Khi chúng tôi đang đi tới chỗ làm, Tobise-san lại khơi màn cuộc trò chuyện.
“Nè~Nè~, Tsukasa-kun, em có thích Sei-chan không?”
Tobise-san hỏi tôi với đôi mắt lấp lánh.
Chắc chị ấy đang ở độ tuổi sẽ thấy hào hứng với câu chuyện tình yêu. Tôi chắc rằng khi già dặn hơn chị ấy sẽ không còn như vậy nữa.
“Phải... em thích cậu ấy.”
“Là kiểu đó, đúng không? Em thích em ấy không phải với tư cách một người bạn, mà với tư cách một người khác giới, đúng không?!”
“Phải, đúng vậy.”
Tôi thành thực trả lời câu hỏi của chị ấy.
Sei-chan muốn che giấu mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi khá chắc cô nàng không thấy phiền nếu tôi nói mình thích cô ấy.
“Chị biết ngay! Biết ngay luôn! Khi chị hỏi em sẽ muốn hẹn hò với ai hơn thì chắc chắn em sẽ trả lời là Sei-chan!”
“Ể? Vậy à?”
“PHẢI! Cứ nhắc đến Sei-chan, là em sẽ kiểu ‘Nếu có thể, mình sẽ rất vui lòng được hẹn hò với cậu ấy.’ Nhưng khi là chị thì em lại ‘Mình chắc rằng bất kì ai cũng sẽ rất vui khi được hẹn hò với chị ấy.”’
Đến chính tôi cũng không nhận ra điều đó, nhưng đó thực sự là suy nghĩ của tôi.
Ý là một người có thể phân biệt nhiều đến vậy chỉ từ một chút thay đổi trong câu trả lời sao.
Tobise-san có thể là một người lơ đãng nhưng không hề ngớ ngẩn chút nào. Tôi dám chắc chị cũng theo học trường tốt nhất trong vùng.
“Tsukasa-kun này, em không định thổ lộ tình cảm của mình với Sei-chan sao?”
Tôi biết trả lời kiểu gì giờ...? Tôi đã tỏ tình rồi đấy thôi, nhưng phải giữ bí mật hai đứa đang hẹn hò.
“À thì, em vẫn chưa muốn làm vậy lắm.”
Thôi đành xạo vậy. Nếu cứ kể sự thật ra có khi tôi lại bị vùi dập bởi đống câu hỏi kiểu ‘Vậy màn tỏ tình diễn ra thế nào!?’ hay chuyện gì xảy ra sau khi tỏ tình.
“Vậy à? Nhưng chị lại cảm giác giữa hai đứa có sự kết nối đấy.”
“Chị thấy ‘sự kết nối’ ấy kiểu gì?”
“Fufu, nó được gọi là trực giác của phụ nữ đấy.”
“Ra vậy...”
“A, em không tin chị, đúng không? Em nghĩ rằng chị đang trêu em à!”
Không hề. Sau cùng thì, linh cảm của chị ấy đã chính xác rồi. Nhưng em nào có thể nói thế được chứ.
“Thôi nào, thôi nào, nếu không nhanh chân lên thì mình muộn làm mất.”
“A, phải. Đi thôi.”
Tobise-san và tôi sải bước nhanh hơn để tới cửa hàng. Cũng may là chúng tôi đến kịp.
Nay vợ của bác quản lý Saito cũng ở đây, nên chúng tôi nhanh chóng chào bác. Vợ của bác ấy rất tốt tính, lúc nào cũng mỉm cười và rất dễ bắt chuyện.
Quản lý Saito cùng vợ bác ấy Ryouka, cả hai trông có vẻ đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn rất khăng khít.
Tôi cũng muốn được gần gũi với Sei-chan thật lâu như vậy.
“Hisamura-kun này. Nay là ngày thường nên sẽ không có quá nhiều khách đâu, vì vậy nhân dịp này hãy học cách làm thêm một số món nhé.”
“Ể? Học luôn ấy ạ?”
“Ể? Hisamura-kun đã học cách làm bồi bàn rồi nên ta nghĩ là sẽ ổn thôi, với cả nay Tobise-san cũng đảm nhiệm vai trò này nên cũng yên tâm phần nào. Và nếu cậu muốn học cách nấu ăn, thì việc đó sẽ giúp ích cho quán chúng ta rất nhiều. Tất nhiên là ta cũng sẽ tăng lương cho cậu dựa vào đó.”
“O-Ồ, cảm ơn bác nhiều ạ.”
Không ngờ tôi lại được học nấu ăn vào ngay ngày thứ hai đi làm thêm chứ.
Một phần là bởi tôi đã từng làm việc tại một chuỗi cửa hàng, nhưng nếu không nhờ công của Tobise-san, tôi đã không thể tiến xa được từng này.
“Bác quản lý ơi, còn cháu thì sao?”
“Ta cần Tobise-san phụ trách việc bồi bàn. Tobise-san rất hòa đồng, nên ta nghĩ cháu sẽ phù hợp với việc này nhất.”
“Phải nhỉ. Cũng đúng, đúng người đúng việc! Chúc may mắn nhé Tsukasa-kun.”
“Vâng, cảm ơn chị nhiều.”
Có vẻ nay Tobise-san sẽ lo phần tiếp khách còn tôi lo bếp núc.
Rõ ràng, giữa tôi và Tobise-san, thì chị ấy phù hợp với công việc bồi bàn hơn rất nhiều, còn tôi thì hợp với làm việc trong nhà bếp.
Bác quản lý dặn dò chúng tôi thật cặn kẽ. Thực ra điều này dễ hiểu tới mức chỉ cần động não chút thôi là nghĩ ra được.
“Marino-chan, đừng hấp tấp quá. Cháu sẽ làm đổ đồ ăn thức uống đấy.”
“Đã hiểu ạ! Cháu đảm bảo sẽ bê thật chậm rãi.”
Tobise-san được bác Ryouka hướng dẫn còn tôi thì được bác quản lý dạy nấu ăn.
“Ừm, sandwich vị cũng ngon đấy chứ. Tsukasa-kun này, cậu học nhanh thật đấy.”
“Đấy là do cách dạy của bác dễ tiếp thu thôi.”
“Fufu, cậu cũng rất khéo miệng nữa nhỉ.”
Trong khi trao đổi một vài câu với quản lý, tôi đã thuận lợi học được cách chế biến nhiều món khác nhau. Tobise-san cũng đã mắc ít lỗi hơn và đang làm tốt công việc được giao.
“Tsukasa-kun, một sandwich cho bàn 4.”
“Ryouka này... Có nhiều loại sandwich mà, họ muốn loại nào thế?”
“Ể? À... tôi quên mất.”
“Tôi tưởng đã dặn bà phải ghi lại thực đơn một lần khách gọi món mà.”
“A, đúng vậy, nhưng mà trên giấy ghi mỗi sandwich thôi.”
“Xin hãy hỏi lại họ đi.”
“Vâng...”
Hà, tôi vẫn không thể làm lại món đó một cách hoàn mĩ được. Chắc làm được vậy là do kinh nghiệm.
Cứ như vậy, một giờ thấm thoát trôi. So với cuối tuần thì lượng khách đã giảm hẳn.
Nhưng thế không có nghĩa quán cafe không có khách, lúc nào cũng có ít nhất mười lượt khách ghé vào quán.
Và tiếng chuông cửa reo lên khi một vị khách bước qua cửa.
“Chào mừng-”
Tobise-san ngay lập tức phản ứng với một nụ cười.
Tôi có thể nhìn thấy họ từ trong bếp, nên quay ra để chào.
“Chào m- Hả?”
Ngay khi nhìn thấy cô ấy tôi khựng lại. Một người phụ nữ đeo chiếc mũ đen của nhân viên bán báo bước vào.
Cô nàng cũng mặc chiếc quần bò đen, cùng chiếc áo khoác da màu đen và áo sơ mi dệt kim cũng màu đen bên trong.
Cô cũng đeo một chiếc kính râm khiến bất kì ai nhìn vào cũng thấy rất đáng nghi. Tuy nhiên phong cách thời trang của cô rất tuyệt cùng sự điềm tĩnh toát lên, trông như kiểu người nổi tiếng che giấu thân phận để không bị nhận ra vậy.
Và thì, mái tóc bạc không thể bị che hoàn toàn bởi chiếc mũ. Không, trước khi bàn về màu tóc của cô, chẳng phải Sei-chan đấy à?
Đây không phải phong cách thường ngày của cô nàng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là Sei-chan. Ủa? Cô ấy làm gì ở quán thế này?
Không, điều khó hiểu hơn là sao cậu lại mặc trang phục như kiểu đang cố che giấu thân phận mình vậy?
Bên canh đó... Không phải quá ngầu sao? Thật tuyệt, phải không?