Chiều ngày hôm đó, Aura đang ở trong thư phòng cùng với thư ký Fabio, cô lấy ra tập tài liệu mà mình đã mượn từ Zenjirou trong lúc nghỉ trưa.
Trông thấy vậy, thư ký Fabio hỏi với một gương mặt không chút biểu cảm.
“Điện hạ, đó là thứ gì vậy?”
“Tài liệu thuế năm ngoái của một số quý tộc cao cấp. Ta đã nhờ chồng của ta xem qua mấy thứ này với cái cớ ‘học ngôn ngữ’ để kiểm tra khả năng quản lý nhà nước của anh ấy, cuối cùng kết quả là chỉ trong vài ngày anh ấy không chỉ tính toán lại tất cả mà còn chỉ ra những con số sai lệch nữa.”
“…Oho.”
Cặp mắt sắc lẹm trên gương mặt nhỏ thó của lão thư ký chợt lóe lên một tia cảnh giác.
Trông thấy dáng vẻ thận trọng của Fabio dành cho Zenjirou, Aura không khỏi cười khổ và đáp lại.
“Ông chưa từng thôi cảnh giác với chồng của ta nhỉ? Anh ấy không có tham vọng đến mức nhà ngươi phải cẩn thận đến như vậy đâu.”
Lão thư ký đáp lại, dù đồng thuận nhưng vẫn rất cứng đầu.
“Vâng, về cơ bản thì thần cũng đồng ý với người. Nếu cân nhắc những hành động của ngài ấy trong một tháng qua, thì có vẻ quả thực ngài ấy không hề có chút dã tâm nào. Tuy nhiên điều đó cũng chỉ là tương đối và chúng ta cũng không thể loại bỏ hoàn toàn mọi khả năng.
Thực tế thì, sau khi càng được biết nhiều hơn về những tri thức và cả sự giáo dục của ngài ấy, thần càng thấy nó mâu thuẫn với sự thiếu tham vọng đến kỳ lạ này. Chúng ta không thể loại bỏ khả năng tất cả những gì ngài ấy thể hiện cho đến giờ chỉ là một màn kịch.”
Đối với Fabio, Zenjirou là một tồn tại vô cùng khó hiểu.
Một tên thường dân sẽ không bao giờ thừa nhận vị trí của mình, trong khi một gã quý tộc cũng sẽ không bao giờ ngừng tham vọng với quyền lực và tước vị.
Liệu rằng trên thế giới này có tồn tại một ‘người đàn ông’ tiện lợi đến mức, dù không ít thì nhiều cũng đã biết được vị trí Hoàng phu của mình có sức ảnh hưởng như thế nào, nhưng vẫn hành xử vô cùng cân nhắc và thận trọng để không làm hư hại đến quyền lực chính trị của Nữ hoàng?
Mà, nếu là một thế giới khác thì rất có thể, vốn dĩ luân thường đạo lý của thế giới này không thể được áp dụng lên thế giới đó.
Tuy nhiên, vì cũng không thể bỏ qua khả năng Zenjirou chỉ đang diễn kịch và cố tỏ ra hợp tác trong khi ngấm ngầm trui rèn móng vuốt, vậy nên ít nhất cũng phải có một người luôn tỉnh táo và duy trì cảnh giác.
“Thần cho rằng tốt nhất người không nên tỏ ra thận trọng với ngài ấy, thưa Điện hạ. Để có thể che dấu tâm tư với một người mà mình vẫn luôn đầu gối tay ấp là một chuyện vô cùng khó. Chính vì vậy thần sẽ thay người coi chừng Zenjirou-sama.”
“Được thôi, làm phiền ngươi rồi, Fabio.”
“Vâng, từ ngày thần trở thành thư ký của người thì cũng đâu có gì ngoài rắc rối.”
Gã thư ký luống tuổi hoàn toàn đồng ý với những thiện ý của Nữ hoàng.
“…Thường thì ông phải đáp lại rằng “Không hề thưa Điện hạ” hay là “Được phục vụ Nữ hoàng thì chuyện này không là gì cả” chứ, đúng không?”
Aura cố tình trưng ra một nụ cười cay đắng, trái lại, Fabio khẽ nhún vai trong khi sắc mặt không hề biến đổi.
“Thần nghĩ công việc của mình là phải nói ra sự thật.”
Thực tế thì những lời nói thẳng thừng của ông ta cũng đã không ít lần giúp đỡ Aura, thế nên cô cũng không có gì để phản bác lại.
Khẽ thở dài, cô thay đổi chủ đề.
“Tóm lại thì, vài ngày trước ta đã được chứng kiến ‘chữ số’ đến từ thế giới của chồng ta, và ta phải thừa nhận chúng thực sự rất tiện lợi. Ta tin rằng nếu có thể đưa vào vận dụng thì sẽ có rất nhiều lợi ích.”
Trong khi Zenjirou học về chữ cái ở thế giới này thì cùng lúc đó Aura cũng học được về cách đọc và dùng chữ số Ả rập.
Aura chỉ cần học mười con số từ 0 đến 9 nên khỏi cần phải nói cô học xong rất nhanh, không như Zenjirou, người phải ghi nhớ cả bảng chữ cái và một đống từ vựng nữa.
Mặc dù việc tính toán bằng chữ số vẫn là bất khả thi, nhưng chí ít hiện tại Aura cũng đã nhận ra được giá trị của việc đọc được những con số.
Và thực tế chỉ cần nhìn vào tờ kê khai thuế mà Zenjirou đưa cho cô là có thể hiểu được.
Nó rõ ràng đến mức, như việc chúng ta so sánh việc viết cùng một con số bằng Tiếng việt và bằng chữ số Ả rập.
Ví dụ “6996” là con số được rút gọn bằng cách sử dụng chữ số Ả rập, nhưng nó sẽ trở nên vô cùng dài nếu viết theo cách “sáu nghìn chín trăm chín mươi sáu” bằng bảng chữ cái.
Mỗi tờ tài liệu thuế sẽ có đến hàng trăm con số như vậy. Cho dù với mỗi con số chúng ta chỉ tiết kiệm được một chút thời gian, nhưng nếu tính đến cả một tập tài liệu với hàng trăm hàng ngàn con số thì lợi ích được mang lại sẽ vô cùng to lớn.
Nếu cách sử dụng chữ số được tuyên truyền rộng rãi thì rất có thể một ngày nào đó, những người dân không được giáo dục đàng hoàng sẽ trở thành tầng lớp “không đọc được chữ, nhưng đọc được số”, đúng như lời Zenjirou nói.
Mặc dù vậy thì chuyện tầng lớp thường dân có thể tính toán dễ dàng sẽ trở thành lợi thế hay tác hại dành cho giới quý tộc và hoàng gia vẫn là một ẩn số.
Sau khi nghe những ý kiến tích cực của Aura, thư ký Fabio suy nghĩ rất sâu rồi mới trả lời.
“Quả thật thần cũng đồng ý với người rằng chữ số này có rất nhiều lợi ích, nhưng thần phản đối chuyện đột nhiên mang nó vào áp dụng đại trà. Nó chắc chắn sẽ làm công việc trở nên vô cùng rối loạn, và không cần biết nó dễ học đến đâu, thì việc phải làm quen với một thứ hoàn toàn xa lạ chưa bao giờ là chuyện đơn giản. Nếu người cứ nhất định bắt ép họ phải làm theo, chắc chắn không ít thì nhiều cũng sẽ có người phản đối.”
“Mh, ta hiểu rồi. Ông nói đúng…”
Lần này đến lượt những lời nói thẳng thừng của Fabio làm Aura phải tựa cằm, chìm vào suy nghĩ.
“Okay, vậy đầu tiên chúng ta sẽ phân phát bảng chữ số cho những đơn vị cần tính toán trước, tất cả những tài liệu của hoàng tộc sẽ gán thêm phần chữ số bên cạnh cách viết cũ, chúng ta sẽ tạm thử nghiệm một thời gian xem phản ứng ra sao. Ông thấy thế nào?”
“Nếu vậy thì chí ít sẽ cần bắt buộc tất cả người hầu trong cung điện học về chữ số.”
Fabio nêu lên mối nghi ngờ duy nhất với đề xuất của Aura.
“Vậy là phản đối sao?”
Bị hỏi ngược lại, Fabio suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp.
“Thưa không, nếu chỉ như vậy thì vẫn được. Thần sẽ cho chuẩn bị ngay.”
“Vất vả cho ông rồi.”
Aura gật đầu hài lòng.
Thật là đáng tiếc khi nó không được sử dụng rộng rãi, nhưng dù sao thì những cuộc cải cách quy mô lớn như thế này thường trở thành thất bại cũng chỉ vì quá hấp tấp. Trong trường hợp xấu nhất thì cô vẫn có thể hy vọng vào việc “thế hệ sau có thể sử dụng được chữ số” bằng cách sửa đổi chương trình giảng dạy.
Nói chung là trong thời điểm này không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện gặt hái được những thành quả rõ ràng từ chuyện cải cách chữ số.
Hiện tại những tính toán mà Zenjirou tự mình thực hiện thông qua những chữ số này mới là thứ sẽ mang lại thành quả ngay lập tức.
“Marquis Bervides, Bacon Colunga, Feudal Knight Daviino và Feudal Knight Gamez. Phần khác biệt trong tài liệu thuế của bọn chúng là không thể chấp nhận được.”
Trong khi nêu ra từng cái tên, Aura khẽ liếm một vòng quanh đôi môi căng mọng của mình.
Để chỉnh đốn lại Nữ hoàng, người đang nở nụ cười của một con thú săn mồi, thư ký Fabio dõng dạc lên tiếng.
“Điện hạ, cho dù những con số không được chính xác, thì đây cũng là một chuyện mà chúng ta đã bỏ lỡ từ rất lâu rồi. Nếu người đột ngột đặt vấn đề như thế này thì chắc chắn sẽ có náo loạn lớn nổ ra mất.”
“Ta biết ,ta không có ngu đến mức thẳng thừng chỉ ra lỗi sai của bọn chúng. Ta sẽ chỉ cho chúng thấy, ai mới là người cầm quyền và bắt chúng phải thỏa hiệp.”
Vừa nói, Aura vừa cáu kỉnh hếch mũi.
Con người có một điểm rất thú vị, bọn chúng thường có một tật xấu đó là nếu có phạm phải một lỗi lầm nào đó mà không bị trừng phạt trong một thời gian dài, chúng sẽ tự mình mặc định rằng hành động của chúng là hợp pháp, mặc dù cho những thứ đó đã được quy định rất rõ ràng trong pháp luật.
Và một khi bạn bất chợt muốn trừng phạt những kẻ đó, chúng chắc chắn sẽ nhảy xồ lên kiểu như “Ngươi chưa từng làm vậy trước kia, tại sao lại là lúc này!”.
Đó chỉ là một hành động bộc phát cảm xúc, nhưng nếu chúng có số lượng đông đảo, thì ngay cả Nữ hoàng cũng sẽ phải chịu một áp lực vô cùng lớn nếu không thể hiện sự thương cảm. Tại Vương quốc Carpa này, quyền lực của Nữ hoàng và hoàng tộc là áp đảo, nhưng nó không áp đảo đến mức có thể bỏ qua sức ảnh hưởng của đám quý tộc kéo bè kéo lũ.
“Và để thần nói thêm, tất cả những gia tộc mà người vừa nêu tên đều là những người có đóng góp rất lớn trong cuộc chiến tranh vừa qua.”
“…Đúng vậy. Chúng ta cũng không thể chối bỏ một điều đó là những cống hiến của bọn chúng đã góp phần làm nên chiến thắng.”
Aura gật đầu, thực sự thừa nhận những lời thư ký Fabio vừa nói.
Hiện tại, hầu hết giới quý tộc đều là những người đã sống sót qua cuộc đại chiến. Và gần như không có kẻ nào trong số chúng bất tài đến mức phải gian lận thuế của Hoàng tộc hay bóc lột từ người dân để đổ vào túi riêng của mình.
Tất cả đám quý tộc chỉ biết ăn bám vào Vương quốc đều không thể tự bảo vệ lãnh địa của mình trong cuộc chiến và lâm vào bước đường diệt vong.
Nhưng cũng chính vì vậy mà đám quý tộc trụ được đến hiện tại cũng là những kẻ khó nhằn nhất. Tất cả những kẻ mà Aura vừa nêu tên đều dùng chỗ tiền thuế khai man được để củng cố sức mạnh quân sự. Và cũng chính lực lượng này đã gánh một phần trách nhiệm đáng kể trong việc bảo vệ Vương quốc, vậy nên cũng không thể phủ nhận rằng chỗ tiền thuế đó đã được dùng vì lợi ích của tổ quốc, chỉ có điều cách thức hơi lòng vòng một chút.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu số tiền đó được dùng cho quân đội hoàng gia thì họ đã có thể được nâng lên một tầm cao hoàn toàn khác rồi.
Hoàng tộc đã có quy định về việc tận dụng tiền thuế để củng cố lực lượng quân sự hoàng gia, thế nhưng đám địa chủ cũng không thể lơ là việc mở rộng quân đội tư nhân vì chúng cho rằng quân hoàng gia thiếu linh hoạt và rằng nhiều lúc nước xa không cứu được lửa gần.
Dĩ nhiên cả hai phía đều có cái lý của mình, và như một lẽ tự nhiên, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh giữa hoàng tộc và địa chủ phong kiến.
Nếu chuyện bọn chúng biển thủ tiền thuế không bị phát hiện, hay là bị phát hiện nhưng lại được cho qua, thì cứ thế sức mạnh của đám địa chủ sẽ ngày càng lớn mạnh, và không sớm thì muộn, cán cân quyền lực sẽ bị xáo trộn.
Viễn cảnh tội tệ nhất là đám địa chủ phong kiến sẽ bắt tay với nhau để chống lại hoàng tộc, và thế là chuyện hoàng tộc hoàn toàn thống trị sẽ hoàn toàn bị đảo ngược.
Hiện tại, trong số đám quý tộc đó, vẫn chưa có bất cứ kẻ nào ảo tưởng đến mức dám vô cớ đứng lên chống đối lại cung điện, thế nhưng không có gì đảm bảo người thừa kế ngai vàng tiếp theo vẫn giữ được sự sắc sảo và đủ tài năng để áp đảo bọn chúng.
“Dù vậy thì, phạm pháp vẫn là phạm pháp. Ta sẽ cố gắng không làm tổn hại đến uy tín và danh dự của bọn chúng, nhưng chắc chắn ta sẽ bắt bọn chúng phải trả một cái giá thích đáng.”
Aura tuyên bố thẳng thừng, khiến Fabio cũng phải sững người trong một khắc.
“…Vậy người nghĩ sao nếu chúng ta thông báo cho bọn họ về việc có sự sai số trong tài liệu và đề nghị bọn họ “chủ động hợp tác” để những chuyện như thế này sẽ không bao giờ tái diễn nữa?”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vị thư ký đưa ra một kế sách thỏa hiệp.
“Nghe có vẻ hợp lý đó. Okay, ta giao chuyện này cho ông.”
“Vâng.”
Chuyện này vừa xong, Aura đã ngay lập tức bắt đầu một vấn đề khác.
“Vậy nói ta nghe, chuyện tìm gia sư cho chồng ta thế nào rồi? Ta đoán chắc là có đủ mọi thành phần nhỉ?”
Thư lý Fabio không hề tỏ ra lúng túng trước câu hỏi đột ngột của Aura mà đáp lại nhanh gọn.
“Vâng. Có ba người tự đề cử và ba mươi mốt người được giới thiệu. Và chiếm đại đa số là những người phụ nữ trẻ trung, độc thân với lượng ma lực dồi dào.”
Những người phụ nữ độc thân đang trong độ tuổi lấy chồng với mức ma lực dồi dào. Aura nở một nụ cười mỉa mai trước những ứng cử viên cho vị trí vợ lẽ này.
“OMG! Nếu bọn chúng làm vậy mà không hề nhận ra dụng ý của ta thì cũng chỉ là một đám bất tài mà thôi, cơ mà nếu chúng thực sự biết rõ nhưng vẫn dám làm thì mới là rắc rối này. Ta bị xem nhẹ đến mức đó sao?”
Lờ đi dụng ý thực sự của Nữ hoàng để gửi một ứng viên làm vợ lẽ cho Hoàng phu. Cho dù bọn chúng làm vậy là vì nghĩ đến chuyện người nối dõi, thì đây vẫn là công khai đối đầu với Chủ nhân.
“Thay vì đánh giá thấp người, thần cho rằng đó là vì việc biến một con rối thành vợ lẽ của Zenjirou-sama mang lại nhiều lợi ích đến mức chúng bất chấp nguy hiểm.”
Aura lại dùng ngón cái quẹt mũi, vô cùng tức tối.
“Hmpf, ta không nghĩ chồng mình lại là một người kém cỏi đến mức bị kẻ khác giật dây chỉ thông qua một tiểu thiếp đâu.”
“Thần hoàn toàn đồng ý, nhưng chúng ta dám tự tin nói vậy vì đã biết về điều kiện thực sự của ngài ấy mà thôi.”
“Đúng là vậy. Nếu thế thì ta không còn cách nào khác phải nhờ bà Pascuala trở thành gia sư cho chồng của ta rồi.”
Nói rồi, Aura, vẫn ngồi trên ghế, vươn vai thư giãn cơ thể đã cứng ngắc của mình.
Đáp lại, thư ký Fabio định mở miệng nhưng lại tỏ ra ngập ngừng, thật hiếm khi thấy lão như vậy.
“....Mặc dù vậy thì vẫn còn một ứng viên nữa mà chúng ta không thể ngó lơ được. Bá tước Marguez đã tự đề cử vợ của mình, Lady Octavia. Như người đã biết, người ta vẫn thường gọi Lady Octavia là hình mẫu lý tưởng của một người phụ nữ quý tộc. Học vấn, gia giáo hay kỹ năng ma pháp, thật sự không có điểm trừ nào từ cô ấy cả. Thêm nữa, cô ấy đã kết hôn, tất cả đều hoàn toàn phù hợp với tiêu chí mà người đã đặt ra.”
“L-Lão già đó…”
Bất chợt nghe được một cái tên mà bản thân không bao giờ ngờ đến, Aura gằn từng chữ một từ sâu trong cổ họng.
Một người phụ nữ đã có chồng, hoàn toàn xuất sắc trong học vấn, nề nếp và ma thuật. Nếu chỉ nghe qua đó thì thật sự cô ta đáp ứng tất cả những mong đợi từ Aura.
Tuy nhiên, đó là khi chúng ta lờ đi tất cả những sự thật khác xung quanh cô ta mà thôi. Mặc dù là vợ của Bá tước Marguez, cô ta chỉ là vợ hai. Hiện đang ở độ tuổi đôi mươi, trẻ trung, xinh đẹp, ứng xử thông minh và ngoan hiền, chính vì vậy mới vài năm trước thôi cô ta vẫn được người ta ví như “tuyệt sắc giai nhân của giới thượng lưu”.
Và trùng hợp thay, con trai của Bá tước Marguez, Raffaello Marguez, người đã từng là một ứng viên làm chồng của Aura, chỉ lớn hơn mẹ kế Octavia của hắn đúng một tuổi.
“Lão già chết tiệt đó, chắc không dám xúi dục chính vợ của mình đi ngoại tình đâu nhỉ!?”
Thư ký Fabio sốc toàn tập sau khi nghe được phán đoán của Aura.
“Không đâu. Theo như tính cách của hắn, thần không nghĩ hắn sẽ làm ra chuyện như vậy đâu. Mặc dù chỉ là ý kiến cá nhân của thần thôi, nhưng người biết đấy, Lady Octavia vẫn luôn được ca tụng là một “người phụ nữ quý tộc hoàn hảo”. Cô ấy là một người phụ nữ với tài năng thiên phú mà dù muốn hay không sẽ khơi dậy lòng tự tôn của một người đàn ông và cho anh ta một sự tự tin tuyệt đối.
Có lẽ mục đích chính của hắn là cho Zenjirou-sama tiếp xúc trực tiếp với một người phụ nữ như vậy, thông qua đó khơi dậy sự quyết đoán của ngài ấy và đồng thời làm rạn nứt mối quan hệ của hai người.”
Bất cứ một người đàn ông nào cũng vậy, khi được một người phụ nữ xinh đẹp khen ngợi, ca tụng và nhìn với một ánh mắt ngưỡng mộ, thì mười một trên mười người sẽ cảm thấy rằng họ có thể làm được mọi thứ. Và nếu cô ta có thể khơi dậy được ý chí sở hữu quyền lực của Zenjirou, Bá tước Marguez sẽ có một kết nối trực tiếp đến hoàng quyền nằm trong tay Zenjirou.
Nếu nói một cách thẳng thắn thì ý của Fabio là, ông ta muốn giật dây Zenjirou sau lưng Nữ hoàng.
Nếu những nhận định của ông ta là chính xác thì vấn đề ở đây chính là Lady Octavia, trong suốt chuỗi sự việc này cô ta không hề có bất cứ ý đồ xấu nào mà chỉ hoàn toàn bị lợi dụng bởi Bá tước Marguez.
Nếu những gì Aura được nghe về vị Lady Octavia này là thật, thì cô ta là một người sẽ dốc hết sức mình vào việc trở thành một “gia sư riêng” đúng mực.
Nếu chỉ nhìn về phần nổi thì cô ta hoàn toàn phù hợp để làm một người hướng dẫn cho Zenjirou.
“Người sẽ làm gì đây, Điện hạ? Chúng ta luôn luôn có thể bịa ra một lý do nào đó để từ chối cô ấy.”
Mặc dù cảm thấy đôi chút khó chịu trước ánh mắt soi mói của Fabio khi ông ta đang phỏng đoán ý định của cô, Aura lắc đầu đáp lại.
“Không, chuyện này không đáng để đẩy Bá tước về phe đối địch với ta. Dù sao không sớm thì muộn, chồng của ta cũng sẽ phải xuất hiện trong một vài sự kiện. TA không thể cứ từ chối mãi được. Bỏ qua mấy cái âm mưu của lão Bá tước, hoàn toàn không có vấn đề gì với Lady Octavia. Nói đúng hơn thì đây là một sự lựa chọn rất tốt cho chồng của ta. Thuê cô ấy đi.”
“Vâng, thưa Điện hạ. Thần sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”
Đáp lại chỉ thị của Aura, thư ký Fabio cung kính cúi đầu.
**
Một ngày khác với thường ngày, hậu cung dường như trở nên sôi động hơn so với bình thường.
Bởi vì hôm nay, một người ngoài sẽ đặt chân vào vùng đất riêng tư này. Nơi mà trước giờ vẫn luôn chỉ có Zenjirou, Aura và đám hầu gái.
Hiện tại, Zenjirou đang đầm mình vào chiếc ghế sofa và thở dài lần thứ N.
(Gia sư riêng, huh. Chưa từng nghĩ đến từng này tuổi rồi vẫn còn phải đi học, mà dù sao hồi làm ở công ty mình thi thoảng vẫn phải học thêm vài thứ.)
Cũng nhờ khi còn đi làm cậu đã quen với việc gặp mặt nhiều đối tác kinh doanh thế nên Zenjirou cũng không đặc biệt khó chịu khi phải gặp người lạ. Cơ mà đây sẽ là lần đầu tiên cậu gặp người ta với tư cách “bề trên”.
Cậu cũng không muốn phải ‘khoe’ đám đồ điện với người khác thế nên hiện giờ cậu đang đợi trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ trong hậu cung.
Không còn sức mạnh của chiếc quạt, Zenjirou đang đổ mồ hôi như tắm, và để bù lại lượng nước đã mất, cậu liên tục nạp vào một thứ đồ uống được pha trộn với một tỷ lệ phù hợp giữa đường nâu và muối.
(Mình không được phép dùng kính ngữ và phải đợi cô ta giới thiệu xọng rồi mới được tự giới thiệu. Cuối cùng, mình phải chú ý không làm ra bất cứ hành vi nào sẽ gây ra sự xúc phạm quá lớn. Ahhhh, chuyện này khó vch ra)
Zenjirou lần lượt nhớ lại những điều cơ bản mà Aura đã dạy mình và ngay lúc đó.
“Thưa, thần đã đưa Octavia-sama đến rồi. Ngài ấy vào được không ạ?”
“Mm, vào đi.”
Phía sau cánh cửa, tiếng người hầu gái vang lên, Zenjirou khẽ hắng giọng rồi đáp lại với giọng điệu ra lệnh mà cậu thường chẳng bao giờ dùng đến.
Thậm chí suýt chút nữa cậu đã theo thói quen chạy ra cửa để đón họ, nhưng rồi bằng một cách nào đó cậu đã nhận ra lỗi của mình rồi đứng dậy tại chỗ và đợi.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra với tiếng cót két và một người phụ nữ bước vào phòng.
“Thật vinh dự được gặp người, Zenjirou-sama. Thần là Octavia, vợ của Bá tước Manuel Marguez của lãnh địa Marguez thuộc Vương quốc Carpa. Thần rất vui khi được đảm nhiệm vai trò hướng dẫn cho ngài. Mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng thần sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Vị phu nhân cất tiếng với một chất giọng nhẹ nhàng êm tai rồi cúi đầu thật sâu.
(Oho, thiếu kinh nghiệm huh. Vậy là “khiêm tốn” cũng là một đức hạnh ở đất nước này.)
Zenjirou nhớ rằng mình đã từng đọc được ở đâu đó rằng tại một số khu vực trên Trái đất “khiêm tốn” chưa chắc đã là một đức tính tốt.
Đáp lại vị phu nhân, Zenjirou ra lệnh với tông giọng cao quý nhất có thể.
“Ngẩng đầu lên đi.”
“Vâng.”
Vẫn với một chuyển động hoàn hảo, phu nhân Octavia ngẩng đầu lên.
(Ra vậy, cô ấy chính là người được gọi là “hình mẫu của phụ nữ”. Mà đúng là cái danh hiệu cũng xứng với người thật.)
Thân hình hoàn hảo, trang phục gọn gàng, thái độ đoan chính. Với nhìn qua thôi nhưng cô ấy đã lập tức tạo cho cậu những ấn tượng này.
Cô ấy không cao lắm, theo Zenjirou nhận định thì chiều cao của cô ở mức trung bình, nên có lẽ là khoảng một mét sáu.
Tuy nhiên vì cô ấy sở hữu bờ vai nhỏ nên nhìn tổng thể sẽ tạo ra cảm giác cơ thể cô thon gọn và nhỏ nhắn hơn bình thường.
Cô có mái tóc đen mượt, rất dài và óng ả, kết hợp với đó là cặp đồng tử đen láy mà bạn sẽ rất khó kiếm khi còn ở Nhật bản. Nét đẹp đó càng được thể hiện rõ nét hơn khi cô còn sở hữu một nước da nâu sáng, nhạt màu hơn rất nhiều so với con người ở đây, nếu nói chính xác thì đó có lẽ là màu ngà, hoàn toàn đối lập lại với mái tóc.
Những đường nét trên gương mặt của cô cũng vô cùng hài hòa với sống mũi cao và khuôn mặt thon gọn.
Nhìn tổng thể cô có thể dễ dàng bị hiểu nhầm là một người Nhật da tối màu.
Thế nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa rằng muốn gặp một người như cô là dễ dàng. Sắc đẹp của cô nằm ở đẳng cấp mà bạn chỉ có thể tìm được trong giới người mẫu hay nghệ sỹ nổi tiếng mà thôi.
Sau khi đánh giá qua về người phụ nữ trước mặt mình, giờ đến lượt Zenjirou giới thiệu bản thân.
“Ta là Zẹnirou, chồng của Nữ hoàng Aura. Ta không biết chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng ta hy vọng chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt đẹp.”
“Vâng, thần rất sẵn lòng.”
Trong khi Zenjirou tuyệt vọng nói ra những lời đã sắp xếp sẵn trong đầu, Octavia đáp lại với một cái cúi đầu kính cẩn.
Áp lực đến từ việc phải duy trì cuộc đối thoại này khiến tinh thần cậu dần kiệt quệ, thực sự cậu không nghĩ sự việc lại đến mức này.
“Vậy giờ, hãy bắt đầu với việc kể ta nghe về kế hoạch giảng dạy của cô, phu nhân Marguez. Xin mời ngồi.”
Những mệt mỏi tích tụ khiến cậu vô thức đẩy nhanh tiến độ. Cậu quyết định bỏ qua một số bước mà mình đã chuẩn bị sẵn và mời Octavia ngồi.
“?... Vâng, thần xin phép.”
Nhận được lời mời của cậu, Octavia khẽ ngập ngừng trong một thoáng, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra công việc của mình khi đến đây và ngồi xuống chiếc trường kỷ.
Sau khi chắc chắn đối phương đã ổn định vị trí, Zenjirou cũng từ từ hạ người xuống chỗ của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau với một chiếc bàn đặt ở giữa và Octavia bắt đầu giải thích về kế hoạch của mình cũng như cách thức để học lễ nghĩa và ma thuật.
“Tóm lại, cô sẽ chủ yếu tập trung vào dạy phần lịch sử và ma thuật, sau đó trong suốt quá trình này cô sẽ tùy chỉnh những lỗi giao tiếp mà ta mắc phải, đúng không?”
Zenjirou tập hợp những ý nghĩ của mình lại và Octavia mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vâng. Cách hành xử và giao tiếp là những thứ rất khó để chỉ dạy một cách chính xác. Người có vẻ cũng đã có một chút hiểu biết về thường thức rồi nên thần cho rằng làm theo cách này sẽ có hiệu quả tối ưu.”
“Và từ giờ trở đi cô sẽ dùng bữa trưa với ta?”
“Vâng. Cách hành xử sẽ được phản ánh nhiều nhất là trên bàn ăn. Thần thấy đây là cơ hội tốt nhất để hoàn thiện những kỹ năng này.”
Quả thật là vậy. Nếu nói về cách ứng xử, dù bạn có nghe người khác nói bao nhiêu thì thực hành vẫn là quan trọng nhất. Học thông qua những lần thử, phạm lỗi, rồi được chỉ dẫn. Mặc dù sẽ tốn thời gian nhưng có lẽ đây đã là cách thích hợp nhất rồi.
Tuy nhiên, chỉ có một chút phiền phức đó là, kể từ hôm nay, vị giáo viên này sẽ quan sát nhất cử nhất động của cậu trong mỗi bữa ăn.
Và thiệt hại dễ thấy nhất đó là cậu sẽ không được tận hưởng những bữa trưa vui vẻ với Aura nữa rồi.
Dù nghĩ là vậy, nhưng Zenjirou cũng không ngạo mạn đến mức từ chối lời đề nghị đến từ gia sư chỉ vì cái lý do cá nhân dó.
“Okay, Nếu cô nói đó là cách tốt nhất thì ta cũng không có phản đối gì cả. Hãy làm như vậy đi.”
Octavia mỉm cười hiền dịu và lại cúi đầu lần nữa.
“Cảm ơn người rất nhiều. Vậy thần xin được bắt đầu ngay vào công việc. Một lúc trước khi thần bước vào phòng, người đã đứng lên để chào thần đúng không ạ?”
“Ah!?”
Zenjirou vô thức thốt lên một tiếng như vậy sau khi bị cô ấy chỉ ra lỗi đầu tiên.
Octavia cố gắng để không tỏ ra như đang giáo huấn và tiếp tục.
“Thần thật sự vô cùng vinh hạnh khi ngài làm vậy, nhưng với một người đàn ông có địa vị như ngài, hành động như vậy có thể bị hiểu nhầm là ‘đánh giá thấp’. Thiết nghĩ trong toàn Vương quốc này, chỉ có duy nhất Aura Điện hạ là người xứng đáng được nhận lễ nghi này thôi.
Cho dù là đối với nước ngoài thì ngài cũng chỉ cần cư xử lịch thiệp như vậy với nhà vua hay là người thừa kế trực tiếp mà thôi.
Tiếp đó, người còn mời thần ngồi trước khi tự mình ngồi xuống, đây cũng là lòng tốt thừa thãi. Cách ứng xử luôn thay đổi tùy thuộc vào những người tham gia, vậy nên việc định nghĩa chính xác là không thích đáng, thế nhưng hoàng tộc vẫn luôn có thể cư xử thoải mái hơn một chút.”
“…Okay, ta sẽ cẩn thận hơn kể từ bây giờ.”
Zenjirou gật đầu để giữ hình tượng, nhưng thực tế thì bên trong cậu đang vùi đầu vào hai bàn tay và tự trách bản thân.
(Chết tiệt…. Mình cứ nghĩ là bản thân đã cẩn thận lắm rồi chứ, ây da tinh thần người làm công ăn lương lại một lần nữa bóp d*i rồi.)
Là một người làm ăn, đó đã trở thành một lẽ thường tình khi bạn phải ngồi sau khách của mình. Có vẻ như việc sửa đổi những thói quen lâu lăm khó hơn so với tưởng tượng của cậu.
Octavia mỉm cười nhẹ nhàng vì cô gần như ngay lập tức nhìn thấy cậu đang tự giằn vặt bản thân và bắt đầu chủ đề tiếp theo.
“Vậy giờ thần sẽ bắt đầu giải thích về những điều cơ bản của ma thuật. Nếu người cảm thấy có bất cứ điều gì khó hiểu hay không rõ ràng, làm ơn hãy lên tiếng, thần sẽ cố hết sức giải đáp.”
“Um, xin mời.”
“…Zenjirou-sama, cái ‘xin mời. đó.”
“Đ-đúng rồi, Ehm…. Cô có thể bắt đầu được rồi.”
Ngay lập tức mắc lỗi. Zenjirou vội vàng hắng giọng rồi sửa lại.
Có vẻ lần này cậu đã làm đúng rồi vì Octavia khẽ gật đầu rồi bằng một giọng nói vô cùng ngọt ngào cô tiếp tục màn giải thích của mình.
“Thần sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản của ma thuật. Đầu tiên chúng ta có thể chia ma thuật thành hai loại. Thứ nhất là “ma thuật bốn thuộc tính” và phần lớn mọi người đều có thể dùng được. Tiếp theo là “ma thuật huyết thống” chỉ có thể dùng được bởi những người mang cùng một dòng máu.”
“Bốn thuộc tính đấy có phải Thổ, Thủy, Hỏa, Phong và huyết thống thì là ‘ma thuật thời không’?”
Octavia có vẻ không cảm thấy khó chịu khi Zenjirou đột ngột chen vào và gật đầu đáp lại với một nụ cười.
“Vâng, đúng như vậy. Nếu không tính đến việc chỉ có những người cùng dòng máu mời dùng được thì ‘ma thuật huyết thống’ về cơ bản cũng giống với ‘ma thuật bốn thuộc tính’.
Để kích hoạt ma pháp thì cần có ba điều kiện tiên quyết, đó là: ‘ngữ điệu chuẩn’, ‘tưởng tượng rõ ràng’ và ‘lượng ma lực chính xác’.”
“Ngữ điệu, tưởng tượng và lượng ma lực, huh?”
Nghe có vẻ giống với thứ ma thuật thường tìm thấy trong những cuốn sách hay trò chơi điện tử, nhưng thực sự thì cậu chẳng hiểu mô tê gì cả.
Nhưng cậu cũng không cần lo lắng quá lâu, vì vị gia sư xinh đẹp nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của cậu và bắt đầu giải thích chi tiết với dẫn chứng cụ thể.
“Điều đầu tiên, ma thuật chính là một thứ ngôn ngữ riêng biệt. Và chúng thường được gọi với cái tên “Ngôn ngữ ma thuật” và nếu không dùng nó thì ma pháp sẽ không thể nào hoạt động được. Mời ngài xem.”
Nói xong, Octavia đưa ngón trỏ bên bàn tay phải lên. Và sau đó,
‘Hỡi những hạt nước lơ lửng trong không khí, đến đây và tạo thành một quả cầu, ta xin hiến dâng mười tám ma lực cho thủy tinh linh.’
Chỉ một khắc sau khi Zenjirou nghe thấy vậy, một quả cầu nước trong suốt trôi lơ lửng trên đầu ngón tay của Octavia.
“!?”
Tuy nhiên thứ làm Zenjirou sững người không phải hiện tượng đang diễn ra trước mắt mà lại là một thứ khác.
(Chuyện gì vừa diễn ra vậy? Octavia-san mới chỉ mở miệng trong một khắc, thế quái nào mình lại nghe được cả một bài diễn thuyết thế này!?)
Cậu thề rằng Octavia không hề mở miệng đủ lâu để kết thúc câu nói đó.
Zenjirou thực sự không hiểu bất cứ thứ gì đang xảy ra ngay lúc này, bên kia, Octavia đặt quả cầu nước mà mình vừa tạo ra vào chiếc cốc rỗng rồi cúi đầu.
“Thần vô cùng xin lỗi, Zenjirou-sama. Là do thần không suy nghĩ thấu đáo. Ngôn ngữ ma thuật là một thứ tiếng vô cùng khó học, khi mà chỉ cần một chút thay đổi vô cùng nhỏ trong âm lượng, ngữ điệu và từ ngữ sẽ làm nghĩa trở nên khác hoàn toàn, nhưng đổi lại nó có một ưu thế đó là có thể truyền tải một lượng lớn thông tin trong một câu ngắn gọn. Chính vì vậy khi một người lần đầu tiên tiếp xúc với Ngôn ngữ ma thuật thường sẽ cảm thấy choáng váng. Xin hãy tha lỗi cho thần vì đã không thông báo trước một chuyện quan trọng như vậy.”
Nói vậy, Octavia một lần nữa cúi sâu đến mức cậu có thể nhìn rõ phần gáy trắng ngần của cô.
Zenjirou khẽ lắc đầu đáp lại.
“Nếu thật sự là vậy thì dù có làm gì thì kết quả cũng như vậy thôi. Dù cô có lỗi khi đã không giải thích trước, nhưng nếu cô đã thành khẩn nhận tội thì không còn chuyện gì nữa. Tiếp tục phần giải thích đi.”
Được Zenjirou chấp nhận lời xin lỗi, Octavia vui vẻ đáp lại.
“Đội ơn ngài rất nhiều. Từ giờ thần sẽ chú ý hơn để những chuyện như thế này không xảy ra nữa.”
“Tốt.”
Zenjirou có hơi choáng váng khi cô ấy làm quá lên như vậy nhưng cậu cũng nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình và trả lời.
Chắc chắn lỗi lần này là do sự vô ý của Octavia, nhưng cậu cũng cảm thấy thông cảm cho cô.
Dù sao thì, ngay từ đầu hiếm có ai trong thế giới này sẽ cảm thấy kỳ lạ với sự khác biệt giữa những gì nói ra và những gì nghe được, nhất là khi họ đã biết trước tinh linh có tồn tại. Và hơn nữa, sẽ lại càng ít người phản ứng choáng váng như cậu. Tóm lại mọi chuyện chỉ là do cả Zenjirou và Octavia đã quá không may mà thôi.
“Vậy giờ thần xin được tiếp tục. Mới vừa rồi thần đã niệm phép với ‘ngữ điệu chuẩn’ và ‘tưởng tượng chân thực’, ‘hiến tế một lượng ma lực vừa đủ’. Và kết quả là ma pháp ‘tạo cầu nước’ đã thành công. Tiếp theo thần sẽ chỉ cho người thấy điều gì sẽ xảy ra nếu thần cố ý làm sai lệch đi một trong ba yếu tố trên.”
Nói xong, Octavia lại giơ ngón trỏ bên tay phải lên và niệm phép.
‘Urmugeo’
Tất cả những gì Zenjirou nghe được chỉ là một câu chú ngắn cụt ngủn. Tuy nhiên lần này ma pháp không được kích hoạt.
“Vừa rồi, thần đã cố ý phát âm sai ngữ điệu. Kết quả là ý nghĩa bị bóp méo và ma pháp không được kích hoạt. Tiếp theo sẽ là một chút sai lệch trong tưởng tượng.”
Một lần nữa Octavia giơ ngón trỏ lên và niệm phép.
‘Hỡi những hạt nước lơ lửng trong không khí, đến đây và tạo thành một quả cầu, ta xin hiến dâng mười tám ma lực cho thủy tinh linh.’
Lần này những gì cậu nghe được giống hệt trong lần đầu tiên, thế nhưng vẫn không có bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó.
“Vừa rồi, thần niệm phép đúng nhưng cùng lúc đó lại nghĩ đến một ma pháp khác, và kết quả như thế nào thì người cũng thấy rồi đó. Cuối cùng, thần sẽ điều chỉnh sai lượng ma lực đổ vào.”
‘Hỡi những hạt nước lơ lửng trong không khí, đến đây và tạo thành một quả cầu, ta xin hiến dâng mười tám ma lực cho thủy tinh linh.’
Lại một lần nữa cậu nghe được câu niệm chú này, và cũng như vừa rồi không có gì xảy ra.
“Lần này, thần đã dùng đến ‘hai mươi’ ma lực trong khi nói sẽ dùng ‘mười tám’, và kết quả là ma pháp đã thất bại.”
Zenjirou vẫn lắng nghe những lời cô ấy nói, ít nhiều đã hiểu được, nhưng rồi cậu bất chợt kinh ngạc lên tiếng.
“Chờ chút nào, nhiều quá cũng không tốt sao?”
Trong một khắc Zenjirou đã hoàn toàn quên béng chuyện điều chỉnh tông giọng và đáp lại, Octavia gật đầu.
“Vâng. Ma pháp sẽ không được kích hoạt dù dùng nhiều hay ít hơn lượng cần hiến tế. Đối với những ma pháp cấp cao, đòi hỏi một lượng lớn ma lực thì sẽ có một khoảng sai lệch được cho phép, nhưng với những ma pháp cấp thấp thế này thì tính chính xác là điều kiện bắt buộc.
Chính vì vậy, nhưng ma pháp sư với lượng ma lực dồi dào thường rất khó thi triển những ma pháp cấp thấp như vừa rồi, tất nhiên cũng có những ngoại lệ như Espiridion-sama.”
Hmm, nghe có vẻ hợp lý đấy chứ.
Mặc dù vẫn đang ngầm tiếp thu những lời nói của Octavia vào phần lý trí của bộ não, cậu vẫn không khỏi bị phân tâm và luẩn quẩn trong bài giảng của cô.
Sau khi hiểu được mình có thể sử dụng được ma thuật ở một mức độ nào đó, Zenjirou cảm thấy khá là phấn khích.
Tuy vậy thì cũng chẳng có nhiều cơ hội để dùng ma thuật vì cậu có mấy khi rời khỏi hậu cung đâu và cậu cũng chẳng hợp với những ma thuật cấp thấp vì lượng ma lực tưởng đối lớn của mình.
“Vậy có nghĩa là một người sở hữu quá nhiều ma lực sẽ không thích hợp để hoc các ma thuật đơn giản, đúng không?”
“Vâng, thực tế thì thần có nghe nói rằng, ngoài ‘ma thuật thời không’ ra, Aura Điện hạ chỉ có thể dùng một loại ma pháp quy mô lớn khác, là ngọn lửa hủy diệt. Tuy nhiên, một ma pháp tầm cỡ như vậy sẽ không chỉ cần nhiều ma lực mà nó còn có một câu chú vô cùng dài, vậy nên chuyện cần cả một tháng để niệm đúng phép cũng là lẽ thường tình mà thôi.”
Càng nghe được nhiều thì cậu cảm thấy cái ngày mà bản thân có thể sử dụng ma thuật nó lại càng xa vời thế này.
“Vậy ta sẽ nói thẳng: Nếu ta bắt đầu học từ bây giờ thì liệu sau bao lâu có thể dùng được ma thuật?”
Đến lúc này thì cậu đã hoàn toàn quên sạch về chuyện học cách cư xử và hỏi trực tiếp Octavia.
Octavia cũng có thể đoán ra được dụng ý của Zenjirou, nhưng vì là một giáo viên, cô không thể nói dối được, cô khẽ cúi đầu, rũ vai xuống và nói.
“Thưa… Đầu tiên người sẽ phải nắm bắt được lượng ma lực của mình, sau đó sẽ học cách kiểm soát nó để có thể trích ra một lượng chính xác ma lực mà ma pháp cần. Thông thường một người sẽ mất khoảng hai năm để xác định được lượng ma lực cùa mình và sau đó sẽ là thêm một năm nữa để làm chủ nó.”
“...Ba năm.”
Zenjirou khẽ rên rỉ, Octavia ngay lập tức cố gắng xoa dịu.
“Ah, nhưng sau khi hoàn thành được hai bước này thì những gì cần làm sau đó sẽ rất dễ dàng, người chỉ phải học ngữ điệu chính xác, tưởng tượng ra hình ảnh trong đầu và đổ ma lực vào là xong. Đến lúc đó thì một ngày học được một ma thuật đơn giản là vô cùng bình thường...”
Nói đến đây cô mới sực nhớ ra chính mình vừa mới xác nhận rằng cậu sẽ rất khó để học được những ma thuật đơn giản và cứ thế giọng cô nhỏ dần rồi im bặt, cô khẽ ngước mắt nhìn cậu với biểu cảm hối lỗi. Và cũng nhờ vậy mà cái đầu của Zenjirou nguội lại đôi chút.
Ngẫm kỹ thì cậu cũng đâu nhất thiết phải học ma thuật làm gì. Chỉ đơn thuần là “biết thì tốt hơn” thôi, vậy nên cũng chẳng quan trọng nếu việc học có ngốn mất vài ba năm.
(Hơn nữa, có vẻ ma thuật cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của mình, học cũng được mà không cũng chẳng sao.)
Lúc này. Zenjirou vẫn chưa biết rõ về tiềm năng của ‘ma thuật thời không’ đang chảy trong huyết quản của mình nên cậu dễ dàng gạt nó qua một bên như vậy.
“Được rồi. Vậy thì chúng ta cứ từ từ mà học thôi. Nhờ cô chỉ dạy thêm, Octavia.”
“Như ý người, Zenjirou-sama.”
Vị Hoàng phu nhanh chóng lấy lại tinh thần của mình và cô nữ gia sư xinh đẹp cũng đáp lại đầy tự tin với một nụ cười mỉm trên môi.