp án này, trái tim Bạch Trác trĩu nặng, lệ nóng ứ đọng trong hốc mắt phút chốc lăn dài.
Thuận đường thôi.
Nhưng làm gì có nhiều cái thuận đường như vậy chứ.
Hứa Yếm không quên khi ấy có những lúc có thể đến tìm cô.
Nhưng nguyên nhân khiến đáy lòng Bạch Trác như bị ai đó siết chặt đến ngột thở là vì cô biết rõ: Họ vốn không nên bỏ lỡ nhau.
Vốn không nên bỏ lỡ nhau lâu như vậy.
HẾT CHƯƠNG