Lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi thoải mái thế vậy.
Vào buổi tối ngày tôi trở thành linh vật cưng của trụ sở y tế, lần đầu tiên sau nhiều ngày liền, tôi cuối cùng cũng được trải qua khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.
Có thể nằm ngủ duỗi thẳng người thực sự rất thoải mái. Đối với binh sĩ, chỉ việc nằm ngủ trên tấm vải thôi cũng là điều vô cùng hạnh phúc rồi.
Với tốc độ hiện tại của quân địch dự kiến sáng mai sẽ tấn công đến đây, hiện nay hẳn bọn chúng đang hăng máu cướp bóc các thành phố lân cận rồi.
Đêm nay tại Mashdale yên bình thật đấy, việc này giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
“Ano, Kuma-san. Cháu hỏi việc này được không ?”
“Hmm, sao vậy, Touri-chan”
Trong khoảng thời gian yên bình này, tôi đã đặt rất nhiều câu hỏi với Kuma-san.
Thay vì đợi đến lúc mọi việc xảy ra rồi bối rối không biết làm gì, tốt nhất nên hỏi trước để có sẵn sự chuẩn bị thì hơn.
“Về thi thể của những người hi sinh, nên vận chuyển đi đâu được ?”
“…… aa, chắc là cứ mang lên tầng 2 toà nhà thị chính này đi. Ta nghĩ cứ xếp họ nằm trên bàn, rồi che mặt bằng mảnh giấy có viết tên là được”
Có vẻ Kuma-san đang tính đặt những di thể người chết nằm trên bàn và đảm bảo cho danh tính của họ dễ được nhận biết.
Chắc chắn những binh sĩ sau khi chết đi biết bản thân được đối xử như thế cũng sẽ rất vui.
Nhưng …….
“Việc này khả năng sẽ không hợp lý đâu”
“Tại sao lại thế ?”
“Vì khi tình hình chiến trận trở nên căng thẳng, sợ rằng sẽ không có thời gian để di chuyển xác lên tầng 2 nữa”
“……. Vậy, phải làm sao”
“Tại bệnh viện dã chiến, người ta thường đào sẵn 1 cái hố to gần khu vực giường bệnh. Thi thể người chết sẽ bị ném vào đó, rồi vị trí những giường trống sẽ lại được lấp đầy bởi bệnh nhân mới”
Tình hình bệnh viện thời điểm ngay sau cuộc chiến luôn là một khung cảnh hỗn loạn.
Giống như việc phản xạ trong trò chơi đập chuột tại khu trò chơi vậy, chúng tôi phải linh hoạt tìm ra những cách xử lý phù hợp với từng bệnh nhân có tình trạng chuyển biến khác nhau.
“Chuyện này …… ở tiền tuyến có thể đấy sẽ là cách hợp lý nhất, nhưng ……”
“Khi tình hình trận chiến leo thang, thậm chí số lượng người bị thương mới đến còn vượt quá khả năng điều trị của bệnh viện nữa. Vậy nên để cứu thêm được 1 người, chúng ta phải giảm thiểu tối đa thời gian chăm lo cho người chết”
Điều này không phải là vì các quân y tại tiền tuyến có tính cách tàn nhẫn. Ngược lại, họ lại thường là những người tốt bụng hơn bất cứ ai.
Nhưng cũng chính vì vậy, chúng tôi mới luôn ưu tiên đặt những người còn sống lên hàng đầu.
“Nếu có dư giả thời gian, cách xử lý của Kuma-san đúng là rất tuyệt vời, nhưng trong tình hình căng thẳng thì việc di chuyển xác lên tầng 2 như vậy là không thực tế”
“……..”
“Ở tầng 1 còn có một kho chứa, cháu sẽ xin phép sử dụng nó. Hay là chúng ta chất đống xác ở đó thì sao ?”
Hiện tại thậm chí chúng ta không còn thời gian đào hố nữa, vậy nên việc di chuyển xác vào nhà kho ở tầng 1 là hợp lý nhất rồi.
Nếu là chủ nhiệm còn ở đây, hẳn anh ấy sẽ thẳng tay vứa những cái xác ra ngoài cửa sổ nhỉ.
Anh ấy là kiểu người rất tận tâm cứu chữa những bệnh nhân còn sống, ngược lại với ai chết rồi thì vứt bỏ không thương xót.
“Thực sự sẽ có nhiều người bị thương như vậy à ?”
“Vâng, cháu nghĩ thế”
“Vậy à”
Khí thế của quân Sabbat hiện nay là rất đáng kinh ngạc.
Vậy nên dù có là thành phố pháo đài đi chăng nữa, cũng không thể có chuyện không có thương vong được.
“Nhưng mà này, nơi chúng ta đang đứng đây chính là thành phố chưa từng lay chuyển, pháo đài Mashdale đó”
“Thời đại đã thay đổi rồi”
Vốn dĩ, thứ gọi là pháo đài chỉ thực sự phát huy được tối đa hiệu quả trong thời đại chiến tranh bằng kị binh và cung thủ thôi.
Dù sao, ngựa không thể nhảy qua tường thành, cung tên cũng không thể xuyên thủng nó, và dù có là ma pháp cũng không thể nhanh chóng phá huỷ do những bức tường được gia cố bằng vật liệu kháng ma thuật được.
Vậy nên thời xưa, Mashdale này mới được gọi là pháo đài bất khả xâm phạm.
“Ngược lại, với số lượng binh lính ít ỏi thế này cũng không chắc là có thể cầm cự được bao lâu nữa ……”
Tuy nhiên thời đại đã thay đổi. Với sự xuất hiện của thuốc súng và các vũ khí hoả lực mạnh, việc tấn công tầm xa đã trở thành cách đánh chủ đạo.
Sự xuất hiện của thuốc súng và lựu đạn đã khiến cho những người dù không phải ma thuật sư vẫn có thể dễ dàng phá vỡ tường thành, khiến cho giá trị của thứ gọi là pháo đài giảm đi đáng kể.
Hơn nữa, ngày nay do có sự phát triển của hàng rào thép gai và các trận pháp ma thuật phát nổ khi bị giẫm phải, ngay cả những chiến hào đơn giản cũng có thể cung cấp đủ khả năng phòng thủ rồi.
Pháo đài là những bức tường lớn có khả năng phòng thủ ở mức độ nhất định, nhưng hiện nay chúng không còn hữu dụng như trước nữa.
“Ta hiểu ý của cháu rồi, đúng thật là chúng ta vẫn nên ưu tiên cho những người còn sống trước. Vậy hãy nhanh chóng đi xin phép thôi”
“Tuân lệnh”
Lẽ nào Kuma-san đến giờ vẫn chưa liên tưởng đến điều đó sao, khung cảnh quân Sabbat tràn vào tàn phá thành phố Mashdale này.
Ngoài ra, những việc như “thi thể chất thành núi” vốn cũng là chuyện rất bình thường tại bệnh viện dã chiến.
.
.
.
Ngày hôm sau, 5 giờ sáng.
Tôi cùng với một số y sĩ khác cùng nhau bước ra ngoài tường thành Mashdale.
Bên ngoài Mashdale là một đồng bằng thưa thớt cỏ dại. Trên đó còn có rải rác những hố bom đây đó, hẳn là dấu vết của những cuộc chiến tranh trong quá khứ.
Ngoài ra mặt đất cũng không được mấy bằng phẳng, điều này có thể ít nhiều cản trở việc tiến công của quân địch.
“Chúng ta dùng khu vực này đi”
“Ừm”
Chúng tôi trải ra một tấm vải bọc lớn và dựng lều dưới con dốc trên mặt đất gồ ghề, ở vị trí địch khó nhìn thấy.
Ngoài ra, lá cờ của trụ sở tế còn được treo ở lối vào để binh lính đồng minh dễ nhận biết nữa.
“Cơ sở y tế tại tiền tuyến, hoàn thành”
Trụ sở y tế vốn được đặt phía trong Mashdale, nhưng đó là nơi có giường bệnh để điều trị cho những bệnh nhân nặng thôi.
Những người nếu chỉ bị thương nhẹ mà phải rút lui tận vào trong thành điều trị thì việc chiến đấu sẽ rất kém hiệu quả.
Vậy nên theo đề xuất của tôi, mọi người đã dựng thêm một phòng khám ngay tại tiền tuyến để điều trị cho những vết thương nhẹ.
“Vậy, đồ đạc hãy cứ đặt ở đây đi”
“Tuân lệnh, sếp nhỏ”
“……. Hãy cứ gọi Touri như bình thường là được rồi”
Nơi này được gọi là cơ sở y tế tại tiền tuyến, được phụ trách bởi tôi với tư cách là một quân nhân.
Tuy nếu xét về kiến thức và kĩ năng về y tế thì rõ là tôi đứng thứ nhất từ dưới lên, nhưng trên danh nghĩa thì bản thân vẫn là người chịu trách nhiệm.
Còn nếu ai đó hỏi công việc chính của tôi tại đây là gì, thì đó là phân loại mức độ bị thương của bệnh nhân, rồi quyết định sẽ gửi họ về hậu phương điều trị hoặc là xử lý ngay tại tiền tuyến.
Do đã quen với việc nhìn thấy những vết thương đặc trưng trên chiến trường, ví dụ như vết đạn bắn hay vết bỏng. Vậy nên mọi người cho rằng tôi có thể phân loại được chính xác hơn.
“Kale-sensei hãy chú ý dùng kính ngữ đi. Dù sao Touri-san cũng là cấp trên của chúng ta đó”
“Hmm đúng là vậy. Có một cấp trên dễ thương như này thì thật tốt quá. Tại sao người giám sát tôi lại là kẻ khó ưa vậy như ông Oben vậy chứ”
“Chắc là vì đây là công việc liên quan đến mạng sống con người, người ta khó tính cũng dễ hiểu thôi mà”
“Không. Nhất định là ông ta chỉ là muốn xả stress thôi”
Kale-san, một y sĩ trẻ tuổi cùng tôi ra tiền tuyến, đang phàn nàn về cấp trên của mình với vẻ mặt thản nhiên.
Vì trận chiến còn chưa bắt đầu nên chúng tôi mới có thời gian bông đùa như vậy.
Quân địch được dự kiến sẽ tấn công vào sáng sớm, nhưng hiện nay chúng vẫn đóng trại ở phía xa và chưa hề có dấu hiệu di chuyển.
Có vẻ vẫn còn đang nghỉ ngơi.
“Haa, nếu được thì muốn thử bắn súng thật ghê. Tôi nhất định sẽ thổi bay tất cả quân địch dám mò đến”
“Việc cấp súng cho dân nghiệp dư là không đơn giản đâu”
“Nhưng mà này, chẳng phải trong kho vẫn còn thừa rất nhiều mà? Cho xin 1 khẩu thì có sao chứ”
“Súng không hề thừa đâu, mà vấn đề ở đây là binh lính không đủ. Vả lại chúng ta là thuộc bộ y tế, việc sở hữu súng sẽ phạm phải quy định quân đội đó”
Y sĩ trẻ tuổi Kale nói một cách bông đùa, như thể anh ta đang tham gia một trò chơi chiến tranh.
Tôi nhớ cái bầu không khí này. Giống hệt tôi lúc bị mời chào vào quân đội rồi đồng ý sau 2 câu trả lời vậy.
“Khó khăn lắm mới được phân đến nơi nguy hiểm như này, vậy mà ……”
“Khó khăn lắm, ý là sao cơ ……”
Vì lý do nào đó, anh ta có vẻ rất nhiệt tình về việc được điều động ra tiền tuyến, nhưng thường thì đáng ra người ta phải ghét việc bị đưa đến những nơi nguy hiểm chứ nhỉ.
Chính Kuma-san cũng đã vô cùng tức giận tranh cãi về việc “tại sao các người lại để trẻ con ra tiền tuyến chứ !”
Tuy nhiên theo thiếu uý Aria, đây có vẻ là đội hình thích hợp nhất rồi.
Mà nghĩ lại thì việc để đám tay mơ xử lý các vết thương nhẹ thì cũng có lý.
Với lại dù gọi là tiền tuyến, nhưng họ cũng được bố trí ở vị trí sau cùng nên cũng khá an toàn.
Là một người từng lao ra tiền tuyến sau lưng tiểu đội trưởng, tôi cảm thấy vô cùng áy náy với các thành viên trong tiểu đội vì bản thân được ở một nơi an toàn như thế này.
“Dù sao thì, hôm nay hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé, sếp”
“Ừm”
“Cả bọn này cũng sẽ cố gắng nữa, hãy trông cậy vào chúng tôi nhé”
“Vâng, nhờ mọi người giúp đỡ cho”
Giống như tôi, các y tá và y sĩ đóng quân ở tiền tuyến hầu hết là những người trẻ tuổi.
Hiện nay, thanh niên y sĩ khoảng 20 tuổi không tỏ ra chút lo lắng nào vừa nãy, đang được vây quanh bởi những y tá trẻ khác.
“Vậy cho đến lúc quân địch tấn công thì chúng ta hãy cứ thư giãn thôi, những lúc như này nhất định phải tiết kiệm sức lực”
“Vângg”
…… đây là kết quả của việc chọn lựa ra những thanh niên trẻ khoẻ dư giả thể lực.
Kiểu như Kuma-san là 1 người đan ông trung niên cao lớn khoẻ mạnh, nhưng nếu chạy tầm 100m thôi hẳn đã hết hơi rồi.
Vậy nên giả sử tiền tuyến bị xuyên thủng và buộc phải rút lui, ông ấy có khả năng sẽ mất mạng do không chạy kịp.
“Nếu quân địch đến được chỗ này thì sao”
“Haahaha, tuy nhìn vậy thôi nhưng tôi thực ra là cầu thủ bóng đá đấy. Việc chạy thoát chỉ là trò trẻ con thôi”
“Đừng có nói thế rồi bỏ chạy một mình chứ, sensei”
“Ahaahaha”
Điều làm tôi có chút bận tâm là bầu không khí hoàn toàn không cảm thấy được sự căng thẳng mặc dù cuộc chiến sắp bắt đầu, nhưng tôi quyết định để mặc nó như thế.
Đó là bởi vì những lời bông đùa như thế thực chất là một cách thường được các binh sĩ dùng để che đi nỗi sợ hãi.
Dù sao, nếu quân Sabbat đến được đây, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ bị giết sạch.
Vậy nên thay vì bỏ chạy trong lo sợ thì hãy cố gắng lạc quan lên thì tốt hơn.
.
.
Cùng ngày hôm đó, quá buổi trưa.
Có vẻ đã tràn đầy năng lượng sau khi nghỉ ngơi, binh lính Sabbat hô biến to tiếng hét xung trận và bắt đầu cuộc xâm lược thành phố pháo đài Mashdale.
Phía còn lại, quân Austin chúng tôi cố thủ trong đồn luỹ và cố gắng chống cự.
Tường thành Mashdale hẳn sẽ không đủ kiên cố trụ vững được trước hoả lực của thời đại bây giờ, và một khi cả 3 đồn luỹ bị phá huỷ và bức tưởng thành Mashdale bị pháo kích bắn sụp đổ, chúng tôi sẽ thua.
Nếu như cuộc chiến lan đến khu vực đô thị, chúng tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc câu giờ để đồng minh có thể rút lui càng nhiều càng tốt.
.
.
Không biết mọi người ở tiểu đội Garback có ổn không nhỉ.
Nếu những người có quen biết như Rodley-kun, Alan-san hay hạ sĩ Verdi được đưa đến đây với vết thương chí mạng, liệu bản thân có thể bình tĩnh xử lý không.
Tôi nhất định phải sớm chuẩn bị tinh thần để hành động mà không để cảm xúc chi phối thôi.
Khi đối mặt với một người đã không còn hi vọng cứu chữa, việc cố gắng níu kéo là sai trái. Bởi như thế sẽ chỉ làm lãng phí tài nguyên vô ích, và số lượng người có thể cứu sống được sẽ giảm đi.
Nếu như đến lúc nào đó, Rodley-kun được mang đến trong tình trạng bị bỏng toàn thân và đang rên rỉ.
Dù có là vậy, tôi vẫn phải thật bình tĩnh tống cổ cậu ta ra khỏi phòng khám rồi mặc kệ cho đến chết.
Và cho đến khi Rodley-kun trút xuống hơi thở cuối cùng, tôi cũng sẽ không thể dành ra dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhất cho cậu ta được.
“…….”
Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến dịch trong dạ dày tôi trào ngược, cảm giác như sắp nôn mửa đến nơi rồi.
Tuy nhiên, với tư cách là người duy nhất từng có kinh nghiệm chiến đấu ở đây, tôi vẫn phải đưa ra quyết định đó.
Để cho trận chiến này không thua cuộc, nhất định phải cứu được càng nhiều đồng minh càng tốt.
“……. Sao vậy sếp. Nếu thấy sợ, hay là lui vào phía trong thành phố đi”
“K-không sao đâu, em đã chuẩn bị tinh thần rồi”
“Ừm. Nhưng thực sự vẫn là sợ đúng không. Dù sao em vẫn là trẻ con mà”
Quan sát thấy từ lúc trận chiến bắt đầu đến nay mặt tôi trở nên vô cùng xanh xao, các anh chị nhân viên khác liên vây xung quanh tỏ vẻ lo lắng.
Thế này là không được, cấp trên mà như vậy sẽ càng khiến cho mọi người xung quanh thêm lo lắng mất.
Tiểu đội trưởng Garback luôn tỏ ra bình tĩnh. Thậm chí ngay cả lúc được phẫu thuật nội tạng nhưng ngài ấy vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm túc được.
Đúng rà vẻ mặt không bao giờ biến sắc của tiểu đội trưởng rất đáng sợ, nhưng ngược lại nó khiến cho tôi vô cùng yên tâm.
……. Đó hẳn là lý do tại sao ngài ấy khi nào cũng nhăn nhó và hống hách như vậy.
“Đừng có gắng sức như vậy, nếu thực sự sợ thì em hãy lui vào trong đi. Sẽ không sao đâu, dù sao em cũng là người trẻ nhất ở đây mà”
“…….. không, thực sự em ổn mà”
Đáp lại sự quan tâm lo lắng của các y sĩ xung quanh, tôi đành nở một nụ cười nhẹ.
Tuy biết rõ bản thân không thể gắng tỏ ra nghiêm túc như tiểu đội trưởng Garback được, nhưng ít nhất tôi cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một người lãnh đạo.
“Điều luôn khiến em cảm thấy sợ nhất không phải là bị giết bởi kẻ thù, mà là việc đồng đội của mình chết đi”
“Vậy à”
Cùng với những lời đó.
Âm thanh những vụ nổ bắt đầu vang vọng tại tiền tuyến Mashdale.