Bên trong hậu cung của Vương quốc Carpa, có ba nàng hầu gái được biết đến với biệt danh tương đối xấu hổ: “Bộ ba gây rối”.
Nhưng vì để vào được đây, họ đã phải trải qua một cuộc tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt. Thế nên, dù bị gán cho danh hiệu những kẻ gây rối, thì khi nói đến năng lực làm việc, cả ba người bọn họ đều là những hầu gái xuất sắc.
Khi nhìn vào bộ ba hầu gái, chúng ta không thể có chút phàn nàn nào về lòng trung thành của họ với hoàng tộc, hay là về kỹ năng cũng như ngoại hình.
Thế nhưng, nếu đem so sánh với phần còn lại của hậu cung, ba người này lại có một chút hơi sống thật với bản thân thái quá, một chút hơi nhiều chuyện quá, và cuối cùng là thêm một chút trên bảo dưới không nghe nữa mà thôi.
Không biết bao nhiêu lần vị tổng quản Amanda đã phải đau đầu vì những lỗi lầm ngớ ngẩn của bọn họ, thế nhưng, tính đến giờ thì đó đều là sai sót không quá nghiêm trọng, cộng thêm việc chủ nhân của họ, Zenjirou-sama, luôn nhắm mắt cho qua, vậy nên vẫn chưa có ai bị đuổi việc.
Nếu xét theo một vài góc độ nào đó thì phải nói rằng, bộ ba này mới chính là những người đang tận hưởng hết mình cuộc sống vừa thư thái, vừa áp lực trong hậu cung.
Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của ba người luôn tràn đầy những niềm vui, không phải vì họ là một lũ đầu rỗng tuếch, mà là vì so với đám hầu gái khác, họ thông minh hơn một chút và cũng to gan lớn mật hơn nữa.
Thế nhưng, dù có nhanh trí hay ngoan cường đến đâu, thì đứng trước sự cố lần này, cả ba người không thể không sợ đến xanh mắt mèo.
“UWAAH!? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình phải làm sao mới được!”
Cô hầu gái nhỏ con với mái tóc đen tuyền, bất chợt la lên với chất giọng đầy tang thương. Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa dài bất thường do ảnh hưởng tiêu cực của mùa nắng nóng, và cô hầu gái này mới chỉ vừa kịp trở về phòng của mình, nhưng vì một lý do nào đó cô lại hốt hoảng la lên như vậy.
Ở trong hậu cung, cứ mỗi ba hầu gái sẽ được cấp một căn phòng riêng và ba người đó cũng sẽ thường làm việc cùng với nhau.
Nói một cách đơn giản thì bạn cùng phòng cũng sẽ là những người đồng nghiệp thân thiết luôn.
“Hey, có chuyện gì vậy hả Fay? Đừng có bất ngờ la lên như vậy.”
“Sao vậy, Fay-chan?”
Trên làn da nâu đậm của cô hầu gái nhỏ con tên Fay, đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, và trước sự chứng kiến của hai người bạn cùng phòng, từ trong chiếc túi trên tạp dề, cô lấy ra “thứ đó”.
“…Tôi phải làm sao với thứ này đây? Tôi lỡ tay cầm theo nó mất rồi…”
Thứ mà cô gái đang nhắc đến là một vật “hình chữ nhật, mỏng dẹt màu đen”.
“….”
“….”
Ngay lập tức, một khoảng không tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng.
Và người lên tiếng đầu tiên là người cao hơn trong số hai người bạn cùng phòng.
“C-C-Chờ đã nào. Cái đó là đồ của Zenjirou-sama đúng không? Là cái thứ mà ngài ấy đã dặn chúng ta không được phép lau bằng nước hay để rơi vỡ. C-C-Cô làm cái quái gì với nó vậy, Fay?”
Cũng dễ hiểu thôi khi cô ấy lại tỏ ra kích động đến như vậy.
Thứ đồ vật hiện đang nằm trên tay của Fay chính là một chiếc “máy chơi game cầm tay”. Và khỏi cần phải hỏi, đó là đồ của Zenjirou. Không một người hầu gái nào lại không biết được mức độ nghiêm trọng của việc mang nó về phòng riêng.
“Làm sao bây giờ, Dolores….”
Đôi mắt đen to tròn của Fay đã ngân ngấn nước mắt, cô tha thiết van nài người bạn cao kều của mình.
Chuyện đến mức này thì ngay cả Fay, người vốn được cho là yêu đời nhất trong nhóm “bộ ba rắc rối”, cũng không thể kìm được nước mắt nữa rồi.
Tuy nhiên nếu có cơ hội để bào chữa cho mình thì cô ấy có lẽ cũng sẽ kiếm được cho mình một lý do nào đó. Và nguyên nhân sâu xa của việc này phải kể đến sự thay đổi đột xuất trong lộ trình của Zenjirou.
Hôm nay cũng như thường lệ, Zenjirou đến lớp học ‘bổ túc văn hóa’ của phu nhân Octavia, thế nhưng thay vì học đến trưa như mọi ngày, hôm nay cô ấy lại cho Zenjirou về sớm hai tiếng đồng hồ.
Có lẽ đó là vì phu nhân Octavia nhận thấy nhiệt độ tăng lên quá cao, và trong một môi trường như vậy thì Zenjirou cũng sẽ khó lòng mà tập trung được.
Mà giờ nguyên do có là tại sao thì Fay cũng không quan tâm lắm.
Đối với Fay và những người hầu gái còn lại, điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là giới hạn thời gian làm việc mà họ có đã bị cắt mất hai tiếng.
Chẳng có gì khó hiểu khi tất cả đồng loạt hét lên đầy thống khổ.
Đau đớn là vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn luôn tập trung cao độ và bằng một cách nào đó, toàn bộ công việc vẫn được hoàn thành trước khi Zenjirou trở lại. Sau khi đồng loạt phát ra một tiếng thở dài, tất cả hầu gái được phép trở về phòng riêng nghỉ ngơi, và đó cũng là lúc Fay phát hiện ra ‘nó’.
Mà giờ ngẫm lại mới thấy, cô nhớ rõ rằng mình có “tạm thời” cất cái thứ hình chữ nhật màu đen này vào túi tạp dề, để bắt đầu lau dọn chiếc bàn làm việc.
Chuyện đến nước này, thì dù Fay có van nài đến thế nào đi nữa thì ngay cả cô hầu gái cao kều – Dolores cũng không thể nghĩ ra được phương án khả thi nào cả.
“Dù cô có hỏi tôi thì… việc duy nhất mà cô có thể làm đó là trả lại nó càng sớm càng tốt mà thôi.”
Dolores có đôi mắt hình hạnh nhân, một trong những nét đẹp hiếm thấy ở Vương quốc Carpa, thế nhưng hiện tại đôi mắt ấy lại đang tràn ngập sự bối rối và hoang mang.
Trong khi làm việc, Fay đã vô tình cầm đồ của chủ nhân về phòng, vậy nên chuyện cô trở nên lo lắng và có chút gắt gỏng cũng là điều dễ hiểu.
Với một vị chủ nhân bình thường thì hành động này không khác gì “ăn trộm”, và chắc chắn sẽ có một hình phạt rất nặng. Đúng như những gì Dolores vừa nói, cô ấy càng kéo dài chuyện này thì hậu quả sẽ càng trở nên khủng khiếp hơn.
Tuy nhận được câu trả lời gắt gỏng của người bạn, Fay vẫn nước mắt lưng tròng và lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được. Ngay lúc này, Zenjirou-sama với Điện hạ đang dùng bữa với nhau ở trong phòng. Có đánh chết tôi cũng không dám làm xen vào giữa họ đâu…”
Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, Zenjirou vẫn luôn phải dùng bữa trưa với phu nhân Octavia như một tiết học phụ đạo, vậy nên hôm nay là một dịp hiếm hoi mà cậu được ăn trưa với Aura
Cậu rất ít khi ra lệnh, nhưng lại đặc biệt nhắc nhở mọi người “không được vào phòng trừ khi có trường hợp bất khả kháng”, nhiêu đây cũng đủ để cho thấy cậu coi trọng khoảng thời gian này đến nhường nào.
Nếu giờ cô mà vác mặt đến tạ lỗi, không chừng chủ nhân lại nổi giận cũng nên. Mà ngay từ đầu thì cô cũng không biết “trả lại Chủ nhân món đồ mà cô lỡ tay cầm nhầm” có được liệt vào danh sách những chuyện khẩn cấp hay không nữa.
“Oh, tôi hiểu rồi. Chuyện là như vậy. Nếu thế thì tôi nghĩ cô cũng không thể làm được gì rồi…”
“Aw, lỡ trong giờ nghỉ trưa, Zenjirou-sama phát hiện ra nó đã biến mất thì tôi phải làm sao đây….”
Nếu so với những người trong thế giới này, Zenjirou là một người rộng lượng đến bất thường. Nói vậy nghĩa là, ít nhất cậu cũng sẽ không giáng tội cho cô khi mà chưa nghe cô giải thích rõ ràng, nhưng con người là vậy, trong những lúc như thế này họ thường nghĩ đến kết quả cực đoan hơn rất nhiều.
Và hiện tại trong đầu Fay đang hiện lên vô cùng chân thực hình ảnh cô bị trừng phạt vì tội trộm cắp – tức là cắt gân tay thuận, rồi đuổi khỏi hậu cung.
“Hiii…!”
Trong lúc Fay còn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, người bạn cùng phòng còn lại của cô lên tiếng.
“Nè, Fay-chan, sao cậu không đi xin lời khuyên của Ines-sama?”
“Eh? Ines-sama?”
“Yeah, đúng rồi. Nghe hợp lý đấy.”
Fay và Dolores cùng lúc nhìn lên và nhìn xuống chủ nhân của giọng nói kiểu như thờ ơ với mọi thứ trên đời.
Và hành động của hai người cũng cho thấy cô gái vừa lên tiếng, Rethe, cao hơn Fay nhưng lại thấp hơn Dolores.
Tóm lại nếu so với hai người bạn của mình, chiều cao không phải là thứ khiến người ta nhớ đến cô, mà dấu ấn đặc biệt của cô nằm ở bộ ngực.
Nếu nói đến kích cỡ thì có lẽ cô còn lớn hơn Aura một bậc.
Đứng trước lời gợi ý của “cô gái bò sữa” với đôi mắt hờ hững, Fay hoàn toàn á khẩu.
“Uh, ch-chuyện đó…”
“Cứ làm như Rethe bảo đi, đó là lựa chọn an toàn nhất rồi.”
Dolores thì lại hoàn toàn đồng ý với “cô gái bò sữa”, thế nhưng biểu hiện trên gương mặt của cô thì lại vô cùng ranh mãnh.
Mặc dù đã tìm được giải pháp, nhưng Fay vẫn chưa vui lên được chút nào.
“Đúng là vậy, cơ mà, nếu tôi đến đó, Ines-sama sẽ…!”
“Cô sẽ được ăn hành, tất nhiên rồi.”
“Chúc may mắn nhé, Fay-chan.”
Cơ thể nhỏ nhắn của Fay khẽ run lên, trong khi Dolores nhún vai, lạnh lùng đánh thẳng vào thực tế phũ phàng, còn Rethe thì giơ cao nắm đấm trước bộ ngực quá khổ của mình để cổ vũ cho cô bạn cùng phòng.
“Doloreeees, Retheeee….”
Gần như cùng một lúc, cả Dolores và Rethe cùng nhau lảng tránh ánh mắt cún con của cô bạn đồng nghiệp.
Người đứng đầu bộ phận dọn dẹp, Ines, một người thượng cấp vô cùng nghiêm túc trong công việc, nhưng bà cũng rất biết cách quan tâm đến cấp dưới của mình.
Nếu Fay nhanh chóng đến thú nhận sai lầm của mình, chắc chắn bà ấy sẽ đứng về phía cô, ngay cả khi Zenjirou có gán cho cô tội danh “trộm cắp”.
Tuy nhiên, Fay chắc chắn sẽ cần phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận một bài thuyết trình ra trò.
“Auh…”
Hẳn là cô ta cũng đã nhận ra rồi.
“…Được thôi. Tôi sẽ đến chỗ Ines-sama một lúc…”
Dồn hết sự can đảm của mình lại, Fay gạt đi những giọt nước mắt đang trực chờ rớt khỏi đôi mắt to và đen láy của mình rồi lủi thủi đi về phía cánh cửa.
“….”
“….”
Dolores và Rethe im lặng nhìn nhau rồi lại nhìn vào tấm lưng nhỏ bé đang chuẩn bị rời đi.
Nếu đây là một người lạ mắc lỗi thì đó sẽ là “chuyện của người ta”, nhưng nếu đó là một người bạn cùng phòng, một người đồng nghiệp thì chắc chắn đây không còn là vấn đề của “một người nào đó” nữa rồi.
“Được rồi. Chúng tôi sẽ đi với cô, phấn chấn lên nào.”
“Ehehe, Fay-chan, lần sau tớ mắc lỗi thì nhớ đến lần này nha.”
Dolores và Rethe nhanh chóng bắt kịp Fay, cùng cô đối mặt với tấn thảm kịch trước mắt.
* * *
Cuối cùng thì, toàn bộ những dự đoán của bọn họ về phản ứng của Ines chính xác đến từng milimet.
Sau khi tung ra bài thuyết giáo trong gần một giờ đồng hồ, Ines hứa sẽ nói tốt cho Fay trước mặt Zenjirou rồi tống cổ bọn họ ra ngoài. Cứ thế bộ ba rắc rối, gần như đã kiệt sức, lết thân về phòng và ít ra thì hiện giờ họ đã có thể tạm thời thư giãn đôi chút.
“Fuhiii….! Thật là sợ quá đi hà ~ !”
Vừa trở về phòng sau khi hứng trọn một tiếng đồng hồ lên lớp của Ines, Fay nhanh chóng quăng mình lên giường và thở dài ngao ngán.
“Vậy còn là nhẹ cho cô rồi đấy. Giờ tất cả những gì cần làm là đem trả nó về cho Zenjirou-sama và xin lỗi mà thôi. Ines-sama đã nói sẽ xoa dịu mọi chuyện giúp cô nên chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu. Cuộc đời vẫn đẹp sao, đúng chứ?” (Lại dựng flag rồi.)
Ngồi xoay ngược trên chiếc ghế gỗ đơn điệu, Dolores quấn đôi chân thon dài của mình quanh nó rồi ôm lấy thành ghế lắc lư qua lại. Tất nhiên trong phòng này, chỉ có mình cô là có thể làm được trò này mà thôi, cỡ như Fay mà ngồi lên đó thì có mà chân không chạm đất. Tóm lại dù có làm được hay không thì cách ngồi này vẫn vô cùng không duyên dáng.
Fay đáp lại với giọng như nghẹt mũi, trong khi úp mặt vào chiếc gối làm từ vỏ lúa mì của mình.
“Yeah. Đúng là sợ xón đái, cơ mà tôi cũng mừng…! Giờ thì thoải mái và đánh một giấc nào.”
“Lạy chúa, tha thứ cho con bé này…”
Trong khi Fay đã sẵn sàng để bắt đầu giấc ngủ trưa của mình, Dolores khẽ than thầm.
Thế nhưng nói đến đây thì cô nghĩ mình cũng nên nghỉ ngơi một chút và quay qua nhìn vào chiếc giường của mình.
“Có lẽ tôi cũng nên đánh một giấc thôi, ngày hôm nay đúng là mệt mỏi mà.”
Khoảng nghỉ dài vào giữa ngày này không phải chỉ có cho vui, thực sự vào khoảng thời gian này trong ngày, nhiệt độ lên cao đến mức mà dù cho có ngồi im trong phòng như thế này cũng đủ để mồ hôi rịn ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Cứ đi ngủ như Fay có lẽ là cách tốt nhất để duy trì thể lực.
“Rethe, cậu tính thế nào? Có đi ngủ luôn không?”
Dolores quay qua nhìn cô bạn còn lại và ngay khoảng khắc đó.
Một âm thanh lạ lẫm vang lên trong căn phòng.
“Hey, Rethe!? C-Cậu làm cái quái gì thế hả!?”
Dolores tức giận la lên với gương mặt đỏ chót.
“Fueh? Tiếng gì vậy?”
Fay bật dậy gần như ngay lập tức và nghiêng đầu thắc mắc.
“Eh? Huh?”
Cả hai người cùng dồn hết ánh nhìn về phía Rethe, người đang cầm trên tay chiếc máy chơi game đã được mở ra.
“H-He-Hey, Rethe! Cậu lại làm cái quái gì vậy!”
“Retheee! Tớ vừa mới ăn mắng xong thôi, cậu đừng có gây chuyện nữa đi mà…!”
Bên trong căn phòng nhỏ bé, tiếng hét của Dolores và Fay hòa vào với nhau.
“Ah, hahaha…”
Ngược lại, kẻ thủ ác, Rethe lại nở một nụ cười vô trách nhiệm, cô hoàn toàn không ý thức được tai họa mà mình vừa gây ra.
Chiếc máy chơi game màu đen trên tay Rethe đang phát ra những ánh sáng rực rỡ từ màn hình kèm với đó là âm thanh vui nhộn lạ lẫm.
“Kiểu như, tớ vừa mở ra thì nó đã khởi động rồi… Ehe~”
“G-Giờ sao!”
“Hii, xong, xong thật rồi! Lần này thì hết thật rồi!”
Dolores và Fay đã bối rối ra mặt rồi, nhưng sự thật là Rethe chưa làm ra việc gì kinh khủng đến mức ấy cả.
Tất cả những gì mà cô làm chỉ là mở chiếc máy chơi game cầm tay ra mà thôi.
Chiếc máy chơi game kiểu này có chức năng tự động đi vào “chế độ ngủ” nếu người dùng có lỡ bỏ quên trong một thời gian dài.
Nhưng đúng hơn thì, chủ nhân của nó, Zenjirou quá lười để tắt đi thế nên cậu lúc nào cũng đặt nó ở chế độ ngủ.
Vì Dolores và Fay không biết chuyện này thế nên trong mắt của họ, Rethe vừa mới khởi động một thiết bị hoàn toàn lạ lẫm.
Sau khi liếc nhìn hai người bạn cùng phòng của mình, Rethe, kẻ gây chuyện, nhận ra có một tờ giấy được kẹp vào bên trong chiếc máy chơi game và nghiêng đầu tò mò.
“Oh? Gì đây? Một miếng da rồng à?”
Đó là một mảnh giấy đã được gấp lại bốn lần.
“Hey, Rethe. Đừng có vô ý động chạm lung tung nữa đi…!”
“Tôi không biết gì hết! Tôi không còn chịu trách nhiệm cho việc này nữa! Tôi sẽ đổ hết lỗi sang cho Rethe! Tôi chỉ vô tình ở vào sai chỗ và sai thời điểm mà thôi! Tôi chỉ là một kẻ đầy tớ nhỏ bé!”
Rethe hoàn toàn lờ đi hai người đang làm ầm làm ĩ và mở tờ giấy ra.
Mặc dù lúc nào cũng làm một gương mặt đờ đẫn, nhưng vì là hầu gái trong hậu cung, thế nên cô cũng không có vấn đề gì với đọc và viết cả.
“Đây không phải là chữ viết tay của Điện hạ. Có lẽ là của Zenjirou-sama chăng? Để coi nào…. Hướng dẫn sử dụng… Cách chơi?”
“Eh, Cái gì cơ?”
“Cách chơi? Nghĩa là sao?”
Ngay khi sự tò mò vượt lên trên nỗi sợ, Dolores và Fay cùng tiến đến phía sau và nhìn vào mảnh giấy mà Rethe đang cầm trên tay.
“Tớ cũng không hiểu lắm. nhưng có vẻ như trên đó viết cách dùng nó? À không, là cách chơi mới đúng. Tớ nghĩ vậy.”
“…Oho.”
“Zenjirou-sama viết cái này sao? Vậy là ngài ấy đã học được ngôn ngữ của chúng ta rồi.”
Quả đúng như danh hiệu được mọi người gán cho, “bộ ba rắc rối” với tính cách có phần hơi “tùy tiện”, chỉ ít lâu sau khi sự cố phát sinh, ba cô hầu gái bắt đầu cắm đầu cắm cổ vào nghiên cứu “cách chơi” chiếc máy điện tử cầm tay.
* * *
Một giờ sau.
“Fay-chan, bên phải kìa. Có một cái màu đỏ bên phải kìa, diệt nó đi!”
“Đừng, Fay. Làm vậy thì không vào combo được đâu. Đặt cái màu đỏ đó lên trên cùng ngoài rìa ấy.”
“Aw, im nào! Người ta đang chơi, đừng có mà ngồi ngoài chim lợn!”
Ba cô hầu gái đã hoàn toàn bị chiếc máy chơi game cuốn hút.
Cùng nhau xếp hàng ngồi trên chiếc giường gỗ đơn giản, cả ba cùng cắm mặt vào màn hình. Dolores và Rethe ở hai bên liên tục đưa ra chỉ thị cho Fay.
Hiện tại game mà ba người đang chơi thuộc thể loại “xếp hình”, một loại game trí não đơn giản.
Trong trò chơi này, người dùng sẽ phải sắp xếp những khối vuông, đá quý hay vật thể giống slime liên tục rơi xuống trên chiếc màn hình dựng đứng, thành những mẫu đặc biệt để triệt tiêu chúng đi.
Và cũng chính vì thể loại game “xếp hình” này mà ba cô gái đã hoàn toàn bị chiếc máy “hớp hồn”.
Nếu đây là thể loại RPG (nhập vai) hay SLG (mô phỏng), đòi hỏi người chơi phải đọc được những chữ hiện lên trên màn hình, thì có lẽ chuyến phiêu lưu của ba cô gái sẽ chỉ dừng lại ở mức độ tận hưởng những hình ảnh và âm thanh lạ mắt.
Tóm lại, chuyện đến nước này hoàn toàn là do một chuỗi những sự trùng hợp vô lý hết sức.
Đầu tiên là Fay đã vô tình mang món đồ này về phòng.
Tiếp đến Rethe lại tò mò mở chiếc máy ra xem.
Cuối cùng là phần “hướng dẫn chơi game” mà Aura đã đặc biệt nhờ Zenjirou viết lại bằng ngôn ngữ của thế giới này.
Chỉ cần thiếu một trong ba mắt xích này thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.
“Yay~ Diệt được bộ xương rồi!”
“Kyaah, Fay-chan giỏi quá đi.”
“Cho xin đi thím Fay. Đến tận bây giờ thím mới hạ được nó sao? Tôi thì làm được hai lần rồi đó, fufu.”
“Ah, có gì đáng khoe chứ hả Dolores!? Được rồi, để xem, gáy sớm thì ăn gì!”
Sau một chuỗi sự việc và có được chiếc máy chơi game, ba cô hầu gái cũng không làm mất đi cái danh “bộ ba rắc rối” của mình, và hoàn toàn đắm chìm trong hoan lạc.
*
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
Bổn cũ soạn lại, ba cô gái lại bắt đầu thư giãn trong căn phòng của mình cùng chiếc máy chơi game.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là, ngày hôm nay trên chiếc máy còn gắn thêm cái mác “thích thì cứ mượn”.
Thêm nữa trên mảnh giấy hướng dẫn sử dụng đã liệt kê thêm những con số Ả rập và tên của bộ ba rắc rối trong bảng chữ cái Latin.
Đứng đầu trong cái danh sách “điểm cao nhất” là cái tên “Zenjirou”, hẳn là cậu đã tự mình lập nên kỷ lục này vào đêm hôm qua, và đối với bộ ba rắc rối thì đây rõ ràng là một lời khiêu chiến thẳng mặt.
“Fufufu, thú vị làm sao. Được thôi, ta sẽ chấp nhận lời thách thức từ Zenjirou-sama!”
Fay vung vẩy hai cánh tay và bật cười gan góc.
“Hey…. Nói vậy có hơi bất kính quá không đấy? Mà, tôi cũng đồng ý với cô, chuyện này có vẻ thú vị à nha.”
Mặc dù tỏ ra kinh ngạc trước những câu nói của Fay, nhưng trên gương mặt của Dolores cũng đang trưng ra nụ cười tương tự.
“Ufufu, nghe có vẻ hay, mị cũng chơi nữa.”
Cuối cùng là Rethe vỗ tay, ưỡn bộ ngực khổng lồ của mình ra đồng thời nở một nụ cười hờ hững như thường lệ.
Cứ thế ba con nghiện game đầu tiên đã ra đời trong thế giới mới.
* * *
Vài ngày sau….
Cứ mỗi khi giờ nghỉ trưa đến, bộ ba rắc rối lại tổ chức giải đấu game của riêng mình.
Vào buổi sáng, họ sẽ hoàn thành đúng chức trách của mình và chỉ một thoáng trước khi bắt đầu giờ nghỉ, ba người sẽ lấy chiếc máy chơi game đã được gắn mác “thích thì mượn”, rồi trở về phòng của mình.
Trong suốt giờ nghỉ họ sẽ thay nhau cày game và khi ca chiều bắt đầu, họ lại mang chiếc máy trả về chỗ cũ.
Chuỗi sự kiện này cứ thế lặp đi lặp lại trong nhiều ngày vừa qua.
“Yay! Tôi làm được rồi! Cuối cùng cũng làm được rồi!”
Thường thường, Dolores sẽ là người bình tĩnh nhất trong bộ ba, thế nhưng niềm vui chiến thắng đã làm cô bứt ra khỏi con người mình và đang liên tục giơ cao nắm đấm ăn mừng.
“Aww! Dolores thắng mình mất rồi!”
“Wah, chúc mừng. Dolores-chan thật tuyệt vời.”
Trong khi Fay đang giãy nảy trên giường vì tuyệt vọng, Rethe lại đang chung vui với Dolores cho chiến thắng của cô.
Dolores làm màu khoe đi khoe lại mức “điểm cao mới” mà cô mới vừa thiết lập, và khi trông thấy những phản ứng khác nhau của đám bạn cùng phòng, cô lại càng cao hứng hơn.
Thế nhưng cũng vì vậy mà cô quên đi sự thực phũ phàng đó là do cô cao quá nên Rethe với Fay chẳng có cách nào mà nhìn được vào màn hình của chiếc máy chơi game cả.
“Fufu, xem đi, chiêm ngưỡng đi. Tôi đã làm được rồi, cuối cùng cũng làm được rồi!”
Đứng đầu danh sách người chơi, cái tên Dolores đang tỏa sáng lấp lánh. Và cái tên “Zenjirou”, vốn ngự trị trên đỉnh cao trong những ngày vừa qua đã bị đẩy xuống dưới.
Mới chỉ vài ngày trôi qua nhưng Dolores đã có thể vượt qua được số điểm của người chủ sở hữu, với người mới như cô thì tốc độ này được xem là tương đối “nhanh” rồi, thế nhưng đối với bản thân Dolores thì cô cảm thấy cứ như đã từ rất lâu rồi vậy.
“Đưa đây xem nào, Dolores! Đến lượt tôi!”
Fay phồng má, lao đến ôm lấy eo Dolores và lắc mạnh, cô ấy vẫn còn đang hào hứng giơ cao chiếc máy chơi game ăn mừng.
"Biết rồi, biết rồi, buông ra đi đã. Fufu, nếu cưng nghĩ rằng bản thân có thể đủ sức đánh bại chị, thì cứ làm tất cả những gì cưng muốn. Một mình chị chấp hết.”
“Uwah, cái con cao kều trở nên kiêu ngạo rồi kìa… Mẹ nó chứ, chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu nhá!”
Fay trừng mắt nhìn Dolores, cô ta đang ngồi bắt chéo chân trên giường, trưng ra bộ mặt dương dương tự đắc, công khai khiêu khích đối thủ.
“Ugg! Ta.không.phục!”
“Oh, tội nghiệp Fay-chan.”
“Mà, chị nghĩ chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà, tất cả là do sự chênh lệch về đẳng cấp giữa cưng và chị là quá lớn đó.”
Cuối cùng ngày hôm đó khép lại mà chỉ có duy nhất Dolores phá được kỷ lục của Zenjirou.
* * *
Ngày hôm sau.
Ngay từ sáng sớm, Fay đã hừng hực khí thế.
“Hmp! Tôi nhất định sẽ cho cô thấy thực lực của mình!”
Cô ta liên tục đi qua đi lại như một con chuột nhảy và tản mát ra luồng chiến khí dày đặc.
“Fay. Cô muốn làm gì thì làm, nhưng mà đừng có để làm ảnh hưởng đến công việc. Cứ thử mắc lỗi xem, tôi sẽ bắt cô luyện tập lại cả giờ nghỉ trưa luôn.”
Trông thấy cấp dưới của mình cao hứng bất thường, trưởng bộ phận Ines, nhanh chóng đưa ra lời cảnh báo.
“Vâng, em đã rõ!”
Mặc dù bị cảnh cáo thẳng mặt, cô gái bé nhỏ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
“Cái con bé này…”
Ines dừng tay lại và thở dài thườn thượt.
Tất nhiên Ines cũng biết rõ, mỗi ngày “bộ ba rắc rối” đều mang món đồ chơi đó của Zenjirou về phòng và đắm chìm vào nó.
Thế nhưng vì Zenjirou đã đích thân cho phép rồi nên Ines cũng không có ý định chỉ trích bọn họ, nhưng chỉ cần chuyện này gây ra bất cứ ảnh hưởng xấu nào đến công việc hàng ngày, bà sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình.
Dù sao thì tính đến hiện tại, chiếc máy chơi game đó vẫn mang lại những tác động tích cực đến ba cô gái. Vì nếu bọn họ hoàn thành công việc sớm hơn thì đồng nghĩa với việc, giờ nghỉ trưa cũng sẽ kéo dài hơn.
Vì thế giới này không hề có đồng hồ, thế nên dù cho giờ nghỉ có kéo dài thêm năm đến mười phút thì mọi người cũng không quá để tâm, cơ mà đối với Fay và đồng bọn, những con gà nghiện game, đó lại là cả một sự khác biệt vô cùng lớn. Chỉ cần năm đến mười phút cũng đã là quá đủ để “xếp hình” thêm một ván nữa rồi.
“Okay, thế là xong chiếc ghế rồi! Giờ đến cái bàn thôi!”
Fay vẫn đang vô cùng cao hứng, giống hệt một đứa nhóc tiểu học được mẹ nó bảo rằng “Con có thể chơi game sau khi làm xong đống bài tập về nhà”.
Việc ba người bọn họ thực sự bị mấy trò chơi cuốn hút cũng làm Zenirou cảm thấy rất vui.
Fay giặt lại chiếc khăn một lần nữa rồi đi đến chiếc bàn để tìm cái máy chơi game cầm tay yêu dấu trước khi bắt đầu lau dọn.
Kể từ cái ngày Fay lỡ tay cầm nhầm đến giờ, ngày nào Zenjirou cũng để nó ở đúng vị trí cũ trên chiếc bàn.
Và ngày hôm nay cũng giống với mọi ngày, nhưng lại cũng có một chút khác biệt.
Nằm bên cạnh chiếc máy chơi game màu đen là một chiếc hộp nhỏ mà họ chưa từng thấy bao giờ.
“Mhh? Gì đây?”
Khác với vải vóc hay da rồng, chiếc hộp này có bề ngoài mịn màng và sáng bóng.
Trên chiếc vỏ màu trắng là rất nhiều những chấm tròn đầy đủ màu sắc, không còn nghi ngờ gì nữa, món đồ này là của Zenjirou.
Chiếc hộp nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay của Fay và khi cô cầm nó lên có tiếng lạch cạch phát ra. Có vẻ bên trong chiếc hộp này chứa đầy những thứ nhỏ như hạt đậu.
Nếu như bình thường thì sau khi dọn dẹp, cô sẽ cẩn thận để nó lại chỗ cũ, nhưng vấn đề là trên chiếc hộp này cũng có một mảnh giấy dán như trên chiếc máy chơi game, và trên đó là một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc.
“Phần thưởng cho kỷ lục mới.”
* * *
“Vậy là cô đã mang nó theo luôn.”
“Yep. Đây, cô là người lập kỷ lục mới, tất nhiên là phải đưa cho cô rồi.”
“Mm, làm tốt lắm. Chị cảm ơn cưng.”
“Uwah… lại cái giọng điệu kiêu căng đó, cái con cao kều này…”
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa cùng ngày hôm đó.
Fay mang theo thứ “phần thưởng” bí ấn từ phòng khách và ngoan ngoãn giao nó đến tận tay chủ nhân đích thực, Dolores, mặc dù trên mặt cô đã hiện rõ hai chữ “khó chịu”.
“Oho. Mình thực sự tò mò rồi đó. Nè, Dolores-chan, mở nó ra đi!”
“Mình biết rồi, nên là lùi lại một chút đi Rethe. Thôi nào lùi lại, mình mở ngay bây giờ đây.”
Dolores ngồi xuống đầu giường và thử mở chiếc hộp kỳ lạ trên tay ra, Fay và Rethe đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Tuy nhiên với một người đến từ thế giới khác thì việc mở một chiếc hộp hoàn toàn đóng kín như thế này không hề đơn giản.
“Ehm, huh? Làm sao để mở đây?”
“Hả? Cô không mở được sao? Đưa tôi xem nào.”
“Nó không mở được sao, Dolores-chan? Mình có nên đi lấy dao không?”
“Mm… Không, không cần đâu. Có vẻ nó mở ra rồi.”
Trên tay Dolores, chiếc hộp tách ra làm hai phần và cô cẩn thận đổ những thứ bên trong ra một chiếc khăn tay.
Đỏ, xanh dương, vàng, xanh lá. Những viên “Smarties” đầy màu sắc lăn tròn trên chiếc khăn tay.
“Rồi, cái gì đây?”
“Đồ ăn chăng? Tôi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.”
“Đồ ăn cứng và ngọt… Kẹo hả?”
Ba cô hầu gái chụm đầu lại một chỗ để quan sát.
Mỗi năm Vương quốc Carpa sản xuất ra rất nhiều đường nâu, vậy nên kẹo cũng chỉ là một loại đồ ăn bình dân mà thôi.
Và đối với họ những viên “smarties” này giống hệt kẹo.
Dolores bối rối nhìn vào những viên kẹo nằm trên chiếc khăn tay. Đây là “phần thưởng” mà cô nhận được từ chủ nhân của mình. Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì khi ăn nó cả. Tuy nhiên khi phải cho một thứ đồ ăn hoàn toàn xa lạ vào miệng, cô cũng không khỏi có chút ngần ngại.
“Mà đây là phần thưởng của tôi, nhưng nếu giữ tất cả làm của riêng thì không đáng mặt người lớn cho lắm, nên là cầm lấy này.”
Dolores viện cớ như vậy rồi đưa cho Fay và Rethe mỗi người ba viên smarties.
“Fufufu, thật hiếm khi thấy cô chu đáo như vậy đấy Dolores.”
“Yay, cảm ơn nha Dolores-chan!”
Fay “đơn giản” và Rethe “ngây thơ” chấp nhận “lòng tốt” của Dolores mà không mảy may một chút nghi ngờ.
“Vậy, hãy cùng nhau ăn viên đầu tiên nhé. Đếm đến ba nè. 1…2…3!”
“Nom!”
“Mm.”
(Okay, có vẻ không vấn đề gì.)
Dolores xác nhận lại sau khi liếc qua liếc lại giữa Fay và Rethe khi hai người họ ném viên kẹo vào miệng. Cô cũng nhanh chóng thưởng thức viên smartie của mình.
“…”
“…Mm, ngọt nhỉ.”
“Yeah, nó là kẹo mà.”
Vì cả ba đã đoán trước đây là “kẹo” rồi nên họ chỉ ngậm nó trong miệng chứ không cắn vỡ ra.
Nhưng dù có là kẹo đi thì cũng có người ngậm đến cùng, nhưng cũng có người nhanh chóng nghiền nát nó.
Dolores và Rethe theo trường phái trước, trong khi Fay lại là một đại diện điển hình cho “phái nhai kẹo”.
“Mm…Mm! Mh!?”
“Sao vậy, Fay?”
“Fay-chan?”
Fay vốn đã sở hữu một đôi mắt to tròn, nhưng hiện tại mắt cô đã mở to hơn bao giờ hết, cứ như chúng có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào vậy. Dolores và Rethe lo lắng gọi tên cô trong khi vẫn đang ngậm viên smartie trong miệng.
“…Mấy cái này không phải kẹo! Nó dễ vỡ cực và bên trong lại là một vị ngọt hoàn toàn khác! Ngọt cực kỳ luôn… Yeah, ngon quá xá!”
Vừa xử lý xong viên Smartie trước hai người kia, Fay quơ tay múa chân để diễn tả thứ hương vị lạ lẫm đang tan trong khoang miệng.
“Oh, không phải sao? Để xem nào… Mm?”
“…Đúng vậy, cái này ngon quá.”
Theo lời Fay, Dolores và Rethe cũng cắn vỡ viên Smartie của mình.
Phía bên ngoài là lớp vỏ đường mà những cô gái này đã biết từ trước, nhưng thứ chocolate bên trong mới là điều làm nên sự khác biệt.
“Nó… hơi đắng, cơ mà cũng nhờ vậy mà hương vị lại càng tinh tế hơn nữa.”
Fay và Rethe cùng nhau nghiêng đầu trước câu đánh giá của Dolores.
“Eh, nó ngọt mà!”
“Yeah, ngọt rõ ràng. Cô có cần đi khám lưỡi không?”
“Aw, geez. Có ngu mới đi thảo luận đồ ăn với hai người.”
Mặc dù có chút bất đồng quan điểm nhưng cuối cùng tất cả đều đồng tình rằng vị ngọt này thực sự cuốn hút vô cùng.
Đặc biệt là Fay, lúc này đôi mắt đen tròn của cô đã sáng như trăng đêm rằm và cô nhanh chóng xử lý xong ba viên smarties của mình, sau đó bằng chất giọng dỗ dành kém sức thuyết phục của mình, cô nói với người bạn cùng phòng.
“Nè Dolores? Tớ nhờ cậu một chuyện được không ~”
“Tôi không cho cô nữa đâu.”
Dolores chặn đứng ý đồ của cô bạn nhỏ bé, cô nhanh chóng gói chiếc khăn lại và giấu ra sau lưng.
“Dolorees~ Đừng làm thế mà, nhé?”
“Đéo.”
“Làm.ơn.đi.mà.bạn.hiền.”
“Đéo, đéo và đéo.”
“…Argh. Khó chịu nhờ! Đã thế tôi sẽ dùng đến vũ lực!”
“Nực cười! Cưng nghĩ chị sợ cưng chắc!”
Kế hoạch lạt mềm buộc chặt của Fay đã thất bại hoàn toàn, cô nhanh chóng chuyển sang tấn công bằng cơ thể nhỏ nhắn và nhanh như mèo của mình. Dolores phản đòn bằng cách tung thẳng một cước trong khi vẫn đang ngồi trên giường.
“UGH!?”
Ăn một cước ngay cằm, Fay gục xuống sàn.
Mặc dù phản xạ và tốc độ của cô không phải dạng vừa, nhưng chính vì cái cơ thể ngắn một mẩu mà cô chẳng thể làm được gì.
Và vì cả hai đều đang mặc váy ngắn, thế nên cuộc ẩu đả này đã làm váy áo của hai người trở nên xộc xệch, rất khó coi. Cơ mà hiện tại vấn đề đó không quan trọng.
Fay duỗi thẳng người trên sàn nhà, đứng bằng bốn chi và rít lên như một chú mèo thực thụ. Dolores cũng nhanh chóng vào tư thế chiến đấu, ngồi trên giường lắc lư cái chân thon dài của mình, sẵn sàng tung cước bất cứ lúc nào.
“HISS!” (Tiếng mèo)
“Ngon nhào vô!”
Trong khi Fay liên tục đe dọa, Dolores cũng không hề tỏ ra ngần ngại chút nào.
Nhưng may thay là mọi chuyện không kéo dài được lâu.
“Fay-chan, Dolores-chan, Ines-sama sẽ nghe thấy hai người mất.”
Những lời của Rethe như thể dội một gáo nước lạnh lên tinh thần chiến đấu cao ngất ngưởng của hai người.
Vẫn với chất giọng hờ hững như thường lệ, cô nhanh chóng chỉ ra thực tại tàn khốc.
Hiện giờ đang giữa lúc nghỉ trưa, và Fay cùng đồng bọn không phải là những người duy nhất về phòng để nghỉ ngơi.
Mặc dù cả ba đều đang ở trong phòng riêng, nhưng nếu họ dám gây ra một vụ ộn xộn, dám cá Ines cũng không ngần ngại mà tặng bọn họ một bài thuyết giáo ra trò đâu.
Fay đặc biệt muốn tránh viễn cảnh đó thế nên cô chủ động lùi lại trước.
“Đ-Được thôi. Nếu cô đã cứng đầu như vậy, thì nể mặt Rethe tôi sẽ rộng lượng mà để cô có nó lần này.”
“Để tôi có nó? Thôi chọc cười người khác đê nhóc! Cái này là của tôi! Là của tôi! Sao tôi lại cần cô cho phép chứ!”
Dolores đứng trên giường phân bua, nhưng giờ Fay đã bị lòng tham làm cho mù mắt, những lời đó không còn có tác dụng với cô nữa rồi.
“Hmpf, thôi bỏ đi. Tôi không cần lòng thương hại từ một kẻ keo kiệt như cô, tôi sẽ tự mình lập một kỷ lục mới và nhận phần thưởng từ Zenjirou-sama!”
Zenjirou chưa từng nói sẽ “có phần thưởng cho mỗi lần phá kỷ lục”, thế nhưng Fay đã tự hiểu theo ý của mình và chuyển mục tiêu từ “Smarties trong tay Dolores” sang “Smarties đang được Zenjirou dự trữ”.
Chộp lấy chiếc máy chơi game, Fay ngồi xuống giường và làm một gương mặt quyết tâm chưa từng có.
“Fufu, cô cứ đợi đấy! Từ hôm nay tôi sẽ tự thay đổi cách chơi của mình!”
“Oh, đúng rồi. Từ trước đến giờ cậu toàn có cái nào rớt xuống là diệt cái đó luôn nhỉ.”
“Hey, Fay! Rõ ràng là cô đang nhắm đến combo đúng không? Chẳng phải chính miệng cô nói rằng mình không cần đến cái mánh rẻ tiền đó sao!?”
“Pft, đứa nào nói ra cái câu ngu học đó huh? Tôi sẽ làm tất cả để có chiến thắng! Đó chính là công lý của tôi!”
“Là cô đó! Mấy cái từ ngu học đó là từ miệng cô mà ra đó! Bị dồn vào đường cùng là thái độ của cô thay đổi 180 độ luôn hả!”
“Fay-chan, Dolores-chan, hai người ồn quá đấy. Ines-sama sẽ nổi giận mất!”
Khi thì ồn ào, khi lại hòa nhã. Cứ thế chẳng mấy chốc Fay lên tiếng sau khi kết thúc game đầu tiên trong ngày.
“Hay lắm, kỷ lục cá nhân mới! Không tệ cho một khởi đầu nha.”
Fay mỉm cười tươi rói trước kết quả vừa đạt được.
Tuy nhiên, rất nhanh nụ cười đó đóng băng ngay khi bảng xếp hạng hiện lên.
“…Clgt?”
Hôm qua rõ ràng Dolores đã đánh bại Zenjirou, mặc dù cách biệt chỉ có một chút mà thôi.
Ấy thế mà hiện tại, cái tên đứng đầu danh sách lại là Zenjirou.
Chắc chắn đây không phải là ảo tưởng của cô rồi, vì điểm số mà Dolores đạt được vào hôm qua nay đã tụt xuống vị trí thứ hai và bên dưới nó vẫn còn một “Zenjirou” khác nữa.
Hay nói cách khác, tối hôm qua, Zenjirou đã chơi một lần nữa và vượt mặt Dolores. Tuy nhiên,
“Wow, nó hơn cả gấp đôi số điểm của Dolores…”
“Chờ chút đã nào. Chúng ta không thể có được phần thưởng chừng nào chưa vượt qua được kỷ lục của Zenjirou-sama, đúng không?”
“Có vẻ là như vậy rồi…”
Sau khi hoàn toàn hiểu được vấn đề, cả ba cô hầu gái chìm vào im lặng, thế nhưng sự im lặng này cũng không duy trì được lâu.
“Zenjirou-sama xấu tính! Làm sao ngài ấy dám! Đồ trẻ con!”
Fay liên tục la hét phản đối.
“Mà nếu nghĩ lại thì, đây LÀ trò chơi của ngài ấy. Lần trước chắc chắn ngài ấy đã nương tay rồi.”
Dolores thở dài thông thái.
“Phew, giờ thì chúng ta có một con số điên rồ…”
Rethe thì vẫn nêu quan điểm một cách thờ ơ cùng với dấu chấm lửng.
Toàn bộ căn phòng nhanh chóng trở nên ầm ĩ, đến ngay cả cái nóng khủng khiếp cũng phải chào thua.