Một điều phi lý đang diễn ra trên tuyến đường mòn.
Đó là đống hoang tàn của một chiếc xe kéo, nó đang được kéo đi bởi hai đầu ngựa, hoặc thứ gì đó tương tự.
Tất cả mọi thứ trừ ghế của người đánh xe và phần nền ghế, đã bị cắt bỏ khỏi cỗ xe, thứ đang di chuyển với tốc độ cực cao.
Con ngựa thở hổn hển vẫn đang tiếp tục chạy. Trong đầu chúng không còn bất kì suy nghĩ nào khác ngoài bỏ chạy. Chạy thoát khỏi nỗi kinh hoàng phía sau, nỗi tuyệt vọng mang hình hài con người.
Derik, kẻ đang kéo dây cương, cũng cảm thấy tương tự, hắn đã chứng kiến những gì mà cô bé trong cỗ xe đã làm.
Xe kéo, ngựa, hành lí, những gì khiến cô ta ngứa mắt đều bị hủy diệt.
Khoảng ba mươi thành viên của Night Python, một vài trong số họ là người có kinh nghiệm …đã bị quét sạch như chiếc lá trước cơn cuồng phong.
Chỉ còn lại hai con ngựa, đống tàn dư của chiếc xe kéo, và Derik. Không phải là do hắn may mắn hay do hắn kháng cự, cô chỉ đơn thuần xem hắn là vật cần thiết.
Đống đổ nát, với bức tường và phần trần của buồng xe đã bị quét bay, đây là kết quả của việc tu sửa (bởi cô), sao cho nó nhẹ hơn và đi nhanh hơn một chút, đồng thời để tăng cường cảnh giác với môi trường xung quanh
Dường như cô đang sử dụng ma thuật nào đó để bảo vệ bản thân khỏi cái lạnh, Nhưng Derik thì không có lợi gì từ điều đó, nước mắt nước mũi của hắn đông cứng lại
"Có một tháp canh của ngươi phía trước?”
Derik co rúm lại bởi giọng nói đột ngột phát ra từ sau lưng. Mặc dù nó thuộc về một bé gái xinh đẹp, nhưng nó lại không có cảm xúc gì cả, lạnh lùng đến nổi không thể tin được rằng thứ đang nói chuyện với hắn là một con người.
Derik biết rằng hắn ta chỉ là 'thứ rác rưởi vẫn còn giá trị sử dụng'.
"Vâng! Chúng tôi đã thiết lập căn cứ tiền tuyến ở nhiều nơi khác nhau trên tuyến đường! Hôm nay, chúng tôi định sẽ tẩu thoát bằng tuyến này, do đó một số người được gửi đi do thám để đảm bảo an toàn”
“Ta đã biết điều đó”
“Vâng, Tôi xin lỗi ạ! Vừa nãy có một kẻ liên lạc, tôi sẽ xử lí nó để người không bị quấy rầy”
“Được rồi, tăng tốc tối đa”
“Vâng thưa người”
Derik quất mạnh vào con ngựa vốn đã chạy hết tốc lực một cách liều lĩnh, hy vọng họ có thể tăng tốc càng nhanh càng tốt.
Mệnh lệnh của cô ta rất đơn giản “Đưa ta đến gặp trùm lớn”
Là một chỉ huy, Derik có phương pháp để liên lạc với sếp, và cũng nắm được hành vi hằng ngày của sếp ở một mức nào đó. Nói cách khác, Hắn ta phải dựa vào điều đó.
Derik không có ý định hi sinh bảo vệ ông trùm. Hắn đi theo vì lợi ích và sự sợ hãi. Vì thế hắn sẳn sàng bán đứng ông trùm cho cô bé này miễn sao đảm bảo an toàn bản thân, nhưng kể cả khi có làm theo lời cô ta nói, hắn ta cũng không chắc chắn rằng mình sẽ được buông tha ngay. Rùng mình khi nhớ về thảm kịch của lũ tay sai. Chắc chắn một số phận tương tự đang chờ đợi Derik một khi đã hết tác dụng
- Chết tiệt, con quái vật này… để xem mày con mạnh mồm được bao lâu!
"Ê. Cu vừa nghĩ gì đấy?”
"Không có gì ạ, thưa người!”
Derik khéo léo nhảy dựng trên chiếc ghế đánh xe.
- Bộ nó nhận thấy sát khí à!? Hay nó có khả năng đọc tâm trí!?
Khoảnh khắc hắn suy toán cách phản công, hắn đã bị nắm thóp, và cơ thể hắn đóng băng một lần nữa dưới nền trời sương gió tuyết.
Derik tuyệt vọng để không nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Kiên nhẫn là lựa chọn duy nhất.
Trước đó, Derik đã tìm cách liên lạc với tháp canh ngay trước mặt cô.
Những gì hắn nói là “Chuyến đi này có gì đó không ổn, nhưng đừng lo lắng về nó” Với tốc độ này họ sẽ không nhận ra điều gì bất thường
Nhưng thực tế Derik đã lén thêm một đoạn mã vào cuộc trò chuyện.
Trông thì giống như một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng thật ra hắn đã gọi viện binh và thậm chí còn chỉ cho họ thứ cần phải tiêu diệt. Hẳn đây chính là trí khôn của Derik
Sau đó, mọi người sẽ chuẩn bị sẵn biện pháp.
Tuyến đường này là khu vực hiểm trở, Có một căn cứ Night Python được cải trang như một căn nhà trọ trên ngọn núi sau đồi
Là nơi hoàn hảo để đánh du kích.
"Hmm......?”
Cô bé đứng dậy, đá vào ghế và quan sát xung quanh.
--Mày để ý rồi phải không?... Nhưng đã quá muộn rồi!!
Một ma thuật phát động từ đâu đó bay đến và bảo vệ Derik
Sau đó, quả mìn ma thuật chôn dưới lớp tuyết phát nổ, phát ra âm thanh chói tai.
***
“Aaaaah!”
Benedict dùng hết sức vung thanh trường kiếm xuống.
Các loại vũ khí hạng nặng như Trọng Kiếm (Kiếm lớn) hay Đại Phủ (Búa/Rìu Lớn) không chỉ gắn liền với vị trí tiên phong, nó còn là thứ vũ khí hiệu quả khi đối đầu với quái vật có kích cỡ khổng lồ.
Ngoài ra thanh kiếm của Benedict còn được cường hóa để tăng độ sắc bén. Nó là một loại phù phép rẻ tiền, nhưng đủ để cắt xuyên qua khối băng
Một cánh tay rơi ra từ cái xác bị chôn trong tảng băng khổng lồ.
Máu tươi chảy ra từ mặt cắt.
“Có khi nó cũng bị đóng băng rồi, liệu có được không đây? ”
“Máu rất khó đông. Dường như chúng chỉ vừa mới chết thôi… giờ thì”
Diana lột chiếc áo ấm của mình ra.
Máu vẫn còn chảy ra từ biểu tượng được khắc trên người cô.
Trên hết, Diana cần có máu. Máu chảy ra từ cánh tay bị cắt.
Benedict và Hugh tò mò về sự quái dị đột ngột của cô, nhưng họ vẫn theo dõi
"...Tìm thấy rồi, ở phía trước! Gần đây thôi”
“Cô chắc không!?”
“Uhmm, …đợi xíu”
Diana lôi chiếc áo của Iris ra khỏi đống hành lí.
Cô mang nó để làm vật xúc tác cho ma thuật truy tìm.
"Proclamation: Inquirer - Thác Tuyên: Tầm Nhân”
Sau khi tìm thấy phản ứng của Iris, Diana ngẩng mặt lên tức tốc.
“Vậy là, phản ứng đều hướng về cùng một chỗ”
Cô lập tức lao lên Wendigo, nhưng sau đó Diana ngã khụy xuống nền tuyết.
“Diana!”
“Tôi không sao. Lâu lắm rồi tôi mới sử dụng “Vết ấn” nên hơi chóng mặt thôi. Giờ phải đuổi theo em ấy đã!”
“Cô không thể cưỡi Wendigo trong tình trạng này. Nếu như bắt kịp thì nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, liệu cô có đủ sức tham gia vào một trận chiến trong trạng thái này?”
“…Anh nói cũng phải, hiện tại tôi vô dụng.”
Bất ngờ thay, Diana vâng lời Benedict một cách ngoan ngoãn.
" ...Vậy, rốt cục thứ đó (Vết ấn) là gì thế? Hãy nói về nó trong lúc chúng ta nghỉ ngơi.”
"Ừm, trước khi lâm trận, chúng ta phải tìm hiểu về nó đã”
Diana lấy một chiếc ghế từ chỗ hành lý trên Wendigo, cô ngồi xuống và châm cây tẩu thuốc (Kiseru) [note31359]
“Anh từng nghe về “Diệt Nguyệt Giả” (Kẻ giết mặt trăng) từ Thánh Quốc Diretta chưa?”
“Tôi có nghe qua…”
Hai người đột ngột nhìn nhau.
“Đội quân tinh nhuệ và cũng là mạnh nhất của Diretta, những người kế thừa huyết mạch được nuôi dạy để tiêu diệt undead và những linh hồn tà ác. Chúng rất giỏi, nhưng bọn chúng sẳn sàng thiêu rụi một ngôi làng chỉ để tiêu diệt một linh hồn ác ma…”
“Tin đồn đó chỉ là một phần.”
Diana xua tay đáp lại lời nói của Hugh.
"Sự thật còn tệ hơn nhiều.”
Cùng lúc đó, cô nhả ra một làn khói dài.
Diana nhìn lên bầu trời tối đen. Dưới đêm tuyết rơi, cô nhớ lại về những ký ức xa xưa.
“Gia đình chúng tôi là một trong số đó, không phải là do tôi muốn nối nghiệp cha, Diệt Nguyệt Giả là thứ được kế thừa qua nhiều thế hệ. Cha tôi muốn truyền lại nó cho những đứa con của ông, tuy nhiên bởi vì gia đình không có con trai. Không còn cách nào khác, nó được giao phó cho tôi, con gái trưởng của gia đình. Từ năm lên tám, tôi đã bị buộc phải khổ luyện cực nhọc, Quá trình đào tạo nghiêm ngặt đến nổi dập tắt hoàn toàn hi vọng của một đứa trẻ”
Ngữ điệu của Diana dường như không có bất kì sự nhớ nhung nào với gia đình.
Benedict và Hugh đều có chút khó chịu, bầu không khí nặng nề khiến người ta khó phản ứng.
Đồng thời, bí mật về Diana cũng được giải đáp, mặc dù là một tu sĩ, cô lại sỡ hữu thể chất như một đấu sĩ. Và vì thế, không có người đàn ông nào là đối thủ của cô, một cú đá bằng đôi ủng sắt của cô cũng đủ để làm gãy cổ một con Orc và tiêu diệt nó ngay trong 1 đòn.
Đây là kết quả của quá trình rèn luyện trở thành Diệt Nguyệt Giả.
“Cha tôi mất khi tôi 15 tuổi, Ông ta không chết trên chiến trường, mà chết vì kiệt quệ. Khả năng bí ẩn của Diệt Nguyệt Giả là hút lấy sự sống (sinh lực) người dùng, đổi lại là sức mạnh vượt trội hơn hẳn phàm nhân. Nó là ràng buộc làm hao mòn bản thân. Tôi đã bỏ trốn sau khi cha chết. Tại thời điểm đó, tôi cũng được xem là có tay nghề, tuy nhiên tôi không thích cách làm của bọn Diệt Nguyệt Giả. Tôi ghét cách mà bọn chúng thiêu rụi những ngôi làng”
“Vậy vết ấn trên ngực cô là Diệt Nguyệt Giả?”
“Đúng vậy, đây là bí mật của Diệt Nguyệt Giả <<Đấu Chiến Thánh Văn>>. [note31360]
Những biểu tượng này được chạm khắc khắp người tôi… Tất cả là 27 cái, mỗi cái có một sức mạnh khác nhau, thông thường tôi chỉ sử dụng sức mạnh của một tu sĩ, nhưng nếu sử dụng thứ này, tôi có thể làm nên những điều vô lý. Cái trên ngực tôi là để thăm dò, nhưng nó chỉ có thể xác định những thứ tà ác”
Mặc dù là thăm dò, nhưng rốt cục nó phản ứng với thứ gì? Diana không hề đề cập.
“Tôi chỉ định sử dụng nó trong trường hợp bất đắc dĩ… Giống như bây giờ”
Nhìn chằm chằm vào bóng tối, Diana vẩy đống tàn thuốc trên chiếc tẩu. Tàn thuốc rơi xuống nền tuyết phát ra tiếng động xèo xèo, tạo thành những cái lỗ nhỏ.
"Lảm nhảm nhiều rồi. Nghỉ ngơi thế này là đủ, đi thôi”
Diana phủi tuyết trên quần áo và đứng dậy.
Một âm thanh chói tai phát ra từ phía trước, cả mặt đất run lên.
“Tiếng ồn gì thế này!?”
“Nhanh!”
***
"Hiểu rồi, Ngươi đã liên lạc với đồng minh bằng mật mã và dụ ta vào bẫy đúng chứ? Quả là tổ chức tội phạm”
“A, a, a…”
"Ta đã cảm nhận được một số cảm xúc kì lạ của ngươi từ hồi tiếp xúc, ra là thế này đây, chết tiệt”
Giọng nói của Derik bị kẹt trong cổ họng, miệng hắn đóng mở liên hồi.
Đôi mắt màu tử đằng còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, đang nhìn xuống hắn.
Mặc dù áo choàng của cô đã bị thiêu cháy, da thịt cô bị lộ ra. Song, không có bất kì vết xước nào trên làn da mềm mại đó. Chính xác mà nói, nó từng ở đó, nhưng đã biến mất
Derik nhìn thấy tất cả.
Nơi chiếc bẫy được đặt. Nơi chiếc xe kéo lẫn con ngựa nổ tung. Nơi cô bé nhảy ra khỏi làn khói bụi và gió tuyết. Cùng với ma thuật bảo vệ bao quanh.
Nơi các thành viên Night Python mai phục cô. Nơi cô thổi bay tất cả như những tấm bia gỗ. Nơi người sống trở thành bộ xương khô, mãi câm lặng trên mặt tuyết.
Và cuối cùng, chỉ còn hắn và cô, Derik ngồi suy sụp.
"Bé hư cần phải bị phạt. Hmm… Cắt sạch ngón tay của người hẳn sẽ đau lắm nhỉ. Làm vậy đi. Dẫn đường thì không cần chân tay. Cắt sạch từ đầu đến cuối, ngươi sẽ vâng lời hơn nếu như tứ chi bị cắt bỏ. Ta sẽ vác ngươi theo và bay tiếp, vậy nên ngươi chỉ cần chỉ đường cho ta bằng đầu và thân thôi.”
***
Lời nhắn từ tác giả: “Mới một ngày mà đã chạm mốc 2 chữ số rồi, cảm ơn tất cả độc giả nhé.”