Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thời tiết dần chuyển lạnh nên mọi người phải thay những chiếc áo khoác dày hơn.
Bây giờ ở trường tính thời gian đi học mùa đông, được tan học sớm hơn nửa tiếng. Lúc này Bạch Trác mới biết ông cụ ngồi xe lăn khi trước ở cùng một tiểu khu với cô, ngày nào chàng trai kia cũng đẩy xe lăn đưa ông đi dạo bên dưới lầu.
Theo thời tiết chuyển lạnh, ông cụ cũng mặc đồ dày hơn. Trừ khi hôm đó trời đổ mưa, nếu không dù lạnh cỡ nào cũng có thể bắt gặp bóng dáng của cụ.
Hôm nay, lúc Bạch Trác tan học trở về, người nhà ông cụ đang đẩy ông đến từ phía đối diện. Dường như tâm trạng của ông cụ hôm nay không tốt, ông đội mũ và chỉ khép mắt nghỉ ngơi.
Ông cụ nhắm nghiền mai mắt, tóc mai trắng xóa lộ ra ngoài vành mũ, cảnh ông ngồi trên xe lăn đi đến trùng khít một ký ức nào đó sâu thẳm tận cõi lòng Bạch Trác.
Cảm giác quen thuộc với ông cụ và sự quen thuộc với Chu Y Sinh nháy mắt tìm ra ngọn nguồn từ đây.
Trong chớp mắt, dường như Bạch Trác trở về cảnh tượng khi ấy: Cô cầm hoa hồng champagne đứng ở nghĩa trang và lướt qua Chu Y Sinh ngồi trên xe lăn.
Cái cảm giác bất lực không nơi nương tựa, cái cảm giác như trái tim sẽ ngừng đập lại xuất hiện trong người cô.
Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Bạch Trác đã chấn động, cô hoảng loạn chớp mắt rồi quay đi, không dám nhìn thêm nữa, hơi thất thố mà bước vội về nhà.
Về đến nơi, Bạch Trác không giống ngày thường, cô không thể bình tĩnh làm bài. Tâm trí cô rối như tơ vò, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện trước kia.
Đã lâu rồi cô không còn nhớ đến nó nữa.
Lòng Bạch Trác hoảng loạn lắm, ăn cơm chiều và làm bài tập xong là lập tức đi rửa mặt.
Nay nước tấm nóng hơn mọi ngày, tưởng rằng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say nhưng cô lầm rồi. Cô nhắm mắt ép bản thân ngủ, phải đến một lúc lâu sau mới từ từ thiu thiu ngủ, lạc vào miền mê man.
Là giấc ngủ không sâu.
Bạch Trác gặp ác mộng.
Lâu lắm rồi cô chưa gặp ác mộng.
Ở trong mơ, hồi ức của hiện tại và quá khứ chồng chéo, chúng nó xé rách nhau, lặp đi lặp lại, cảnh tượng biến hóa liên hồi muốn chia cắt cô.
Một nửa ở lại trong quá khứ, một nửa đi đến bây giờ.
Bạch Trác mơ thấy mình thường xuyên ăn bánh bao chiên, giây lát lại chuyển sang cửa hàng tiện lợi, mơ thấy cô lẻ loi đứng ngoài nhà tù, sau đó đến cảnh truyền nhau mẩu giấy nhỏ…
Cuối cùng Bạch Trác mơ về món trang sức hồ ly nhỏ, mơ đồ ăn chưa được giao, mơ bó hoa hồng champagne, mơ chàng thiếu niên bình tĩnh nhìn vào ống kính trong bức hình nằm trên bó hoa…
Trong giấc mộng, muôn cánh hoa và mảnh ảnh bay vào không trung, Bạch Trác duỗi tay bắt lại theo phản xạ nhưng chỉ bắt được không khí, trơ mắt trông chúng bay ngày một xa, cho đến khi biến mất.
Trong giấc mộng, những gì trải qua ở hiện tại đều là bọt biển, đều là ảo tưởng của cô, chọc một cái là vỡ, theo chiều gió cuốn, không giữ lại được chút nào.
Bạch Trác căng thẳng phát khóc, nhưng dù khóc run người thì cô cũng không giữ lại được bất cứ thứ gì.
Phút chốc, cô đau khổ chỉ muốn tiêu tán cùng những thứ kia.
Lúc Bạch Trác choàng dậy thì mặt đã lem luốc nước mắt, đầu cô vừa đau vừa choáng váng, cả người rét cóng, bàn tay run lẩy bẩy. Cô hơi hoảng loạn sờ điện thoại trên tủ đầu giường, do quá hoảng mà tay hơi run, bất cẩn làm rớt điện thoại xuống đất.
Cô kéo rèm trong phòng ra, bầu trời đen kịt, hai chân cô giẫm trên nền đất, ngồi xổm xuống tìm điện thoại cạnh tủ, mười mấy giây trôi qua, nước mắt cô cứ rơi từng giọt, dường như nghe vang xuống đất hết tiếng này đến tiếng khác.
Bạch Trác khóc sướt mướt, ngón tay run rẩy ấn một dãy số, đặt điện thoại bên tai, nghe tiếng tút tút trong điện thoại trái tim cô như thắt lại.
“Bạch Trác?”
Nghe được giọng nói, chớp mắt cô lại khóc nức nở: “Dạ.”
Một chữ đơn giản như vậy lại phải dùng dồn hết sức bình sinh mà rằng.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Em…”
Hứa Yếm hỏi vài câu, trong giọng đượm lo lắng.
Cả người Bạch Trác rã rười, ngồi bệt xuống đất dựa vào mép giường. Cô cuộn tròn lại, vùi cả mặt vào khuỷu tay.
Cô cắn môi, cố gắng kiểm soát tiếng nức nở trong cổ họng nhưng không thể, tiếng nức nở khi trả lời Hứa Yếm ngày càng nặng: “Em không sao.”
“Vừa rồi em gặp ác mộng.” Bây giờ quá muộn, lại cách xa nên nói ra chỉ khiến người khác thêm lo lắng.
Nước mắt Bạch Trác tuôn trào, không tiết chế được cảm xúc nữa, cô thủ thỉ: “Nhưng em rất đau khổ.”
Đau đến sắp chết rồi.
Cái cảm giác tựa vùng vẫy chết đuối, dầu giãy giụa cỡ nào cũng không thở được.
Cô không thể tự cứu mình.
Bạch Trác đứng ở bờ biển, trơ mắt chứng kiến mình lịm dần vì ngạt thở.
Cảm giác ấy đau đớn quá, may mà còn có người có thể cứu cô.
Khóc một lúc lâu, mặt mày xây xẩm, dường như mọi cảm giác đều quay về trạng thái ban đầu, ngoại trừ thính lực.
Bạch Trác khụt khịt, đầu óc mơ màng, đứt quãng nói rất nhiều, có lẽ là nghĩ gì nói đó, rất nhiều lời nói không hề có logic, vừa nói cái là quên nhưng cô vẫn nghe rõ từng câu của Hứa Yếm, hơn nữa còn nhớ kỹ.
Anh bảo: “Bạch Trác, ác mộng và hiện thực trái ngược hoàn toàn.”
Anh hỏi: “Em thích cái gì?”
Anh đáp: “Ừm, đi.”
…
…
Còn có câu: “Bạch Trác, đừng sợ.”
Bạch Trác, đừng sợ.
Những lời này như một phép màu, khiến Bạch Trác từ từ trấn định lại.
Bạch Trác vẫn chôn mặt vào khuỷu tay, nhắm mắt nghe Hứa Yếm cất lời, lúc im lặng thì nghe tiếng hít thở trong điện thoại.
Cuối thu, tiết trời dần chuyển lạnh, đặc biệt là sáng sớm chưa đến ba giờ thì càng lạnh hơn. Hơi lạnh trong không khí len lỏi vào người Bạch Trác, ấy vậy mà cô cứ co chân ngồi dưới đất như không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.
“Bạch Trác?”
Hứa Yếm ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi một tiếng thử xem cô đã ngủ chưa.
“Vâng.”
Cô mơ màng nhưng không thể ngủ được, khóc một lúc lâu làm giọng cô nghèn nghẹn pha lẫn ngồn ngột.
“Bây giờ ngủ được chưa?”
Bạch Trác co rúm lại, như thể tư thế ấy mới cho cô cảm giác an toàn vào lúc này, cô trả lời đúng sự thật: “Không ngủ được.”
Giọng cô khàn khàn, nói câu dài nghe không rõ lắm.
Hứa Yếm dừng một chút rồi hỏi: “Uống nước chưa?”
Dù biết anh không nhìn thấy, Bạch Trác vẫn lắc đầu, đáp: “Chưa.”
“Bây giờ nếu chưa muốn ngủ thì uống một ly nước.” Hứa Yếm nhỏ giọng dỗ dành: “Uống xong rồi ngủ tiếp.”
Bốn phía đều tối đen, bên tai chỉ có giọng của Hứa Yếm, Bạch Trác nghiêng đầu cọ mặt vào vai, làm theo lời Hứa Yếm như cỗ máy: “Được.”
Cô vừa di chuyển thì đột ngột dừng lại, tuy cơ thể khó chịu nhưng miệng vẫn báo cho đầu bên kia điện thoại: “Đợi lát nữa.”
Bấy giờ Bạch Trác như bé ngoan: “Lát nữa em uống, giờ chân tê rần rồi.”
“Bạch Trác.” Hứa Yếm im lặng một lát, hỏi: “Bây giờ em ở đâu?”
Hôm nay trạng thái của Bạch Trác đỗi bất thường, sau khi nghe anh hỏi như vậy thì cô ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn vào không gian mờ mịt: “Em ở trong phòng ngủ.”
Hứa Yếm nhạy bén phát hiện điểm mông lung trong lời cô đáp, hỏi ngược lại: “Không nằm trên giường à?”
“Không.” Bạch Trác dùng giọng điệu khô khan nhất để tả cảnh tượng hiện tại cho anh: “Em đang ngồi dưới đất.”
Cô vừa dứt lời, anh sững mất vài giây rồi lại hỏi: “Tầng phải không?”
Tầng mười?
Trong đầu Bạch Trác hiện lên nơi ấy, cô cong môi, giọng vẫn còn ngàn ngạt: “Đúng vậy, sau này muốn mua một căn ở tầng này.”
Nơi hướng về phía mặt trời và ngập tràn ánh sáng.
Bạch Trác muốn ở căn nhà kia với Hứa Yếm, cùng nhau phơi nắng.
Nghĩ rồi Bạch Trác không thèm đoái hoài cơn tê dại ở chân, cô chống lên giường, từ từ đứng dậy, sờ soạng tìm công tắc, đồng thời lên tiếng: “Em đi bật đèn.”
Giây tiếp theo cô nghe tiếng anh: “Ừm.”
“Anh thấy rồi.”
Song đêm nay Bạch Trác hơi chậm nên không nghe ra ý tứ ấy, đầu óc cô mụ mị, dựa theo lời dặn dò của anh tự làm một loạt động tác: đổ nước, uống nước, nằm lên giường, tắt đèn, đắp chăn đàng hoàng và khép mắt.
Bên tai cô vang vẳng giọng Hứa Yếm: “Đừng sợ, ngủ đi.”
Anh còn rằng: “Anh ở bên em.”
—Anh ở bên em.
Bạch Trác nghe giọng Hứa Yếm rồi chìm vào mộng đẹp.
Hứa Yếm nói ác mộng là tương phản, mộng đẹp sẽ thành hiện thực.
Lúc này đây, Bạch Trác đang mơ một giấc mơ đẹp.
Mãi đến khi cô thở đều đặn, anh mới khẽ cất hai chữ: “Ngủ ngon.”
Nói xong anh lại ngẩng đầu dòm căn phòng đã tắt đèn rồi đội mũ lên quay gót đi về.
Nhưng cuộc điện thoại kia vẫn chưa tắt.
—Đang trò chuyện.
Y như hai người luôn muốn bước về phía trước, lúc nào cũng bước đi không ngừng.
Trời ơi hai cái đứa này chương nào cũng làm mình thổn thức!
HẾT CHƯƠNG