Trên mặt đất ánh lên màu trắng bạc được chiếu sáng bởi tia nắng ban mai, Bóng hình Iris bay vụt qua.
Bên cạnh cô là Derik, người đang trôi nổi bằng ma thuật.
Hắn ta trông giống như một bức tượng xấu xí, chân tay hắn đã bị cắt rời và vết thương của hắn được bao phủ bởi ma thuật. Tay áo và ống quần của bộ áo ấm bay phất phơi trong không khí.
Mắt hắn mơ hồ dường như đã mất đi sự tỉnh táo. Nhưng Iris (Rene) duy trì ma thuật để đảm bảo hắn không chầu trời.
"Vậy. Tiếp theo là về điểm sơ tán khẩn cấp của trùm lớn, ba “hộ vệ” đã được thông báo chưa?” [note31361]
Trên chuyến đi (Mặc dù là đang bay) Iris tiếp tục dò hỏi về tổ chức Night Python và tình trạng trụ sở của nó
Khi cô ngó sang, Derik đã thất thần nhìn xuống đất.
"............”
“Ngươi trả lời muộn.”
“Aaaaaaah!”
Iris (Rene) túm lấy nắm tóc của Derik, kéo mặt hắn lên và nhét một cây kim vào miệng hắn.
Máu tươi chảy ra từ miệng Derik. Kẻ đang vật lộn như một con sâu bướm trong không trung, nhưng cơ thể được nâng đỡ bởi ma thuật lại bay về bên cạnh Iris (Rene).
"Trả lời câu hỏi của ta ngay.”
“Aah!”
"Huh, mới 2,3 cây mà đã hét lớn thế này rồi à. Ta có thể nhét 100 mũi mỗi ngày đấy nhé.”
Iris (Rene) lờ hắn đi và tập trung vào con đường phía trước.
Cô có thể trông thấy ngọn đồi, ngọn núi, và rừng rậm trùng trùng, với tốc độ này, sớm thôi cô sẽ đặt chân đến Wesala, thủ phủ của công tước Gerald trước khi mặt trời lặn [note31362]
--Nhưng không nhanh như mình mong đợi… thật khó để kiểm soát.
Giờ thì, bóng hình của Iris biến mất, cô bay đi cùng với hàng rào ma thuật, thứ dùng để bảo vệ cô khỏi cái lạnh và gió tuyết khắc nghiệt.
Lý do cô không thể tăng tốc là vì cô không thể xử lí kịp tốc độ điều động của bản thân. Đây không phải là vấn đề về ma thuật, mà là kỹ thuật.
Khi bay với tốc độ tối đa cô dễ bị mất kiểm soát, nhỡ cô định lượn vài vòng mà vô tình quên mất Derik. Nếu như kỹ thuật không tốt, cô sẽ gặp tai nạn.
Vậy nên, hiện tại cô phải hạn chế tốc độ của mình, cô không rõ vận tốc chính xác nhưng có lẽ là tương đương với 1 chiếc ô tô
--Mà kể cả vậy, mình vẫn đang di chuyển với vận tốc vốn cực kì phi lí ở thế giới này. Thôi mặc kệ địa hình phía dưới vậy, tiếp tục di chuyển nào.
Cho dù tên trùm lớn có phát giác được thì hắn cũng không kịp phản ứng…
Hai vật thể bay không xác định phóng đi theo một quĩ đạo thẳng, giống như mũi tên bắn xuyên qua bầu trời.
***
Vào lúc rạng sáng, ba thành viên của “Dragon’s Throat” đã đặt chân lên thành phố Teeth
Nơi đây chính là thủ phủ của hầu tước Arwen, so với El Tarev thì nó lớn hơn 1 cỡ.
Cả ba người vội vàng chạy đến chi nhánh Hiệp Hội Mạo hiểm giả thường trực (mở cửa 24/24), mượn một tấm bản đồ rồi trải lên bàn.
“Là hướng này… em ấy đang đi đến Wesala, lãnh thổ của Công tước Gerald”
Diana khẳng định, kết hợp những manh mối được phát hiện từ vết ấn trên ngực và đối chiếu với bản đồ.
Có rất nhiều ma thuật cho phép dự đoán vị trí, khoảng cách, phương hướng và chép nó vào trong tiềm thức người dùng. Vết ấn của Diana thuộc về loại đó. Nhưng nếu đối tượng nằm ở một nơi xa lạ mà người dùng không biết, thì cần phải đối chiếu với bản đồ để xác định địa điểm.
Hugh và Benedict đều lắc đầu khi nghe lời nói của Diana.
"......Tại sao lại là Wesala?”
“Tôi không rõ, Có lẽ là liên quan đến Night Python? Chúng có căn cứ ở đây”
“Phản ứng của Iris và người bị truy dấu bởi vết ấn đều xuất phát từ cùng một chỗ. Nó vẫn không thay đổi cho đến nay”
Diana cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ của mình. Có thể “phản ứng của Iris” và “kẻ đã tàn sát Night Python” là vô tình giống nhau. Cô không muốn nghĩ về nó
Dấu hiệu của Iris đã tạm ngừng một lúc sau chấn động đó. Tuy nhiên, cứ tưởng là đã thu hẹp được khoảng cách, nào ngờ đối phương lại di chuyển với một tốc độ khủng khiếp và họ lại mất dấu nó. Nó di chuyển trên một quĩ đạo thẳng, mặc kệ địa hình và còn nhanh hơn cả Wendigo
Diana đoán rằng có thể thứ đó đã bay đi bằng ma thuật, hai người kia cũng đồng ý.
Nhưng tại sao kẻ tàn sát Night Python lại muốn đến Wesala? Nếu kẻ đó không liên quan gì đến Iris, vậy tại sao lại dẫn Iris theo? Thật là bí ẩn
Nhưng họ biết đây là một tình huống đáng quan ngại và Iris đã bị cuốn theo nó
"Chúng ta nên làm gì đây, không thể đuổi theo như thế này được, thứ đó còn nhanh hơn Wendigo, đã thế còn phóng thẳng đi hoàn toàn mặc kệ địa hình”
Hugh than thở.
Trong khi đó, Diana nhìn chăm chú vào bản đồ và lên tiếng.
“…Có dịch vụ phi hành Hippogriff ở đây.” [note31363]
“Uầy, chẳng lẽ”
"Nếu bán ba con Wendigo thì chúng ta có thể thuê 1 chuyến. Và may mắn thay, thời tiết hôm nay rất đẹp”
Một bóng đen bay qua cặp mắt của Hugh khi anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ
Cái bóng khổng lồ, sải đôi cánh múa lượn trên bầu trời xanh… Con quái vật với phần thân là ngựa, cánh và đầu là của đại bàng, Hippogriff
Đây là loại quái thú cấp cao được tận dụng ở khắp mọi miền. Trong số các quái thú biết bay, Hippogriff nổi tiếng vì nó dễ thuần hóa và sức mạnh của nó.
Có nhiều mục đích sử dụng nó, không chỉ trong quân đội, các triệu phú đầy tham vọng cũng có tư cách sỡ hữu một con làm phương tiện cá nhân. Ngoài ra đôi khi chúng còn được dùng để vận chuyển hàng hóa
Nhờ có những đồng cỏ rộng lớn, Hầu tước Arwen đóng vai trò làm người cung cấp chiến mã và quái thú cho Ciel-Teira. Hippogriff không ăn cỏ, chúng là loài ăn thịt, đặc biệt là thịt ngựa, vì thế ở đây, chúng không cần lo lắng về nhu cầu thực phẩm
Và như lẽ dĩ nhiên, chúng được trang bị làm phương tiện vận tải hàng không cho công hội vận tải ở Teeth
Mặc dù thông thường họ chỉ vận chuyển đồ đạc, vận chuyển người không phải là chuyên môn của họ.
“Đừng vô lý như thế, cô tính nhét chúng ta vào cái giỏ hàng đó à!?”
“Chúng ta được phép mang khoảng 200kg hành lí, vậy chuyến đi này là đủ cho 3 người chứ sao?”
“Vấn đề không phải là chúng có chở được hay không…”
“Bằng cách này chúng ta sẽ đuổi kịp, không hành động ngay bây giờ thì chẳng còn cơ hội nữa đâu, nếu em ấy ở xa quá thì “Đấu Chiến Thánh Văn” của tôi sẽ trở nên vô dụng, dù sao Wesala cũng đâu phải tận cùng thế giới.”
"Daaaaa, trời ạ! Tôi không muốn đâu”
Hugh đập bàn bất lực, một mạo hiểm giả đang kiểm tra danh sách nhiệm vụ nhìn về phía ba người họ.
“Ông có chắc không đấy, Benedict?”
“Ah. Tôi sẳn sàng đặt cược”
Benedict gật đầu đồng ý với câu hỏi của Hugh.
Sau đó anh ta đứng dậy.
“Tôi sẽ đến công hội vận tải để thương lượng, Hugh, cậu lo việc bán Wendigo”
“Đột ngột quá đi mất, tôi sẽ tìm cách bán nó với giá chát nhất có thể, nhưng đừng có mà phàn nàn, là ông muốn đấy nhé! Cơ mà đến công hội vận tải trước chả phải tốt hơn sao? Wendigo cũng được tận dụng ở đó mà.”
“Nếu vậy chúng ta cùng đi trước, Diana sẽ chuẩn bị trong khoảng thời gian đó. Đúng là không đỡ được mà. Hãy tìm dược phẩm và vật phẩm ma thuật cho chuyến du ngoạn điên rồ này”
“Ây dô hiểu rồi.”
“Đảm bảo tình trạng thể lực bản thân luôn trong trạng thái hoàn hảo nhé”
Ba người họ lên danh sách và phân chia những việc cần làm.
Từ đầu, việc trở thành mạo hiểm giả cũng đồng nghĩa với việc đi trên con đường không phương không hướng.
Cho dù có phi lý thế nào đi nữa, đã quyết thì phải làm. Đó mới là một mạo hiểm giả cừ khôi
“Hãy đến trạm liên lạc và thông báo cho Bá tước về tình hình hiện tại. Sau đó tôi sẽ nhờ ông ấy liên hệ với Công tước Gerald để nhờ giúp đỡ”
“Liệu họ có hợp tác?”
Diana nghi ngờ về đề nghị của Benedict.
“Nếu họ đang trên đường đến Wesala, chúng ta sẽ bắt gặp họ ở đó. Vấn đề là phía Công tước Gerald sẽ nghĩ gì về Bá tước Keeley…”
"Dragon's Throat” là thân cận của Bá tước Keeley. Nhưng họ không có đủ tiếng nói để nói chuyện với bất kì lãnh chúa nào. Cơ bản, họ chỉ đơn thuần là mạo hiểm giả.
Cho dù nó là lời đề nghị hợp tác điều tra hay lời khuyên “Hãy cẩn thận”, nó cũng chả có ý nghĩa gì nếu không thông qua lời của Bá tước Keeley.
Mà xung đột là một vấn đề khi điều đó xảy ra
Có thể đoán rằng mối quan hệ giữa Bá tước Keeley và Công tước Gerald tồi tệ đến mức nào (Chả có ấn tượng đẹp gì cả), Thật khó để tưởng tượng một câu chuyện viễn vong như thế.
“Có lẽ thôi, nhưng dù sao thì vẫn nên nhắc ổng. Coi như là một lời khuyên”
“Ừm, phải rồi nhỉ… quan trọng là đuổi theo đã, tôi phải ưu tiên cho Iris”
“Chà, đúng vậy”
Diana trông bối rối vì sự lo lắng chất chồng
***
Khi người hầu mang thông tin từ trạm liên lạc đến cho Oswald, người đang ngồi trong văn phòng lãnh chúa, Catherine lén lút đi theo.
“Phụ thân…”
“Catherine.”
”Chuyện gì đã xảy ra với Iris ạ?”
Catherine trông có vẻ giận dữ. Cô dường như không thể ngủ được vào tối hôm qua, biểu hiện mệt mỏi xuất hiện trên khuôn mặt cô.
"Cha không biết… Nhưng ít nhất con bé vẫn chưa chết…”
"Báo cáo từ “Dragon’s Throat” nói rằng con bé đã mất tích, nhưng chắc chắn sự việc không hề đơn giản như vậy”
Nghe những lời của Oswald, Catherine bám chặt lấy ông ta.
Catherine, một đứa trẻ có cách ứng xử hoàn hảo của một “tiểu thư”, đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và hét lên.
“Làm ơn, Phụ thân! Xin hãy cứu Iris!
....Con vẫn chưa nghe được lời hồi đáp của cậu ấy về đề nghị trở thành bạn con!”
Đôi mắt tro tàn và đỏ thẫm đẫm lệ ngước nhìn Oswald.
Oswald hơi ngạc nhiên.
Ông biết rằng Catherine ban đầu không thích Iris cho lắm, nhưng rồi con bé đột nhiên nói “Con muốn có thời gian riêng tư để trò chuyện” kết quả là như vầy
Ông không chắc liệu hai đứa có thành bạn hay không, nhưng thật tốt khi con gái ông có một người mà cô quan tâm đến như vậy….
Do đó ông không muốn con bé trải qua cảm giác mất đi người thân.
“Bằng tất cả những gì mà cha có thể, nhưng mà, liệu sẽ ra sao đây?”
“Ah…!”
Chắp tay vào nhau, Catherine cầu nguyện.