Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Buổi chiều, Bạch Trác đến phòng thi sớm để chuẩn bị thi cuối kỳ môn Toán, cô ngồi tại chỗ của mình, lần lượt quan sát từng bạn đi vào vị trí.
Người mà cô đang ngóng trông là Hứa Yếm.
Bạch Trác mừng thầm, nụ cười khẽ hiện hữu bên môi cô, đến khóe mắt và chân mày cũng đượm dịu dàng, làm át đi vẻ hờ hững thường ngày. Điều này vô hình gây thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, đồng thời cũng giảm bớt cảm giác xa cách mà cô thể hiện.
“Nó là ai thế?” Nam sinh hồi sáng hú hét nộp bài để đi vệ sinh hất cằm về phía cô, đoạn hỏi hai tên ngồi đối diện mình: “Chưa thấy bao giờ.”
“Không biết, sáng nay là tao chú ý đến rồi.” Người bên tay trái cậu ta lắc đầu, giả vờ cầm cuốn sách lên che miệng: “Cái nhan sắc này chắc chắn nằm trong top ba trường mình! Chậc chậc, cả năm trời mà không ai phát hiện ra luôn hả?!”
Cậu ta nhanh chóng ngắm cô thêm mấy lần rồi gật đầu đưa ra kết luận: “Có cá tính đấy.”
Thấy thằng bên cạnh ngờ vực dòm mình, cậu kia lại giơ cao sách che khuất nửa gương mặt, nhíu mày làm bộ bí hiểm: “Phòng thi này có ai học giỏi à? Tất nhiên là không rồi. Thành tích của tất cả người trong phòng này cộng lại khéo còn chẳng bằng đứa hạng nhất cơ.”
“Nhưng trông bề ngoài nó sáng sủa giống học giỏi lắm mà, bị phân vào phòng này,” Nam sinh chẳng nể nang gì, nói thẳng: “Thì học giỏi được đến đâu?”
Dứt lời, cậu ta chỉ cái tên gầy gò bên cạnh đang chuẩn bị phản bác: “Hơn nữa làm gì có ai giống “người đó”! Đãi ngộ VIP kiểu này chỉ có duy nhất một suất ở trường mình. Mày đã từng thấy có ai thứ hai chưa?”
Tên gầy nhom bị thằng bạn nói cho cứng họng, lát sau mới cất tiếng vặn lại: “Thế mày nói vào trọng tâm luôn đi!”
“Nếu mày không chen mõm vào thì đã đến trọng tâm nãy giờ rồi đấy.” Nam sinh cố làm ra vẻ thần bí: “Bọn bây có biết một từ gọi là trong ngoài bất nhất không? Cô kia là dạng thế á.”
“Như kiểu trông thì ngoan ơi là ngoan, nhưng lúc vắng vẻ phát là…” Cậu ta cười khà khà hai tiếng rồi cố ý thì thào tiếp câu: “Nổi loạn thôi rồi.”
Ở trường thì là trò ngoan, ở một mình cái sẽ bộc lộ hết những mặt phản nghịch trong nội tâm, sự tương phản này lớn quá ấy chứ? Cơ mà càng lớn lại càng hấp dẫn mới đau.
Đám nam sinh càng nghĩ càng thấy kích thích, nói xong lại chuyển sang hỏi người đầu tiên nhắc đến Bạch Trác nhằm tìm kiếm sự đồng tình: “Anh Lỗi cảm thấy thế nào? Anh nói xem có đúng không!”
“Mày nói thử coi?” Ai ngờ Trương Lỗi đáp lại cậu chàng với nét mặt vô cảm: “Cảm xúc đặc biệt của tao bị mày dọa hú hồn bay sạch sành sanh!”
“Đang yên đang lành mày nhắc đến thánh kia làm giề!” Trương Lỗi vốn đang nghiêm mặt lườm cậu ta, song vừa dứt câu đã giãy đành đạch: “Mày có biết cái ánh mắt của lão đó… Vãi tía! Làm tao sợ chết đi được!”
“??? Ai sợ cơ… Phụt.”
Sau khi phản ứng lại, nam sinh kia không nhịn được phì cười, còn không quên châm chọc: “Mày có bị vấn đề không, chủ đề như này mà còn bẻ lái sang thánh kia được à.”
Từ “thánh kia” này chỉ ai, không một người nào nói huỵch ra nhưng tất cả đều rõ mười mươi.
Đoạn này ý là đang bàn về Bạch Trác, trông học giỏi thế thì làm gì có chuyện xuất hiện ở cái phòng này được (do cái đám ở phòng này không biết lý do nhé), ngoại trừ trường hợp “đặc biệt” là Hứa Yếm ra (duy nhất có một, không có người thứ hai, tức là cũng giỏi mà chui vô cái phòng này), tự dưng nhắc đến anh làm Trương Lỗi (cái thằng chương trước gáy to nộp bài làm nhốn nháo phòng thi) khiến nó sợ thót tim -> câu chuyện lái sang hồi sáng thằng chả bị Hứa Yếm lườm cháy mặt.
“Có bản lĩnh thì mày thử để lão đó nhìn mình chằm chằm thử xem!” Trương Lỗi vừa nói vừa láo liên ngó ra cửa như thể sợ bị người khác nghe thấy: “Má! Bây giờ tao tin có thật đấy! Ánh mắt đó đúng là như cầm dao núp lùm đâm người khác mà.”
“Gì chém gió phần phật vậy.” Tên gầy ấp úng bảo: “Giả Thị Trân đối xử với lão đó thế kia mà có thấy lão làm gì bả đâu.”
“Sao mà giống nhau được trời?! Giả Thị Trân cùng lắm chỉ làm khó dễ lão chứ có làm rơi mất miếng da, miếng thịt nào đâu, ngồi chỗ nào thi thì có gì khác nhau chắc? Làm cóc gì có!” Trương Lỗi phản bác với điệu bộ cố nén kích động: “Giả Thị Trân thử chạm vào ranh giới cuối cùng của lão đó coi! Hôm nay tao hơi to mồm tí, chưa được mấy câu đã làm phiền việc vẽ vời của lão nên hắn nhìn như kiểu muốn khâu bố miệng tao lại! Có cần gớm đến mức đó không hả!”
“Tao còn chẳng dám tỏ thái độ tẹo nào luôn đây này!” Trương Lỗi hơi bực dọc xả: “Đúng là một tên độc tài! Đây chính là kẻ độc tài bất hảo! Nếu nhà trường còn…”
“Stop stop stop! Dừng ngay!” Nghe tới đó, tên cầm sách vội vàng cắt ngang: “Không đến lượt bọn mình khóc thuê đâu.”
Hồi lâu sau, cậu ta mới chép miệng tiếp câu: “Nhưng nói thật, ở trường mình người này là điển hình cho kiểu ‘mày không gây hấn với tao thì còn lâu tao mới bố thí nửa con mắt cho mày’, không kéo bè kết phái, cũng không giở trò lôi thôi, chỉ cần mình không dại dột muốn chết đâm vào thì vẫn được sống yên ổn bình an.”
“Bên trung học số kia kìa, không phải kiểu một trùm mà là cả bè phái luôn, tuần trước vì ngứa mắt một kẻ nên đã hội đồng người ta sứt đầu mẻ trán, nếu chuyện này xảy đến với mày thì sao?” Nam sinh chân thành hỏi: “Đổi lại là mày thì mày có chịu không?”
Trương Lỗi hít thở nặng nề, quả thật nếu là cậu ta thì không muốn chút nào, nghịch ngợm, phá phách đôi chút để tô điểm cuộc sống tẻ nhạt ở vườn trường và lang bạt chốn giang hồ, chém giết máu me là hai việc khác nhau một trời một vực.
“Thế cho nên là,” Nam sinh kia thốt lên từ tận đáy lòng: “Chúng ta phải biết điều.”
Chí ít thì mày sẽ không chết nếu không tự dưng ất ơ lao đầu vào chỗ chết.
“Đấy vốn là điều nên làm.” Tên gầy chốt hạ đúng lúc: “Thi thì thi cho đàng hoàng, mày trật tự chút chẳng phải bớt đi bao nhiêu là chuyện sao.”
Trương Lỗi: “???”
Cậu ta cắn răng nghiến lợi: “Thế cái bọn trước kia phối hợp với tao không phải bọn mày chắc?!”
“Thôi, chuyện cũ rồi bớt đào bới lại đi.” Tên gầy ngáp một cái: “Dù sao nếu ta không làm phiền đến bố trùm thì sẽ không bị nhận ánh mắt hình viên đạn đâu.”
Chẳng ngờ tên này có thể trơ trẽn như thế, Trương Lỗi lập tức hét ầm: “Con khỉ gầy chết tiệt này! Ông đây xử lý mày!”
Trương Lỗi tức quá hóa giận nên quên béng việc be bé cái mồm lại, thành ra mấy lời này lập tức vang dội khắp cả phòng.
To mồm đến mức khiến toàn bộ những học sinh khác có mặt tại đây đều đồng loạt liếc sang, lớn đến mức Bạch Trác im bặt, dẫn đến không thể gửi lời chào đầu tiên với Hứa Yếm vừa bước vào phòng.
Tất cả những bạn trong phòng đều ngoái lại đằng sau hóng hớt, duy chỉ có cô là mải dõi về phía cửa trước phòng học. Ánh mắt Bạch Trác thoáng chốc sáng rực lên khi thấy bóng dáng ấy xuất hiện, cô vẫy vẫy tay với anh theo phản xạ.
Hứa Yếm trông thấy động tác của cô thì dừng chân giây lát rồi cũng gật đầu đáp lại và bước tới vị trí ngồi của mình.
Cả quá trình chỉ mất hai, ba giây ngắn ngủi, ngoại trừ người trong cuộc thì không có ai phát hiện.
Chỉ một hành động rất đỗi giản đơn nhưng từ đôi mắt cong cong của Bạch Trác cũng biết dù anh chẳng nói chẳng rằng nhưng vẫn đủ làm cô sướng rơn một phen, tựa được ngâm mình trong nước có ga: Vừa ngọt, vừa có bọt khí ùng ục dâng lên.
Hệt như cảm xúc của cô trong khoảnh khắc này vậy.
Rất rất hạnh phúc.
Còn ba người đang hỉ hả bàn tán sau lưng người khác ngồi ở cuối lớp thì chột dạ vô cùng, nhất là Trương Lỗi. Lúc thấy Hứa Yếm bước vào, cậu ta câm như hến, ngồi chết dí tại chỗ vì sợ mình phát ra tiếng sẽ chọc giận đối phương.
Bạch Trác nhìn theo bóng anh nên đương nhiên cũng bắt gặp cảnh tượng đó.
Kẻ vốn đang cười cợt nhất thời im re, bầu không khí trở nên cứng ngắc, không cần phải đoán cũng biết nguyên nhân do đâu.
Bạch Trác lạnh mặt, tỏ thái độ rõ ràng như thế làm gì không biết, Hứa Yếm cũng có làm gì họ đâu chứ.
Cô bặm môi, lại nhòm về phía anh thì thấy lúc này anh đang cúi đầu, cầm bút chuẩn bị viết lách. Anh chỉ tập trung làm việc của mình, dường như chẳng thèm đếm xỉa gì đến chuyện vừa rồi.
Sự thờ ơ của anh khiến Bạch Trác hơi quặn thắt, cảm giác ấy như thể báu vật mà cô nâng niu trong lòng rõ ràng chẳng làm gì, ấy vậy chẳng những không được đón nhận mà còn bị đẩy ra ngoài và phân biệt đối xử.
Từng làn bọt khí mới sinh sôi ban nãy bị chọc thủng, cuối cùng chỉ đọng lại vài giọt nước dưới đáy lòng.
Bạch Trác bỗng nghĩ bụng, quả là chỉ có Tào Lâm tinh mắt mới có thể nhận ra Hứa Yếm tốt đẹp đến nhường nào.
Cô cụp mắt, không nhìn anh nữa, những công thức toán lóe lên trong đầu lấn át đi xúc cảm con tim, cô phải thi cho tốt đã!
Cô nóng lòng muốn được nhảy lớp thông qua kỳ thi này.
Sau khi đề thi được phát xuống, Bạch Trác nghiêm túc và tập trung cao độ. Cô giải từng câu một, chuyên chú đến mức bỏ ngoài tai những tiếng gõ bút và âm thanh than thở xung quanh, đến nỗi chẳng mảy may nhận ra bạn ngồi bên cạnh đang xem trộm bài thi của mình.
Mãi đến khi làm xong hết thảy và kiểm tra lại một lượt thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Trác đóng bút lại, vô thức đưa mắt nhìn về phía Hứa Yếm.
Anh đang cặm cụi viết hí hoáy, song ánh mắt lại dồn hết lên tờ giấy nháp.
Bạch Trác chỉ quan sát mấy giây rồi tự giác quay đi trước tiếng ho khan tỏ ý nhắc nhở của giám thị. Cô cúi gằm xuống, chẳng biết trong lòng đang suy tư điều gì.
Đương nhiên Hứa Yếm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi dừng động tác và nhìn tờ giấy nháp chi chít công thức toán học, tiếp đó ngòi bút di chuyển vạch một đường gạch chéo trên trang giấy đầy ắp các bước giải đề rồi gác bút lên trên.
Hứa Yếm đảo mắt liếc chú hồ ly nhỏ trong góc kia, trong đôi mắt chất chứa dịu dàng.
Chẳng mấy chốc chuông reo báo hiệu hết giờ đã vang lên, trong lúc thu bài dậy lên tiếng xì xào.
Tuy nhiên họ không thảo luận về độ khó của đề toán mà chỉ đang tán dóc nên làm gì trong giờ ra chơi, rõ ràng vẫn còn hai môn thi nữa kia mà.
Giám thị vừa mang bài rời đi thì các học sinh trong lớp hò hét, phấn khích ùa ra ngoài, Bạch Trác cũng đứng dậy.
Điểm khác biệt là thay vì đi ra cửa như bao bạn khác, cô lại ngược đám đông đi vào góc bên kia phòng học.
Quá nhiều học sinh đổ ra ngoài nên Bạch Trác quyết định chờ bọn họ đi trước rồi mới di chuyển, vì dù sao Hứa Yếm cũng ngồi im ở đó thôi mà.
Cô nhìn Hứa Yến bên cửa sổ rồi nở nụ cười vẫy tay với anh.
Mấy học sinh ngồi sau chứng kiến cảnh này mà hú vía, trong lòng liên tục chửi thầm.
Cậu vẫy tay với ai thế hả?!
Cả đám có lòng muốn hóng trò hay nhưng nghĩ đến người phía sau thì như bị chích vào lưng. Cuối cùng khát khao muốn sống vẫn mãnh liệt hơn cả, thế là cả bọn sủi ra ngoài như một làn khói.
Đám Trương Lỗi chuồn lẹ quá nên không được chứng kiến được cảnh tượng này, nếu không tụi đó phải gật gù mình tiên đoán như thần, quả nhiên lúc không có ai thì hành động chẳng e dè gì sất.
Ngay cả Hứa Yếm cũng hơi sửng sốt khi Bạch Trác đi ngược đám đông tiến về phía mình.
Mọi người đi gần hết, mỗi cô lại bước đến đây. Anh tưởng cô có chuyện cần tìm mình bèn đứng dậy bước lại gần.
Bấy giờ trong phòng vắng tanh, có khoảng vài ba bạn cũng toan ra ngoài.
Hứa Yếm sải bước, thoắt cái đến trước mặt Bạch Trác. Có mấy bạn vụt ngang qua cửa sổ ngoài ở hành lang, anh đánh mắt nhìn kẻ ngó vào trong cho đến khi tên đó cuống quýt quay đi mới trở về nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn nói với anh một câu thôi.” Bạch Trác hơi ngẩng đầu, cười tít mắt và bảo: “Anh chờ em nha.”
——
HẾT CHƯƠNG