Tôi đã tới quán cà phê nơi Tsukasa làm thêm và mở cánh cửa với tiếng chuông reo.
“Chào mừng-”
Người vừa chào tôi là Tobise Marino người tôi vừa gặp mới đây.
“Bạn đi một mình đúng không?”
“Vâng...”
“Đã hiểu. Hãy theo tôi đến bàn.”
Tôi theo sau Tobise khi nghe chị nói vậy.
Tobise trông không có vẻ nhận ra khiến tôi thở dài yên tâm.
(Fuu, biết ngay lớp cải trang này sẽ được việc mà. Lần trước mình cũng cải trang nhưng không phải để đối phó với việc gặp người quen. Mừng là đã suôn sẻ.)
Nghĩ thế rồi, tôi ngồi xuống chỗ Tobise đã chỉ.
Chỗ ngồi Tobise chỉ tôi là chỗ mà có thể thấy đồ ăn đang được chế biến ngay trước mắt.
Và đứng ở bếp đây là Tsukasa.
(Ể?! K-Không ngờ mình lại được ngồi ngay trước mặt Tsukasa.)
Tsukasa đang mặc một chiếc áo cộc tay xanh dương cùng cà vạt đen, có vẻ đây là đồng phục của quán.
(Phải rồi. Trông hợp lắm luôn. Ưm!)
Sự nghiêm túc trong bộ trang phục làm việc cũng như bầu không khí khác hẳn mà cậu ấy toát lên. Tôi cảm thấy có chút phấn khích.
“Xin hãy ngồi ở đây.”
Người phụ nữ kia và Tobise cũng đang mặc đồng phục.
(To quá... Ngực của con người này to quá thể.)
Kể cả là Tsukasa, cậu ấy cũng có thể nói rằng nó to hơn mức trung bình.
Đến cả tôi cũng kinh ngạc trước kích thước của nó, thì Tsukasa kiểu gì cũng bị ảnh hưởng cho xem.
Tôi ngồi xuống chỗ đối diện Tsukasa với tâm trạng hoang mang.
Tsukasa mở to mắt nhìn tôi.
(K-Không thể nào, cậu ấy phát hiện rồi à? Sao có thể được?)
Trong mắt tôi, bộ cải trang này là hoàn hảo, nên tôi không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh đến vậy.
“Tsukasa-kun, sao thế?”
Tobise cũng nhận thấy Tsukasa đang hành xử hơi lạ nên hỏi cậu từ phía bàn bên.
“K-Không. K-Không có gì.”
“Vậy à? Nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ báo Quản lý và xin nghỉ sớm, nhé?”
“Em ổn ạ, cảm ơn chị nhiều.”
Tsukasa đang hành xử hơi lạ, nhưng không có vẻ cậu đã nhận ra tôi.
(Yoshaa! Có vẻ phát huy tác dụng rồi đấy. Trông cũng tự nhiên đấy chứ, đương nhiên rồi. Sau cùng thì tôi đang đeo kính râm và đội mũ mà.)
Trong lòng đã yên tâm, tôi mở thực đơn.
Tôi đang hơi đói nên quyết định gọi cocoa lạnh cùng bánh phô mai.
(Về phần thực đơn thì... Cứ nói thẳng với Tsukasa luôn nhỉ?)
Tobise đang hỏi hết bàn này sang bàn khác, nên sẽ đỡ hơn cho chị ấy nếu tôi gọi món thẳng từ Tsukasa luôn.
Ngay khi tôi định gọi món, một suy nghĩ lóe lên.
(A, thôi xong. Nếu giờ mình nói, Tsukasa sẽ nhận ra giọng mình mất. Tsukasa cũng nói rằng cậu ấy thích giọng mình, nên chắc phải đổi giọng rồi.)
Thế là tôi hắng giọng rồi gọi món.
“Ano, tôi muốn gọi đồ được chứ?”
Tôi cất giọng cao hơn chút và cố uốn để nghe giống ‘tiểu thư’ bằng cách bắt chước cách nói của Toujouin.
“HỬM?!”
Hình như bị giật mình vì giọng nói mà Tsukasa phát ra tiếng như bị nghẹn.
“Tsu... C-Cậu ổn chứ?”
Suýt nữa thì tôi đã gọi cậu là Tsukasa nhưng may mà kịp thời ngăn mình lại.
“Uuu...! T-Tôi ổn... Vâng, xin bạn cứ gọi món đi.”
Tsukasa đã quay mặt đi nên tôi không thấy nhưng người cậu ấy đang rung lên.
Cậu ổn thật không vậy? Nãy giờ cậu đang hành xử kỳ lạ lắm đấy, có chắc cậu không bị cảm hay gì chứ?
Tôi vẫn gọi món dù có hơi lo.
“Cho tôi một cocoa lạnh và một suất bánh phô mai.”
“A-À... vâng. Xin hãy đợi một lát.”
Tsukasa ngay lập tức quay ngoắt lưng lại với tôi. Cơ thể cậu thì vẫn rung lên.
Tôi lo rằng cậu gặp vấn đề gì đó, nhưng lại chẳng thể hỏi được. Giờ thì tôi chỉ đơn thuần là một khách hàng mà thôi.
“À... tôi quên mất... Nước của quý khách đây.”
“Cảm ơn nhiều...”
Tôi mỉm cười nhận lấy ly nước từ Tobise và uống một hớp.
Chị vẫn cười và cư xử y hệt cái cách chị làm lúc nãy trên đường.
Sau khi đưa nước cho tôi, chị quay lại với những khách hàng khác.
Chị ta nói năng rất phải phép với khách hàng kia mà, sao với Tsukasa lại suồng sã vậy?
Hay nói cách khác, chị ấy là kiểu giữ khoảng cách với người khác.
(Shiho lúc nào cũng có bầu không khí này nhưng với Tobise còn hơn cả thế.)
Tsukasa gọi khi tôi đang uống nước, trong đầu vẫn thoáng qua những ý nghĩ.
“Thưa quý khách, đây là cocoa lạnh cùng bánh phô mai. Của bạn đây.”
“A-À... vâng, cảm ơn rất nhiều.”
“...X-Xin hãy cứ từ từ tận hưởng ạ.”
Tsukasa nói với cơ thể vẫn còn run rẩy. Tôi có hơi lo, nhưng nếu chỉ là một chút thôi thì vẫn ổn nhỉ...?
“Ano, có chuyện gì sao? Người cậu run rẩy dữ quá.”
“K-Không, k-không có gì đâu ạ. Tôi xin lỗi vì đã làm quý khách lo.”
“Không sao cả, cậu không cần cố quá đâu.”
“Vâng... chỉ là một chút thôi, với tôi cũng đang dần quen rồi, nên ổn cả ạ.”
Tôi không hiểu cậu ấy phải làm quen với cái gì, nhưng tôi mừng vì cậu không bị bệnh.
Giữ nguyên tông giọng đó, tôi tiếp lời Tsukasa.
“Cậu là nhân viên làm thêm sao?”
“Vâng, tôi mới bắt đầu vào làm hôm trước thôi.”
“Ara, là vậy sao? Nữ bồi bàn đằng kia trông không thạo việc lắm nhỉ.”
“Vâng, chị bồi bàn đó cũng mới chỉ làm được hơn một tuần thôi ạ.”
Rõ ràng là Tsukasa và Tobise làm thêm gần như cùng lúc.
“Chị bồi bàn đó, xinh thật nhỉ, nụ cười của chị ấy cũng duyên thật.”
Tobise vẫn đang trao đổi với khách hàng và trông đang tận hưởng lắm.
“Đúng vậy. Tôi nghĩ chị ấy là một người tốt.”
Tsukasa cũng bắt đầu nói với tôi như đang nói chuyện với khách.
Tôi liếc qua Tsukasa trong khi giả vờ nhìn Tobise.
“Chẳng phải được làm cùng người con gái như chị ấy thì tốt thật nhỉ?”
Sau khi đưa ra lời nhận xét, tôi ngay lập tức hối hận.
(C-Có đột ngột quá không nhỉ? Khách hàng mà lại đi hỏi câu đó thì có lạ không? Đáng lẽ mình nên diễn đạt tốt hơn.)
Mặc dù trong tôi đang rất rối bời, tôi vẫn cố không thể hiện ra ngoài mặt.
Tsukasa nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nhẹ cười và nói.
“Phải, chị ấy cũng rất dễ gần và chắc chắn là rất vui khi được làm việc cùng nhau.”
“T-Tôi hiểu rồi...”
Nghe vậy, tâm trí tôi càng bất an hơn.
Bởi vì tôi đã khen chị ấy, nên điều tất yếu là cậu ấy cũng sẽ làm vậy rồi.
“Tuy nhiên, dù với tư cách là một nam giới tôi có thấy vui hay không, thực lòng thì, cũng khá tế nhị.”
“Ể...?”
Nghe vậy, giọng thật của tôi bỗng thốt lên.
Tsukasa vẫn tiếp tục mà không để ý tới nó.
“Đặc biệt với tôi, Tobise-san chỉ là Tobise-san thôi. Một đồng nghiệp. Dù thế nào thì tôi cũng không mang tình cảm với chị ấy đâu.”
“A-Ara... S-Sao lại vậy được?”
“Bởi vì trong tim tôi đã có người khác rồi.”
Sự bình tĩnh vừa mới trở lại đã tan biến ngay lập tức khi nghe cậu nói.
Tsukasa mỉm cười với tôi khi đang lau đĩa.
“Dù tôi có thấy Tobise-san là một người xinh đẹp và cuốn hút đi nữa. Trong tim tôi chỉ chứa một người mà thôi. Với tôi thì cậu ấy xinh, đẹp và cuốn hút hơn chị ấy nhiều. Nên không đời nào tôi sẽ đổ chị ấy đâu.”
“U-Uuu, d-dám chắc là cô nàng cậu thích tuyệt vời lắm nhỉ.”
“Phải đấy, với tôi thì cậu ấy là người xinh đẹp và dễ thương nhất thế giới.”
Tôi cảm giác khuôn mặt mình đang nóng đỏ lên khi nghe cậu nói.
(Tsu-Tsukasa này?! Cậu ta nói cái gì đây?! Ngại quá đi mất! Nhưng chính tôi được nghe vậy thì không tồi chút nào.)
Tsukasa không nhận ra đâu, nhưng cậu ấy vừa mới thổ lộ tình cảm của mình với cùng người trong bộ cải trang đấy.
Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, Tsukasa chỉ là một kẻ quá si tình trước người mình yêu thôi.
Nhưng với tôi, NGƯỢNG QUÁ ĐI MẤT. SAO TSUKASA LẠI ĐI TỰ HÀO MÀ KỂ NGƯỜI KHÁC VỀ ĐỐI TƯỢNG YÊU ĐƯƠNG CỦA MÌNH CƠ CHỨ.
(Nếu một người nói vậy với người khác, họ chắc chắn sẽ nghĩ hai người kia làm cặp đôi ngốc cho mà xem.)
Cũng may là đối phương chỉ là tôi đang cải trang mà thôi.
“U-Ừm... C-Cậu không nên chia sẻ những chuyện như này công khai mà lại tự hào thế đâu. T-Tốt nhất là nên giữ cho mình ấy. Đúng vậy, thế là tốt nhất.”
“Fufu, tôi hiểu rồi. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, thưa quý khách.”
“C-Cậu cười gì vậy?”
“Không, có gì đâu ạ.”
Tôi gặng hỏi Tsukasa sao cậu lại cười, nhưng cậu là bị gọi đi bởi một người đàn ông là quản lí và đi mất.
“Thưa quý khách. Hãy tận hưởng nhé.”
Tsukasa cười rồi rời đi.
(A-Aaa... Ư-Ưm, cậu ta định cười như thế với khách hàng khác à? Nhỡ khách nữ người ta hiểu nhầm thì tính sao?!?!)
Và thế là, tôi lặng lẽ ăn bánh và uống phần cocoa của mình.
Nỗi lo quặn xé lòng tôi đã tan biến khi vào quán và giờ tôi chỉ đang thưởng thức món ăn mà cậu làm cho mình.
(Thật mừng vì mình đã tới. Mình đã có thể thấy cách Tsukasa làm việc, và cũng đã được nghe về cảm xúc của cậu, dù có miễn cưỡng. Trước tôi có hơi lo thật, nhưng sau cùng tôi vẫn có thể đặt niềm tin nơi cậu được.)
Dùng xong cocoa lạnh cùng bánh phô mai, tôi đứng dậy.
Sau đó tôi ra tính tiền ở gần cửa.
Nhân viên thu ngân đã chuyển sang chị Tobise.
“Tôi muốn thanh toán ạ.”
“Vâng, đồ ăn ngon chứ ạ?”
“Vâng, ngon lắm.”
“Chị rất vui khi được nghe đấy, lần sau lại ghé nhé, Sei-chan!”
“Ừm... Ể?!”
Tôi cứng người trước lời chị nói. Chị ấy vừa nói gì cơ?
“Hửm? Em sao thế Sei-chan?”
“E-Ể? Chị nhận ra ư?”
“Đương nhiên rồi! Sei-chan à, trông em ngầu lắm luôn ấy!”
Tôi kinh ngạc khi chị Tobise vừa cười phát biểu cảm nghĩ.
“E-Ể...! N-N-Nhưng mới đây thôi chị còn nói chuyện có phép tắc lắm mà?!”
“Thì bởi chị là bồi bàn còn em là khách phỏng?”
“E-Em cũng có bộc lộ gì đâu, nhỉ?”
“Thế sao? Chị ngay lập tức nhận ra Sei-chan luôn, thế nên chị mới dẫn em lại ngồi ngay đối diện Tsukasa-kun mà.”
“Ựa... không thể nào.”
“Thật mà. Tsukasa-kun hình như cũng nhận ra đấy, em biết không?”
“Ể...?”
Nghe vậy... tôi lảo đảo quay lại.
Ánh mắt tôi chạm vào Tsukasa người đang đứng sau quầy, trông khá mất tự nhiên.
“.....”
“.....”
“Xin lỗi nhé, Sei-chan.”
“CÁI---?!”
Mặt tôi ửng đỏ và hai dòng nước mắt chỉ chực tuôn ra khi tôi biết rằng mình đã bị lộ.