Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Nhờ lời động viên ban sáng của Ôn Ngôn, buổi tối sau khi cơm nước xong, Bạch Trác trao đổi ngay với mẹ về chuyện muốn nhảy lớp, vừa dứt câu cô đã quan sát phản ứng của bà theo phản xạ.
Ai ngờ mẹ Bạch nghe xong, lẳng lặng nhìn cô mấy giây rồi hỏi: “Con đã nghĩ từ sớm về chuyện này rồi đúng không?”
Bạch Trác hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cô không muốn phải nói dối mẹ.
Mẹ Bạch thấy vậy thì chỉ cụp mắt, ngồi yên lặng trên sô pha, suốt một hồi lâu không thấy bà lên tiếng.
“Mẹ,” Còn tưởng bà không đồng ý, cô mím môi, định cất lời, “Con…”
“Con đã suy tính kỹ vậy là ổn rồi.” Bà đột nhiên mở miệng, rồi ngẩng đầu nhìn cô cười trìu mến: “Thú thật, mẹ đã từng trăn trở biết bao về điều này, liệu có phải bố mẹ đã bắt ép con quá đáng hay không, áp đặt lên người con quá nhiều chuyện, khiến con bức bối.”
Từ nhỏ, Bạch Trác đã không có khái niệm nhàn rỗi, nếu không đi học phụ đạo thì cô cũng tham dự những lớp học nhạc cụ, chính vì thế cô mới trở thành trầm lặng như ngày hôm nay.
Thế nên khi nhận ra một số thay đổi tích cực của cô từ lúc chuyển trường, họ đã rất mừng rỡ.
“Mẹ sẽ chuyển lời lại đến ba con.” Bà kéo tay cô lại, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của con gái: “Đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá, nếu theo không kịp cũng không sao, đến lúc đó chuyển lại về lớp là được…”
Tối hôm đó bà tâm sự nhiều, nào là những chuyện đã từng kể, những điều chưa từng nói ra hay thậm chí là những cảm xúc thầm kín trong lòng chưa từng bộc bạch, bà đều giãi bày hết với cô.
Trong lúc nghe, mấy lần Bạch Trác chớp chớp mắt, cố nén cho nước mắt chảy ngược vào trong.Bạch Trác luôn thầm biết ơn đối với mọi thứ mình đang có, cô cảm thấy hết sức may mắn khi có người thân, bạn bè trong cuộc đời mình.
Tầm mười ngày nữa là khai giảng năm học mới, Bạch Trác đã thu dọn xong đồ đạc để chuẩn bị trở lại trường học.
Ba Bạch đi công tác mấy hôm nữa mới về, Bạch Lẫm thì đã quay trở lại trường để chuẩn bị cho cuộc thi làm phim hoạt hình ngắn sắp tới, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Sau nhiều lần nài nỉ tỉ tê, cuối cùng mẹ cô mới đồng ý không tiễn cô đi, trước khi chia tay bà còn dặn dò rất nhiều lần.
Bạch Trác lắng nghe và khắc ghi trong lòng, cô hứa với mẹ là nếu gặp chuyện gì khó khăn thì phải gọi điện báo cho bà sau khi đi taxi trở về trường.
Mẹ Bạch đã mướn sẵn người giúp việc bán thời gian đến dọn dẹp căn nhà thuê do sợ lâu ngày không ở sẽ bám bụi, nhân tiện giặt giũ phơi luôn cả chăn gối đệm. Vì vậy lúc Bạch Trác trở lại chỉ cần mang theo những theo đồ dùng mới, còn lại thì không cần phải làm gì hết.
Mãi đến tối trước lúc đi ngủ, cô mới lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện từ tận tháng trước của cả hai, nhìn chăm chăm đến độ màn hình tắt tự bao giờ.
Bạch Trác chớp mắt, cuối cùng cô cũng không nhấn để làm sáng màn hình.
Theo những gì đã bàn trước đó, cô đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng để chuẩn bị cho kỳ thi từ rất sớm.
Ngoài ra, bên cạnh cô còn có thêm cô chủ nhiệm Đỗ cũng hết sức quan tâm đến lần thi này.
“Em không cân nhắc thêm sao?” Vẻ mặt của Đỗ Xương Huân hơi nghiêm nghị: “Đôi khi quá vội vàng cũng không tốt đâu em.”
Bạch Trác lắc đầu và thưa: “Làm phiền cô rồi ạ.”
Trong giọng cô toát lên một vẻ kiên định làm người khác khó lòng xem nhẹ.
Đỗ Xương Huân bất đắc dĩ đưa đề thi ra, Bạch Trác giơ hai tay cầm lấy: “Em cảm ơn.”
Cũng giống với một đề thi bình thường, môn đầu tiên là môn Ngữ văn, thời gian làm bài là phút. Bắt đầu tính giờ làm bài, giáo viên phụ trách những bộ môn còn lại đều đổ dồn nhìn về phía Bạch Trác.
Tuy nhiên trước khi cô bắt đầu làm bài, hiệu trưởng cùng giáo viên khác đã di chuyển sang phòng bên cạnh để thảo luận, nhằm tránh làm ảnh hưởng đến cô.
Ở nhà hơn nửa tháng, hầu như ngày nào cô cũng luyện giải đề, cô tự rút ngắn thời gian cho mỗi môn còn phút, mỗi ngày làm bốn đề, vừa vặn có thể đủ thời gian xong hết cả bốn môn.
Mỗi tối cô sẽ kiểm tra lại đáp án và bổ sung những chỗ còn thiếu sót.
Thế nên Bạch Trác không hề quá lo lắng.
Trước đó gọi điện thoại cũng đã bàn bạc xong, chốt lại chỉ thi trong một ngày, cho nên vừa nộp bài thi môn Văn, nghỉ ngơi vài phút là cô lại bắt tay vào làm đề thi môn Toán.
Không biết có phải do các thầy cô muốn ra đề thật nan giải để cô biết khó mà lui hay không, mà đề lần này hóc búa hơn rất nhiều so với dự tính của cô, môn văn vẫn chưa là gì, môn toán còn khó hơn cả thế.
Lúc xem qua một lượt đề toán, cô vô thức xoay cổ tay trái, vừa nãy viết ghì mạnh nên tay có hơi mỏi.
Bài thi lần này không hề dễ dàng, thế nhưng cũng không khoai đến độ khiến Bạch Trác không làm được câu nào, trái lại cô lại khá thích thú đối với những đề có độ khó cao, bởi lẽ có khó mới nảy sinh sự kích thích.
Mấy câu đầu vẫn tạm ổn, phần sau và đặc biệt là hai câu hỏi lớn cuối cùng vô cùng lắt léo, nếu không nghiền ngẫm kĩ càng sẽ rất dễ bị đánh lừa, kéo theo những câu điền đáp số tiếp đó cũng sai.
Lúc Bạch Trác đang làm câu hỏi lớn cuối cùng của đề thi, viết được hơn nửa tờ giấy nháp thì cô bất ngờ dừng bút, đọc lại điều kiện đã cho ở đề bài, lại nhìn sang đồ thị tương ứng, qua mấy lần đối chiếu lại cô chợt mỉm cười, rồi đánh một dấu X nhỏ bên cạnh những con số đang tiến rất gần đến đáp án cuối cùng. Sau đó cô giải câu đó lại từ đầu.
Giám thị nhìn thấy cô cười như vậy thì trong lòng giật thót cả lên, hẳn là đề khó lắm nên mới làm cô áp lực đến vậy, nếu không sao lại cười được cơ chứ.
Bạch Trác tự ngẫm không biết liệu người ra bộ đề này có phải là giáo viên của trường mình không, nếu phải thì giáo viên nọ chắc chắn là một người siêu giỏi, bởi vì so với phần lớn những đề thi cô từng giải thì cách ra đề của câu cuối cùng thực sự cực kỳ khôn khéo.
Tại câu hỏi khó nhằn này làm cô tốn khá nhiều thời gian, do đó khi toan kiểm tra lại bài thì liếc thấy chiếc đồng hồ đang treo trong văn phòng, trông giờ mà khựng lại, cô đặt bút xuống ngay, đồng thời nộp bài thi cho giám thị: “Vất vả cho cô rồi ạ.”
Bạch Trác dự trù đúng giờ phải làm xong toàn bộ, mà bây giờ đã quá phút rồi.
Giám thị nhận bài, nhã nhặn bảo: “Không kiểm tra lại bài luôn à, còn chưa tới giờ nộp bài mà.”
“Không cần đâu ạ.” Bạch Trác vừa cười vừa đáp, “Em cảm ơn.”
Chiều nay còn thi hai môn nữa, ăn cơm trưa xong, nghỉ một chặp là cô đi tới trường.
Vừa bước đến cửa văn phòng đã nghe từ bên trong vọng ra tiếng oang oang của một thầy giáo: “Hiệu trưởng, tôi muốn em học sinh này chuyển đến lớp tôi!”
“Còn chưa thi xong mà! Xem chiều nay…”
“Còn xem xét gì nữa chứ! Bài thi xuất sắc như vậy còn chưa đủ chứng minh ư?!” Thầy giáo nọ nói liến thoắng với vẻ đầy kích động, “Thầy biết rõ mà! Câu cuối trong đề toán đã cố tình ẩn đi điều kiện, nếu không học chắc chắn thì cực khó phát hiện ra được! Cũng chính câu này, mười đứa thì hết bảy đứa không biết làm, hai đứa chỉ giải ra được một nửa, chỉ có một đứa giải ra được đúng đáp án, còn ghi hệt như đáp án của tôi nữa!”
Bài toán này có hai cách giải, hai đáp án, cái nào cũng đúng. Ông thầy chỉ muốn thử xem trong số học sinh ở đây có ai có thể giải ra được bằng cả hai cách giải không, mà nếu đã có thể giải được bằng cách thứ hai thì chắc chắn đã giải ra được bằng cách thứ nhất, đây là một hạt giống quá đỗi tiềm năng, không thể nào để lọt khỏi tay ông được!
Thầy ta tiếp lời: “Con bé chuyển đến trường này có thể là do nổi loạn tuổi dậy thì, nếu ta không cho nó nhảy lớp e là nó lại muốn chuyển đi chỗ khác…”
“…”
Bạch Trác đứng trước cửa, nhất thời phân vân không biết có nên gõ cửa vào trong không.
Cuối cùng, cô Đỗ cầm đề thi đi đến: “Em Bạch Trác, đứng trước cửa làm gì thế? Ngoài kia trời nóng lắm, mau vào đi.”
Cô ấy cười tủm tỉm, vẻ lo lắng ban sáng biến mất tăm, thậm chí còn động viên cô: “Đừng căng thẳng quá, cứ làm bài như buổi sáng.”
Lúc này, tâm tình của Đỗ Xương Huân tươi phơi phới, biết đâu mình còn được nở mày nở mặt sớm một năm. Sau này mà đi thi đại học cũng giống như lúc Bạch Trác làm đề thi sáng nay thì một trăm phần trăm là tên mình sẽ được ghi danh trên bảng vàng!
Vào trong phòng rồi, Bạch Trác mới bắt gặp chủ nhân của giọng nói ban nãy, thầy giáo độ khoảng tứ tuần, hơi đậm người, vừa trông thấy cô thì tỏ ra cực kỳ niềm nở, cũng may cô Đỗ đã đứng chắn trước mặt ông ấy: “Đừng làm ảnh hưởng con bé.”
Thầy dạy toán bị chặn đường song sự cháy bỏng trong người vẫn không hề giảm sút, ông ấy thốt lên: “Em cứ tin ở thầy, em có tố chất như vậy chắc chắn có thể đạt được điểm tuyệt đối trong kì thi đại học!”
Ông thầy thao thao bất tuyệt, ai không biết còn tưởng ông đang bán hàng đa cấp hòng lừa đảo cũng nên.
Thầy dạy toán: “Nhất định phải chuyển tới những lớp thầy đang dạy nhé, lớp E, F hay I đều được cả!”
Bạch Trác: “…”
Ba lớp này cô đều không có dự định chuyển tới, cô chỉ muốn chuyển đến lớp A thôi.
Sau đó nhờ cô Đỗ chỉ tay vào đồng hồ, thầy ấy mới lưu luyến rời đi, trước khi đi vẫn không quên công tác tư tưởng cho cô: “Nhất định phải tới đấy nha! Sự hợp tác của chúng ta đảm bảo sẽ tạo nên kỳ tích trong kỳ thi đại học ở trường trung học số Mạn Thành!”
“…”
Từng ấy năm đi học nhưng cô chưa bao giờ gặp ai nhiệt tình như ông thầy này, trong phút chốc cô lúng túng không biết phải cư xử ra sao, cũng may thầy vừa nói xong thì lập tức cầm bài thi, hí hửng ra khỏi văn phòng.
Mắt thấy ông đã đi khỏi, Bạch Trác thầm thở phào nhẹ nhõm, có đôi lúc cô không biết cách ứng xử trong những trường hợp như thế này.
“Đây là thầy Thân của trường chúng ta, thầy ấy rất đam mê toán học, tìm được một hạt giống tiềm năng nên thầy mới phấn khích thế.” Cô Đỗ vừa cười vừa giải thích.
Bạch Trác gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Song những câu nói của thầy ấy có trọng lượng đến mức, trước khi chuẩn bị bước vào thi môn Lý, chúng vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, văng vẳng bên tai mãi không thôi.
Bạch Trác lắc đầu rồi mỉm cười rầu rĩ, cô gạt những cảm xúc kia sang một bên, lấy lại bình tĩnh và đặt bút xuống làm bài thi, ngồi làm bài hết cả một buổi chiều.
Đặt bút xuống và nộp bài thi môn tiếng Anh, cuối cùng Bạch Trác mới thở phào một hơi.
Nộp xong bài thi là coi như đã hết việc, giờ cô chỉ cần chờ tới khi chuyển lớp.
Đặc biệt trong lần thi này, cô không đặt nặng vấn đề điểm số. Chỉ cần có thể đủ điểm để thông qua được việc nhảy lớp là được…
Trong lòng cô vẫn còn ngổn ngang bao kế hoạch chưa thực hiện được, Bạch Trác đứng ngẩn ngơ trước cổng trường, phút chốc không biết đi về đâu.
Giống hệt như hôm mới chuyển tới đây, thoắt cái làm trong trái tim cô trống trải đến lạ.
Bấy giờ đã gần giờ tối, không sớm cũng không muộn, trong khi vẫn đang tự hỏi chính mình thì bàn chân của cô đã có được ngay câu trả lời: Đương lúc cô vẫn chưa quyết định đi đâu thì chân đã tự cất bước, chạy theo tiếng gọi của con tim.
Bạch Trác lững thững bước đi, không biết trong lòng cô đang suy tư điều gì.
Tới nơi, cô đứng đực trước cổng Hà Trác, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trong, đoạn thở hắt một hơi.
Sau một hồi đứng chôn chân trước cửa, Bạch Trác bấm bụng và hạ quyết tâm, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay rồi đi lên cầu thang, đẩy cửa tiến vào.
Do đứng đợi ở bên ngoài lâu nên lúc cô bước vào thì màn đêm đã buông xuống, chỉ cách một bức tường thế nhưng quanh cảnh lại đối lập hoàn toàn so với bên trong Hà Trác.
Đập vào mắt cô là một loạt bàn bida, chiếm một phần diện tích rộng hơn cô tưởng, nhìn chiếc cầu thang bên cạnh thì đoán chừng ở tầng trên cũng giống hệt vậy.
Có lẽ là đang trong kỳ nghỉ hè nên khách khứa hơi thưa, hơn hai mươi bàn bi-da mà chỉ có hơn một nửa bàn được lấp đầy.
Vốn nay thi nên cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo cộc tay phối với quần jean, làn da chưa một lần điểm son phấn nhưng vẫn nõn nà và trắng mịn vô ngần. Dù cô chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ cũng làm không biết bao nhiêu người phải ngoái đầu lại.
Chỉ với một cái liếc mắt, Bạch Trác đã tìm thấy bóng lưng đang cầm chiếc gậy bi-da và đưa lưng về phía cô.
Hơn nửa tháng không gặp, ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không có, giờ phải trầy chật lắm mới được gặp anh, bỗng dưng cô cảm thấy hơi tủi thân, nỗi ấm ức lan lên tận chóp mũi.
Bạch Trác bỗng cúi gằm mặt, chớp chớp đôi mắt, mãi cho đến khi chóp mũi hết cay cô mới ngẩng đầu lên.
Đoạn cô dợm đi đến chỗ ai kia thì tự nhiên có người chắn đường.
“Chào cô gái, em tới tìm bạn sao?”
Chất giọng của cậu chàng nghe rất êm tai, cộng thêm đây là một nơi hơi đặc biệt nên Bạch Trác nhớ ra ngay đây chính là cái người vừa hút thuốc, vừa gọi điện thoại đêm hôm đó.
Bạch Trác tính gật đầu, tuy nhiên sực nghĩ tới bây giờ đang trong giờ làm việc của Hứa Yếm, bèn lắc đầu: “Tới đánh bi-da.”
Hoàng Nhạc Văn nom cô bé dễ thương y như búp bê, thế mà lại bảo tới chơi bi-da, cậu ta ngỡ ngàng đến ngây người, hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Bạch Trác không muốn kéo dài thêm cuộc hội thoại nhàm chán này, cô dứt khoát chỉ vào cái bàn đang trống bên cạnh, cất giọng: “Tôi không có bạn chơi cùng nên cần thêm một người nữa.”
Lúc này cậu ta mới phản ứng lại, bật cười: “Cô bé à, hay là lần sau em dẫn bạn tới chơi chung nhé?”
Cơ thủ hỗ trợ kỹ thuật ở đây dày dặn kinh nghiệm nên giá cũng tương đối cao, đối với một cô bé như cô có lẽ là một số tiền khá đắt đỏ.
Nhưng rõ ràng cô nàng đứng trước mặt cậu ta là một người vừa không thiếu tiền vừa thông minh, vì sau đó cô đã hỏi rằng: “Trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Không chờ cậu ta trả lời, cô lại chêm thêm một câu: “Tôi có việc hơi gấp.”
Ngụ ý bảo tôi vừa có tiền vừa nghĩ thông suốt cả rồi nên đừng dây dưa tốn thêm thì giờ của nhau nữa.
“… Đều được cả.” Hoàng Nhạc Văn cứng họng, “Chỗ này của tụi anh thu phí theo giờ, giá cả từng người không giống nhau.”
Bạch Trác gật đầu, theo những gì mà cô từng biết trong quá khứ cũng có thể nhìn ra đây là một nơi rất chuyên nghiệp.
Hoàng Nhạc Văn thấy cô gật đầu, bèn dẫn cô đến quầy, vừa đi vừa giới thiệu: “Tụi anh vừa chiêu mộ được một người mới, mặc dù…”
Cậu ta muốn giúp cô bớt ít tiền hơn, nhưng hiển nhiên cô gái này không hề màng tới chuyện tiền nong, cô dừng lại rồi chỉ tay vào người phía đối diện, nói: “Tôi muốn anh ấy.”
Cậu chàng nhìn theo tầm mắt của cô, thấy bóng dáng của ai kia: “…”
Cô nàng này biết chọn thật đấy, tôi cũng rất có giá, nhưng người này còn đắt hơn cả tôi.
“Khụ, người này không được đâu.” Hoàng Nhạc Văn khéo léo khuyên ngăn, “Hay là em đổi người khác nhé?”
“Không đổi.” Bạch Trác lắc đầu, chắc nịch bảo, “Tôi có thể chờ.”
Hoàng Nhạc Văn: “…”
“Vấn đề không phải là em đợi được hay không, người này không chịu nhận đâu.” Hoàng Nhạc Văn liên tục lắc đầu, “Anh ấy không tiếp con gái.”
Nghe đến đây, Bạch Trác hơi sửng sốt, nhất thời chưa hiểu được hàm ý của câu nói đó.
“Nói thế nào nhỉ, anh ấy…”
Hoàng Nhạc Văn cười khổ, muốn tiếp ai là chuyện do anh quyết, bọn họ không thể nào ép buộc được.
Hai người đang đứng bên quầy, Hoàng Nhạc Văn vẫn muốn khuyên nhủ thêm: “Em suy nghĩ thêm nhé?”
Cậu ta là con nhà nghèo nên không trơ mắt nhìn được mấy cậu ấm cô chiêu tiêu tiền như lá mít, thấy Bạch Trác vẫn đang say sưa ngắm nhìn ai kia, cậu ta lắc đầu ngán ngẩm.
Ván đấu ở bàn bên kia vừa hay kết thúc, cậu ta muốn gọi người đến để khuyên nhủ đôi ba lời: “Anh Yếm.”
Đang uống nước thì nghe tiếng có người gọi, anh đưa tay ra hiệu ý bảo đợi một lát, uống xong ngụm nước mới xoay người tiến đến.
Đương lúc sắp sửa vặn nắp chai nước lại thì bỗng trông thấy người đứng phía sau lưng, anh sững lại một chốc, bàn tay đang cầm chai nước thình lình bóp mạnh, làm nước còn trong chai tràn ra tay anh rồi tí tách nhỏ giọt xuống sàn.
Vẻ sững sờ vụt thoáng qua trên gương mặt, ngay sau đó anh cúi xuống, rút ra mấy tờ giấy để lau khô và đi sang chỗ bọn họ.
Bước chân của anh thoăn thoắt, nhanh đến mức đứng trước mặt họ rồi mà vẫn chưa lau xong tay.
Thế rồi anh cũng kệ, ném tờ khăn giấy đã ướt nhẹp vào một chiếc thùng rác cách đó không ra, xong xuôi mới đánh mắt sang hai người.
Anh đảo mắt từ trái qua phải, trước tiên anh nhìn lướt qua mặt cô một cách tinh tế rồi dời tầm mắt qua người kế bên.
Hoàng Nhạc Văn thấy gương mặt điển trai ngời ngời đại diện cho Hà Trác xuất hiện thì bừng sáng, quân cứu viện của tôi đây rồi!
Thế mà Hứa Yếm vẫn dửng dưng như thường, dường như không tin cô có mặt tại đây.
Dù gì cũng đã tới rồi nên không lý nào lại bỏ đi ngay được, cậu ta quay sang Hứa Yếm và lắc đầu: “Cô bạn này muốn anh tiếp vài giờ.”
Hứa Yếm nghe xong cũng hơi bất ngờ, anh nhìn về phía Bạch Trác nhưng chẳng nói lời nào.
Người đứng phía đối diện cũng nhìn anh, hai người vô tình chạm mắt, cô vẫn giữ nguyên cái nhìn ấy, chỉ có anh là đang nhìn chếch sang một bên.
Thấy anh không nói gì, Hoàng Nhạc Văn đành tiếp tục chuyện còn dang dở: “Cô bạn này, em cũng thấy rồi đấy, anh đâu có nói dối em. Anh ấy thật sự không nhận…”
Nhưng cậu ta còn chưa dứt câu, Hứa Yếm đã cất lời: “Nhận.”
Hoàng Nhạc Văn: “?”
Cậu ta ngớ người, cơ mà Hứa Yếm đã đồng ý thì chỉ còn cách căng da đầu nói nốt: “Anh ấy, anh ấy nhận lời rồi đấy. Có điều em phải suy xét thêm, vì anh ấy lấy giá hơi cao, một giờ cũng…”
Nào ngờ đương sự trực tiếp cắt ngang: “Mười tệ.”
Hoàng Nhạc Văn: “?”
Khỉ gió cái tên này, anh định đùa tôi đấy phỏng?!
——
Trời ơi lết muốn đứt hơi…
HẾT CHƯƠNG