Buổi học đầu tiên giữa Zenjirou và Octavia đã trôi qua một cách êm thấm.
Và giờ khi màn đêm buông xuống, cậu có thể rũ bỏ mọi áp lực tích tụ suốt một ngày dài, trở lại căn phòng riêng tư trong hậu cung và thư giãn cùng với Aura.
Như thường lệ, sau khi tắm xong cậu tự thưởng cho mình một lon bia mạch nha mát lạnh, trong khi đó, Aura đang cầm trên tay một ly Brandy từ tốn tận hưởng hương vị của nó.
Một vài ngày trước, sau khi xử lý xong chai rượu trắng, cô hướng tới mục tiêu tiếp theo, đó chính là chai Brandy. Tại thế giới này, con người vẫn chưa làm quen với các chất lỏng được chưng cất, chính vì vậy hồi đầu cô ấy vẫn còn bị sặc vì nồng độ cồn quá cao, nhưng sau khi đã bắt đầu làm quen với nó, cô lại tỏ ra vô cùng thích thú.
Zenjirou nhớ cậu đã từng nghe ai đó nói rằng “nếu muốn tập uống brandy thì tốt nhất là uống chay và không lạnh”, chính vì vậy cậu bảo với cô rằng chỉ nên uống rượu không mà đừng cho đá vào, và rằng “không đá mới là đúng chất”. Thế nhưng cái người nói ra câu này chắc chắn không cân nhắc đến thời tiết nóng như thiêu như đốt ở Vương quốc Carpa này, chính vì vậy, đến cuối cùng Aura vẫn quyết định sẽ thưởng thức một ly brandy mát lạnh.
Cô từ từ, đổ từng chút từng chút thứ chất lỏng màu hổ phách vào cổ họng, trong khi đôi mắt cũng không thể ngừng tán thưởng ánh đèn LED phản chiếu trên ly rượu.
“Nè, em thấy nó thế nào?”
Aura gật đầu vô cùng thỏa mãn và đáp lại Zenjirou.
“Vâng. Nó quả thực vô cùng mạnh và hương vị đậm đà còn lưu lại trong miệng nữa. Nếu đã quen với nó rồi thì người ta sẽ ngày càng trở nên say mê hơn.”
“Oho, vậy sao?”
Thành thực mà nói, bản thân cậu chẳng thể phân biệt được đâu là brandy và đâu là whisky, vậy nên cậu cũng chẳng thể hiểu được những nhận định của cô. Chai brandy mà Aura đang uống có tên Hennessy XO, với mức giá là mười ngàn yên một chai. Đúng là thứ đồ uống cho người sành sỏi. Chứ còn thứ ngu ngơ như cậu thì chỉ cần một lon bia mạch nha mát lạnh đã quá đủ để thỏa mãn rồi.
Aura đặt ly rượu xuống bàn sau khi đã hưởng thụ hết thứ chất lỏng ở bên trong và gọi chồng đến ngồi cạnh mình.
“Vậy, mọi chuyện bên anh thế nào? Nói em nghe cảm nhận của anh đi.”
Mặc dù bị câu hỏi của Aura làm cho bất ngờ, nhưng Zenjirou vẫn từ tốn hạ lon bia xuống và thật thà đáp lại.
“Yeah, để xem nào, nói ngắn gọn thì: mọi chuyện ‘mệt mỏi hơn là anh tưởng’. Những hành động thiếu sót của anh bị vạch trần liên tục. Nhất là vào giờ ăn trưa, anh còn chẳng nhớ mình đã ăn cái gì nữa rồi.”
“Xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối cho anh nhé.”
“Không sao đâu. Những thứ này rất cần thiết mà đúng không? Bên cạnh đó thì tiết học phép thuật cũng rất vui nữa. Cơ mà cái lúc biết rằng mình sẽ phải học ít nhất ba năm thì mới dùng được phép thuật, anh cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.”
Zenjirou vội xua tay để trấn an Aura, và thực sự cậu cũng đã rất hứng thú khi được chứng kiến phép thuật bằng chính đôi mắt của mình.
Cậu sớm đã biết ma thuật chính là thứ đã đưa mình đến với thế giới này, nhưng mà giờ cậu bắt đầu cảm thấy tiếc khi không biết nó được tiến hành như thế nào, trong khi mình là người dính dáng trực tiếp. Nhưng nếu để so sánh thì rõ ràng thứ ma thuật thủy cầu mà Octavia chỉ cho cậu dễ tiếp thu hơn nhiều, và khi được chứng kiến trực tiếp thì niềm thôi thúc học hỏi của cậu lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Tóm lại là đã học ma thuật thì không có con đường tắt nào cả. Để đạt được kết quả thì không còn cách nào khác là phải nỗ lực hết mình. Hay nói cách khác thì ai ai cũng có thể học được nếu họ chịu đầu tư thời gian, chỉ cần người đó không bỏ cuộc giữa chừng thì đến cuối cùng cũng sẽ gặt hái được thành quả mà thôi.”
Aura giải thích rồi ôm lấy cánh tay của chồng mình và ấn nó vào giữa hai trái núi đồ sộ để vực dậy tinh thần cho cậu.
“Aura…”
Thế nhưng, ngay khi chồng cô đang híp mắt lại và tận hưởng cảm giác mềm mại nơi cánh tay, thì Nữ hoàng lại rướn người lên thì thầm vào tai cậu kèm theo đó là một nụ cười ma mãnh.
“Vậy, anh thấy Octavia-dono thế nào? Chắc anh thấy cô ấy cũng quyến rũ lắm đúng không?”
Nghe vợ mình thủ thỉ tên của một người phụ nữ khác, mặc dù biết rõ bản thân không hề phạm bất cứ tội lỗi nào, Zenjirou vẫn theo phản xạ ấp a ấp úng, có lẽ cái thói này đã ăn vào máu của mọi người đàn ông rồi.
“Mh? Có chuyện gì sao?”
Tiếp tục ghì chặt cánh tay của cậu, Aura tạo thêm áp lực, ngược lại Zenjirou đánh ánh mắt lên trần nhà và đáp lại.
“Aw, thì. Cô ấy quả thật xinh đẹp và cũng rất thân thiện nữa. Anh hoàn toàn hiểu được tại sao hình mẫu của cô ấy lại được mọi người yêu thích đến như vậy.”
“…Oho.”
Đây chắc chắn không phải do cậu tưởng tượng, và giọng nói của Aura trong câu trả lời ngắn gọn vừa rồi rõ ràng trầm thấp hơn bình thường.
“Ý anh là, cô ấy cũng khiến anh cảm thấy ham muốn sao?”
Không phải Aura cảm thấy tự ti vào bản thân hay gì khác, nhưng cô hiểu một điều rằng Octavia là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với bản thân mình, chính vì vậy, trong vô thức cô lại dùng giọng nói thăm dò với cậu.
Và Zenjirou cũng không ngu đến mức không nhận ra được tâm trạng của vợ mình đang ngày càng xấu đi.
“Ý anh là, đúng là cô ấy có nằm trong tầm ném, nhưng kiểu như ở mãi phía đường bao ấy. Kiểu như nếu anh vung gậy không cẩn thận thì anh vẫn sẽ gặp khó cho dù chỉ cần đánh một ‘quả bóng mạnh vào chính giữa’.”
Tuy nhiên cái cớ mà cậu vội vàng nghĩ ra lại không hề thích hợp khi dùng ở thế giới này một chút nào.
Với một người không có chút hiểu biết nào về ‘bóng chày’, thì những từ như tầm ném, đường bao, hay là cú ném bóng mạnh vào chính giữa đều vô cùng khó hiểu.
Dù vậy Aura không cần mấy thứ đó, thì chỉ cần dựa vào giọng điệu của Zenjirou, cô cũng đoán được những gì cậu muốn truyền tải.
Cô nở một nụ cười thỏa mãn, cơ mà vẫn chưa dừng lại ở đó, cô lấn tới một lần nữa, bắt cậu phải nói ra một cách rõ ràng.
“Vậy, rốt cuộc thì ý của anh là gì? Nói rõ hơn đi.”
Mặc dù cô ấy có nói vậy thì, trong đầu Zenjirou lúc này cậu đang gào lên:
“Làm như anh nói được ấy.”
Cậu không phải loại người có thể bất chấp tất cả để nói mấy câu kiểu như “Em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu” hay là “Em dễ thương hơn nhiều”, ít nhất thì không phải vào lúc này.
“Mh? Thôi nào, nói đi. Nói cho em nghe đi.”
Mặc cho vợ của mình đang ôm chặt lấy cánh tay làm nũng, Zenjirou vẫn hướng mắt lên trần nhà. Cuối cùng cậu phải đi đến một giải pháp thỏa hiệp giữa sự xấu hổ của bản thân và mong muốn của cô vợ.
“Ehm, thì… Ý anh là, nếu ngày đó, người triệu hồi anh đến thế giới này không phải em mà là Octavia-san thì chắn chắn anh sẽ không có ở đây rồi.”
Mới chỉ nói vậy thôi mà cậu đã cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên rồi.
Liệu như vậy có đủ làm Aura thỏa mãn chưa? Cậu thực sự mong câu trả lời là có, nếu cô còn đòi hỏi một đáp án “trực tiếp” hơn nữa… cậu sẽ xấu hổ mà chết mất.
Zenjirou vẫn đang ngửa mặt lên trần nhà và cậu khẽ liếc mắt để xem thử phản ứng của vợ mình.
Và lúc đó mái tóc đỏ rực của Aura khẽ đung đưa.
“Fuh… Fufufuh. Ra vậy, ra là vậy.”
Aura bật cười thích thú.
Thực sự, chỉ cần câu trả lời của cậu như vậy đã đủ làm trái tim của cô rung động rồi.
“Em nữa, em thật sự rất hạnh phúc vì anh là người được triệu hồi đó.”
Sau khi Nữ hoàng tuyên bố như vậy, Zenjirou có thể cảm nhận được đôi môi nóng và ẩm ướt của cô đặt lên gò má cậu.
**
Nửa đêm ngày hôm đó, như thường lệ, Aura đang rúc vào người chồng cô, Zenjirou và ngủ ngon lành.
Thế nhưng một lúc sau cô tự mình thức dậy và cố gắng rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức Zenjirou đang ngủ say bên cạnh.
Phòng ngủ của họ cũng được lắp đặt hai chiếc đèn LED, nhưng chắc chắn cô không thể bật nó lên vào lúc này.
Giữa căn phòng chìm trong bóng tối đen đặc, cô lần mò xung quanh để tìm quần áo của mình, và không lâu sau tay của cô chạm vào một thứ vải mềm mỏng.
Aura cầm chiếc váy ngủ mềm mượt mỏng tang lên – đúng vậy, nó chính là chiếc váy ngủ đỏ rực, xuyên thấu. Cô bật cười khe khẽ.
Đêm qua, trước khi đi ngủ, cô đã đặc biệt mặc bộ đồ ngủ dâm đãng này, như một phần thưởng vì câu trả lời trước đó của chồng cô đã làm cô thực sự thỏa mãn. Kết quả là Zenjirou vui đến mức cậu muốn lưu lại bằng chiếc “máy ảnh kỹ thuật số” hay là cái gì đó mà cậu đã dùng lần trước.
“Ueh!?”
Lúc Aura mới mặc bộ đồ lên, chồng cô gần như đóng băng tại chỗ với một nụ cười ngu ngốc trên mặt, và nó khiến cô không thể kìm lại mà bật cười khúc khích.
Zenjirou thực sự quá ngây thơ khi nghĩ rằng Aura không hề biết về “chiếc váy ngủ khiêu gợi” này, nhưng thực sự cậu vô cùng bất ngờ khi cô lại là người chủ động khoác nó lên người.
Và thế là thay vì Aura người đang mang trên mình bộ đồ dâm đãng, thì Zenjirou mới là người đỏ mặt vì xấu hổ.
Mà xấu hổ là một chuyện, hình ảnh người vợ xinh đẹp của mình mặc một bộ đồ ngủ khiêu gợi khiến Zenjirou không thể cưỡng lại được và màn âu yếm của hai người vào đêm qua mãnh liệt và lâu hơn thường ngày rất nhiều.
“….”
Mới chỉ nhớ lại một chút đã làm Aura đỏ bừng mặt lên rồi, cô vội bỏ bộ đồ xuyên thấu qua một bên và tìm lại chiếc váy ngủ một mảnh mà cô mặc ban tối.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng tìm được thứ mình cần, vì không muốn đánh thức Zenjirou dậy, cô nhẹ nhàng bước về phía cánh cửa và đi vào phòng khách.
*
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Aura nhanh chóng bật đèn LED lên và mặc đồ vào.
Cô ngả người ngồi lên chiếc trường kỷ và rung chuông.
Sau đó, một người hầu gái bước vào phòng, chắc hẳn cô ấy vừa đi qua cả đoạn hành lang tối chỉ dựa vào chiếc đèn nến cầm trên tay, chính vì vậy, khi bắt gặp ánh đèn LED rực rỡ, cô khẽ nheo mắt lại.
Người hầu gái này có một mái tóc vàng óng dài vô cùng, rất ít người ở Vương quốc Carpa có được mái tóc như vậy. Cô vốn là tì nữ cá nhân của Aura, nhưng giờ đã chuyển về phục vụ cho Zenjirou.
“Người cho gọi thần thưa Điện hạ.”
Người hầu gái cung kính cúi đầu. Aura bắt chéo chân trên ghế, liếc nhìn cô gái và nói.
“Báo cáo đi.”
Kẻ đầy tớ chung thành bắt đầu báo cáo về những thứ mình đã quan sát được trong ngày hôm nay, cố gắng khách quan nhất có thể.
“Theo những gì thần quan sát được thì Octavia-sama không hề có bất cứ hành động đáng ngờ nào. Cô ấy đã nghiêm túc hoàn thành công việc gia sư cho Zenjirou-sama.”
Người hầu gái này đã qua lại khu vực học tập giữa Zenjirou và Octavia rất nhiều lần, vì nhiệm vụ của cô là chuẩn bị đồ ăn và khăn ướt cho hai người bọn họ.
“Tốt lắm, có lẽ cô ta chỉ đến để do thám mà thôi?”
Nghe xong báo cáo của người hầu gái, Aura tự lẩm bẩm với chính mình.
Ngay từ đầu thì Octavia đã là một người thành thực và không phù hợp để bày mưu tính kế. Và Bá tước Marguez cũng vậy, có lẽ ông ta chỉ muốn thông qua cách nhìn của vợ mình để tìm hiểu bản chất thật sự của người được gọi là “chồng của Nữ hoàng”.
Mặc dù vẫn chưa thể lơ là cảnh giác nhưng có vẻ từ giờ cô cũng không cần quá lo lắng về chuyện này nữa.
“Okay, từ giờ ngươi chỉ cần báo cáo nếu Octavia-dono có bất cứ hành vi đáng ngờ nào thôi.”
“Như ý người.”
Cô hầu gái cúi đầu, Aura đáp lại “Tốt lắm.” rồi tiếp tục hỏi.
“Vậy, dạo này chồng ta sinh hoạt thế nào? Anh ấy có đến gần người phụ nữ nào không?”
Aura đã hỏi người hầu gái câu hỏi lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Vào những đời vua trước, thực sự có rất ít người không động chạm đến đám hầu gái trong hậu cung. Chưa kể đến, Zenjirou lại là người sống trong hậu cung chứ không phải đi đi về về như những vị vua trước đó.
Thực sự mà nói việc cậu không động vào những người hầu gái trẻ đẹp mới là khác thường.
Tuy nhiên, đến cả lần này cũng vậy, người hầu gái vẫn lắc đầu ra điều hơi rắc rối và đáp lại y hệt những lần trước.
“Không ạ. Không kể đến đụng chạm thân thể, Zenjirou-sama còn chưa từng nhìn bất cứ ai với ánh mắt như vậy.
Thực tế thì ngài ấy vẫn luôn không thích chúng thần bước vào phòng. Chính vì vậy mọi người cũng không bao giờ vào phòng trừ khi có công việc, và ngay cả vào những lúc như vậy, Zenjirou-sama đều chuyển sang phòng khác đợi chúng thần hoàn thành nhiệm vụ rồi mới trở lại.”
Rời khỏi phòng chỉ vì đám hầu gái đang lau dọn. Nếu xét đến quan hệ chủ tớ thì đây thực sự là một chuyện không tưởng, cơ mà đó là vì cậu vẫn chưa thể quên được những lề lối hồi còn sống ở Nhật bản. Nó giống như một ông chồng bị vợ mình đuổi ra ngoài bằng chiếc máy hút bụi vậy.
Aura gật đầu đáp lại báo cáo của cô hầu gái và ra chỉ thị tiếp theo.
“Ta hiểu rồi. Để ta nhắc lại một lần nữa, chồng của ta không giỏi trong việc thể hiện những mong muốn của bản thân. Anh ấy đã mặc định rằng những mong muốn đó là ‘hành vi không tốt’. Ta biết phục vụ anh ấy có thể rất khó khăn nhưng hãy cố gắng cân nhắc đến cảm xúc của anh ấy và cố hết sức mình.”
“Đã rõ.”
“Cảm ơn, ngươi lui được rồi.”
“Thần xin phép.”
Người hầu gái cúi đầu thêm lần nữa rồi rời khỏi phòng.
Ngay sau khi cô ta đóng cửa lại, Aura còn lại một mình trong phòng khách khẽ thở dài.
“….Có lẽ mình sẽ đi uống chút nước vậy.”
Aura bất chợt cảm thấy khát và cô quyết định uống một ly nước trước khi trở lại phòng ngủ.
Cô đi thẳng đến chiếc tủ lạnh năm cửa và lấy cho mình một ly nước mát lạnh.
“Fuh.”
Sau khi uống cạn trong một hơi, cô đứng yên trong căn phòng mờ mờ sáng và bắt đầu độc thoại.
“Ra là vậy…. Zenjirou không hề để tâm dù chỉ một chút đến Octavia-dono và đám hầu gái.”
Aura vô thức đưa tay lên ôm lấy cơ thể mình.
Đêm nay cũng vậy, Zenjirou đã âu yếm cơ thể này rất nhiều lần. Cô vẫn còn cảm nhận được những ngón tay hay bờ môi của cậu trên khắp cơ thể mình và lần đầu tiên cô cảm nhận được người đàn ông tên Zenjirou có thể trở nên mãnh liệt như thế nào với một người phụ nữ.
Và, chính người đàn ông đó, không đếm xỉa đến bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài cô.
“Fuh….fufufuh.”
Aura không thể kìm nén lại và bật cười. Cô phải gọi thứ cảm xúc này là gì đây? Cô chưa từng nghĩ rằng được yêu thương bởi một người khác giới lại có thể sung sướng đến nhường này.
Cảm giác này hoàn toàn khác với sự thỏa mãn khi áp đảo về chính trị khi cô là hoàng tộc, hay sự cuồng nhiệt khi chiến thắng một trận chiến trong vai trò một vị tướng quân. Sự vui sướng này đã tràn ngập, chảy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể của cô.
Nếu nói một cách thô bạo thì đây chính là “cảm giác vượt trội”. Sự vui sướng khi có một người đàn ông chỉ muốn được bên cạnh cô. Sự hân hoan khi được công nhận là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
“Không được rồi. Giờ mình lại bắt đầu muốn giữ anh ấy cho riêng mình.”
Nếu cô để bản thân đắm chìm trong thứ cảm xúc này, cuối cùng cô sẽ làm việc dựa trên cảm tính và đến thời điểm mà Zenjirou cần phải nạp thiếp cô sẽ vô thức mà từ chối tất cả.
Aura thực sự không thể dấu nổi sự kinh ngạc khi thấy bản thân để cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát. Và cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa, khi chính bản thân cô cũng không hề ghét thứ cảm xúc này.
“Mà thôi, giờ chưa phải lúc để lo lắng về tương lai.”
Cô khẽ lắc đầu và tắt chiếc đèn chụp đi rồi lần mò cánh cửa phòng ngủ.
Trở lại chiếc giường, cô cởi đồ ra rồi nép cơ thể trần trụi, khiêu gợi của mình vào lưng Zenjirou.
“Fufufu.”
Aura dán bộ ngực trần của mình vào Zenjirou rồi khẽ bám tay vào lưng cậu.
“….Mm.”
Với một người đàn ông thì lưng của Zenjirou không hề rộng một chút nào, thế nhưng chỉ cần dựa vào nó, Aura ngay lập tức cảm thấy thư giãn đến lạ kỳ. Một cảm giác bình yên như được “trở về nhà”.
Và thực tế, rất nhanh sau đó, Aura cũng chìm vào giấc ngủ trong khi nép mình vào tấm lưng của Zenjirou.
***
Một vài ngày nữa đã trôi qua kể từ buổi học đầu tiên của Zenjirou và Octavia.
Sáng nay, như thường lệ, Zenjirou vừa mới chào tạm biệt người vợ yêu dấu của mình để cô bắt đầu một ngày làm việc mới. Và vì từ giờ đến lúc bắt đầu buổi học với Octavia vẫn còn một chút thời gian rảnh, nên cậu quyết định ngồi vào bàn máy tính.
Hiện giờ trên màn hình là một đoạn phim hướng dẫn học cách ứng xử mà Zenjirou làm đạo diễn và Aura vào vai nhân vật chính.
Vấn đề hóc búa nhất ở đây đó là “linh hồn của ngôn từ” lại không áp dụng đối với âm thanh được ghi lại thông qua chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Thế nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cậu mới nhận ra cách giải quyết đơn giản đến không ngờ.
Tất cả những gì cậu cần làm đó là lẩm nhẩm bằng tiếng nhật theo nhịp nói của Aura là được.
“Cuando te inviten a un baile, el compañero para el primer y último baile…”
“Đầu tiên, khi anh được mời tới một bữa tiệc, bạn nhảy đầu tiên và cuối cùng sẽ là….”
Một vài giây chậm hơn so với Aura, cậu có thể nghe thấy giọng nói bằng tiếng nhật của mình.
Mặc dù cứ phải nghe đi nghe lại giọng nói của mình thông qua một video làm cậu vô cùng khó chịu, nhưng quả thực lợi ích mà nó mang lại là quá đủ để cậu chịu đựng chút khổ cực này.
Một lúc sau khi cậu tự mình học trên máy tính, tiếng gõ cửa vang lên.
“Thưa Zenjirou-sama, Octavia-sama đã đến rồi ạ.”
“Được rồi, ta sẽ đến ngay.”
Cậu có khá nhiều công cụ để có thể xác định được thời gian như máy tính, đồng hồ đeo tay, hay điện thoại di động, nhưng đi đúng giờ cũng sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu chỉ có mình cậu biết rõ thời gian từng giây từng phút.
“Mà kệ đi, đến giờ rồi.”
Zenjirou đẩy cánh cửa và bước ra hành lang. Đứng sẵn ở đó là người hầu gái quen thuộc với mái tóc vàng, cô đang vô cùng kính cẩn cúi đầu.
Ban đầu, thái độ nhã nhặn của đám người hầu khiến cậu cảm thấy khá bối rối, nhưng dần dần cậu cũng đã trở nên thích nghi và quen với nó.
“Làm tốt lắm, các người có thể bắt đầu dọn dẹp được rồi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Vì những người hầu gái luôn cân nhắc đến cảm xúc của Zenjirou và tránh vào phòng của cậu nhiều nhất có thể, cậu coi bọn họ như “những nhân viên tạp vụ trong khách sạn” và luôn giữ một khoảng cách phù hợp.
Mặc dù cách nói chuyện và cư xử của cậu có chút khác lạ và không đúng với một người trong hoàng tộc, thế nhưng vì những áp lực từ bên ngoài đã đủ làm cậu đau đầu nhức óc rồi, thế nên khi về đến hậu cung, nơi vẫn được gọi là “nhà” của cậu, Zenjirou không thể tiếp tục duy trì một cách cư xử cân nhắc mãi được.
Rất may là đám hầu gái này đều là những người được Aura đích thân tuyển chọn vô cùng gắt gao và chắc chắn mỗi người trong số họ phải biết rõ ‘họa là từ miệng mà ra’, thế nên cậu vẫn có thể thả lỏng bản thân đôi chút.
(Hôm qua mình đã xem lại rất kỹ về cách cư xử và các phong tục, thế nên phần này có lẽ sẽ kết thúc trong buổi sáng, và như vậy thì mình sẽ có cả buổi chiều để học ma thuật. À đúng rồi, vì còn có hơn ba tiếng nghỉ trưa nữa, nếu Aura đến mình sẽ có thể nói chuyện về ma thuật và chuẩn bị cho buổi học.)
Vừa bước đi trên hành lang trong hậu cung, Zenjirou vừa lẩm nhẩm lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Mỗi khi có thời gian rảnh cậu thường ôn lại những bài học, và không dừng lại ở đó, vì muốn có một buổi học chất lượng nhất, cậu còn tìm hiểu và chuẩn bị trước rất nhiều nữa.
Quả nhiên hai mươi tư năm tu luyện đã khiến đức tính “siêng năng” và “cần mẫn” ngấm vào con người cậu rồi, giờ muốn nghỉ ngơi cũng khó lắm.
***
Trong khi Zenjioru đang học bài cùng với Octavia, những người hầu gái bắt đầu dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ.
Là một người hầu trong hậu cung, tất cả bọn họ đều sở hữu những kỹ năng vô cùng đáng tự hào, nhưng đối với hai căn phòng này lại có đôi chút khác lạ.
“Nghe cho rõ đây. Luật bất thành văn, đồ đạc cá nhân của Zenjirou-sama chỉ được phủi bụi, không được động đến nước.”
“Rõ!”
Một người phụ nữ trung niên thanh lịch, đứng đầu bộ phận dọn dẹp, lên tiếng dõng dạc đưa ra chỉ thị, và đám hầu gái cũng đáp lại vô cùng mạnh mẽ.
Việc chỉ dạy cho từng hầu gái cách xử lý chi tiết những món đồ điện là hoàn toàn bất khả thi. Chính vì vậy, Zenjirou đã nói với họ rằng “Chỉ cần phủi bụi là đủ, không được dùng đến nước.”
Thực tế thì cũng chỉ có một vài trong số tất cả những món đồ của cậu là gặp nguy hiểm với nước thôi, nhưng cậu nhận ra làm như vậy thì nhanh hơn nhiều so với phân loại rạch ròi cho đám hầu gái hiểu.
Vị trưởng bộ phận vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của đám cấp dưới trong khi cũng tự mình bắt đầu làm việc. Rồi bà phát hiện ra một nhóm ba hầu gái trẻ có vẻ đang cần mẫn dọn dẹp.
“Hey! Có một cái bàn nhỏ xíu mà mấy người chúm đầu vào làm gì hả!? Một người là đủ rồi. Tản ra nếu không thì bao giờ mới xong việc hả!”
Ba người hầu gái đang cắm đầu vào cùng lau chiếc bàn một cách cẩn thận, giật mình thon thót khi đột nhiên bị trưởng bộ phận nhắc nhở.
Đó không phải chỗ nào khác mà chính là vị trí mà Zenjirou vừa ngồi khi nãy, nói cách khác là chỗ có chiếc quạt điện và phần đá còn sót lại.
Hiện tại trong ngăn đá của tủ lạnh đã có một phần mới được chuẩn bị và ngay khi Zenjirou trở về vào bữa trưa cậu sẽ có sẵn thứ mà mình cần.
Chính vì vậy, Zenjirou cho phép đám hầu gái tùy ý sử dụng chỗ đá còn sót lại. Và cậu biết đám hầu gái thường xuyên lau mồ hôi chỉ vì muốn giữ cho cậu một bầu không khí trong lành nhất. Thế nên, cậu còn cho họ dùng khăn ướt trong tủ lạnh, miễn là bọn họ biết tiết chế lại.
“Mặc dù Zenjirou-sama đã cho phép chúng ta sử dụng chỗ đá đó, nhưng chỉ khi các người hoàn thành công việc của mình mà thôi. Không có lý nào đầy tớ lại dùng đồ của chủ nhân để thư giãn trong khi làm việc cả.”
Vị chủ quản nói xong, bước tới chiếc cửa sổ đang đóng kín, không chút nhân nhượng, mở tung nó ra. Ngay lập tức, từng luồng khí nóng tràn vào căn phòng.
“Kya!?”
“Không, chỉ một chút nữa thôi.”
“Aww, đá mát lạnh ~ đá của tôi tan mất rồi….”
Ba người hầu gái, những kẻ tận hưởng không khí mát lạnh trong khi giả vờ dọn dẹp, rên la thảm thiết với những hành động quá khích.
Mặc dù bầu không khí vào buổi sáng khá là thoải mái, nhưng nhiệt độ lúc này cũng đã khoảng ba mươi độ rồi.
Vị hầu gái lớn tuổi chống tay lên vòng eo đã nhuốm màu năm tháng của mình rồi mắng xối xả vào đám người kia.
“Thôi làm trò ngay. Không có ánh sáng mặt trời thì làm sao các người biết là nó đã sạch hay chưa. Tắt hết chỗ đèn chụp đi. Các người biết cách làm rồi đúng không?”
Đám hầu gái ủ rũ trở lại công việc của mình vì họ biết có cãi lại cũng vô ích mà thôi.
“Vâng ~~”
“Vậy tôi sẽ lau dọn sàn nhà ở chỗ kia,”
“Auh~ Đá mát lạnh ~ Đá thân yêu của tôi….”
Vừa nhìn bộ ba rắc rối trở lại làm việc, vị trưởng bộ phận khẽ thở dài.
“Mấy cái con này thật là. Chỉ cần quay đi quay lại là chúng nó bắt đầu bày trò ngay được.”
Ban đầu, khi nhận được lệnh đến làm việc trong hậu cung, đám hầu gái, ai ai cũng cứng đờ hết cả người, tất cả đều tỏ ra đặc biệt cẩn trọng, không muốn chọc tức vị chủ nhân đến từ thế giới khác.
Tuy nhiên, đến lúc gặp mặt thì, chồng của Nữ hoàng hóa ra lại là một vị chủ nhân dễ tính đến đáng thất vọng.
Cậu không hề tỏ ra ích kỷ và hầu hết lỗi lầm đều được cho qua với một nụ cười. Và ngay từ ban đầu cậu cũng rất ít khi cho gọi người hầu. Chính vì vậy mà mới chỉ trôi qua chưa đầy một tháng mà đám hầu gái trẻ đã thành ra như thế này đây.
Và trong số bọn họ, bộ ba vừa nãy là trường hợp đặc biệt, nhưng thực sự toàn bộ đội ngũ hầu gái đều trong tình trạng đáng báo động.
“Thật đáng tiếc quá đi. Đây thực sự là những người hầu gái làm việc trong hậu cung tráng lệ sao.”
Vị trưởng bộ phận vừa lầm bầm vừa lau sạch chiếc ghế da một cách điêu luyện.
*
Sau khi dọn dẹp xong phòng khách, tiếp theo sẽ là phòng ngủ.
“Uwah…”
“Hôm nay cũng vậy, huh…”
“Ahahaha. Điện hạ và Zenjirou-sama vẫn mặn nồng như thường.”
Vừa bước vào phòng ngủ, đám hầu gái ngay lập tức nở một nụ cười mỉa mai, hai má giật giật, vì chào đón họ là chiếc giường bốc mùi như thường lệ.
Mùi bốc lên từ chiếc ga trải giường, đồ ngủ từ đêm hôm qua và cả chỗ đồ lót nằm trong một chiếc giỏ đặt cạnh giường nữa. Tất cả đều chỉ ra rằng, ngay trong căn phòng này, đêm ngày hôm qua, Nữ hoàng và chồng của cô đã có một đêm cuồng nhiệt đến mức nào.
“Vậy là tốt chứ sao. Cứ thế này, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ được chào đón một người nối dõi.”
Ngược lại với đám người kia, vị hầu gái già lại gật đầu vô cùng thỏa mãn.
Nếu đặt mình ở vị trí một người dân của Vương quốc, thì chuyện Nữ hoàng và chồng của cô hòa thuận, êm ấm rõ ràng là một sự kiện đáng mừng, nhưng với riêng đám hầu gái trẻ tuổi, những người luôn tự hào về sắc đẹp của mình, cảm xúc mà họ cảm nhận được có chút phức tạp.
Bộ trang phục hầu gái của Vương quốc Carpa mà họ đang mặc trên người, nếu đem so với nơi xuất thân là vùng lục địa phía bắc, thì khá là thiếu vải.
Chiếc váy màu xanh nhạt chỉ dài đến sát đầu gối và phần trên thì không hề có ống tay áo. Mặc dù bộ đồ không dâm đãng đến mức phô diễn bộ ngực hay vùng eo của họ, nhưng khi đám hầu gái mặc lên người, họ vẫn tỏ ra vô cùng cuốn hút. Và mặc cho những yếu tố như vậy, chủ nhân của đám hầu gái này chưa đụng đến họ dù chỉ một ngón tay.
Chuyện này sẽ không có vấn đề gì nếu cậu ta không hề để tâm đến nữ sắc, cơ mà cứ mỗi buổi sáng, đập vào mắt họ lại là vô số “bằng chứng” chứng minh rằng hắn và Nữ hoàng đã có một đêm cuồng nhiệt đến thế nào.
Bọn họ không có những ham muốn như trở thành “nhân tình” của chồng của Nữ hoàng, nhưng vì cùng là những người phụ nữ trẻ đẹp, cậu ta lại không hề để tâm đến họ dù chỉ một chút, điều này thực sự làm lòng tự trọng của một cô gái bị tổn thương.
“Thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nhanh chóng bắt đầu hoàn thành công việc đi. Thay ga trải giường, mang đống đồ bẩn đến bộ phận giặt là, chỗ quần áo sạch thì xếp vào hộp.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
“Fuh, phòng ngủ đúng là mát hơn thật….”
Phòng ngủ nhỏ hơn phòng khách rất nhiều và cũng không có nhiều việc phải làm. Mặc dù đã bao gồm cả chuyện thay ga trải giường và lau chùi thì khoảng thời gian cần thiết cũng không bằng một nửa so với khi dọn dẹp phòng khách.
**
Buổi trưa cùng ngày.
Sau khi kết thúc “lớp học văn hóa” cũng như dùng bữa trưa với Octavia, Zenjirou đang ngồi thư giãn trong phòng khách với Aura.
Vì hiện giờ vẫn đang là ban ngày nên hai người không được uống rượu, mà thay vào đó trên tay mỗi người là một ly nước ép hoa quả mát lạnh.
Để giải tỏa những căng thẳng trong công việc cũng như học tập, hai người tình tứ dựa vào nhau trên chiếc sofa và cùng dán mắt vào chiếc TV.
Đương nhiên vì “linh hồn của ngôn từ” không hoạt động, nên âm thanh phát ra từ nó là Tiếng nhật và Aura sẽ không hiểu được gì cả, thế nhưng hiện tại chuyện đó không thành vấn đề và thứ mà hai người đang xem không cần thiết phải hiểu.
Sau khi hai người im lặng nhìn vào màn hình một lúc lâu, Aura mới là người lên tiếng trước “Oh, em biết rồi nhé!”
“Không thể nào, lại nữa? Đừng có nói gì cả. Anh cấm em không được nói gì hết!”
Thất bại thảm hại, Zenjirou hét lên trong tuyệt vọng, sau đó cậu lại dán mắt vào tấm hình đang hiện trên màn hình TV.
Trong trò chơi này, một vài phần của bức tranh đã bị biến đổi, và nhiệm vụ của người chơi là phải tìm ra tất cả những điểm khác nhau trong một thời gian quy định, và tính đến thời điểm hiện tại, mặc dù mới vừa chơi lần đầu tiên, Aura đang tỏ ra hoàn toàn áp đảo so với Zenjirou, người mang trò chơi này đến đây.
Có lẽ mấu chốt là ở khả năng tập trung và quan sát của hai người.
“Được thôi, em sẽ không nói cho anh biết đâu…… Cơ mà bông hoa màu hồng ở góc phải đúng đẹp anh nhỉ.”
“WAHH! Aura, đồ xấu tính!”
Cứ thế hai người cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian thư giãn với những trò chơi, ở đây bọn họ có thể thoải mái bộc lộ con người của mình mà không phải e dè những ánh mắt soi mói.
*
Sau một hồi quần chiến, chiếc TV và máy chơi game được cho nghỉ và toàn bộ căn phòng chìm vào trong yên lặng. Aura cầm một ly nước lạnh lên tay và nói với Zenjirou đang ngồi bên mình.
“Vậy, anh học hành đến đâu rồi? Tối qua anh tự tin bảo rằng mình sẽ đạt đủ điểm cho môn văn hóa và ứng xử nhỉ?”
Thấy Aura hỏi vậy, Zenjirou gật đầu thỏa mãn và đáp lại.
“Yeah, anh vừa được cho qua hồi sáng nay rồi. Mặc dù mới chỉ dừng lại ở mức độ để anh không tự làm bẽ mặt bản thân chốn đông người thôi.”
“Oho, hay quá. Nếu vậy, chiều nay anh sẽ học về ma thuật nhỉ?”
Aura vừa tươi cười đáp lại vừa thầm nghĩ trong đầu.
Chồng của cô vẫn chăm chỉ như thường lệ. Có lẽ đến cả bản thân cậu cũng không nhận ra, nhưng mỗi khi nhận được một nhiệm vụ gì, cậu sẽ luôn dốc hết sức mình để đạt được kết quả tối ưu nhất.
Aura đã từng có một vài cấp dưới như vậy, và cô thật sự cảm thấy những người này rất khó đối phó. Vì họ luôn tràn đầy nhiệt huyết thế nên cống hiến mang lại cũng rất đáng nể, chỉ có điều những người này lại rất tệ trong khoản nói lên những phàn nàn, và vì vậy họ thường có một thói quen xấu đó là làm việc đến chết chừng nào cấp trên không ra một chỉ thị rõ ràng.
Zenjirou hoàn toàn không biết những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cô vợ của mình, vẫn tươi cười đáp lại.
“Yeah, đúng vậy. Thế nên là vì chúng ta vẫn còn chút thời gian, em chỉ anh một chút về ma thuật được không? Anh nghĩ yếu điểm lớn nhất của ma thuật đó là thời gian tồn tại rất ngắn nhỉ? Anh đã được kể rằng “Ma thuật ban tặng” từ Lưỡng quốc và “Ma thuật thời không” là hai thứ đầu tiên vượt qua được trở ngại này, nhưng liệu có phải đúng như cái tên “Ma thuật thời không” không những tác động đến không gian mà còn cả thời gian nữa?”
Cứ thế chồng cô nhảy ngay vào chuyện chuẩn bị cho tiết học buổi chiều, Aura không còn lựa chọn nào ngoài việc đáp lại với một nụ cười nhăn nhó.
“Bình tĩnh nào. Anh muốn hỏi gì thì để đến lúc vào học hãy hỏi. Hiện giờ, người ngồi bên cạnh anh không phải cô giáo Octavia mà là vợ của anh này,”
Zenjirou đã nhận được điểm vừa qua cho việc học cách ứng xử, nghĩa là cuối cùng cậu cũng có thể tham gia các sự kiện và các buổi gặp mặt quan trọng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc từ giờ trở đi, cậu sẽ còn trở nên càng bận rộn hơn nữa, và nếu cứ làm việc như thế này, cậu sẽ kiệt sức mất thôi.
(Vậy là linh cảm của mình hoàn toàn chính xác rồi.)
Từ giờ trở đi, cô sẽ phải trở nên cẩn trọng hơn trong mỗi lần giao cho cậu bất cứ nhiệm vụ gì, có như vậy thì cậu mới không “làm việc cho đến chết”.
Aura tự nhủ với mình như vậy.
“Ah, phải ha. Đúng vậy, em nói hoàn toàn đúng.”
Ngay khoảnh khắc cơ thể mềm mai của cô vợ đáng yêu dán vào cánh tay của cậu, đầu óc Zenjirou ngay lập tức trở nên trống rỗng. Ma thuật, bài học, văn hóa ứng xử, tất cả đều tan biến hết.
Cậu vòng tay ra sau lưng ôm lấy bờ vai của Aura rồi kéo cô về phía mình, Aura cũng ngoan ngoãn ngả đầu tựa vào vai cậu.
Cứ thế hai người dựa vào vai nhau, cảm nhận hơi ấm cơ thể đối phương thông qua lớp vải mỏng tang. Một cảm giác vô cùng yên bình, tản mát ra xung quanh và cặp đôi hoàng tộc từ từ nhắm mắt vào tận hưởng.
“KHÒ… KHÒ…”
Nhưng chẳng bao lâu sau, Zenjirou nhanh chóng phát ra những tiếng thở đều đặn.
“Oh, anh ấy ngủ mất rồi….”
Nữ hoàng vòng hai tay ôm lấy cơ thể người chồng đang ngủ ngon lành của mình và cô cũng từ từ nhắm mắt lại.
“….”
Cứ thế, để bù lại cho những đêm mất ngủ, hai người cùng thiếp đi trong khi trao cho nhau cái ôm ngọt ngào.
Chỉ còn vài ngày nữa là chồng của Nữ hoàng, Zenjirou sẽ có màn ra mắt đầu tiên trong một sự kiện chính trị. Thế nhưng tạm thời, hiện tại cậu vẫn có thể tận hưởng những khoảng thời gian yên bình.