Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Lúc này Bạch Trác đã lấy lại được bình tĩnh, không chỉ cổ tay của cô tỏa hơi nóng bất thường mà ngay cả mặt và tai cũng đang dần đỏ ửng.
Cô vô thức nắm chặt cổ tay, muốn lưu giữ lại hơi ấm của người ấy trên tay mình lâu hơn.
Thấy vẻ lẳng lặng ngồi yên của cô trông cực kỳ thục nữ, chị gái ngồi ở quầy không kìm được chọc ghẹo.
“Lát nữa ai trả tiền đây?” Chị ấy cầm điếu thuốc lá điện tử và gõ nhẹ xuống quầy, kéo sự chú ý của người vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác về phía mình: “Ở quán này thì dù chưa đủ một tiếng nhưng theo quy định vẫn phải thu tiền một tiếng đấy.”
Nghe chị ấy hỏi thế, bấy giờ Bạch Trác mới hơi ngớ ra, đưa mắt sang nhìn chị.
“Mười tệ,” Chị ấy liếc cô, bông đùa: “Giá này cao thật đấy.”
Bạch Trác: “…”
“Em.” Bạch Trác hô vang, cố làm mặt mình bớt đỏ, song tự biết không xua được xấu hổ nên đành phải lấy ví tiền ra để chữa ngượng.
Cô đứng dậy, tiến lại gần người ngồi sau quầy và thỏ thẻ nói: “Chị cứ thu theo giá được quy định của quán mình.”
Cô không biết tiền lương của anh được tính thế nào, nhưng chắc chắn một điều là không như những gì anh bảo, điều đó đồng nghĩa với việc hơn nửa số tiền thiếu hụt sẽ bị khấu trừ trực tiếp vào tiền lương của anh.
Hứa Yếm có thể không bận tâm nhiều tới chuyện này, nhưng cô không muốn phải áy náy.
Cho dù làm việc gì cũng phải công tư phân minh, chuyện này được tính là chuyện công, cô không thể để anh phải chịu thiệt thòi được, dù đó có là chịu thiệt vì cô.
Nét ửng hồng trên nước da trắng trẻo của Bạch Trác vẫn chưa phai, tuy giọng nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng điệu bộ lí nhí thương lượng của cô khiến người khác mềm lòng, chẳng trách ai đó bàng quan với cả thế giới thế mà lại thích cô đến vậy.
Cô cứ giữ khư khư cổ tay mãi đến mức vành tai đỏ rực hết cả, cặp mắt thì long lanh, sự thuần khiết nơi đáy mắt cô là thứ không thể giả được.
Một cô gái như vậy, đừng nói là Hứa Yếm, đến cả chị ấy cũng đem lòng yêu mến.
“Nhưng mà thực sự giá của cậu ấy cao cực.” Từ Văn Ngọc cũng phối hợp hạ thấp giọng: “Nếu không em lén trả đứt đi, đỡ phải bị lấy thêm tiền hoa hồng.”
“Ông chủ của tụi chị ghê gớm lắm.” Chị ấy hùng hồn kể: “-, ông ấy sẽ nhận đủ tệ đấy!”
Bạch Trác: “…”
Giờ thì cô cũng đã hiểu, chẳng qua chị gái này chỉ muốn trêu cô thôi.
Tuy nhiên cô không để bụng.
“Không sao đâu ạ.” Cô lắc đầu, mắt cười cong cong, nhỏ nhẹ cất lời: “Có thể thu luôn cả phần của Hứa Yếm.”
Bạch Trác rất hiểu anh, nếu cô âm thầm trả tiền thì Hứa Yếm sẽ không nhận. Từ lần đầu tiên gặp cô cho đến giờ, tính tình anh trước sau vẫn vậy, cho đi rất nhiều mà chẳng mảy may nhận lại bao nhiêu từ cô.
Nhưng mà không thể cứ thế này mãi được.
Thế là Bạch Trác hỏi: “Chỗ chị tính quẹt thẻ tín dụng thế nào ạ?”
Thấy cô nghiêm túc thật, lần này đến lượt chị ấy nghẹn lời, chị khựng lại rồi đột ngột hỏi một câu không liên quan gì: “Em gái, em thích bida chứ?”
Nếu là thích bida thì cứ chơi, còn nếu thích người nào đó thì… Thì xin chúc mừng, em gần như thành công rồi đấy, chẳng cần phải hao tâm tốn sức chút nào đã câu mất hồn ai kia rồi.
Dường như nghe ra ý tứ trong câu hỏi của chị, cô chầm chậm gật đầu: “Giờ thì thích ạ.”
Từ Văn Ngọc ngầm hiểu ý của câu trả lời đó là: Trước kia không có hứng thú, hiện tại thì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Giữa bầu không khí lặng ngắt, cô gái nhỏ bỗng chìa chiếc thẻ ra trước mặt chị: “Làm phiền chị rồi ạ.”
Từ Văn Ngọc: “…”
Giờ chị ấy đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là khoảng cách thế hệ, thời chị còn đi học, dù chỉ mua một cuốn tạp chí cũng phải đắn đo rất lâu.
Bạch Trác vẫy chiếc thẻ trước mặt chị gái, muốn mau mau xong xuôi cho êm đẹp chuyện này, sốt ruột giục giã: “Phiền chị làm nhanh lên, cứ làm trong âm…”
Chậm mất rồi, cô còn chưa nói dứt câu thì chiếc thẻ trong tay đã bị người phía sau rút về.
Bạch Trác: “…”
Không hiểu sao lại có cảm giác như vừa bị bắt quả tang lén làm chuyện xấu. Cô nắm bàn tay lại rồi từ từ rụt tay về, quay người đi giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hứa Yếm cúi đầu nhìn chiếc thẻ trong tay, rồi lại liếc người đang lảng tránh trước mặt mà chẳng hé môi nửa lời.
Anh lấy cái ví tiền từ trong tay cô, bỏ chiếc thẻ ngân hàng vào rồi bảo: “Đi thôi.”
Giọng điệu vẫn như mọi khi, không rõ là vui hay buồn.
Thế nhưng anh vẫn chưa trả lại túi tiền cho cô.
Cô hy vọng sau này cũng có thể được như tối nay, vì thế cô cắn môi dưới, nói rất tự nhiên: “Gượm đã.”
Bạch Trác lấy hết can đảm bày tỏ lòng mình, đồng thời không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Yếm.
“Em muốn sau này có thể thường xuyên đến đây, coi như giải tỏa tâm trạng…”
Bạch Trác nhìn ngang người anh, dề dà cất giọng. Lúc này tầm mắt của cô vừa vặn dừng tại chiếc cằm của anh, có lẽ do Hứa Yếm ra vẻ quá đỗi bình tĩnh, cô lại dịch mắt lên phía trên, lướt qua bờ môi rồi dừng trong hai giây ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống phần yết hầu.
Thình lình trông thấy nó nhấp nhô lên xuống.
Bạch Trác: “…”
Điều này có chút ngoài sức tưởng tượng của cô.
Hứa Yếm trơ mắt để cô ngắm nghía hết lần này đến lần khác: “…”
Tự dưng nảy ra ý nghĩ khác lạ, Bạch Trác cảm thấy đầu mình tựa nổ tung, dường như nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên mười mấy độ, đỉnh đầu của cô như sắp sửa bốc khói tới nơi.
Cô chưa bao giờ rơi vào tình cảnh ngại ngùng như thế này, lần đầu tiên nếm thử cảm giác khó chịu y như mèo con bị tóm gọn.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cô đành nhắm mắt buông tay nói cho hết câu: “Anh có thể coi như…”
Nào ngờ chưa kịp nói xong thì đã bị anh cắt lời: “Không được.”
Bạch Trác cứng họng, vì thẹn thùng nên cô không dám ngẩng đầu lên dòm anh, song vẫn lầu bầu phản bác: “Tại sao chứ?”
Hứa Yếm cúi đầu nhìn cô một cái, lời ít ý nhiều: “Vị thành niên.”
Bạch Trác: “…”
Nghe anh nói như thể anh lớn lắm ấy, cô hốt hoảng còn tưởng anh trưởng thành thật rồi.
Tuy thế cô cũng chưa bao giờ có ý định đấu khẩu hơn thua với anh.
Nếu thật sự phải vạch hết chuyện đó ra thì không biết anh còn chịu đau khổ nhường nào nữa.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cô đau đến chết lặng.
Thấy cô im lặng, Hứa Yếm mở lời: “Để tôi tiễn em về.”
Bạch Trác lặng lẽ theo sau anh, trong lòng không ngừng tìm cách để thanh toán bằng thẻ tín dụng. Thiết nghĩ giờ cô đã là khách hàng, thế nên nếu tới tiếp thì cứ tới chứ không cần phải kiếm cớ làm gì cho nhọc công.
Bạch Trác thấy nhẹ vơi đi nỗi lòng khi nghĩ vậy.
Tuy nhiên lúc ngồi lên chiếc xe đạp của anh thì những suy nghĩ ấy đã tan tành mây khói.
Vì Hứa Yếm lên tiếng: “Không cần quẹt thẻ cũng có thể tới.”
Anh nói tiếp: “Muốn chơi thì tôi sẽ dạy cho em.”
Câu cuối cùng anh còn bảo: “Bạch Trác, xin lỗi em.”
HẾT CHƯƠNG