Trong đêm tối nơi ánh trăng bị mây tuyết che khuất.
Ngọn đèn ma thuật giương cao, có ba con quái mã, chạy trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
Chúng trông giống thứ gì đó lai giữa gấu Bắc Cực và hươu, với cặp sừng lớn và bộ lông màu trắng dày dặn. Chúng là những con wendigo đã được thuần hóa bởi các hiệp sĩ, một loại quái vật có tính khí ôn hòa. Thích hợp để hoạt động trong môi trường sương tuyết, sức bền của chúng tốt hơn nhiều so với ngựa. [note31357]
Wendigo được cưỡi bởi ba mạo hiểm giả mặc quần áo ấm áp. Họ đều là thành viên của Dragon's Throat, nhưng không có Iris.
“Lạ thay, tôi nghĩ rằng một thiết bị gây nhiễu đã khiến phản ứng biến mất. Vậy thế này là sao? Chúng vừa di chuyển trên tuyến đường cũ để tránh phát hiện, lại còn không do dự sử dụng thiết bị gây nhiễu”
“Ê, bộ quên là ông đã từng đánh rơi và làm vỡ nó rồi à? Nó mỏng manh lắm đấy”
Diana và Hugh trao đổi với nhau khi đang cưỡi Wendigo.
Nhờ thuật thăm dò của Diana, cả 3 phát hiện Iris đang đi theo một tuyến đường mòn và bám theo.
Khi họ đến Vine, ma thuật dò tìm đã dừng hoạt động. Có vẻ như em ấy đã di chuyển sau khi việc dò tìm bị quấy nhiễu. Và do đó, cuộc tìm kiếm rơi vào vô vọng. Tuy nhiên một lúc sau phản ứng từ con đường lại đột ngột xuất hiện tại địa phận lân cận [note31358]
Ba người họ sử dụng toàn bộ ngân quĩ của nhóm để thuê phương tiện đuổi theo. Mặc dù lũ này (Wendigo) thuộc về một hiệp sĩ cấp cao, nhưng vẫn có thể gom đủ 3 con tại thành phố thương mại Vone
Dưới nền tuyết rơi, cả ba chạy trên tuyến đường mòn.
“Đợi đã!”
Benedict, người đang dẫn đầu, bất ngờ hét lên và dừng Wendigo lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi ngửi thấy mùi máu...”
Những lời của Benedict khiến Diana sửng sốt.
“Mùi máu của ai!?”
“Bình tĩnh, là của đàn ông. Có thể là người lớn, chắc thế”
Diana thở phào sau khi nghe điều đó
Có vẻ đó không phải là máu của Iris
Nhưng đó chỉ là tạm thời. Chắc chắn rằng tương lai sẽ có cảnh đổ máu.
“Iris… hi vọng em không sao”
“Lẹ nào. Tôi không thể nhìn rõ mọi thứ, nên tôi không thể xử lí nếu điều gì đó xảy ra quá đột ngột, hãy để ý xung quanh.”
“Hiểu rồi”
“Không cần nhắc”
Cả ba người bắt đầu chạy chậm lại một chút.
Nhưng không lâu sau, Diana rên rỉ trên Wendigo.
".........Tsutsuu......!”
Diana ôm ngực mình. Wendigo cảm thấy người điều khiển có điều gì đó không ổn nên giảm tốc độ, hai người còn lại cũng nhận ra tình trạng của Diana.
“Diana?”
“Chuyện gì vậy?”
Diana dang mở đôi tay để lộ bộ ngực.
Dưới lớp quần áo mùa đông, phần xẻ tà của chiếc áo choàng tu sĩ, thứ ôm trọn bộ ngực đầy đặn của cô bị vấy máu.
“Này, có máu.......”
“Không sao đâu, đó là một loại hiến thuật.......Á chết tiệt, đau quá!”
Diana tặc lưỡi và rút một con dao ra.
Sau đó, cô xé phần ngực chiếc áo choàng.
Điều này khiến Benedict và Hugh giật mình một chút. Vì ngoài đôi tay, bàn chân trái và khuôn mặt ra, cô chưa bao giờ lộ liễu thế này. Họ cho rằng điều này là do một giới luật nào đó, Bởi cô không bao giờ để lộ da thịt, không những với đàn ông như Benedict mà còn cả Iris
Những đường cong duyên dáng từ bầu ngực lộ ra.
Có một hoa văn trông như thành phần của vòng tròn ma thuật được khắc trên người cô. Máu chảy ra từ đấy.
Diana nhảy khỏi Wendigo và đi vòng quanh nó, lần theo dấu vết. Rồi cô chỉ tay về phía bên đường, nơi tuyết chất thành đống.
"Có rất nhiều người chết dưới này”
" Hah… Cô tìm thấy gì?”
“À, Là đàn ông”
Diana với khuôn mặt buồn bã cởi bỏ thứ phụ kiện bằng bạc quấn quanh cánh tay của cô
Đầu ngón tay Diana tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, sau đó một luồng ánh bạc vụt qua và hợp nhất thành các lưỡi kiếm.
Từ nhiều phụ kiện được chia ra, giờ nó hợp nhất thành một chiếc roi bạc có gai với tay cầm được phỏng theo loại Thánh Ấn nào đó.
Khi Diana vung chiếc roi bạc lên, tia sáng bay ra không khí tựa như những con đom đóm.
<>…Lệ Khởi <>
Hàng chục dải ánh sáng bắn ra từ cây roi bạc.
Những mũi tên ánh sáng, vẽ các quỹ đạo phức tạp trong không trung, và rơi xuống một khối tuyết.
Dòng ánh sáng rực rõ mất đi hình dạng của dòng thác.
Tuyết rơi làm khu vực xung quanh trở nên trắng xóa, như thể nó đã bị bay hơi thành làn khói.
“Cái quái gì thế? Cô sỡ hữu dạng ma lực này á?”
“Tôi sẽ giải thích sau! Dù sao, hãy nhìn vào bên trong!”
Benedict hú lên trong làn khói trắng và Diana đáp lại.
Những gì được khai quật dưới lớp tuyết mà Diana loại bỏ bằng ma thuật
Một số bị xé nát và một số là xe ngựa bị cháy xém. Hàng hóa cũng trong tình trạng đổ nát.
Có một vài thứ đã “từng” là con người trước đây. Vài tên đã bị xé toạc, một vài đã bị cacbon hóa, một số vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đã bị cắt ra thành nhiều mảnh trông rất đau đớn
......Tất cả chúng đều đã bị gom lại và mắc kẹt trong một khối băng khổng lồ trong suốt.
Hiện trường thảm kịch trong khối băng, hệt như hổ phách bẫy côn trùng, hoặc giống như một con tàu trong chai.
"Cái quái gì thế này......?”
Benedict và Hugh há hốc mồm, hai mắt mở to.
Dưới ma thuật của Diana, khối băng bị vỡ một phần và rung chuyển, nhưng nó vẫn còn rất lớn nên hầu hết đều nguyên vẹn.
“không thể nào. Ít nhất phải là ma thuật sư cấp 6 mới có thể tạo ra được thứ như vầy. Hẳn là vậy”
Ma thuật được chia thành nhiều cấp độ tùy theo mức độ khó dễ.
Cấp 6 là cảnh giới của những ma thuật sư đỉnh cao trời phú, có tài năng và được đào tạo trong nhiều năm. Một pháp quan ma thuật sư thì có thể. Nhưng nó không phải là đẳng cấp đi đâu cũng gặp
“Những thi thể này thuộc về…?”
“Là của Night Python, chúng đang chạy trốn khỏi căn cứ ở Vone”
Binh lính tại Vone đã phát hiện ra sự cố ở căn cứ của Night Python trước đó. Khi họ bước vào, nơi đó chỉ còn là cái vỏ rỗng. Có vẻ như chúng đã bỏ chạy trước khi Bá tước ra tay vào ngày mai.
“Dragon’s Throat” cũng được hỗ trợ bởi nhóm điều tra. Bởi vì tín hiệu của Iris biến mất, họ hi vọng rằng cô chỉ đang bị che dấu bởi thứ gì đó.
Khi phát hiện thấy phản ứng của Iris trên tuyến đường cũ, Họ cho rằng Night Python đang bỏ chạy cùng với Iris nên đuổi theo. ...... Và kết quả là vầy.
Nhưng ai là kẻ giết Night Python?
Câu hỏi của Hugh không có lời hồi đáp.
Benedict trèo lên khối băng, đánh hơi cái xác lộ ra trên mặt cắt, nơi được chạm khắc bởi ma thuật (Của Diana) và liếc xung quanh để kiểm tra tình hình
“Này là thế nào? Chúng không bị giết chết bởi tảng băng, chúng bị đóng băng sau khi chết”
“Tại sao?”
“Không biết, Nó không giống như là để bảo quản…Chắc là để khử mùi? Nếu chôn thì chó như tôi cũng tìm được, nhưng một khi đã đóng băng thì không. Mùi máu tanh đã biến mất từ đây đến kia. <> hẳn đã được sử dụng”
“Ngay cả như vậy, thì để làm gì?”
Diana nhìn xung quanh, vuốt mắt, nhưng cuối cùng lắc đầu
“Linh hồn người chết cũng biến mất. Nhưng không có dấu hiệu của việc mai táng. Có lẽ tất cả đều đã bị thổi bay.”
“Nếu là thế, Chẳng phải kẻ tàn sát Night Python đang che dấu rằng tại đây xảy ra một cuộc thảm sát? Không chỉ thị giác và khứu giác, ngay cả linh nhãn giới (góc nhìn tâm linh) cũng bị khéo léo đánh lừa”
“Như thể kẻ đó biết chúng ta đang đến… Và cố gắng trốn tránh khỏi chúng ta”
Giống những gì Hugh nói, không cần phải đi xa thế này để che đậy dấu vết trận chiến. Chôn trong tuyết là được
Tuy nhiên, điều đó không thể hoàn toàn đánh lừa “Dragon’s Throat”. Mũi Kobold của Benedict rất nhạy cảm với mùi máu và xác cháy. Tu sĩ như Diana có thể nhìn thấy linh hồn người chết.
Với mỗi người, đều có một cách che đậy tương ứng.
"Diana. Vậy phản ứng của Iris không phải ở đây sao?”
"Có lẽ em ấy đã ở đây khi tôi lần đầu cảm thấy phản ứng.”
“Vậy… ai đã đưa em ấy đi? Liệu có phải người tàn sát Night Python đang bảo vệ em ấy?”
“Nếu vậy, thì nó có rắc rối hơn là đối đầu với Night Python không, hay là…”
Diana nhìn chằm chằm tảng băng với khuôn mặt méo mó.
Sau đó, cô dùng đầu ngón tay gõ vào khối băng.
Rồi chỉ vào một xác chết trong tình trạng còn tương đối ổn.
"Benedict. Tôi cần một giọt máu của hắn. Anh có thể giúp không?”
“Để cứu Iris à?”
" ......Ừm”
Do dự một hồi, Diana nói lời giải thích
“Nếu chưa quá muộn… Có lẽ còn thứ gì đó sót lại”