Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Bạch Trác có thói quen ngủ trưa, về đến nhà cô định ngủ nửa tiếng như mọi khi mà chẳng hiểu sao cứ nằm đó hoài không hề thấy buồn ngủ. Cô nhắm mắt, tủm tỉm cười y hệt một đứa trẻ ăn vụng được kẹo vậy.
Một lúc lâu sau, Bạch Trác từ bỏ ý định ép mình ngủ, cô ngồi dậy co chân và dùng hai cánh tay ôm lấy nó, đặt cằm lên đầu gối rồi khúc khích cười thầm mãi.
Hai người đều hiểu câu nói kia có ý nghĩa gì.
—– Bạch Trác, đầu gối còn đau không?
—– Anh ơi, anh có đau không?!
Thuở bé, Bạch Trác mà thấy trên trán và cổ tay Hứa Yếm có vết máu là rơm rớm nước mắt cá sấu liền, chỉ biết rưng rưng rồi nức nở hỏi từng câu: “Anh ơi, anh có đau không?”
Hồi nhỏ Hứa Yếm gầy tong teo, quả đầu được cắt lởm chởm. Anh chỉ thờ ơ liếc nhìn vết thương đang rỉ máu rồi lắc đầu không chút bận tâm.
Nhưng lúc nhìn thấy Bạch Trác sắp khóc, anh lại rụt cánh tay và giấu nhẹm vào trong ống tay áo ngắn cũn. Tiếp đó anh lùi về sau, dùng giọng điệu không chút gợn sóng pha lẫn ngây thơ trả lời: “Anh không sao.”
Bé Bạch Trác dĩ nhiên không tin, bé nghẹn ngào nom vết thương của anh lớn, cực kỳ nôn nóng hỏi: “Anh về nhà cùng em được không?’
Ai ngờ nhóc Hứa Yếm lại mím môi lắc đầu.
Khi ấy Bạch Trác nhỏ quá, chẳng biết phải làm gì. Cô chỉ biết khóc lóc ỉ ôi y chang cái máy khóc trước mặt anh.
Về điểm này, thời thơ ấu là thế mà trưởng thành rồi vẫn vậy.
Hình như chỉ lúc ở bên cạnh Hứa Yếm, tuyến lệ của Bạch Trác mới có thể phát huy công dụng.
Thế nên lúc bị anh từ chối, cô hoàn toàn không nén nổi, nước mắt lã chã rơi xuống: “Trông vết thương anh đau lắm, nhà em có hòm thuốc mà.”
Hứa Yếm không để ý đến vết thương trên người, bởi vì nó sẽ tự lành thôi.
Anh cũng không mở miệng đòi đến bệnh viện vì biết chẳng ai đưa anh đi đâu. Dù sao vết thương sẽ có ngày lành, sớm hay muộn không là vấn đề gì với anh hết, mà kể cả nếu nó không lành được cũng không sao.
Hứa Yếm không để bụng, nhưng anh lại luống cuống trước tiếng khóc của Bạch Trác, đành vụng về trấn an: “Anh không đau.”
Bạch Trác xem vết thương trên trán và cổ tay cứ giấu trong áo khoác của anh, thoắt cái mắt lại nhòa lệ: “Anh lừa người ta.”
Nói xong lại khóc òa lên.
Hứa Yếm đứng đó cuống cuồng, anh tiến một bước rồi nâng tay phải không bị thương lên toan dỗ dành cô. Song khi thấy bụi đất và vết máu dính bên trên sau trận đánh nhau, anh bặm môi, đành phải buông xuống.
Sẽ làm bẩn khuôn mặt núng nính xinh xắn của em gái nhỏ diện váy hoa nhí mất.
Hứa Yếm đứng trước mặt cô, quả đấm nho nhỏ buông thõng quẹt quẹt mấy cái trên quần áo, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ nhạt nhẽo: “Đừng khóc.”
Anh không đau, anh không sao, em đừng khóc. Đây là mấy câu Hứa Yếm nói nhiều nhất với Bạch Trác thuở thơ ấu. Anh sẽ không la đau, sẽ không khóc, anh chỉ yên lặng cắn răng chịu đựng hết thảy những chuyện xảy đến với mình.
Bạch Lẫm lớn hơn họ vài tuổi, bình thường đứt tay máu rơi chưa tới hai giọt mà anh ấy đã khóc lóc như sói tru tréo nửa ngày trời. Tuy nhiên nếu là Hứa Yếm thì dù da thịt nơi vết thương chẳng còn nguyên vẹn, anh cũng chỉ tỉnh bơ bảo: “Anh không sao.”
Biết là Hứa Yếm đang yên ủi mình, bé Bạch Trác bèn giơ tay lau nước mắt rồi cúi đầu tìm kiếm món đồ do sợ hãi mà làm văng khắp nơi trên đất—– Chiếc túi giấy đó nằm ngay bên cạnh chân họ cách đó không xa.
Không biết có ai vô tình đập phải nó trong lúc hoảng loạn mà chiếc túi giấy còn nguyên vẹn ban nãy đã bị xẹp lép, một ít chất lỏng thức ăn chảy ra ngoài.
Bạch Trác ngó dấu chân trên túi giấy, khóe miệng lập tức trề xuống, nước mắt chỉ trực chờ trào dâng.
Hứa Yếm nhìn sang theo tầm mắt cô cũng thấy được cái túi giấy đó. Anh im lìm không nói gì, đang định cất bước đến nhặt lên giúp cô thì Bạch Trác đã nhanh nhẹn lấy trước.
Anh đứng sau lưng cô, nghiến răng, hai quả đấm siết lại vốn chặt càng thêm chặt. Rồi anh thầm điểm lại gương mặt của mấy đứa trẻ vừa nãy trong đầu một lượt.
“Anh.” Bạch Trác khom người nhặt túi giấy lên. Cô cầm nó trong tay, cúi gằm mặt, đôi mắt lại ửng đỏ, “Anh không ăn được nữa.”
Tấm lưng Hứa Yếm cứng ngắc, rồi hỏi ngược lại theo phản xạ: “Cho… Anh á?”
“Mẹ Phúc em nấu, ăn ngon lắm.” Bạch Trác sụt sịt, “Muốn cho anh ăn cùng.”
Bạch Trác ăn một miếng đã nghĩ ngay đến anh trai nhỏ cướp lại sổ vẽ giúp mình, lại còn cho mình sữa chua uống. Vì thế cô đã đến con ngõ mà mình ngang qua hai lần trước, nào ngờ vừa vào đã thấy cả nhóm người đang cầm gậy đánh nhau.
Con ngươi của anh long sòng sọc, còn nhỏ xíu mà cả người toát đầy vẻ dữ tợn và thô bạo, mà cái sự hung hãn ấy lập tức biến mất hơn phân nửa khi tiếng hét toáng đầy hoảng sợ của Bạch Trác vang lên đúng lúc cục gạch ném vào trán anh.
Vậy là sự thô bạo của anh đã dọa một đứa trẻ sợ hãi, nhưng chính bản thân mình cũng hốt hoảng đứng đực tại chỗ không dám quay đầu.
May mắn thay Bạch Trác không bỏ chạy.
Cô lặp đi lặp lại câu “Anh có đau không”, cô nói “anh về nhà cùng em”, rồi khó chịu bảo “anh không ăn được nữa rồi”, nhưng trong những cảm xúc này của Bạch Trác lại không hề có sợ sệt.
Hứa Yếm nhìn cô, khẽ mấp máy hỏi: “Tại sao?”
Thật ra thì bé Bạch Trác cũng không hiểu cụ thể anh hỏi vấn đề gì, nhưng cô vẫn đáp như lẽ hiển nhiên là thế: “Vì anh là bạn của em mà.”
Nên mới nghĩ cho anh, nên mới lo lắng cho anh, nên mới xót anh.
Đó là lần đầu tiên Hứa Yếm cảm nhận được cái gọi là: Được ai đó nhớ đến, được người ta che chở.
Dù rằng người truyền tải những thứ ấy đến anh chỉ là một cô bé mấy tuổi ngây ngô trong mắt người lớn, nhưng duy chỉ điều này thôi cũng đủ để Hứa Yếm nhớ mãi, nhớ tận mười mấy năm trời, nhớ mà chẳng thể quên đi được nữa.
Song đương đăm chiêu thì Bạch Trác chợt dừng giây lát, cô cau mày nhớ lại lúc mình mang đồ ăn cho Hứa Yếm.
Khi ấy vì sợ cô buồn bã nên anh đã nhận lấy túi giấy từ tay cô. Sau đó anh thả đồ ăn bên trong cho các chú chó hoang xung quanh rồi an ủi cô: “Không lãng phí.”
Bạch Trác cố gắng nhớ lại những chi tiết ngày hôm ấy trong đầu. Hồi ức nói với cô rằng tuy đã bị dẫm đạp đến nỗi hoàn toàn biến dạng nhưng đó chính là món bánh bao chiên… Khoảng mười năm nay mẹ Phúc chưa từng làm lại?
Bạch Trác tức khắc ngồi thẳng người. Cô duỗi hai chân ra, cả người hóa đá trên giường.
Hồi lâu sau Bạch Trác mới lôi điện thoại ra, mở danh bạ rồi bấm số, hành động cứ như một cái máy.
“Tút, tút… Alo, Trác Trác à?”
“Mẹ Phúc.” Bạch Trác siết chặt điện thoại, “Con có thể hỏi mẹ chuyện này không? Ở cạnh trường con có một tiệm bánh bao chiên rất ngon, con nhớ trước đây mẹ cũng từng làm cho nhà con ăn rồi.”
Bạch Trác lắng nghe thật kỹ, lòng bàn tay siết chặt điện thoại bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Thời gian cúp máy đã qua từ lâu mà Bạch Trác vẫn giữ mãi tư thế để điện thoại bên tai.
Lát sau, cô mới đặt điện thoại xuống, dặn lòng chỉ là trùng hợp thôi, ấy vậy mà mặt cô lại đỏ bừng, trái tim thì đập thình thịch không ngừng.
Cuối cùng cô chỉ còn lại một suy nghĩ: Làm sao đây, sao lại thích anh đến vậy chứ.
HẾT CHƯƠNG