Rực Sáng Lòng Tôi

chương 36: muốn trộm anh mang về nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Bạch Trác đứng trước bàn bi-a, cúi đầu nhìn những quả bi nằm bày trên bàn rồi lại ngước mắt dòm Hứa Yếm đang đứng bên mình, cứ chớp mắt trông anh mà không nói câu nào.

Từ ban nãy gặp nhau tới giờ, ấy thế mà hai người chẳng một ai mở lời trước.

Hứa Yếm siết chặt cây cơ, sau đó cụp mắt xuống. Cuối cùng lúc cầm cục gôm kế bên lên xoa đầu gậy, anh mới cất giọng bình thản: “Em từng chơi bi-a bao giờ chưa?”

Anh dùng ngón cái với ngón giữa của tay phải nắm hai bên cạnh cục gôm, ngón trỏ đặt dưới cùng, ngón áp út và ngón út giữ yên cây cơ để bôi lơ hiệu quả, đồng thời tay trái xoay tròn gậy rồi cầm gôm khẽ xoa từ phần đầu đến những góc xung quanh.

Chú thích cắt giữa:

Lơ/gôm/tẩy bida là cái mà ta thường thấy trước khi chơi họ dùng để bôi lên đầu cây cơ/gậy bida. Chi tiết về nó hãy để google giải thích tỉ mỉ hơn nhé.

Thực ra mình cũng chẳng hiểu cái động tác cầm cục lơ của nam chính =))

Ngón tay anh thon dài, các khớp xương cứng cáp, hiện lên rõ ràng. Mặc dù động tác của anh trông có vẻ thong dong và biếng nhác, nhưng chính nó lại đem đến sức hấp dẫn lạ lùng. Ngay cả cục tẩy trong tay anh cũng dường như được phủ thêm bột huỳnh quang, sáng lấp lánh đến chói lòa cả mắt.

Lúc này, Hứa Yếm vô cùng thoải mái, từ thần thái đến động tác vừa xoa lơ vừa nói chuyện của anh khiến con tim ta bất giác loạn nhịp.

Bạch Trác vội vàng cúi đầu giấu đi ánh mắt của mình, cất câu đầu tiên sau hơn nửa tháng gặp lại: “Chưa ạ.”

Trước đây cô chỉ thỉnh thoảng mới xem qua một số video, khoan nói đến việc cầm cây cơ thật, thậm chí cô còn chưa bước vào quán đánh bi-a lần nào.

“Ừ.” Hứa Yếm cũng không mấy ngạc nhiên, anh đưa cây gậy bi-a đã được xoa gôm về phía cô, thuận miệng an ủi: “Không khó đâu.”

Bạch Trác: “…”

Nói thì dễ lắm nhưng mấy khoản này cô đều dở tệ, nên cô không tin mình có thể học được.

Thấy cây gậy bi-a trước mặt, Bạch Trác giơ tay đón lấy theo phản xạ, nắm nó trong tay rồi, mất nửa nhịp cô mới nhận ra Hứa Yếm đưa cây cơ của mình cho cô.

Bạch Trác có chút phấn khích.

Cây cơ trên tay cô rõ ràng khác hoàn toàn với các cây còn lại trên bàn. Lòng bàn tay đang cầm gậy của cô nóng ran, đến nỗi bắt đầu đổ mồ hôi.

Vì thế cô lặng lẽ thả lỏng tay ra ngay để hơi lạnh từ điều hòa thổi vào làm giảm nhiệt độ.

Hứa Yếm đặt viên lơ sang một bên, liếc Bạch Trác và hỏi: “Bắt đầu chứ?”

“Vâng.” Bạch Trác dịch hai bước sang bên cạnh để chừa lại không gian cho anh thể hiện.

Hứa Yếm: “…”

“Lại gần một chút.”

Nghe thấy sự bất lực ẩn trong giọng điệu của anh, Bạch Trác: “…”

Cô tiến lên trước một bước, lại thêm bước nữa, cuối cùng đứng sóng vai với anh, chỉ cách có nửa bước. Ở khoảng cách này, sơ ý một chút thôi là có thể chạm vào cánh tay anh.

Khoảng cách này quả thật hơi gần quá, tuy nhiên Hứa Yếm lại không hề tránh ra.

Tay phải anh cầm cây cơ, tai trái đặt lên mặt bàn, thực sự hướng dẫn cho cô cách cầm gậy cơ bản nhất: “Tay nắm cây nhẹ nhàng, ngón cái đè lên trên ngón trỏ tạo thành hình chữ U tròn… “

Hứa Yếm vừa nói vừa thực hiện các động tác làm mẫu. Anh y như một thầy giáo đầy kiên nhẫn, sử dụng những từ ngữ đơn giản nhất để giúp Bạch Trác hiểu hơn.

Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều như vậy. Giữa bao tiếng trò chuyện lớn nhỏ của các bàn bi-a xung quanh, âm thanh anh cất lên nhịp nhàng lúc trầm lúc bổng, nhưng từng câu từng chữ rành mạch, đảm bảo rằng Bạch Trác có thể theo kịp và nghe thấy rõ ràng.

Tựa như anh chỉ nói cho riêng cô nghe và chỉ muốn mình cô nghe vậy.

Lạ thay chính khoảnh khắc ấy, hòn đá đè nặng trong tim cô nửa tháng qua đã biết mất. Hòn đá nhỏ đó như tan thành đám bọt biển mềm mại, khiến người ta không kìm được muốn ôm vào lòng vuốt ve.

Suốt cả quá trình, Bạch Trác – người thông minh và được hằng bao kẻ ngưỡng mộ về sự hiểu biết và trí nhớ siêu phàm, giờ đây thâm tâm cô chỉ còn đọng lại ba điều: Giọng của Hứa Yếm sao mà đỗi dịu êm quá, tay của Hứa Yếm đẹp vô cùng, và anh chơi bi-a cực kỳ tuyệt vời.

Hai điều đầu tiên đã sớm in đậm vào tâm trí. Nói đúng hơn chỉ có điều cuối cùng là vừa mới được bổ sung thêm.

Người từng có biết bao bài văn được lấy làm văn mẫu ở nhiều lớp như cô, bấy giờ lại không tìm được bất kỳ ngôn từ hoa mĩ nào diễn tả được thành lời những gì mình thấy và nghĩ được.

Thế rồi cô đã dùng câu thẳng thắn, trực tiếp nhất để biểu đạt tâm tư của mình, và đi đến kết luận: Khi nào mới lừa được anh về nhà?

Cô thực sự muốn trộm Hứa Yếm mang về nhà ngay bây giờ.

——

Hoàng Nhạc Văn trố mắt khi thấy cảnh Hứa Yếm phục vụ hết sức tận tình lại còn kiên nhẫn, đặc biệt lúc trông thấy anh đưa chiếc gậy đã được bôi lơ của mình cho cô, cậu chàng thảng thốt đến mức suýt rớt cả cằm.

Tuy Hứa Yếm không coi cái gậy như vợ mình, cũng không mắc bệnh ưa sạch sẽ quá đà, song anh không thích người khác đụng vào đồ của mình.

Hoàng Nhạc Văn âm thầm thở dài thườn thượt, chưa bàn đến chuyện Hứa Yếm nên đối xử bình đẳng, chỉ cần anh có thể chia sẻ sự chu đáo này với những khách hàng khác xíu xiu thôi thì trước kia đã không phải vất vả đến thế, cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy mới đi được đến ngày hôm nay.

“Mười tệ một tiếng…” Hoàng Nhạc Văn tặc lưỡi: “Ông chủ mà nghe thấy thì chắc chắn kiếp sau sẽ mua đứt ảnh.”

Cô gái ngồi ở quầy lễ tân hút thuốc lá điện tử, liếc mắt ngó đôi chim cu dính lấy nhau rồi nhả khói, khẽ bật cười: “Đặc quyền của cô em đó đấy.”

“Cớ sao trước kia chả thấy nó có đặc quyền như vậy bao giờ? Rõ ràng giá thuê nó suýt lên theo giây mà khách vẫn còn xếp hàng kìa. Chú đã thấy cậu ấy dùng ánh mắt kiểu đó nhìn cô nào chưa?”

“Ghê thiệt! Nhìn cái tư thế kia người ngoài còn tưởng nơi này là chốn ăn chơi đàng điếm không đấy.” Hoàng Nhạc Văn nhớ lại mà rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy: “Khéo lúc đó lại có người báo án rồi niêm phong luôn quán của chúng ta thật.”

“Hầy!” Cậu chàng lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp, ngậm trong miệng với vẻ thích thú: “Nhưng mà chị nói đúng.”

Cậu ta cùng người ở quầy nhìn nhau cười bảo: “Chẳng phải là đặc quyền sao, là độc nhất vô nhị.”

Sống hơn mười năm, trong lòng họ đều hiểu rất rõ, sáng tỏ như gương.

Mảnh tình này chưa phải chịu sự tàn khốc của hiện thực cuộc sống, nó thuần khiết, chất chứa chân thành chạm đến tim kẻ từng trải, cũng khiến kẻ chưa trải đời cảm thấy đáng quý, trân trọng.

Nhưng tình cảm ấy chỉ có duyên gặp chứ không thể cầu. Gặp gỡ được âu là điều tuyệt đẹp, không gặp được thì cũng còn nhiều việc phải gánh vác trên đôi vai.

Hoàng Nhạc Văn lắc đầu, lấy chiếc bật lửa trên quầy, “Em ra ngoài hút điếu thuốc.”

——

Hứa Yếm bỏ gần một tiếng đồng hồ nghiêm túc giảng dạy, tuy thế Bạch Trác mới chỉ học được những tư thế đơn giản nhất, song đơn giản là vậy cô cũng mắc rất nhiều lỗi sai.

“Cẳng tay phải thẳng đứng, vuông góc với mặt đất.”

Nghe lời nhắc nhở, Bạch Trác lập tức điều chỉnh cẳng tay vuông góc đứng độ với mặt đất, cùng lúc giữ nguyên tư thế như đang tập huấn luyện quân sự.

Hứa Yếm: “…”

Nom tư thế và động tác cứng nhắc của cô nàng, đáy mắt Hứa Yếm thấp thoáng nét cười, anh đưa tay chạm lên cẳng tay trắng ngần: “Thả lỏng.”

Bàn tay của Hứa Yếm và vùng da được anh chạm vào ấm nóng, tạo thành nét tương phản rõ rệt với vùng da xung quanh.

Tai Bạch Trác đỏ lựng, hơi thở gấp gáp, cô cố gắng thả lỏng cánh tay đang cứng đờ của mình, nhưng chưa kịp điều chỉnh cây gậy thì nó đã bị cướp mất.

Tự dưng trong tay trống trơn, cô quay sang nhìn anh một cách khó hiểu.

Chẳng ngờ Hứa Yếm lại cau mày và lên tiếng hỏi: “Lạnh không?”

Bạch Trác sửng sốt, vô thức sờ chỗ da còn ấm, sau đó mới nhận ra đúng là hơi lạnh thật.

Phần lớn trong phòng bi-a toàn là đàn ông, lượng nhiệt lớn nên nhiệt độ điều hòa mới tương đối thấp. Làn da trắng nõn nà của cô đã hơi tái đi vì lạnh.

Song cũng không đến độ không chịu nổi, cô lắc đầu: “Không lạnh lắm.”

Dứt câu, cô toan cầm cây cơ nhưng lại bị Hứa Yếm đặt sang một bên.

Hứa Yếm: “Để lần sau.”

Tay Bạch Trác bơ vơ rồi khựng lại giữa không trung, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đoạn nhắc nhở: “Bây giờ em đang là khách hàng mà!”

Hứa Yếm cúi xuống nhìn cô, vẫn câu nói cũ: “Lần sau.”

Rồi anh quay lưng và bảo: “Lấy đồ đi.”

Không ngờ anh nói đi là đi luôn, Bạch Trác hậm hực không chịu, cứ vậy đứng im tại chỗ.

Đi được hai bước mà vẫn không thấy cô theo sau, anh dừng chân lại rồi khe khẽ thở dài. Tiếp theo anh lùi lại và hơi nghiêng người, chụp lấy cổ tay ấy rồi kéo cô về hướng quầy.

Bạch Trác hơi gầy, chỉ với ngón cái và ngón trỏ anh cũng có thể dễ dàng nắm trọn cổ tay cô.

Tay cô thì trắng, còn nước da của anh lại mang màu lúa mạch khỏe khoắn, thế mà khi chúng đặt cạnh nhau lại không nảy sinh cảm giác lạc quẻ chút nào.

Như thể chúng sinh ra là để ở bên nhau vậy.

——

Làm bộ này là những tháng ngày tui than vãn về cách hành văn ba chấm của chị tác giả…

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay