Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thi xong còn phải học thêm tiết tự học nữa mới được ra về. Bàn ghế trong lớp vẫn giữ nguyên như lúc thi, hai ba người cùng chụm lại một cái bàn ôn tập cho bài kiểm tra ngày mai.
Nói là ôn tập nhưng vì sắp đến giờ tan học nên đại đa số các bạn trong lớp đều cực kỳ rôm rả và không thể trật tự nổi một giây. Ban đầu là đối chiếu đáp án thi đã ghi lại với nhau rồi than trời trách đất một thôi một hồi, giải tỏa cảm xúc xong lại tụm năm tụm ba trên bàn tám xuyên lục địa, lòng tràn ngập háo hức đợi đến kỳ nghỉ hè.
Tiêu Như Phỉ và Bạch Trác ngồi cùng bàn, cô nàng quay ngang quay dọc, quay lên quay xuống buôn dưa lê một vòng mới phát hiện bạn cùng bạn đang cặm cụi giải đề, hoàn toàn không thấy sự hồ hởi khi sắp được nghỉ hè của cô.
“Bạn cùng bàn.” Tiêu Như Phỉ gục xuống, tì cằm lên cánh tay rồi hơi ngước nhìn Bạch Trác hỏi: “Cậu không vui sao?”
Bạch Trác khựng bút lại, giây tiếp theo cô nhếch môi, nhẹ nhàng đáp: “Vui chứ.”
Sao có thể không vui được.
“Tớ cũng vui lắm.” Dứt lời, cả người Tiêu Như Phỉ bỗng trở nên ỉu xìu, “Nhưng tớ không muốn thi, chỉ muốn mau mau được nghỉ thôi.”
“Ừm có thể phỏng vấn cậu chút không?” Cô nàng ngồi thẳng dậy, đưa tay chống cằm, “Những lúc thế này phải làm sao để có thể bình tĩnh như cậu?”
“Giải đề đi.” Bạch Trác ghì chặt chiếc bút trong tay, trả lời gọn lỏn: “Giải đề giúp ta tĩnh tâm.”
Tiêu Như Phỉ: “???”
“Haiz,” Tiêu Như Phỉ thở dài, “Hình như tớ biết bọn mình chênh lệch ở đâu rồi.”
Bây giờ đến cả cầm bút cô ấy cũng không muốn chứ đừng nói chi là giải đề.
Bạch Trác mím môi cười, không trả lời lại. Cô có thể ngồi yên như vậy là vì nơi này không có người và chuyện khiến tâm tư cô bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Nếu là nơi khác thì có lẽ cô cũng phấn khởi chẳng kém gì các bạn.
“Với cả hôm nay thi có người làm phiền cậu không?” Nhắc đến chuyện này, Tiêu Như Phỉ thoắt cái ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, “Nếu thật sự không được cậu cứ bảo bà Điền đổi phòng thi cho, đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi của mình.”
Bạch Trác lắc đầu cười, chỉ có chút tạp âm thôi nên không tính là ảnh hưởng gì.
“Không đâu.” Cô bảo: “Yên tĩnh lắm.”
“Thật sao?” Tiêu Như Phỉ bán tính bán nghi, “Họ không gây rắc rối gì ư? Không quang quác cái miệng làm ồn ào trong phòng thi á?”
“Không…” Bạch Trác toan phủ nhận theo phản xạ, song nghĩ đến điều gì, cô bỗng dừng lại rồi sửa lời: “Có nói đôi câu nhưng không làm mất trật tự.”
Tiêu Như Phỉ thấy cô có vẻ không nói dối mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau đó cô ấy đột nhiên sáp đến gần Bạch Trác, nói một cách thần bí: “Vậy cậu có thấy người đó không?”
Thấy cô nàng muốn kể chuyện, Bạch Trác bèn bỏ bút xuống rồi phối hợp cùng: “Ai cơ?”
Xem ra có khi cô bạn cùng bàn chỉ một lòng với việc thi cử nên không chú ý nhiều, Tiêu Như Phỉ vẫy tay ra hiệu, chờ Bạch Trác hơi cúi đầu lại gần, cô ấy mới lấy tay chụm miệng thì thầm: “Nhân vật làm mưa làm gió trường mình á, muốn hòa nhập với trường ta thì phải bắt đầu từ tin đồn bí ẩn của trường!”
Bạch Trác mím môi, ra vẻ không mấy quan tâm mà chỉ thuận miệng hỏi: “Gì mà bí ẩn cơ?”
“Mọi người trong phòng thi đó về cơ bản sẽ có một nhóm nhỏ, trong đó có hai người ngồi ngay trước mặt cậu, cực thích hẹn đánh nhau sau giờ tan học mỗi thứ sáu hằng tuần đấy.”
Tiêu Như Phỉ: “Cậu có chú ý đến mấy người đứng tụ tập đối diện trường chúng ta lúc tan học dịp cuối tuần không? Đấy đấy? Họ hẹn nhau tan học chờ trong con hẻm nhỏ đó, y chang tụi học sinh tiểu học.”
Tuy đang tán dóc chuyện người dưng, thế mà Bạch Trác lại cảm thấy hồi hộp.
“Bên khối mười một còn có một nhóm ba người chuyên đi gây sự, chống đối giáo viên, càng chọc cho thầy cô tức thì họ càng vui.” Tiêu Như Phỉ muốn kể hết những lời đồn đại cho Bạch Trác nghe, “Tuy không hẳn là xấu, cũng chẳng đánh nhau gì cả nhưng phiền cực luôn…”
Tiêu Như Phỉ thao thao bất tuyệt, Bạch Trác ngồi ngay bên cạnh lẳng lặng lắng nghe mà không hề cắt ngang: “Còn nữa, mai thi cậu thử chú ý đến người ngồi phía sau cậu mà xem.”
Thình lình nghe đến câu này, trái tim Bạch Trác trật nhịp ngay tức thì.
“Mặc dù trông rất đẹp trai,” Tiêu Như Phi nhỏ giọng xuống nhất có thể, “Nhưng là người được toàn thể học sinh trong trường công nhận là không nên dây vào nhất.”
Cô bạn tiếp lời: “Sau này có gặp cậu nhớ tránh xa xíu nha.”
Tiêu Như Phỉ nói dăm ba câu ngắn gọn cho xong chuyện rồi chuyển sang đề tài khác: “À mà thi chung phòng với cậu có một nữ sinh khá ngầu đó, sau này cậu sẽ biết thôi…”
Bạch Trác cụp mắt nghĩ bụng: Đó chính là người tớ dốc hết sức để đến gần đấy.
Sao có thể tránh xa được?
Không thể nào.
Thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh, nhất là khi dành nó để trò chuyện. Đến giờ tan học rồi mà Tiêu Như Phỉ vẫn nói chưa đã miệng: “Lần sau tớ lại kể cậu nghe tiếp ha.”
Bạch Trác gật đầu rồi nhanh nhẹn cất đồ. Tiêu Như Phỉ thấy động tác của cô nên thuận miệng hỏi: “Cậu có việc phải về nhà gấp sao?”
“Ừm.” Bạch Trác gật đầu, “Phải đi chặn người.”
Hai mắt Tiêu Như Phỉ sáng như đèn pha khi nghe cô nói vậy: “Chặn ai thế?”
Bạch Trác đeo cặp vào mới đáp: “Người không dễ chọc nhất trong trường mình.”
Tiêu Như Phỉ: “…”
Nước dãi của mình không hề uổng phí chút nào, bạn cùng bàn của mình vẫn nghe lọt tai đấy còn gì.
“Tráng sĩ.” Ngay giây sau, Tiêu Như Phỉ lập tức chắp hai tay lại bảo: “Chúc quý cô thành công!”
Cô bạn bày ra vẻ mặt miễn là cậu vui, Bạch Trác ngớ ra, sau đó mím môi rồi nhìn Tiêu Như Phỉ, nghiêm túc bảo: “Thật ra thì tớ đã quen biết anh ấy từ lâu rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Ngoài miệng nói thế nhưng giọng điệu Tiêu Như Phỉ thì tỉnh queo: “Sau này nhớ giới thiệu anh đại cho tớ làm quen với ha, có gì để tớ ôm một cái xin ké miếng khí thế luôn.”
“Không được.” Bạch Trác từ chối một cách dứt khoát, khẽ cau mày đáp: “Cậu không được ôm anh ấy.”
Tiêu Như Phỉ: “…”
Lại còn từ chối cơ đấy.
Nhập vai cũng nhanh phết nhỉ.
Tiêu Như Phỉ còn chưa kịp hiểu mô tê gì đã thấy Bạch Trác mấp máy môi, cất giọng nhẹ nhàng và đầy tự tin: “Anh ấy là của tớ.”
“…”
Sao càng diễn càng giống thật thế hả giời, hóa ra cô bạn cùng bàn của mình có cả thiên phú diễn xuất nữa sao?
Tiêu Như Phỉ muốn trêu cô đôi câu nhưng chưa há miệng đã thấy vẻ mặt nghiêm trang, không có vẻ gì là đùa của Bạch Trác.
Nụ cười trên môi cô nàng vụt tắt, lời muốn nói đã vọt đến cổ họng nhưng không sao thốt ra được.
Một lát sau, Tiêu Như Phỉ mới ngỡ ngàng trợn to mắt, như thể mới thoát ra khỏi màn sương mù vậy: “Cậu nói anh ta là gì cơ?”
Là của cổ?
Bạn cùng bàn của mình mới nói ai là của cô ấy cơ?
Tiêu Như Phỉ nhìn Bạch Trác với ánh mắt hoang mang, rồi tiếp đó thốt lên hai chữ nhạt thếch hệt một con rối gỗ: “… Của cậu á?”
Bạch Trác gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận giải thích: “Bây giờ thì vẫn chưa phải của tớ.”
Lúc nghe thấy câu “vẫn chưa phải của tớ”, Tiêu Như Phi như một bệnh nhân tâm thần mới tỉnh táo lại. Đôi đồng tử vô hồn của cô bạn bỗng dưng sáng rỡ lần nữa, còn thở phào thiệt dài một hơi, đồng thời “à” một tiếng mới xem như đã bình tĩnh lại.
Cô nàng bấm bụng, té ra ban nãy cô ấy chỉ đùa mình, làm người ta sợ chết khiếp suýt thì tưởng đó là thật rồi.
Khóe miệng cứng đờ của Tiêu Như Phỉ mới bình thường lại không lâu, đang chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy Bạch Trác đã cất lời: “Nhưng sau này sẽ là của tớ.”
“Tớ không thích…” Bạch Trác bặm môi, uyển chuyển nói nốt câu: “Người khác đụng vào anh ấy.”
Tiêu Như Phỉ: “…”
Nói cô chiếm hữu muốn biến anh thành của riêng cũng được, bảo cô ích kỷ cũng chẳng sao. Bởi lẽ cô thật sự rất nhỏ mọn trong những chuyện liên quan đến anh, cô không thích bất kỳ cô gái nào ngoài cô chạm vào anh.
Tuy nhiên cũng không phải là kiểu muốn độc chiếm không cho anh kết bạn, trái lại Bạch Trác rất hy vọng Hứa Yếm có thêm nhiều bạn bè hơn, thế nên cô bèn bổ sung thêm: “Nhưng mà sau này tớ có thể giới thiệu cho hai người làm quen.”
Tiêu Như Phỉ: “…”
Sợ không gặp được Hứa Yếm nên vừa dứt câu là Bạch Trác chào tạm biệt rồi đi ra phía cửa luôn, mặc kệ Tiêu Như Phỉ đứng như trời trồng.
Bạch Trác không hề muốn giấu giếm, không muốn giả vờ không quen hay giữ khoảng cách gì gì đó… Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến những việc này, mà Hứa Yếm cũng vậy. Anh chẳng hề cố tỏ ra thờ ơ với cô.
Trong niềm hân hoan vô bờ, cô ước ao, thậm chí là muốn để tất cả mọi người biết quan hệ giữa mình và Hứa Yếm: Biết họ quen nhau, quen từ lâu lắm rồi. Biết họ thân thiết, là người quan trọng nhất của đối phương, biết họ sẽ nương tựa nhau, bầu bạn suốt quãng đường này…
Bạch Trác muốn cho cả thiên hạ biết hết thảy hết thảy những điều ấy, cô muốn nói với cả thế giới rằng: Người họ vội vàng muốn xa lánh là người mà cô mong ước được lại gần mà chẳng thể.
HẾT CHƯƠNG