Sau khi chia tay với Hisamura, trên đường về nhà tôi tâm trí tôi chỉ toàn là Tobise.
“Chị ấy xinh thật đấy nhỉ…”
Xung quanh tôi có rất nhiều các cô gái xinh đẹp, như Toujouin và Shiho.
Đương nhiên, tôi nghĩ rằng mình cũng khá ưa nhìn, nhưng Toujouin và Shiho ở khoản này thì ăn đứt rồi.
Chẳng mấy người có thể sánh với hai người họ, nhưng Tobise Marino người tôi vừa gặp mới đây có thể dễ dàng đứng ngang hàng.
Chị ấy hẳn sẽ thu hút lắm nếu cứ giữ im lặng và sẽ không thua về mặt ‘trưởng thành’ khi so với Toujouin đâu.
Nhưng vì tính cách của chị ấy, lúc nào cũng tươi cười, hậu đậu và vô tư giống hệt Shiho.
Chị ấy lại còn sở hữu sự hấp dẫn mà hai người kia không có được.
Khá khó để giải thích nhưng… Tobise trông khá dâm.
“.....”
Không phải là tôi không tin hai người họ.
Tsukasa rất chủ động trong việc nói rằng cậu ấy thích tôi. Chấp nhận điều này rất xấu hổ nhưng đó là sự thật.
Nhưng kể cả thế vẫn không thể giải quyết mớ suy nghĩ lo lắng đang vẩn vơ trong đầu tôi.
Tôi tin cậu ấy, và biết rằng Tsukasa sẽ không bao giờ phản bội tôi với một người phụ nữ khác, nhưng vẫn rất đáng lo ngại.
“Và chị ta trông còn gần gũi đến mức gọi cậu ấy là Tsukasa-kun luôn...”
Thứ tội lỗi nhất đó chính là việc chị ta gọi cậu bằng tên,
Tôi đã phải nhanh chóng chuyển sang cách gọi Hisamura khi chị ta đến.
Tsukasa, người nhận ra điều đó, cũng gọi tôi là Shimada.
Tuy nhiên Tobise hoàn toàn ngó lơ những lo lắng của tôi mà cứ thế gọi cậu là “Tsukasa-kun” và tôi “Sei-chan”.
Tôi không thấy phiền khi được gọi là “Sei-chan” bởi Shiho và Tsukasa cũng thường xuyên gọi tôi như thế.
Nhưng việc chị ấy gọi cậu là “Tsukasa” đã khiến tôi bận lòng.
(ĐẾN MÌNH CÒN KHÔNG GỌI CẬU ẤY NHƯ THẾ Ở NƠI CÔNG CỘNG!)
Càng nghĩ về nó tôi lại càng khó chịu.
(Và Tsukasa nữa, sao cậu ấy lại để chị ta dễ dàng gọi như thế dù cả hai mới chị gặp nhau gần đây. Mà không, có khi Tobise-san đối với mọi người đều vậy cả.)
Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh chị có phần giống với Shiho, nên cũng dám lắm.
Shiho đối xử với mọi người như nhau nên khá thường xuyên bị hiểu nhầm bởi tụi con trai.
Mà giờ Shiho cũng đã công khai thể hiện tình cảm cho Shigemoto rồi, nên chuyện đó không mấy khi xảy ra nữa.
Có thể Tobise-san cũng bị người khác hiểu lầm khi chị đối xử với họ như với Tsukasa.
Nhưng Tsukasa không hiểu lầm chuyện đó đâu, cậu ấy không được như vậy.
Kể cả có đi suy nghĩ rằng “Tobise-san có thích mình không nhỉ?” thì cũng chẳng quan trọng bởi cậu ấy có mình rồi.
(Phải, nhưng mình vẫn có hơi lo...)
Với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, tôi đã về tới nhà.
Tôi vào phòng, thả cặp xuống sàn rồi nằm dài trên giường suy tính về tình huống.
Cứ khi nào suy nghĩ nhiều là tôi có thói quen ôm con thú nhồi bông, nhưng gần như là trong vô thức.
“Mình nên làm gì đây.”
Tôi ghét cái cảm giác bồn chồn này.
Tôi muốn rũ bỏ nó đi nhưng lại không biết làm thế nào.
“Thôi giờ thì, chắc là đi làm bài tập về nhà hay gì đó vậy.”
Bài tập về nhà chắc chắn sẽ giúp tôi không còn bận tâm về chuyện này.
Nghĩ vậy rồi tôi ngồi xuống và lôi bài tập trên bàn ra.
Sau đó, tôi thử tập trung giải, nhưng thực sự không thể làm được.
Tôi vẫn rất tò mò về quan hệ giữa Tsukasa với người phụ nữ kia, Tobise.
(Họ đang làm thêm bây giờ nhỉ?)
Tôi liếc qua chiếc đồng hồ và thấy mình mới chỉ về nhà được khoảng ba mươi phút.
“Không biết Tsukasa sẽ làm thêm bao lâu, nhưng còn chưa đến một tiếng nên hẳn cậu ấy vẫn đang chăm chỉ làm việc.”
(Hà, mình còn chẳng thể tập trung làm bài tập nữa, thôi ra ngoài một lát vậy.)
Tôi sẽ ra Moonbuck kiếm gì đó uống.
Ngay khi nghĩ vậy, tôi chợt nảy ra ý tưởng.
(Không thì mình cứ... tới chỗ làm của Tsukasa thôi nhỉ.)
Tsukasa làm thêm tại một quán cà phê thông thường.
Chẳng có gì sai nếu tôi đến đó cả và cũng sẽ không bị mời ra ngoài mà không có lí do đâu.
Tsukasa cũng bảo là “Lần nào đó cậu hãy ghé qua nhé, Sei-chan” nên kể cả có tới cùng ngày thì cũng không quan trọng.
Nếu tôi thấy lo lắng về Tsukasa và Tobise, cứ qua kiểm tra họ ở chỗ làm thêm là được mà.
(Nhưng từ đã, nếu mình đến tìm Tsukasa ngay sau khi gặp mặt Tobise, chẳng phải chị ấy sẽ biết mình đang hẹn hò Tsukasa à..?)
Tôi đã bảo chị rằng hai người chúng tôi chỉ là bạn.
Vừa mới chia tay thôi mà đã đến chỗ làm thêm của một người bạn thì lạ thật.
Kể cả có cố diễn sao cho giống sự trùng hợp, thì kiểu gì chúng tôi cũng dễ dàng bị lộ tẩy thôi.
Mà, nếu như Tsukasa lại hỏi rằng ‘Sao thế? Sao tự nhiên cậu lại đến đây?’ thì tôi không nghĩ mình biết cách trả lời đâu.
(Bảo rằng mình lo lắng vì cậu ấy và Tobise xấu hổ lắm.)
Gò má tôi ửng đỏ và ngay lập tức tôi lắc đầu để rũ bỏ đống suy nghĩ ấy.
Sau khi vò đầu một lúc, tôi quyết định.
Tôi đã từng cải trang khi tới gian shoujo manga mặc dù tôi không thích mấy.
Nếu gặp phải ai đó thì chỉ cần đảm bảo họ không nhận ra tôi là được.
Lần đó tôi đã ăn mặc sao cho thật nữ tính, diện một chiếc váy mà chẳng mấy khi dùng đến.
Bởi vì tôi đến gian hàng shoujo, tôi nghĩ rằng ăn mặc kiểu vậy sẽ hợp lý hơn.
Nhưng lần này là tới quán cà phê, tôi không nghĩ mình cần mặc váy làm gì.
“Tóm lại, chắc chắn là không ai phát hiện đâu. Mình chỉ cần che mặt với đội mũ, còn trang phục thì diện bộ nào mà mình chưa cho Tsukasa xem là được. Chắc chắn không bị phát hiện đâu.”
Thế rồi bộ trang phục thành ra một màu gần như tối hoàn toàn với chiếc mũ đen cùng cặp kính râm để che mặt.
Có thể là hơi quá mức nhưng nếu không làm vậy Tsukasa sẽ dễ dàng nhận ra mất.
“Fufu, phải nói là bộ cải trang này được đấy chứ.”
Tôi ngắm mình trong gương rồi gật gù, chắc mẩm rằng không thể bị phát hiện được.
-Trên thực tế, cô ấy đã bị phát hiện ngay khi vừa bước vào cửa tiệm.
“Được rồi đi thôi.”
Với suy nghĩ đó, tôi thẳng tiến tới nơi làm thêm của Tsukasa.