(bên phải là Aria)
“Vậy Touri, tôi sẽ dẫn cô tham quan trụ sở y tế ở đây”
“Vâng”
Sau khi nhận bổ nhiệm từ thiếu tá, tôi được thiếu uý Aria dẫn đến 1 khán phòng rộng bên cạnh.
“Hẳn thiếu tá Renvel đã dặn trước rồi, rằng họ về cơ bản chỉ là các tình nguyện viên thôi. Sợ rằng nếu ra lệnh thì cũng chẳng ai nghe theo đâu, dù sao họ không có nghĩa vụ phải làm thế”
“Vâng”
“Và nên nhớ rằng đó là những kẻ lập dị đã lựa chọn ở lại cái nơi nguy hiểm này. Nói chung thì toàn là những bọn không thể đối phó theo cách thông thường được đâu. Cẩn thận đấy”
Thiếu uý Aria trước khi mở cửa khán phòng đã đưa ra lời cảnh báo như thế.
Có vẻ đây là nhóm tập hợp những người có cá tính mạnh mẽ.
Tôi hiểu như vậy có đúng không nhỉ.
.
.
“Tôi xin phép”
“…… lần này là gì nữa, cô quân nhân ??”
Thiếu uý sau khi hít thở một hơi sâu, liền bắt đầu mở cửa ra.
Ngay sau đó, một người đàn ông đứng sẵn ở gần lối vào bước đến tiếp đón với vẻ mặt không cảm xúc gì.
“…… trẻ con ??”
“Xin lỗi nhưng xin mọi người hãy tạm dừng công việc lại và chú ý qua đây một chút”
Có vẻ thiếu tá bảo việc thiết lập trụ sở y tế đã hoàn thành là thật. Trong khán phòng đã được lắp đặt các trang thiết bị gần giống như ở bệnh viện vậy.
Trên sàn đã được trải sẵn nhiều tấm thảm, cùng với những xấp bệnh án và giường bệnh.
Ngoài ra còn có những chiếc ghế dùng để đặt đồ dùng, cùng với những miếng vải sạch được khử trùng trong nước sôi rồi treo khô.
Phía bên cửa sổ thì có một điều dưỡng trẻ đang cắt những tấm vải sạch thành miếng nhỏ để làm băng y tế nữa.
Tuy quy mô có hơi nhỏ, nhưng nơi này đúng là đã có cấu trúc của một bệnh viện dã chiến.
“Từ trước đến giờ tôi là người tạm thời quản lý trụ sở y tế này, nhưng bây giờ người phụ trách chính thức đã đến, tôi sẽ giới thiệu”
“Người phụ trách mới à ??”
Quả nhiên những nhân viên y tế ở đây đều là người lớn tuổi cả, phần lớn đều dao động trong khoảng từ 20 đến 40 tuổi.
Giờ tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đứng núp sau thiếu uý Aria với vẻ mặt khó hiểu.
“Oi oi, người từ giờ đảm nhiệm phụ trách chúng tôi, đừng nói là cô bé đứng phía sau kia nha”
“V-vâng. Hân hạnh được gặp mặt, tôi là quân y - binh nhất Touri”
Thiếu tá Renvel từng nói bọn họ chỉ là thường dân.
Vậy có nghĩa, đây là những người vốn trước đây làm việc tại bệnh viện ở Mashdale, tất cả đều là những bác sĩ và nhân viên y tế dày dặn kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều.
Tuy nhiên, việc một đứa nhóc non nớt không biêt từ đâu xuât hiện, lại được bổ nhiệm làm quản lý chỉ vì là quân nhân, hẳn khiến họ vô cùng bất mãn.
Thôi thì hãy cố gắng để mọi người làm việc một cách tự nhiên mà không tạo ra áp lực gì cả là được.
“Tôi là Touri Noel, là quân y quân hàm binh nhất. Tuy chỉ là tạm thời nhưng hi vọng sẽ nhận được sự giúp sức của mọi người để có thể cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này”
Ấn tượng ban đầu là cực kì quan trọng.
Nhận thức được điều này, tôi nhìn thẳng vào mắt họ chào hỏi một cách lịch sự, rồi cúi người xuống thấp hết mức có thể.
Trong tình huống khác thường như thế này, nhất định phải tránh những việc làm căng thẳng thêm mối quan hệ giữa con người với nhau.
“Cô bé, nay bao nhiêu tuổi rồi ?”
“……. Năm nay là 15 tuổi”
“Sao cơ ??”
Người đầu tiên đến bắt chuyện với tôi là một ông chú trung niên có dáng người vạm vỡ giống như gấu, cùng với bộ râu quai nón.
“Để một cô bé 15 tuổi làm người phụ trách ư, rốt cục ý là sao hả, cô quân nhân”
“Đó là bởi vì không còn ai khác nữa. Cô bé là quân y duy nhất an toàn đến được Mashdale này”
“Oi oi, đừng đùa chứ”
Suy cho cùng, những người hành nghề y nhiều năm đầy kiêu hãnh như họ hẳn không muốn được điều hành bởi một đứa trẻ như tôi đâu.
Người đàn ông đó tiếp tục chỉ trích thiếu uý Aria vởi vẻ rất khó chịu.
“Chẳng lẽ cô định để đứa trẻ này điều hành bệnh viện thật sao”
“Mệnh lệnh này đã được quyết định rồi”
“Tôi nói là thu hồi lại nó đi”
“Ngoài cô bé ra không còn ai phù hợp cả”
Giờ phải làm sao đây. Với tình hình như này, khả năng sẽ chẳng có ai nghe theo chỉ đạo của mình cả.
Nhắc mới nhớ, công việc của tôi hẳn sẽ có bao gồm cả việc xoa dịu sự bất mãn và khiến họ hiểu nữa nhỉ.
“Xin hãy bình tĩnh lại đã, tôi không phải ở đây để kiểm soát hay gì cả. Mọi người cứ xem như tôi là người truyền tin từ phía quân đội là được”
“Hả, sao cơ ??”
người đàn ông có vẻ ngoài giống gấu nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt bối rối.
Vớ tư cách là người nhỏ tuổi hơn, tôi tự hỏi không biết mình có thể giảm đi sự bất mãn của họ bằng cách thể hiện sự quan tâm hay không.
“Để cô bé nhỏ xíu như này làm người phụ trách thì tội nghiệp lắm, cô quân nhân”
“Em chắc là nên chạy trước đi. Nơi nguy hiểm này không phải là nơi trẻ con nên ở lại đâu”
“…… này cô bé, có muốn ăn kẹo không ……?”
Trong khi đang mải nghĩ về cách giải quyết, tôi được một ông bác gần đó cho kẹo.
Khi thấy tôi ngoan ngoãn nhận lấy, ông bác đó liền hớn hở cười nhe cả răng.
“Nếu quân địch tấn công đến nơi đây thì sao ?”
“……. Cô ấy là quân nhân, tất nhiên đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết rồi”
“Sao có thể chứ ! Cô bé chỉ mới 15 tuổi thôi mà”
“Mọi người không cần lo lắng đâu. Dúng như thiếu uý Aria nói, tôi vốn là tự nguyện gia nhập quân đội, và cũng đã sẵn sàng cho cái chết của mình rồi”
“…….. thật giỏi quá đi. Đây, nhận thêm viên kẹo nữa nhé ……”
Và thế, tôi có được 2 viên kẹo.
“Họ là Noel, vậy có nghĩa xuất thân là từ ngôi làng bên cạnh đó sao ?”
“…… vâng”
“Aaa thật tội nghiệp quá. Tại sao một đứa trẻ như này lại bị cuốn vào chiến tranh cơ chứ !”
Tôi có cảm giác bản thân giống như là 1 chú cún con đang được ôm nựng bởi người phụ nữ này vậy, không biết nên phản ứng lại như nào mới tốt đây.
Người đang ôm lấy tôi là một bà chị. Cứ thế, tôi bị cô ấy xoa má và áp sát vào cơ thể đầy đặn của mình.
“Bố mẹ của em sao rồi. Chẳng lẽ họ không có ý kiến gì về việc để con gái mình đi ra tiền tuyến thế này sao”
“À không, em là xuất thân từ cô nhi viện”
“Vậy hẳn là ……. Vì không có quan hệ thân thích gì nên mới phải nhập ngũ đúng không”
Hẳn mọi chuyện là như vậy nhỉ.
Mọi người ở đây đều không xem tôi là quân nhân, mà giống như là trẻ con vậy. Ừ thì đúng bản thân tôi là trẻ con thật, nhưng …….
“Tự chúng tôi có thể làm tốt công việc rồi. Vậy nên hãy mang đứa trẻ này ra khỏi đây đi”
“Binh nhất Touri là 1 quân y rất ưu tú có thể sử dụng được ma pháp hồi phục. Với sự giúp đỡ của cô ấy, nhất định có thể cứu được nhiều sinh mạng hơn. Chẳng phải đó chính là khát khao lớn nhất của y sĩ các anh sao ?”
“Urkkk …….. nhưng mà”
“Và vốn đây là mệnh lệnh từ chính thiếu tá. Touri về cơ bản không có quyền từ chối”
Không hiểu sao bầu không khí quanh mấy người này gợi cho tôi về bệnh viện dã chiến khi trước.
Hẳn bọn họ đều có bản tính lương thiện, tôi còn cảm nhận được vầng hào quang hiền dịu toả ra xung quanh nữa.
Có lẽ những lời Grey-senpai nói khi đó rằng “tố chất sử dụng ma pháp hồi phục, thường xuất hiện hiện ở những người có tính cách biết suy nghĩ cho người khác”, là thật cũng nên.
Với cái logic như thế, tôi nghĩ hẳn Rodley-kun cũng phải có tố chất chứ nhỉ.
“Tôi hiểu rồi, chó chết thật …….. nhưng mà này, khi tình hình trở nên nguy hiểm thì bọn tôi sẽ để cô bé chạy trước”
“Yên tâm đi Touri-chan. Nếu có chuyện xảy ra, bọn chị nhất định sẽ nảo vệ em”
“Không, bản thân tôi cũng là quân nhân mà. Ngược lại nếu có chuyện, phải đứng ra bảo vệ mọi người mới đúng ……”
“Không được là không được. Em vẫn còn trẻ quá, mấy việc nguy hiểm cứ giao cho người lớn đi”
Và cứ thế, với sự áp đặt mạnh mẽ của họ, tôi đã chính thức được bổ nhiệm làm linh vật cưng của trụ sở y tế này.
Thực tế thì họ vẫn để tôi giúp những việc bê vác đồ, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Và khi tôi hoàn thành công việc nhỏ nhặt gì đấy thì liền quay sang khen nịnh các kiểu, rồi còn cho thêm nhiều kẹo nữa chứ.
…….. tôi cũng đã trở thành lính quân y được nửa năm rồi chứ bộ.
Nhưng nói gì đi nữa, so với kinh nghiệm phong phú của họ thì bản thân vẫn không khác gì tay mơ cả.
“Thế, Touri-chan dùng ma pháp hồi phục được mấy lần ?”
“Vâng Kuma-san, nếu dùng liên tiếp thì có thể được 5 lần”
“Woww, ở tuổi này mà được như thế là giỏi lắm đấy”
Tiện thể thì, người đàn ông có bộ râu giống gấu đó thực chất cũng được mọi người gọi là Kuma-san luôn (クマ = 熊 = gấu)
Tên đầy đủ ông ấy là Takuma, nhưng do vẻ bề ngoài như thế nên người khác đặt cho biệt danh là Kuma.
Và ông ấy,
“Thế thỉnh thoảng có gì nhờ cháu giúp đỡ một tay nha, nhớ đừng để quá sức là được”
“Vâng, xin tuân lệnh”
“Nếu có gì không hiểu thì cũng đừng ngại hỏi, đây cũng là vì các bệnh nhân nữa”
Mới chính là người đứng đầu trụ sở y tế này, đồng thời cũng là 1 cuốn từ điển sống, người trực tiếp chỉ đạo việc chăm sóc y tế của Mashdale trong hơn 30 năm qua.
Ngoài ra ông ấy còn là người duy nhất tại thành phố rộng lớn này được chính phủ ban tặng danh hiệu , nói chung là một y sĩ cực kì vĩ đại đó.
.
.
Một lính quân y trung bình có thể sử dụng được từ 4-5 lần ma pháp hồi phục.
Tôi cũng chỉ mới gần đây mới đủ năng lực làm được như vậy, và đây cũng chính là điều kiện để được trở thành quân y cấp bậc binh nhất.
Nghe bảo phần lớn quân y thường cũng chỉ trong vòng nửa năm đến 1 năm là có thể trở thành binh nhất rồi.
Và việc dùng liên tiếp được 4 lần hồi phục, được cho là mức tối thiểu mà hầu như bất kì quân y nào cũng có thể đạt được.
Tuy nhiên từ đây trở đi, nếu muốn gia tăng số lần sử dụng lên nữa thì yêu cầu phải có tài năng mới được.
Có rất nhiều trường hợp một người dù cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ dừng lại ở số lần là 4, ngược lại những người khác vẫn có thể phat triển từ từ.
Còn những y sĩ cao cấp, chẳng hạn quân y trưởng Gale, có thể dùng được trên 10 lần.
Và ông bác Kuma-san đây cũng có thể làm được như thế, khả năng là ở cùng cấp độ với quân y trưởng Gale cũng nên.
Với chuyên ngành không phải phẫu thuật mà về các bệnh truyền nhiễm, ông đạt được thành tựu cực kì ấn tượng là được cấp bằng tiến sĩ y khoa sau khi tham gia phát triển thuốc kháng sinh.
Những y sĩ khác ở Mashdale thường truyền miệng nhau nói đùa là “nếu bệnh nhân mà Kuma-san không cứu nổi, thì chẳng còn ai có thể cứu được nữa”.
Và người y sĩ vĩ đại như thế đã vui vẻ chấp nhận ở lại nơi nguy hiểm này để thành lập và vận hành trụ sở y tế rồi nói rằng “nếu là vì tổ quốc này”
Đến cả thiếu tá Renvel cũng không ngờ rằng ông ấy lại chấp nhận lời đề nghị chỉ với vài câu ngắn gọn như vậy. Đây có thể gọi là một tính toán sai lầm đáng mừng.
Mà không chỉ có vậy, khi Kuma-san tuyên bố ở lại để thành lập trụ sở y tế, nhiều y sĩ khác bị cuốn theo bởi nhiệt huyết của ông rồi cũng quyết định ở lại luôn.
Cũng chính vì vậy mà khi tôi đến Mashdale này, trụ sở y tế đã sớm được thành lập rồi.
Điều này cho thấy Kuma-san được người khác tín nhiệm đến mức nào. Chỉ với một lời nói thôi đã khiến hàng chục nhân viên y tế, trong đó có 8 thuật sư phục hồi, đã quyết định ở lại. Cái danh của người đứng đầu lĩnh vực y tế ở Mashdale có vẻ không phải chuyện đùa.
Người phụ nữ âu yếm tôi lúc trước chính là vợ của Kuma-san, còn những người đang làm việc chăm chỉ khác đều là các học trò và người ủng hộ ông ấy.
Có thể nói trụ sở y tế này được tạo nên và vận hành quanh ông ấy cũng không sai.
“Tối nay cháu nhớ phải nghỉ ngơi cho kĩ, rồi phải đảm bảo dinh dưỡng thật đầy đủ”
“…….. vâng”
“Hãy cùng cố gắng lên nào. Những quân nhân khác dù bị thương đi chăng nữa, việc biết được luôn có chúng ta ở sau như thế này chính là chỗ dựa tinh thần của họ đấy”
Việc có được Kuma-san ở Mashdale như bây giờ, không chỉ với tôi, mà với toàn thể Austin là một điều may mắn.
Và cứ như thế, vào buổi đêm trước trận quyết chiến. Tôi đã có thể trải qua khoảng thời gian yên bình được bao quanh bởi những người tốt bụng.